Không ngờ lần này Mộng lão đầu lại tốt bụng vậy, đưa cho Dương Khai thêm mấy cây thảo dược, có điều lão cứ giữ Dương Khai lại, hỏi cho ra thực lực của hắn sao lại tiến triển nhanh đến vậy.
Xem ra chuyện Dương Khai gây sự với đám người Tô Mộc đã truyền đến chỗ Mộng chưởng quầy này rồi.
Dương Khai cũng có chút thiện cảm với Mộng chưởng quầy. Lão tuy không đàng hoàng, lại háo sắc, da mặt thì dày, nhưng lại rất hợp với Dương Khai.
Việc này không tiện giải thích. Dương Khai chỉ có thể nói có lần lên núi Hắc Phong Sơn, không cẩn thận ăn phải một thứ quả, sau đó đầu óc đột nhiên thông suốt, biết cách tu luyện.
Mộng chưởng quầy suy nghĩ một hồi lâu, kết hợp quãng thời gian Dương Khai lên núi Hắc Phong Sơn lần trước với biểu hiện của mấy ngày gần đây, cũng chỉ biết tin lời hắn nói, cuối cùng chốt hạ cho hai chữ “kỳ ngộ”!
Ra khỏi Cống Hiến Đường, Dương Khai lo ngay ngày trong lòng.
Điểm cống hiến đã đem đi đổi lấy thảo dược cả rồi, xem chừng chỉ có thể duy trì được khoảng ba bốn ngày, sau này đi đâu kiếm thảo dược đây?
Tuy rằng hiện tại mỗi ngày đi khiêu chiến có thể kiếm được hai điểm cống hiến, nhưng số thu hoạch này phải đợi đến mùng tám hằng tháng mới lãnh về được. Tính ra thì còn gần hai mươi ngày nữa, làm sao hắn đợi được đến lúc đó chứ?
Không nghĩ ra được cách nào, Dương Khai cũng bó tay, chỉ đành cố gắng tu luyện.
Chớp mắt, đã mấy ngày trôi qua, Thực lực Thối Thể cảnh tầng sáu của Dương Khai cũng đã dần dần ổn định, và có xu hướng tiến lên tầng thứ bảy. Mỗi ngày cần cù khổ luyện đến quên ăn quên ngủ, vất vả cực nhọc cuối cùng cũng có kết quả.
V So với những ngày tốt đẹp này của Dương Khai, bọn người Tô Mộc như sống trên dầu sôi lửa bỏng. Mấy ngày nay, ngày nào Dương Khai cũng đến gây sự, khiến chúng càng thêm bực bội. Đánh thì đánh không lại người ta, trốn thì cũng trốn không được, quả thật uất ức đến muốn chết.
Bản thân Tô Mộc lại tự tin sẽ thắng được Dương Khai, nhưng cảnh giới giữa hai người cách nhau quá xa, căn bản không thể khiêu chiến. Tô Mộc luôn cho rằng Dương Khai cùng lắm chỉ ở mức Thối Thể cảnh tầng bốn hoặc tầng năm gì đó thôi.
Tô Mộc biết không thể cứ thế này mãi được, nếu cứ tiếp tục thế này, lòng người cũng sẽ tiêu tán.
Càng nghĩ, Tô Mộc càng phát cáu, y cho gọi đám đệ tử Lăng Tiêu Các bị Dương Khai đánh gục lại, sắc mặt đầy vẻ u ám, nói: - Đêm nay, tập kích Dương Khai, để rửa mối nhục!
Nếu đã không thể làm theo quy định, vậy thì không cần quy định nữa!
Cả bọn giật mình: - Đánh lén?
- Ừ
Tô Mộc gật đầu.
- Thế thì không hay cho lắm Lý Vân Thiên ngập ngừng,
Tuy tên Dương Khai đó chẳng phải hiền lành gì, nhưng hắn đánh thắng chúng ta một cách quang minh chính đại, chúng ta đang đêm lén tập kích hắn thế này, ngộ nhỡ việc mà truyền ra ngoài, e là sẽ bị trách phạt đấy.
Những lời này của Lý Vân Thiên nhận được sự tán đồng của đại đa số người có mặt.
Tô Mộc tức tối: - Nhưng hắn quá đáng lắm rồi! Hắn không xem các huynh đệ ra gì, ngày nào cũng đến, nếu không cho hắn nếm mùi, không biết hắn sẽ ngạo mạn đến khi nào nữa. Ta mặc kệ, đêm nay ta nhất định phải tính toán nợ nần với hắn, các đệ ai muốn thì cứ đi theo ta, không muốn ta cũng không bắt ép, nếu xảy ra chuyện gì E thì Tô Mộc ta chịu trách nhiệm hết là được, không liên lụy đến các đệ đầu.
Những lời này của Tô Mộc nghe rất thành khẩn, cho dù có người thấy làm vậy không ổn, nhưng lúc này cũng không thể phản bác. Dù gì Tô Mộc cũng đã tự gánh hết trách nhiệm lên mình, như vậy đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Lý Vân Thiên suy nghĩ một hồi bèn nói: - Vậy cũng được, nếu thành công thì có thể cho tên khốn kiếp đó biết chúng ta không dễ bắt nạt. Tô thiếu, lần này sư đệ xin xả thân đi cùng huynh một phen!
- Bọn đệ cũng đi. Tất cả đồng thanh.
Tô Mộc mỉm cười gục gặc: - Vậy mới đúng chứ!
Đêm xuống, bọn chúng lên tinh thần, đợi đến canh ba tập trung đầy đủ tại phòng Tô Mộc.
- Chuẩn bị xong chưa? Tô Mộc trầm giọng hỏi.
Tất cả gật đầu.
- Được, lần này nhất định phải cho thằng khốn đây một trận suốt đời khó quên! Tô Mộc giơ tay lấy một miếng vải đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt gian xảo, những tên khác cũng học theo, vô cùng háo hức, kích động.
- Xuất phát! Tô Mộc hô lên một tiếng, ra lệnh.
Mười mấy bóng đen lướt qua, nhanh chóng hòa vào màn đêm.
Ban đêm Lăng Tiêu Các cũng có đệ tử trực đêm đi tuần, nhưng đám người này của Tô Mộc lại chính là người của Lăng Tiêu Các, chúng nắm rõ hành tung của mấy đệ tử đi tuần này trong lòng bàn tay, nên tránh được rất dễ dàng.
Nếu không thì sao có câu “Trộm nhà khó phòng chứ? Việc làm hiện tại của Tô Mộc chính là ví dụ hay nhất.
Không lâu sau, bọn chúng đã tập hợp đầy đủ trước căn nhà gỗ của Dương Khai.
Đứng cách đó mười mấy trượng, chúng kiềm chế hơi thở, ai nấy cũng chong chong vào căn nhà tối đen như mực trong hận thù sôi sục.
- Trong nhà không có ánh sáng, chắc Dương Khai đã ngủ rồi. Tô Mộc tự nhủ, quay lại nói với Lý Vân Thiên: - Thực lực Dương Khai không hề kém, đợi lát nữa đệ và ta cùng lên trước tóm chặt hắn, sau đó để các huynh đệ ra sức đánh.
- Được. Lý Vân Thiên gật đầu.
- Đừng gây chết người, đánh thế nào cũng được. Tô Mộc căn dặn thêm, cả bọn nhỏ giọng đồng ý.
- Lên!
Tô Mộc vung tay lên, rồi lập tức xông thẳng về phía căn nhà gỗ nhỏ. Mười mấy thân ảnh lao đi trong đêm đen, nói cho cùng thì đều tu luyện qua cả rồi nên hành động lặng lẽ, không có lấy một tiếng động. Cả đám bọn chúng ai nấy cũng đang cố nén cơn phẫn uất, cứ nghĩ lát nữa thôi sẽ được nện cho lên Dương Khai đó một trận, rửa sạch mối nhục, thì cảm thấy vô cùng chấn phấn.
Mấy ngày nay chúng đã bị Dương Khai ức hiếp đến thê thảm rồi.
Chỉ còn cách căn nhà gỗ vài trượng nữa, ánh mắt Tô Mộc càng sắc lạnh, khóe miệng cong lại đến đáng sợ.
Khoảng cách càng gần thêm, cánh cửa đã ở ngay trước mắt, Tô Mộc thò tay ra hướng về phía cánh cửa.
Bất thình lình, một mùi dị hương xộc đến đầu mũi. Tô Mộc khẽ ngửi, cảm thấy mùi hương này có chút quái lạ, không thơm, nhưng cũng không hôi, một mùi hương mà y chưa bao giờ ngửi thấy.
Tuy có nghi hoặc, nhưng Tô Mộc cũng chẳng lưu tâm mấy mà chỉ thẳng tiến về phía trước.
Một bước xông lên, Tô Mộc toàn thân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.
Biến cố này khiến y toát cả mồ hôi lạnh, vào giây phút đó, sức lực toàn thân y như bị hút đi mất một nửa, trong đầu cứ vang lên tiếng ù ù, mơ mơ màng màng rồi mệt đến rã rời.
Thêm một bước nữa, Tô Mộc ngã nhào, mũi đập thẳng xuống đất, có hai cỗ ấm nóng bỏng nhiên chảy ra từ khoang mũi, trong miệng toàn một mùi tanh máu.
- Bịch! Bịch! Bịch ...
Liên tiếp một loạt âm thanh vang lên, từng tên một trong đám đệ tử Lăng Tiêu Các đang xông về phía căn nhà cũng ngã lăn xuống đất như Tô Mộc, tên nào cũng toàn thân mềm oặt, mặt mũi bầm tím, tiếng kêu gào lần lượt vang lên, ồn ào khỏi phải nói.
- Sao lại thế này? Tô Mộc gắng gượng, quay lại hỏi Lý Vân Thiên.
Lý Vân Thiên vùng vẫy bò dậy, nhưng không có chút sức lực nào, y nằm mọp xuống đất thở uể oải, sắc mặc vô cùng khó coi, hắn ngập ngừng: - Tô thiếu, có thể chúng ta bị trúng độc rồi.
- Trúng độc? Tô Mộc kinh hãi.
- Hơn nữa lại là kịch độc... Lý Vân Thiên run rẩy chìa tay ra: - Tô... thiếu, đệ e là sắp không xong rồi, huynh... hãy báo thù giúp đệ!
Nhắn nhủ lời trăn trối xong, Lý Vân Thiên nghiêng đầu một cái rồi không có động tĩnh gì nữa.
Tô Mộc ngơ ngác, hoảng loạn gọi tên Lý Vân Thiên, nhưng hét đến mấy y cũng không tỉnh lại, ngoảnh đầu nhìn lại, đám huynh đệ mà y dẫn đến đây không có ai qua khỏi kiếp nạn này, tất cả đều im lặng, không có lấy một tiếng động.
Một cảm giác hoang mang khó tả và đầy bi thương dâng trào trong tim, không ngờ trong lúc này đầu óc Tô Mộc đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Nơi này là Lăng Tiêu Các, sao lại có chuyện hạ độc được?
Hơn nữa dược tính của thứ độc dược này sao lại ghê gớm đến vậy, chỉ chưa quá ba hơi thở, từng người một cứ thế mà mất mạng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận