Nhưng Chân Dương quyết lại khác, tới thời điểm cực hạn, Chân Dương nguyên khí sẽ hóa thành chất lỏng chìm vào đan điền, có nghĩa là quét sạch kinh mạch, có thể tiếp tục tu luyện. Nói cách khác, tu luyện quyết pháp này, sẽ không xuất hiện tình huống cực hạn, chỉ cần có Dương khí là có thể tu luyện mà không bị hạn chế.
Đây là điểm bất đồng thứ hai. Điểm bất đồng này càng làm nổi bật chỗ bất phàm của Chân Dương quyết.
Một khi tu luyện ra Dương dịch, lúc chiến đấu có thể sử dụng Dương dịch tiến hành công kích.
Dương Khai trầm tư suy nghĩ một lát, liền quyết định tu luyện bộ Chân Dương quyết này.
Thứ nhất, hắn không có sự lựa chọn, không có điểm cống hiến, đương nhiên không thể có được võ kỹ từ tông môn. Thứ hai, hắn tin tưởng vật phẩm của Vô Tự Học Thư chắc chắn cũng không phải là hạng thường. Chắc gì những thứ của tông môn đã tốt hơn Chân Dương quyết.
Về hoàn cảnh tu luyện, thực ra cũng không phải là chuyện đáng lo. Ánh mặt trời cũng là dương, chỉ cần có ánh mặt trời, thì có thể tu luyện Chân Dương quyết này. Đương nhiên, hiệu suất rất thấp.
Dù sao ánh mặt trời cũng chiếu sáng cả trái đất, vũ trụ, một người có thể hấp thụ bao nhiêu?
Trong lòng đã có quyết định, Dương Khai lập tức đi ra khỏi phòng, ngồi khoanh chân xuống đất để ánh nắng mặt trời chiếu xuống mình, nhắm hai mắt lại, trong lòng đang suy nghĩ đường lối vận công của Chân Dương quyết, cố gắng không chế luồng nguyên khí ít ỏi trong đan điền đó của mình, vận chuyển theo đường lối của Chân Dương quyết.
Vạn sự khởi đầu nan, câu nói này không sai chút nào. Tuy rằng Dương Khai có thể kết nối với luồng nguyên khí kia, nhưng muốn dẫn động nó vận chuyển thì lại vô cùng gian khổ.
Tu luyện dưới ánh nắng chói chang suốt một ngày, nguyên khí nội thể mới gia tăng chút ít, tốc độ lưu động nguyên khí chậm như rùa bò. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tu luyện, có được thành quả như vậy, Dương Khai đã rất hài lòng rồi.
Đó là quá trình tích lũy theo từng ngày, không thể một sớm một chiều là có thể hoàn thành được. Kiên nhẫn là thứ Dương Khai chưa bao giờ thiếu.
Ba ngày trôi qua, cuối cùng Dương Khai mới lối dẫn được nguyên khí trong đan điền đến chỗ ngực, tâm thần khẽ động, khống chế được luồng nguyên khí chẳng phải cường mạnh gì xuyên qua những yếu huyệt ở gần vùng ngực.
Hắn dựa theo thông tin lấy được trong Vô Tự Hắc Thư, hình thành Dương Nguyên ẩn trong nội thế, đây mới là bước đầu tiên của việc tu luyện Chân Dương quyết.
Dương Nguyên ấn này không có tác dụng khác, chỉ là dùng để cảm ứng sự tồn tại của Dương khí. Dù sao kinh nghiệm của Dương Khai vẫn còn thấp, thực lực cũng quá yếu, còn chưa hình thành được thần trí của mình. Căn bản không có cách gì điều tra những nơi có Dương khí dày đặc.
Nhưng có Dương Nguyên ấn này rồi thì lại khác. Vật này tương đối nhạy cảm với Dương khí, chỉ cần ở trong phạm vi nhất định có sự tồn tại của Dương khí, Dương Nguyên ấn đều sinh ra phản ứng.
Luồng nguyên khí nội thể không ngừng qua lại ở vùng ngực, thần sắc của Dương Khai cẩn thận tỉ mỉ, không dám có chút lơ là, sơ suất. Ngưng đọng thành Dương Nguyên ấn là quá trình tương đối phức tạp. Trong quá trình ngưng đọng, chỉ cần có bất kỳ sai lầm nào đều có thể tiêu tan hết tất cả.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, ngồi ngay ngắn dưới mặt trời, cả người Dương Khai đã ướt đẫm. Ra mồ hôi trong thời gian dài làm cho thân thể hắn có dấu hiệu thiếu nước, môi trắng bệch, nhưng thần sắc của Dương Khai vẫn rất kiên định, không hề bực bội hay nản chí, vẫn không ngừng lôi dẫn luồng nguyên khí chuyển động qua những yếu huyệt ở ngực.
Cũng không biết thêm bao lâu sau, Dương Khai đột nhiên cảm thấy vùng ngực có một cảm giác kỳ quái truyền đến, ngày sau đó huyết nhục ở đó đau đớn, như thể bị que hàn nung đỏ áp lên.
Dương Khai bỗng mở to mắt, cắn răng khổ sở chống đỡ.
Cái cảm giác đau đớn đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt, chỗ ngực đã khôi phục như thường, thậm chí còn có chút mát mẻ. Chỉ có điều, cái cảm giác đau đớn đó cứ quanh quẩn trong đầu không ngừng, làm cho làm lòng người e ngại.
Dương Khai mơ hồ cảm nhận được vùng ngực của mình có thứ gì đó, nhưng cúi đầu nhìn xuống lại không thấy gì.
Dương Nguyên ấn hình thành rồi sao?
Dương Khai chau mày, hơi trầm tư. Hắn là Dương Nguyên ấn đã hình thành thành công. Nó đã tồn tại ở giữa ngực mình, chỉ là mình không nhìn thấy mà thôi.
Nhưng nếu Dương Nguyên ấn đã hình thành, vậy hẳn là sẽ có phản ứng gì đó với Dương khí mới đúng, vì sao mình lại không thể cảm nhận được?
Chẳng lẽ xung quanh đây không sự tồn tại của Dương khí dày đặc?
Trong lòng muốn thử, Dương Khai đứng lên, đi vào trong Lăng Tiêu Các, vừa đi, vừa lưu ý điều tra động tĩnh ở vùng ngực.
Đi một lúc, chỗ ngực bỗng nhiên có một cỗ ấm nóng truyền đến, thần sắc của Dương Khai chấn động!
Quả đúng là như thế. Dương Nguyên ấn đã hình thành trong cơ thể mình. Vừa rồi không có phản ứng là bởi vì gần đó không có quá nhiều Dương khí. Hiện tại đã có phản ứng chứng tỏ gần đây có Dương khí tồn tại.
Sắc mặt của Dương Khai hưng phấn. Môi trường tu luyện Chân Dương quyết có yêu cầu hà khắc. Dương khí càng dày đặc, tốc độ tu luyện càng nhanh, chỉ dựa vào thái dương lực để tu luyện như Dương Khai, thì rõ ràng là chậm nhất.
Men theo hướng cảm thụ nguồn Dương khí của Dương Nguyên ấn, Dương Khai
chạy như điên, chỉ sau một lát, Dương Khai đột nhiên xông vào một gian phòng.
Vừa mới bước vào, một âm thanh quen thuộc truyền đến tại: - Ồ, Tiểu Dương Khai, sao lại đến lúc này?
Ngẩng đầu nhìn lên, Dương Khai bỗng phát hiện Mộng chưởng quầy ở sau quầy đang nhìn mình một cách khó hiểu.
Hóa ra, nơi nơi này là Cống Hiến Đường!
Nhìn thoáng qua Mộng chưởng quầy, lại liếc mắt nhìn phía sau Cống Hiến Đường, Dương Khai không ngừng đảo cắp mặt trắng dã!
Nguồn Dương khí nơi này rất rõ rệt, nhất định là có thứ gì đó thuộc tính dương trong kho của Cống Hiến Đường.
Nhưng.... Đó là Cống Hiến Đường!
Mình muốn, chỉ có lấy điểm cống hiến để đổi. Điểm cống hiến của Dương Khai bây giờ là con số không, tất cả điểm cống hiến đều đã bị đổi thành Tam Diệp Tàn Hồn hoa và Tuyệt Địa Khô Mộc thảo cả rồi!
Hiểu được điều này, Dương Khai liền thất vọng vô cùng, ngay cả câu hỏi của Mộng chưởng quầy cũng lười không muốn đáp, ủ rũ quay đầu bước đi.
- Ngươi có ý gì?
Mộng lão đầu buồn bực.
Bước đi vô định trong Lăng Tiêu Các, Dương Nguyên ấn ở ngực chốc chốc lại phát huy tác dụng, chỉ dẫn Dương Khai phương hướng phát ra Dương khí. Nhưng những nơi Dương khí phát ra hoặc là chỗ ở của những người cầm quyền trong môn, hoặc là đã nằm trong túi người khác.
Ngay cả ý nghĩa cướp đoạt cũng đã nảy sinh trong đầu Dương Khai, nhưng nhìn thân thể nhỏ bé của mình, lại nhìn vào thực lực của người ta, Dương Khai đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
Tuy rằng không cách nào đạt được những bảo bối thuộc tính dương này, nhưng Dương Khai cũng không hẳn là không thu hoạch được gì. Dựa vào nhiều lần hắn thể nghiệm và cảm nhận, Dương Nguyên ấn trong cơ thể có thể cảm nhận được Dương khí tồn tại trong phạm vi năm mươi trượng.
Vượt qua năm mươi trượng, Dương Nguyên ấn sẽ không có phản ứng nữa. Xem ra điều này có quan hệ với thực lực của mình. Sau này, thực lực tăng lên, phạm vi cảm ứng của Dương Nguyên ấn sẽ rộng hơn.
Vội vàng đi trong Lăng Tiêu Các đã được hai ba canh giờ, ngoài khu cấm địa ra, Dương Khai gần như đã chạy khắp Lăng Tiêu Các nhưng vẫn không được gì. Nghĩ cũng đúng, nếu Dương Nguyên ấn có thể cảm nhận được những thứ đó thì giá trị chắc chắn không nhỏ. Nào có chuyện người ta vứt bên đường cho mình tới nhặt?
Suy nghĩ của mình có vẻ ngây thơ buồn cười.
Có cần phải đi Hắc Phong Sơn một chuyến không?
Vùng núi này nhất định tồn tại vật có thuộc tính dương?
Đang lúc suy nghĩ xem điều này có thực hiện được hay không thì Dương Nguyên ấn ở ngực lại nóng lên, Dương Khai gần như theo bản năng lần theo phương hướng của Dương Nguyên ấn đi về phía đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận