Những vết thương và máu đó đương nhiên là dấu vết lưu lại của cuộc chiến
cùng với con nhện lưng hoa, lúc ấy chưa kịp xử lý, vừa trở lại trấn Ô Mai lại phải giúp chú bé con kia tìm thấy chạy chữa, cho nên cũng chậm trễ, rồi sau đó Dương Khai lại ngủ quên mất.
Lại còn ngủ thẳng tới sáng sớm hôm nay mới tỉnh dậy, chú bé con kia cũng đã tỉnh, Dương Khai mới yên tâm rời đi, vội vàng trở lại tông môn. Xa xa hắn đã thấy một đám người đang vây quanh căn nhà gỗ của chính mình, còn có người đang giơ một cây đuốc lên, nhìn tư thế giống như đang muốn đốt nhà của mình.
Dương Khai sao có thể đồng ý được? Đương nhiên là chạy qua hỏi, không ngờ tới lại là Tô Mộc lại tới tìm mình gây chuyện.
Chính chủ đã xuất hiện, kẻ định phong hỏa là Tô Mộc lại không hề có chút áy náy nào, ngược lại càng thấy hưng phấn, chỉ vào Dương Khai nói:
- Dương Khai, đừng nói bản thiếu gia không cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi có thể...
- Người chờ một chút.
Dương Khai giơ tay ra hiệu, sau đó thản nhiên đi vào phòng.
- Này...
Tô Mộc nói nữa chừng lại nuốt vào trong bụng, chỉ cảm thấy giống như nuốt phải một con ruồi, hơn nữa lại là một con ruồi mới bay lên từ một đống phân, khỏi phải nói cũng biết là khó chịu biết chừng nào.
- Tô thiếu, tên này đúng là không biết nể mặt ai rồi.
Trong đám thủ hạ có tên bất bình thay cho hắn.
- Hừ!
Tô Mộc cười lạnh.
- Đợi lát nữa đánh thật hăng vào cho ta, nghe nói tên tiểu tử này trước nay nhất quyết không chịu nhận thua, cho nên xuống tay cũng không cần lưu tình, hôm nay nhất định phải cho hắn biết kết cục đắc tội với bản thiếu gia là như thế nào?
- Vâng!
Dương Khai đi vào trong phòng, đặt cái bao trên vai xuống dưới. Bao dược thảo này chính là thu hoạch, công sức của hắn suốt ba ngày qua, nếu không mang vào trong nhà trước, Dương Khai có chút không yên lòng.
Sau khi cất kỹ cái bao đó đi, Dương Khai mới lại đi ra ngoài, vẻ mặt thành thật nhìn Tô Mộc nói:
- Ngươi vừa rồi đang định nói cái gì cơ?
Tô Mộc oán hận nhìn hắn, vẻ mặt u oán, giống như sắp tức tới hộc máu.
Câu nói vừa rồi của mình còn phải chuẩn bị thật lâu, còn chưa kịp nói xong đã bị Dương Khai ngắt lời, giờ phút này hắn lại còn mở miệng hỏi. Vội vàng lấy lại uy phong, gấp gáp hét lên:
- Dương Khai, đừng nói bản thiếu gia không cho ngươi cơ hội, chỉ cần hôm nay trước mặt chư vị sư huynh đệ, ngươi quỳ lạy dập đầu ta vài cái, gọi ta thêm mấy tiếng ông nội, ta còn miễn cho người chết! Bằng không... Hừ! Hừ!
Mấy tiếng hừ kia được phát ra đầy uy lực, mang vẻ uy hiếp.
Dứt lời, Tô Mộc lại có vẻ mặt sảng khoái như đã báo thù rửa hận xong, giống như đã trừng trị Dương Khai xong rồi vây.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, vô cùng đau đớn mà nhìn Tô Mộc.
- Sao rồi?
Tô Mộc trong lòng mất hứng, chủ yếu là thấy Dương Khai khí định thần nhàn rồi, trong long hắn lại bất chợt có chút không tự tin, dù sao đã từng một lần nếm mùi thiệt thòi ở trấn Ô Mai, trong lòng ít nhiều cũng chùn.
Dương Khai thở dại.
Đám người vây quanh ngạc nhiên, Tô Mộc cũng ngạc nhiên, nghĩ thầm rằng sao lại nói tới bất hiếu chứ?
- Người có ý gì?
Tô Mộc hung thần ác sát hỏi,
- Không hiểu sao? Để ta day cho ngươi!
Dương Khai ra dáng tốt bụng, ân cần chỉ bảo:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có bề trên ở Lăng Tiêu các chứ?
- Coi như người có mắt nhìn!
Tô Mộc ngay cả mặt cũng sắp vênh tới trời rồi.
Dương Khai mỉm cươi, nghĩ thầm rằng người giống trống khua chiêng tới báo thù ta như vậy, đương nhiên là có người để dựa dẫm, nếu bên trên không có ai, sao lại dám làm càn tới mức này, con muốn đốt cả nhà của ta?
- Người này trong tông môn hẳn là chức quyền cũng không nhỏ chứ?
Dương Khai lại hỏi.
- Chức trưởng lão!
Tô Mộc hừ một tiếng nói:
- Ta còn có một tỷ tỷ là đệ tử hạch tâm! Chỉ tùy ý dùng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi!
Dương Khai giật mình, đã có chút hiểu được về Tô Mộc, lúc này mới vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Thế là được rồi, thế là rất bất hiếu rồi!
- Có cái gì không đúng chứ?
Tô Mộc giận dữ, uốn người định tránh ra mà lại bị Dương Khai nói đi nói lại tới choáng váng cả đầu óc, con không biết hắn muốn nói cái gì.
- Chuyện này đơn giản như thế mà người cũng nghĩ mãi mà không ra, đầu người có chứa gì chứ?
Dương Khai cau mày, vô cùng thương tiếc nhìn Tô Mộc, kiên nhẫn giải thích nói:
- Tỷ tỷ của ngươi luận về bối phận nên là sư tỷ của ta, nếu thật sự ta gọi người câu kia, vậy tỷ tỷ ngươi làm sao xưng hô với ngươi đây? Vị trưởng lão kia nên xưng hô với người thế nào đây? Bất hiếu mà! Đại bất hiếu! Nếu ta là đại trưởng lão kia, hôm nay ta sẽ nhốt ngươi vào Khốn Long gian (giản : khe), ngươi cả đời cũng đừng mong ra ngoài.
Thân mình Tô Mộc chấn động, sắc mặt tái nhợt. Khốn Long gian, chính là địa phương kinh khủng nhất của Lăng Tiêu Các. Lăng Tiêu Các duy trì mấy trăm năm, đệ tử mấy chục năm cũng có một số người sau khi đi ra ngoài sư môn uống say làm chuyện xấu, phạm vào tội lớn ngập trời. Mà tên tội đồ tội ác ngập trời đó một khi bị tông môn bắt giữ, cũng sẽ bị phá bỏ tu vi, ném vào Khốn Long giản, trên cơ bản nơi đó không khác nào chỗ chết rồi.
Ba chữ Khốn Long giản, nhưng lại vang danh đỉnh đỉnh trong phạm vi vài ngàn dặm ở đây, rõ ràng là hung danh.
Tô Mộc cũng không phải sợ hãi Dương Khai, chỉ có điều khi nghe tới ba chữ Khốn Long giản kia theo bản năng vẫn có chút sợ hãi.
Thấy trạng thái của Tô Mộc có gì không đúng, một tên trong đám đi theo hắn tới khẩn trương tiến lên phía trước nói:
- Tô thiếu, tên tiểu tư này miệng lưỡi bén nhọn, đừng có mất công đấu võ mồm với hắn làm gi, hôm nay chúng ta tới rửa hận cho ngươi đây.
- Ừ!
- Dương Khai, đừng nói cái gì vô ích, hôm nay nếu như ngươi không quỳ xuống nói lời xin lỗi, bản thiếu gia nhất định làm cho ngươi phải hối hận vì đã được sinh ra trên cõi đời nay.
Ánh mắt Dương Khai lóe lên ánh sáng lạnh, nắm chặt tay nói:
- Tô sư đệ đây là muốn so chiêu với ta sao?
Tô Mộc khinh miệt nói:
- Ta thật ra lại nghĩ có khi người không hăng hái chiến đấu, còn chưa đủ tư cách đâu! Bản thiếu gia đã là Thối thể cảnh cửu tầng rồi!
Nghe hắn nói thế, Dương Khai lập tức hiểu ra, quy định luận bàn khiêu chiến của tông môn, thực lực không được chênh lệch quá ba tầng, Tô Mộc thật sự không thể khiêu chiến với Dương Khai, thực lực của hai người chênh lệch quá lớn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn dẫn người tới, nhưng người này cũng không đơn giản chỉ là tới giữ thể diện thôi.
Tô Mộc vẻ mặt khinh miệt nhìn Dương Khai, khóe miệng mang nụ cười lạnh, đầu cũng không nghiêng mà nói:
- Các vị, vị Dương sư huynh này nghe nói đã tu luyện tới Thối Thể cảnh tam tầng, vị huynh đệ nào có thể đi lên lĩnh giáo cao chiêu?
- Thối Thể cảnh tầng ba, cảnh giới thật là cao mà!
Một đám người ôn ào cười to, ai mà không nhập môn muộn hơn Dương Khai đâu, nhưng lại có ai là cảnh giới kém hơn hắn?
- Để ta đi Tô thiếu, thực lực của ta thấp nhất trong các huynh đệ, tuy chỉ là Thối Thể cảnh tầng năm, xin bồi Dương sư huynh chơi một hồi.
Một người trong số đó xuyên qua, đi lên phía trước, khinh miệt nhìn Dương Khai.
Dương Khai nhìn lại hắn, cũng cười lại, cười báo cho bọn hắn biết chúng đã đi quá giới hạn rồi.
Nằm ngày trước mình đúng là Thối thể cảnh tầng ba, nhưng bây giờ đã không còn giống như xưa.
Đương nhiên chuyện này Dương Khai tự nhiên sẽ không để truyền ra ngoài, năm ngày thăng cấp hai cảnh giới, có chút quỷ dị đi.
Kẻ Tô Mộc mang đến mở miệng nói:
- Dương sư huynh, ta tên là Triệu Hồ, có thể người phải nhớ kỹ hôm nay là ai đánh ngươi!
- Ta nhớ kỹ.
Dương Khai về mặt thành thật.
Xem dáng vẻ Triệu Hồ là cố ý vang danh cho Tô Mộc, nghênh ngang đứng ra ứng chiến, đưa ra ba ngón tay ngoắc:
- Dương sư huynh, đừng nói là sư đệ không nể mặt ngươi, ta nhường người ba chiêu, nếu có thể làm cho ta động chân được coi như là người thắng, còn không được, đừng trách ta làm sư đệ không hạ thủ lưu tình.
Hành động khiêu khích càn rỡ này trần trụi vẻ khinh thị, làm cho Tô Mộc xem xong ánh mắt tán thưởng, trong lòng tràn đầy sự thỏa mãn, thầm nghĩ tên tiểu tử Triệu Hồi nay đúng là đắc lực, biết nói thế nào có thể làm nhục người khác, việc này không phải ai cũng làm được.
Thối Thể cảnh tầng ba tuy rằng chỉ kém Thối Thể cảnh tầng năm có hai tầng, nhưng giữa hai tầng này lại có khoảng cách giống như núi với biển, thực lực có thể phát huy được căn bản là không thể so sánh với nhau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận