Ngày hôm sau, đám đệ tử Lăng Tiêu Các đang cùng nhau tụ tập luyện công, mọi người cười cười nói nói, tuy vất vả nhưng cũng rất vui vẻ thì bỗng nhiên một tên trong đám sợ hãi nhìn về một phía, giọng run rẩy: - Tô... Tô thiếu...
- Sao vậy? Tô Mộc ngờ vực.
- Hắn đến thật rồi.
- Ai đến? Tô Mộc sốt ruột, hướng theo phía tên đó chí thì nhìn thấy Dương Khai đang cười tít mắt, tay cầm chổi thản nhiên bước tới.
Sắc mặt bọn chúng thay đổi ngay lập tức.
- Chào buổi sáng chư vị sư đệ, sớm như vậy đã dậy luyện công rồi, chăm chỉ thật đấy.
Dương Khai chào hỏi đám người, còn đặc biệt đưa mắt về phía Triệu Hổ và Lý Vân Thiên. Hai tên mặt mũi bầm dập này liền vô thức trốn về phía sau, cứ nhớ lại cú đấm nặng trịch của Dương Khai liền cảm thấy căng thẳng.
- Ngươi đến đây làm gì? Vẻ mặt Tô Mộc trông như không nên được giận. Tuy y biết rõ mục đích của Dương Khai nhưng vẫn hỏi, dẫu sao hôm qua y cũng đã lỡ miệng khoác lác trước mặt đám sư đệ rồi.
- Khiêu chiến chứ sao.
Dương Khai cười tươi rói, mắt nhìn lướt qua cả đám người, hỏi một cách thân mật:
- Có vị sư đệ nào, mấy ngày rồi chưa có ai khiêu chiến không? Có thì ra so chiếu với sư huynh chút nào.
Tông môn Lăng Tiêu Các quy định, đồng môn ti thí, không được trốn tránh, không được e sợ! Ai làm trái sẽ bị đuổi khỏi môn phái.
Có quy định này ở đây, đám thủ hạ dưới trướng Tô Mộc dù có sợ Dương Khai đến đâu, chỉ cần đối phương đưa ra lời khiêu chiến, nếu mà trong năm ngày trở lại đây chưa có ai khiêu chiến thì dù biết rõ kết quả sẽ bị đánh một trận tơi bời cũng phải miễn cưỡng đồng ý.
Hôm nay, thủ hạ dưới trướng Tô Mộc, Trương Tam bị một trận no đòn. Dương Khai mãn nguyện rời đi, còn Tô Mộc cứ chửi rủa không ngừng sau lưng hắn.
Hôm sau, Dương Khai lại đến. Lý Tứ, thủ hạ của Tô Mộc bị một trận nhừ tử.
Dương Khai lại mãn nguyện rời đi, Tô Mộc cứ hăm dọa không ngớt nhưng vô ích.
Ngày thứ ba, Dương Khai vẫn đến. Thuộc hạ Tô Mộc, Vương Ngũ xui xẻo, bị đánh đến bầm tím. Dương Khai lại một lần nữa rời đi trong hài lòng, còn Tô Mộc vẫn chửi rủa một cách uể oải.
Trong khi đợi Dương Khai đến lần nữa, Tô Mộc đã khôn ra một chút, không chửi rủa, càng không đe dọa, vì y biết làm như vậy chả có ích gì. Cái tên Dương
sư huynh này chẳng hề sợ sệt trước lời uy hiếp của y.
Tô Mộc chỉ dùng ánh mắt nhìn xoáy vào Dương Khai, trong đó còn có cả sự thù hằn đến độ khắc cốt ghi tâm.
Qua dăm ba lần bị giày vò như vậy, đám tiểu đệ thủ hạ của Tô Mộc thôi không làm nữa.
Dương Khai ức hiếp người quá đáng. Đệ tử phổ thông của Lăng Tiêu Các nhiều đến vậy mà không tìm ai khác, lại cứ tìm đến đám người này của mình, rõ ràng là muốn trả đũa rồi. Thêm nữa đám người này không phải là ít, mỗi ngày Dương Khai đánh một người, cứ tuần hoàn qua lại, ngày nào cũng không phải tay không mà về.
Hành động này của Dương Khai đã dấy lên một đợt sóng to gió lớn ở Lăng Tiêu Các. Cuộc vùng mình của tên đệ tử thí luyện “cá muối” này khiến ai cũng phải chú ý.
Kể từ sau khi hắn đánh bại Triệu Hổ, dường như toàn thân đều có thay đổi, không còn như quả cà chua, ai muốn bóp thế nào thì bóp như lúc trước nữa. Ngày nào hắn cũng tìm người để đấu một trận, hơn nữa trận nào cũng thẳng. Lại còn có cả tin đồn Tô Mộc bị dồn ép nhưng không hề nổi giận. Tô Mộc là ai chứ, là kẻ có người chống lưng đấy.
Đến y cũng không có cách nào đối phó với Dương Khai thì đám đệ tử phổ thông khác làm sao dám động vào Dương Khai để gánh lấy rủi ro chứ?
Chính điều này đã dẫn đến việc không còn ai dám khiêu chiến Dương Khai nữa. Ai cũng biết tên đệ tử nhập môn hơn ba năm này đã bị giáng xuống làm đệ tử thí luyện, lại còn kiêm nhiệm công việc quét dọn, nhưng không phải là người để đối phó.
Khi mấy tin tức này truyền ra bên ngoài, ai cũng phỏng đoán không biết thực lực của Dương Khai đã đến trình độ nào rồi. Có người đoán là Thối Thể tầng bốn, cũng có người đoán là Thổi thể tầng năm, lại có người đoán là Thối thể tầng tám. Dù gì, đó cũng là người mà đến Thối Thể cảnh tầng bày như Lý Vân Thiên còn phải chịu hàng.
Nhưng bất luận là ai cũng đều không rõ trình độ thực sự của Dương Khai đến đâu.
Duy chỉ có Hạ Ngưng Thường biết! Mấy ngày nay, mỗi lần Dương Khai khiêu chiến người khác, nàng đều đứng nhìn lén. Với thực lực cao hơn Dương Khai tới vô số cấp bậc của mình, nàng dĩ nhiên có thể nhìn ra được cảnh giới hiện tại của Dương Khai.
Nhưng chính vì nhìn ra được nên Hạ Ngưng Thường mới âm thầm kinh hãi.
Lúc đánh thắng Lý Vân Thiên, vị sư đệ này chỉ mới ở Thối Thể cảnh tầng năm, song chỉ mới qua bốn ngày đã đạt đến trình độ Thối Thể cảnh tầng sáu.
Hắn tu luyện kiểu gì mà nhanh đến vậy?
Kể cả nàng, dù thể chất đặc biệt, trong giai đoạn đầu luyện Thối Thể cảnh đã uống không ít đơn dược, nhưng tiến triển cũng không nhanh đến như vậy.
Để giải tỏa mối nghi hoặc, Hạ Ngưng Thường còn lén lút mai phục ở căn nhà của Dương Khai, thám thính xem rốt cuộc hắn tu luyện như thế nào. Thế nhưng rình tới rình lui cũng không tìm ra nguyên do. Hắn chỉ thi triển mỗi quyền cước chứ không có gì khác thường. Tuy nhiên, lúc hắn thi truyền thì chỉ được vài quyền cước là gân cốt rã rời, mồ hôi đầm đìa.
Hạ Ngưng Thường nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao đến kỹ năng cơ bản của
Lăng Tiêu Các cũng khiến hắn mất sức đến vậy. Đây có phải công phu gì tinh diệu cho cam?
Thám thính liên tiếp mấy ngày, Hạ Ngưng Thường cũng không tìm ra được đầu mối, tuy luôn cảm thấy ở Dương Khai vẫn có bí mật gì đó, nhưng lại ngại do
thám tiếp. Dẫu sao thì nhìn trộm người khác cũng không phải chuyện gì đáng khoe khoang, nhất là đi nhìn trộm một thiếu niên thường xuyên trần như nhộng.
Mỗi lần Hạ Ngưng Thường nhìn thấy đều đỏ hết cả mặt, tim đập liên hồi, xấu hổ không để đâu cho hết. Người này hễ tu luyện là cởi hết sạch quần áo, cứ làm như xương xẩu toàn thân đẹp để lắm không bằng.
Tuy nhiên, hình như trong hắn cường tráng hơn mấy ngày trước, có da có thịt hơn rồi. Hồi tưởng lại lần đầu nhìn thấy Dương Khai khỏa thân, Hạ Ngưng Thường ngầm tự so sánh, xong rồi tự thấy mặt mình đỏ ửng lên.
Dương Khai đương nhiên là không biết mấy ngày này mình bị người khác nhìn trộm, mỗi ngày làm xong công việc dọn dẹp Lăng Tiêu Các thì lại đi tìm đám người Tô Mộc khiêu chiến một hồi, sau đó quay về căn nhà gỗ tu luyện. Ngày tháng tuy đơn điệu nhưng thực sự lại phong phú vô cùng.
Tác dụng mạnh mẽ dị thường của lư hương kết hợp cùng nửa canh giờ tu luyện Thối Thể thiên mỗi ngày đã giúp hắn bước đến cảnh giới của Thối Thể tầng sáu vào hôm qua. Khi cảm trong cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu rõ ràng rồi.
Chỉ thiếu một bước nữa thôi sẽ chạm đến ngưỡng của Thối Thể tầng bảy. Bước đến cảnh giới này rồi, trong cơ thể sẽ sản sinh ra một ít nguyên khí, tuy không nhiều, nhưng cũng là nguyên khí. Chỉ cần trong cơ thể có nguyên khí thì có thể bắt đầu tập luyện các chiêu thức võ thuật. Đến lúc đó, thủ đoạn tấn công sẽ không còn nhàm chán như trường quyền và đá ngang nữa.
Từ Thối Thể cảnh tầng bảy đến tầng chín là giai đoạn sơ khai của nguyên khí, nó phát triển mạnh mẽ trong cơ thể, cũng là giai đoạn nguyên khí len lỏi vào kinh mạch toàn thân, thấm nhuần vào đó. Duy chỉ có nguyên khí hình thành Đại Chu Thiên trong nội thể, đã thông thiên địa chi kiều, thì mới có thể đột phá Thối Thể cảnh, đạt tới một cảnh giới khác.
Đây gần như là một sự tu luyện đùa giỡn với tính mạng. Mỗi ngày Dương Khai đều có thể cảm nhận được sự phát triển của bản thân, đó là một cảm giác vô cùng rõ ràng. Cho đến hôm nay, Dương Khai đã có thể thi triển quyền cước trong làn dị hương của lư hương rồi, có điều thời gian duy trì không được lâu. Buổi sáng tu luyện Thối Thể thiên cũng nhẹ nhàng hơn trước nhiều, và ngày nào cũng đều có tiến bộ.
Nếu có điều kiện, Dương Khai tin rằng mình sẽ nhanh chóng trở nên thuần thục.
Thế nhưng Dương Khai lại phát hiện ra một chuyện gay go, Tuyệt Địa Khô Mộc thảo đã dùng hết rồi, Tam Diệp Tàn Hồn hoa tuy đã cố tiết kiệm, nhưng cũng không còn lại bao nhiêu.
Mấy ngày qua, Dương Khai cũng đã dè xẻn lắm rồi, nhưng quả thật thảo dược tiêu hao quá nhanh, dùng liên tục rồi cũng hết.
Hết cách, Dương Khai đành đến Công Hiến Đường, lấy hết toàn bộ số điểm cống hiến còn lại đem ra đổi lấy ít thảo dược.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận