Dương Khai không biết những người khác khi ở Thối Thể cảnh tầng bảy thì nội thể sẽ có bao nhiêu nguyên khí, nhưng có lẽ là không nhiều như mình. Lúc đầu ô tích lũy luôn rất chậm, bản thân mình do có được Chân Dương quyết mới có thể hấp thụ được Dương khí của đất trời.
Nhưng liệu cả thế gian này có được bao nhiêu bí pháp thần diệu như Chân Dương quyết?
Hôm đó, khi tu luyện xong, Dương Khai từ từ mở mắt ra.
Mấy ngày nay, Dương khí được hấp thụ vào dần trở nên rõ rệt, nhiệt cảm trong kinh mạch càng ngày càng mạnh. Dương Khai mơ hồ cảm thấy Dương khí được hấp thụ trong mấy ngày nay có lẽ sắp đến mức bão hòa rồi.
Một khi bão hòa thì Dương khí trong cơ thể sẽ ngưng tụ và hóa lỏng rồi trở thành một giọt Dương dịch tồn đọng trong đan điền. Thứ gọi là Dương dịch này, tác dụng vô cùng kì diệu, dùng trong chiến đấu có thể phát huy tác dụng không thể ngờ. Dương Khai vô cùng mong đợi điều này.
Dương Khai từ từ mở mắt, đang chuẩn bị nhẹ nhàng điều khí thì ánh mắt đột nhiên lướt qua một người đang đứng cách mình không xa. Dương Khai thần sắc kinh động, mình mải mê tu luyện mà không hề phát hiện ra người này xuất hiện từ lúc nào.
Người này đứng xoay người về phía Dương Khai, mặc tấm áo choàng dài màu xanh, tay áo lất phất, thân hình thẳng đứng, tuy râu tóc đã bạc trắng nhưng nét mặt vẫn còn khỏe khoắn, dưới cằm còn để một chòm râu rất đẹp. Luận về tuổi tác, có lẽ tầm như Mộng lão đầu của Cống Hiến Đường, nhưng khí chất chắc chắn không giống.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người này, trong đầu Dương Khai bất giác nhớ ra cái từ Tiên Phong Đạo Cốt. Khí chất này hoàn toàn trái ngược với Mộng lão đầu lưu manh háo sắc. So sánh hai người này với nhau thì thật đúng là một trời một vực.
Lúc này người đó một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu, đứng bên đó đưa mắt nhìn xuống Khốn Long Giản. Ánh mắt của vị lão giả này rất kì lạ, kì lạ đến mức có chút phức tạp.
Đây là một trí giả học thức uyên bác, đồng thời cũng là một vị trưởng bối võ nghệ cao cường!
Trong lòng Dương Khai có chút tính toán, rồi vội đứng dậy, hành lễ với tư cách là một người đệ tử:
- Đệ tử Dương Khai bái kiến tiền bối.
Bị tiếng nói của Dương Khai làm cho kinh động, vị lão giả chậm rãi quay người lại, điềm đạm nhìn hắn một cái rồi khẽ gật đầu:
- Ừ.
- Không biết đệ tử phải xưng hô thế nào với trưởng bối?
Mặc dù biết vị lão giả là bậc cao tăng của Lăng Tiêu Các, nhưng trước giờ Dương Khai chưa từng gặp mặt nên đương nhiên phải hỏi một chút để tránh nhầm lẫn vai vế.
Vị lão gia trầm ngâm, khẽ nhíu mày, cứ như Dương Khai đã đưa ra câu hỏi khó gì vậy, phải một lúc sau mới đáp lại:
- Ngươi cứ gọi ta Thập Nhất trưởng lão là được.
- Thập Nhất trưởng lão?
Dương Khai có chút nghi hoặc.
Mặc dù Lăng Tiêu Các cũng có một vài vị trưởng lão nhưng tuyệt đối không thể nhiều đến mười một vị. Nhưng người ta dù sao cũng là bậc trưởng bối, trưởng bối đã nói vậy thì Dương Khai cũng phải để cho ông được toại nguyện, nên lúc đó lập tức hành lễ:
- Đệ tử bái kiến Thập Nhất trưởng lão.
Thập Nhất trưởng lão vuốt râu mỉm cười, khuôn mặt càng hiện ra vẻ hiền hòa, giọng nói điềm đạm:
- Ngươi đang tu luyện võ nghệ sao?
- Vâng Dương Khai gật đầu.
. Hơn nữa đó là môn võ nghệ thuộc tính dương?
- Vâng.
Thực lực đối phương nhất định là không kém, mình ở đây hấp thụ Dương khí làm sao mà ông ấy không nhận ra?
- Tu luyện đến đâu rồi?
- Mới chỉ tu luyện được mấy ngày, nên tạm thời không tốt lắm.
Thập Nhất trưởng lão lại hỏi thêm vài câu, Dương Khai lần lượt trả lời, trong lòng có chút cảm động. Vị trưởng lão này hòa nhã dễ gần, đối với một đệ tử tầng bậc thấp nhất như mình mà cũng quan tâm như vậy, thì nhất định rất dễ tạo thiện cảm cho người khác.
Thấy trưởng lão dễ nói chuyện như vậy, Dương Khai lại nghĩ đến một vấn đề, liền mở miệng hỏi:
- Thập Nhất trưởng lão, đệ tử ở đây tu luyện đã nhiều ngày, nhưng có một việc mãi không hiểu.
- Ồ, nói ta nghe xem.
Thập Nhất trưởng lão bỗng thấy có chút hứng thú.
- Tại sao ở phía dưới khe suối Khốn Long Giản lại có Dương khí tràn ra?
Thập Nhất trưởng lão nghe vậy liền mỉm cười:
- Cái này đương nhiên là vì phía dưới có bảo bối thuộc tính dương rồi.
Dương Khai nửa cười nửa mếu, nghĩ bụng cái này mình cũng có thể đoán được, chỉ là không rõ bên dưới rốt cuộc là có cái gì mà thôi.
- Chắc ngươi cũng biết Khốn Long Giản này được tạo ra như thế nào chứ?
Thập Nhất trưởng lão đột nhiên hỏi một câu không liên quan đến vấn đề.
Dương Khai tuy không biết ông ta có dụng ý gì nhưng cũng chỉ biết thành thực lắc đầu.
Thập Nhất trưởng lão nhìn Khốn Long Giản một cái rồi chậm rãi nói:
- Nó do người ta dùng kiếm bổ ra đó.
Thần trí Dương Khai bị chấn động mạnh. Khốn Long Giản rộng hơn mấy trăm trượng, dài không biết bao nhiêu, sâu không thấy đáy, vậy mà lại do người ta dùng kiếm bổ ra sao?
Nếu là người khác nói với hắn chuyện này thì e là hắn không tin nổi, nhưng vị Thập Nhất trưởng lão trước mặt đâu cần phải nói dối mình.
Nhưng rốt cuộc là ai mà chỉ với một đao lại có thể tạo ra uy lực lớn như vậy?
Người này lại đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
- Mấy trăm năm trước, nơi đây không hề có Lăng Tiêu Các chúng ta.
Ánh mắt của Thập Nhất trưởng lão nhìn xa xăm, giọng nói trầm xuống.
Dương Khai biết vị trưởng bối này muốn kể một vài bí mật mà người khác không biết, nên lập tức nín thở tập trung, hết sức chăm chú.
- Năm đó khi tổ sư gia đi ngang qua nơi đây thì vô tình gặp một ma đầu thực về lực cao thâm, hai người liên quyết đấu một trận. Tình hình cụ thể của trận đấu không ai biết rõ, chỉ biết là đã đánh đến cùng, tên ma đầu đó biết mình không địch lại được đối phương nên liền bỏ ra một đao.
Thập Nhất trưởng lão vừa nói vừa dùng tay vẽ một đường theo hai đầu đông tây của Khốn Long Giản.
- Một đạo bổ ra, tạo thành Khốn Long Giản! Tên ma đầu trốn xuống đáy khe suối, tổ sư gia đuổi theo tung tích y xuống dưới, hao tâm tổn lực mới chém giết được y. Nhưng tên ma đầu đó sức mạnh cao thâm, mặc dù y đã là xác chết không hồn nhưng tổ sư gia vẫn không yên tâm, nên mới lập nên Lăng Tiêu Các ở đây, trấn thủ mười mấy năm. Sau khi đã chắc chắn là không có nguy hiểm gì nữa người mới nhẹ nhàng rời đi. Đây chính là nguồn gốc của Lăng Tiêu Các chúng ta.
- Khốn Long Giản được tạo ra hàng trăm năm nay, dưới đáy tăm tối không thấy mặt trời, về sau rất nhiều đệ tử mắc tội bị lưu đày vào đây. Không biết chừng ở dưới đây lại tình cờ sinh ra bảo bối thuộc tính dương nào đó cũng nên. Đây chính là nguyên do tại sao người lại có thể hấp thụ được Dương khí ở đây.
Dương Khai gật đầu, vẻ nghi hoặc hỏi:
- Thập Nhất trưởng lão đến đây cũng là muốn xem vật bảo bối đó sao?
- Ta?
Thập Nhất trưởng lão vẻ mặt kì lạ, khẽ lắc đầu nói:
- Ta không phải đến xem bảo bối, ta đến là để xem người.
- Xem người?
Thập Nhất trưởng lão ung dung cười:
- Người già rồi nên lời cũng lắm, hôm nay tạm thời nói đến đây thôi. Người chịu khó tu luyện đi, nhưng đừng vọng tưởng thâm nhập xuống bên dưới, dưới đáy đo hiểm nguy trùng trùng, ngay cả ta cũng không dám tùy tiện xuống dưới đó đâu.
Dứt lời, Thập Nhất trưởng lão nhẹ nhàng rời đi. Trong lòng Dương Khai đầy xúc động, cũng đầy nghi hoặc, nhưng chỉ có thể giữ trong lòng.
Hồi phục tâm trạng được một chút, Dương Khai lại tiếp tục vận Chân Dương quyết. Giờ đây sau khi vận Chân Dương quyết, tốc độ hấp thụ Dương khí không biết nhanh hơn mấy ngày trước bao nhiêu lần.
Vài canh giờ sau, Dương Khai đột nhiên cảm thấy kinh mạch toàn thân nổi trướng lên, ngay cả đan điền cũng căng lên, giống như một bữa ăn quá nhiều vậy.
Sắp bão hòa rồi sao?
Dương Khai không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lại càng chuyên tâm hơn.
Nửa canh giờ sau, kinh mạch và đan điền bỗng nhẹ trở lại, cảm giác nổi chướng cũng tiêu tan. Trong chốc lát, nguyên khí kinh mạch toàn thân tràn vào trong đan điên, một giọt dịch thế nóng rực đọng lại thành hình, nhỏ vào bên trong đan điên. Thậm chí Dương Khai còn nghe thấy tiếng tí tắc nhỏ.
Dương dịch!
Cuối cùng mình cũng tạo thành giọt Dương dịch đầu tiên!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận