Ai hạ độc? Tại sao phải hạ độc?
Đang lúc nghĩ mãi không hiểu thì bên tai đột nhiên truyền tới một âm thanh kinh ngạc: - A?
Là âm thanh của Dương Khai!
Tô Mộc hận Dương Khai đến tận xương tủy, làm sao không nhận ra?
Là hắn, hóa ra là Dương Khai hạ độc.
Khốn kiếp thật!
Chúng ta chỉ muốn giáo E huấn hắn một chút, không ngờ hắn lại hạ độc thủ như vậy!
Quá tàn nhẫn?
Cố tình chửi mắng Dương Khai, nhưng suy nghĩ của Tô Mộc cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Khốn kiếp, chẳng lẽ bản thiếu gia cứ chết trong u mê như vậy?
Đáng thương cho hoài bão của bản thiếu gia, hoành độ đại chí đầy mình chưa kịp phát huy đã bị chết trẻ chốn này.
Trời cao đố kỵ anh tài, trời cao đố kỵ anh tài!
Dương Khai nhẹ nhàng bước tới chỗ đám người, ngồi xổm xuống, mở khăn che mặt của bọn họ ra, định nhãn nhìn, toàn bộ đều là người quen.
Suy nghĩ một lúc, Dương Khai đã hiểu rốt cuộc bọn họ muốn làm gì. Đoán chừng là mấy ngày nay bị mình gây sức ép đến thê thảm nên đêm hôm đến đánh lén trả thù mình.
Chỉ là bọn chúng thật sự hơi xui xẻo.
Dương Khai cân nhắc lư hương trên tay, mặt cũng dở khóc dở cười.
Nhưng đây thật sự là việc ngoài ý muốn. Bình thường mỗi đêm trước khi đi ngủ, Dương Khai đều cất lư hương vào Vô Tự Học Thư. Chỉ là tối nay tu luyện hơi lâu, có chút mệt mỏi, cũng quên luôn cả lư hương, thảo dược bỏ vào vẫn chưa tiêu hao hết, vừa đúng lúc đám người Tô Mộc chạy đến hít phải.
Dị hương của lư hương có uy lực thật lớn. Lần đầu tiên Dương Khai hít vào chi đi được ba bước liền ngã xuống đất. Dương Khai nhờ vào Ngạo Cốt Kim Thân còn bị như vậy, huống chi là đám người này của Tô Mộc?
Bọn họ không có Ngạo Cốt Kim Thần giúp đỡ, chỉ riêng lần này, đoán chừng sẽ phải tu dưỡng tới vài ngày mới có thể hồi phục được.
Mặc dù bản thân mình sơ sẩy phải chịu một phần trách nhiệm. Nhưng sơ suất của đám người Tô Mộc này lại là nguyên nhân chính. Nếu như trong nháy mắt bọn họ hít phải mùi dị hương và ngừng ngay việc hô hấp lại, chỉ sợ cũng không đến mức thảm thương như vậy.
- Hài, sao phải tự làm khổ bản thân mình?
Dương Khai thở dài.
Cất lư hương vào trong Vô Tự Hắc Thư, nhìn chăm chú vào đám người trên mặt đất, vẻ mặt có chút khó xử.
Suy nghĩ chốc lát, Dương Khai kéo toàn bộ bọn chúng ra ngoài, sau đó vứt vào một chỗ, mặc kệ bọn chúng.
Trở lại căn nhà gỗ, Dương Khai tiếp tục nghỉ ngơi.
Sự việc ngày hôm nay cũng làm cho Dương Khai cảnh giác hơn một chút. Mình phải khẩn trương đột phá Thối Thể cảnh mới được.
Hiện tại lư hương chỉ có thể bày ra bên ngoài sử dụng, nhưng nếu như đột phá Thối Thể cảnh, đạt đến Khai Nguyên cảnh, thì không cần phải phiền toái như vậy.
Đến lúc đó, mặc dù là hương đặt trong Vô Tự Hắc Thư cũng sẽ phát huy tác dụng, chỉ cần nguyên khí trong cơ thể mình có thể kết nối với Vô Tự Hắc Thư là được.
Mấy ngày tiếp đó, Dương Khai luôn luôn dày công khổ luyện, tuy đã dè xẻn hai loại thảo dược này rồi nhưng vẫn vơi đi từng ngày.
Sáng sớm ba ngày sau, sau khi Dương Khai tập luyện xong Thối Thể thiên, hút vào một hơi tử khí, khí cảm trong kinh mạch nội thể không ngừng phấn chấn, cứ như là đã biến thành một con tiểu trùng tử, loi nhoi không ngừng bên trong kinh mạch.
Thần sắc Dương Khai ngưng trọng, khẩn trương dụng tâm cảm thụ.
Sự sôi sục của khí cảm kéo theo sự nhu động của huyết nhục, toàn thân tê liệt,
một cảm giác nhồn nhột và tự sướng không thể nói thành lời. Cũng không biết tình trạng này kéo dài bao lâu, bỗng nhiên, Dương Khai cảm thấy người nhẹ đi, cùng lúc đó, sự sôi sục của khí cảm biến mất không thấy dấu vết.
Tâm niệm truyền đạt, cảm giác ấm nóng ở phần bụng kia dường như trở lại, đang nhảy nhót không ngừng.
Nguyên khí!
Rốt cuộc cũng đã bước đến bước này, Thối Thể cảnh thất tầng, trong cơ thể sinh ra nguyên khí, đó là biểu hiện rõ ràng nhất.
Luồng nguyên khí đầu tiên luôn được sinh ra trong đan điền. Lúc này, nguyên khí rất yếu ớt, căn bản không thể duy trì khả năng chiến đấu của người luyện võ. Vì một khi đã sử dụng rồi, luồng nguyên khí này sẽ biến mất. Trong cơ thể chưa khai mở chu thiên, muốn ngưng luyện lại cũng phải tốn không ít thời gian.
Nhưng bởi vì trong cơ thể đã sinh ra nguyên khí, vì vậy lúc này người luyện võ có thể bắt đầu tu luyện võ kỹ rồi..
Kỹ thuật cơ bản như trường quyền, đá ngang của Lăng Tiêu Các cũng không thể so sánh được. Vẽ kỹ là những chiêu thức có thể nhờ vào nguyên khí để phát huy tác dụng, là nền tảng chiến đấu của người luyện võ.
Cùng một quyền, hiệu quả của Thối Thể cảnh lục tầng và thất tầng hoàn toàn khác nhau. Nếu như nói Thối Thể cảnh lục tầng xuất toàn lực, một quyền có thể đánh ra lực đạo hai trăm cân, thì Thối Thể cảnh thất tầng vận dụng nguyên khí có thể đánh ra lực đạo năm trăm cân, thậm chí một nghìn cận.
Đương nhiên, lúc ở Thối Thể cảnh, bình thường người luyện võ không dễ dàng vận dụng võ kỹ, vì nguyên khí không dễ khôi phục. Chỉ đến khi lên Khai Nguyên cảnh mới có thể sử dụng nguyên khí chiến đấu theo ý mình. Đến lúc đó, mặc dù nguyên khí tiêu hao sạch, cũng có thể vận công phục hồi lại một cách nhanh chóng.
Tất cả căn nguyên đều ở chỗ có thể nhanh chóng khôi phục lại hay không.
Cho nên, khi mới bắt đầu Thối Thể cảnh thất tầng, việc mà người luyện võ cần làm là tăng cường luồng nguyên khí căn bản này.
Trong đó, phương pháp thường dùng là tu luyện võ kỹ!
Lúc sử dụng mỗi một loại võ kỹ đều đòi hỏi phải kéo theo vài sợi nguyên khí trong kinh mạch, thậm chí mấy chục hoặc nhiều hơn. Dựa theo trình tự và đường lối vận chuyển nhất định mới có thể hình thành những võ kỹ không giống nhau.
Tăng cường nguyên khí khi tu luyện võ kỹ để khai mở chu thiên nội thể, đạt đến Khai Nguyên cảnh, đây là việc mà mỗi một người luyện võ đều biết làm.
Đương nhiên Dương Khai cũng không phải là ngoại lệ.
Sau khi biết mình đã đạt đến Thối Thể cảnh thất tầng, Dương Khai khẩn trương bình phục tâm tình kích động, vội vàng quay trở về nhà, triệu tập Vô Tự Hắc Thư ra.
Lật thẳng đến trang thứ tư, bắt đầu dụng tâm cảm nhận.
Mấy ngày nay, mỗi một lần đột phá hắn đều thử phá giải phong ấn của trang thứ tư, nhưng chưa từng thành công. Dương Khai dự tính chỉ khi nào đạt đến Thối Thể cảnh thất tầng, thời điểm phân thủy lĩnh của Thối Thể cảnh, trang thứ tư mới có thể biến hóa.
Suy đoán của hắn không sai!
Cảm thụ được một lát, trên trang thứ tư liền hiện lên một chút kim quang rực rỡ, và giống như mấy lần trước, những kim quang này thoát ly sự trói buộc của trang sách, trực tiếp chui vào đầu của Dương Khai.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một vài thông tin, Chân Dương quyết!
Đây là lần đầu tiên sau khi đột phá, Vô Tự Hắc Thư cho mình một thêm một thứ. Đọc lại cẩn thận, thần sắc của Dương Khai trở lên kỳ lạ.
Chân Dương quyết này không giống võ kỹ bình thường cho lắm. Vẽ kỹ bình thường đều có đường lối xuất chiêu cố định, dù có thể biến hóa, cũng không thoát ra khỏi bản chất vốn có. Có một điểm chính căn bản, nếu thoát ra khỏi phạm vi này, thì không phải là võ kỹ tương ứng.
Nhưng Chân Dương quyết không vậy, nó không có cách xuất chiêu cố định, thiên biến vạn hóa, có thể nói là tùy tâm sở dục, hoặc là, căn bản nó không có chiêu thức.
Đây là điểm bất đồng thứ nhất.
Tu luyện Chân Dương quyết cũng đơn giản, nhưng có yêu cầu với điều kiện tu luyện.
Nhất định phải ở trong hoàn cảnh có Dương khí mới có thể tu luyện Chân Dương quyết.
Nhưng lúc Chân Dương nguyên khí trong nội thể đạt tới trình độ nhất định thông qua quyết pháp tu luyện này, sẽ ngưng khí hóa dịch, tích góp trong đan điền.
Bất luận là võ kỹ hoặc quyết pháp nào đều không làm được, bởi vì thân thể của mỗi một người luyện võ đều có thời điểm bão hòa. Một khi tu luyện đến đỉnh điểm, trong cơ thể sẽ không có biện pháp gia tăng nguyên khí nữa, trừ khi đột phá cực hạn của bản thân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận