Huống chi, bộ dạng của Dương Khai giờ phút này thật chật vật, vừa thấy là biết đã nếm đủ khổ, làm sao còn sức chiến đấu nữa? Hơn nữa vốn dĩ bản thân hắn thân hình gầy gò, dinh dưỡng không đầy đủ, rõ ràng làm cho người ta khinh thường.
Gần như tất cả mọi người cho rằng hôm nay Dương Khai đúng là chạy trời không khỏi nắng nữa rồi. Mà ngay cả Hạ Ngưng Thường đang đứng trên cây gần đó kia cũng đang nghĩ như vậy.
Thân là đệ tử Ám đường, Hạ Ngưng Thường hôm nay lại không hẹn mà tới, lại phải ghi nhớ chiến tích của Dương Khai rồi.
- Thế này thì không được rồi, làm sao có thể để sư đệ nhượng sư huynh được chứ! Dương Khai có chút do dự.
- Chẳng có gì mà không tốt ca.
Triệu Hổ kiên trì:
- Thân làm sư đệ, nhường người ba chiêu cũng là nên làm thôi. Ha ha!
- Vây được rồi.
Dương Khai cũng xem ra không quá tình nguyện:
- Nếu Triệu sư đệ nói như vậy, vậy thì sư huynh ta không khách khí nữa.
- Cứ việc tự nhiên.
Triệu Hổ nói xong một câu, hai chân sừng sững như bàn thạch, đứng nguyên tại chỗ, cơ bắp khắp người gồng lên, gân xanh nổi khắp.
Nhìn Dương Khai chân tay gầy gò đang chạy về phía mình, trong lòng Triệu Hổ cười lạnh, nghĩ thầm rằng thân thể ốm yếu như ngươi, ta thở một hơi người cũng bay mất, làm sao có năng lực đánh được ta?
Dương Khai chầm chậm đi tới trước mặt Triệu Hổ, giơ thẳng một nắm đấm tới trước mặt gã, cố y quơ quơ, cười nói:
- Triệu sư đệ, sư huynh sẽ đánh thật đó nha.
- Xuất chiêu đi!
Vừa dứt lời, nắm tay Dương Khai cũng đã đánh vào trên ngực Triệu Hổ.
- Oanh.
Một thanh âm thật mạnh truyền tới, đám người vây quanh xem cũng không thấy rõ Dương Khai đã ra tay thế nào, mà một quyền này cứ như vậy lạ lùng cổ quái đánh ra.
Sắc mặt Triệu Hổ tái đi, ngực không kìm nổi chìm xuống.
- Oanh.
Quyền thứ hai lại đánh tới, đánh thật mạnh vào bụng Triệu Hổ. Thân mình gã mạnh mẽ đổ gập xuống dưới, cảm thấy chua xót trong bụng, chực ói ra ngoài.
- Ba!
Dương Khai lại đưa ra một cước, đụng vào cằm Triệu Hổ, Triệu Hồổ hô một tiếng, rồi ngã xuống đất không còn tiếp tục nhúc nhích nữa.
Thắng!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức có khi ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng động. Cả đám người khiếp sợ nhìn Dương Khai, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Tô Mộc lại càng là trợn trừng mắt to hơn nữa, suýt nữa tròng mắt rơi ra khỏi hốc mắt.
Hai quyền, một cước đã đánh bay Triệu Hổ Thối Thể cảnh tầng năm. Đây là chuyện mà một kẻ Thối Thể cảnh tầng ba có thể làm ra sao?
Mặc dù nói Triệu Hổ từ đầu tới cuối còn chưa hề đánh trả, nhưng lực đạo này cũng là quá lớn, một kẻ trên dưới năm mươi cân lại bị đánh bay ra xa biết bao nhiêu trượng, nếu không có chút lực lượng thì sao có thể làm ra chuyện như thế? Hơn nữa, tốc độ cũng là vô cùng vừa bạo vừa mau, một khắc trước Triệu Hổ còn nở nụ cười khinh miệt, ngay sau đó thì đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Chẳng những đám người đang vây xem trước căn phòng nhỏ tồi tàn đang không dám tin vào mắt mình, mà ngay cả Hạ Ngưng Thường đang đứng trên ngọn cây, theo dõi và ghi chép tình hình cuộc đấu cũng là không thể tin như thế.
Trong cuốn sổ nhỏ của nàng thế nhưng rõ ràng ghi lại chiến tích của Dương Khai trong thời gian hơn hai năm, toàn bộ đều là một trăm bốn mươi bảy bại tích, không ngờ hôm nay đã thay đổi!
Hơn nữa chiến thắng nay còn gọn gàng dứt khoát, linh hoạt như thế. Thân thể Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng đang giẫm trên nhánh cây, phong tư trác tuyệt, kết quả là giật mình khiếp sợ như thế, một nguyên khí bị trì hoãn lại, phấp khinh thân bị gián đoạn, thân mình mạnh mẽ đổ xuống đất.
Một trận tiếng vang “rầm rầm” vang lên, cô gái mang mạng che mặt rơi thẳng từ trên ngọn cây cao ba thước xuống dưới, đúng là mông chạm đất trước tiên, không khỏi kêu than một tiếng:
- Ôi!
May rằng nàng thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng cũng nhanh, đụng vào thời khắc cuối cùng mượn thêm một chút sức lực, bằng không hậu quả của cú ngã này chỉ sợ là thật sự nghiêm trọng. Dù là như thế, hai mông cũng là đau rát, đau tới bặm môi, hai mắt cũng đã rơm rớm nước mắt.
Cố nén đau chậm rãi đứng lên, hai chân thon dài có chút run rẩy, Hạ Ngưng Thường khẩn trương xem xét xung quanh, phát hiện cũng không có ai nhìn mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu bộ dạng thế này mà bị người ta nhìn thấy, vậy thì thật sự là mất mặt.
Vận chuyển nguyên khí làn tan đau nhức ở mông, Hạ Ngưng Thường thực sự không thể hiểu nổi, vì sao mới vài ngày không gặp mà thực lực tên Dương Khai này đã tăng lên nhiều như vậy?
Những người vây xem kia thì thực lực không cao nên không nhìn ra được gì, nhưng nhãn lực của Hạ Ngưng Thường thì người thường sao có thể so sánh với được?
Vừa rồi ngay khi Dương Khai đẩy tay, Hạ Ngưng Thường tinh tường cảm nhận được khí cảm bốc lên trong kinh mạch. Có thể tu luyện ra khí cảm rõ ràng đã đến Thối Thể cảnh tầng bốn, hơn nữa nhìn dạng này thì thực lực Dương Khai không chỉ ở tầng bốn.
Chỉ là vài ngày trước hắn mới Thối Thể tầng ba không phải sao?
Tên sư đệ thối này! Dám che giấu thực lực, chẳng những dọa những người đó sợ nhảy dựng lên mà còn khiến cho mình rớt từ trên cây xuống, thực là đáng ghét đến cực điểm!
Hạ Ngưng Thường vỗ vỗ đau nhức trên mông rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu Dương Khai.
Dương Khai liếc mắt về phía Hạ Ngưng Thường ẩn thân. Vừa rồi tiếng la của Hạ Ngưng Thường tuy ngắn ngủi nhưng hắn lại nghe thấy, tuy nhiên cách quá xa nên không phát hiện ra dị thường gì, hắn không để ý nữa mà chỉ cau mày nhìn nắm đấm của mình, dường như không vừa ý.
Quả thật Dương Khai không hài lòng, dù sao đây là lần đầu tiên giao đấu sau khi có được Ngạo Cốt Kim thân, lại không khống chế tốt nên đã đánh bay Triệu Hổ đi. Hắn vốn muốn làm cho đối phương động động chút thôi, xem ra lực đạo của mình lớn hơn dự tính một chút.
Giữa sân, Tô Mộc là kẻ đầu tiên phục hồi tinh thần. Y chỉ vào Dương Khai rồi la to lên:
- Ngươi giở trò!
Dương Khai ung dung nhìn y:
- Tô sư đệ, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời thì không thể nói loạn. Ta giở trò chỗ nào?
Tô Mộc lập tức cứng họng.
Đúng vậy, giở trò ở chỗ nào?
Triệu Hổ tự mình nghênh ngang đứng đó, miệng thì ngông cuồng nhường Dương Khai ba chiêu. Kết quả người ta thật sự dùng ba chiêu đánh bay hắn. Chuyện xảy ra trước mặt bao nhiêu người thế này, sao có thể giở trò? Sao có thể giở trò nổi chứ?
- Tô thiếu, xem ra tình báo không sai, thực lực tiểu tử này không chỉ là Thối Thể cảnh tầng ba! Sợ là đã tăng lên rồi, bằng không sao có thể đánh bay được Triệu Hổ?
Người lanh lợi lập tức nhìn ra manh mối, khẽ nói với Tô Mộc.
- Thì ra là thế.
Tô Mộc gật đầu, sắc mặt âm trầm:
- Triệu Hổ sơ suất quá, nếu thật sự ra tay thì sao có thể bị hắn đánh bại?
Ở trong suy nghĩ của Tô Mộc, Triệu Hổ thua lần này thuần túy là do sơ suất. Dù sao Dương Khai dù có thăng tiến thì vẫn là Thối Thể cảnh tầng bốn, vẫn còn kém Triệu Hổ một tầng, nếu thật sự đánh nhau thì Dương Khai tất phải thua.
- Dương sư huynh, ngươi ẩn dấu giỏi nhỉ!
Tô Mộc lạnh lùng nhìn Dương Khai, hôm nay không ra một hơi, cứ để ở ngực thì thật quá khó chịu.
Dương Khai nhún nhún vai tỏ vẻ không để ý.
- Chúng ta còn nhiều thời gian, lần sau người sẽ không may mắn vậy đâu!
Tô Mộc hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người trở về theo đường cũ. Y phân ra một tên thủ hạ cõng Triệu Hổ đang hôn mê nằm trên mặt đất lên, lúc đi còn trừng Dương Khai một cái.
Ân oán thật sự đã kết. Dương Khai cũng không thèm để ý, dù sao tông môn đều có quy tắc của tông môn, bọn họ muốn gây chuyện với mình thì phải khiêu chiến.
Hơn nữa, hắn tu luyện cũng cần người tới thử, bằng không sao biết được mình trưởng thành tới mức nào. Nghĩ như thế, Dương Khai lại cảm thấy kết thù với Tô Mộc đúng là một chuyện may mắn.
Trận chiến hôm nay thật đúng là chưa đã, ôi, Dương Khai hơi bất mãn.
Tô Mộc đi rồi, trò hay cũng xem xong, đám người tự nhiên tản hết đi. Tuy nhiên rất nhiều người như vẫn còn đang ở trong mộng, tên đệ tử thí luyện Dương Khai hai năm chưa thắng trận nào vậy mà lại thắng một trận hôm nay, tuy bên trong còn có yếu tố mưu lợi nhưng dù sao vẫn là thắng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận