Mặc dù vẫn chưa tu luyện đến trình độ sinh ra thần thức nhưng Dương Khai vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của giọt dương dịch trong đan điền, khi trong tâm niệm đã đạt đến thì có thể tùy ý điều khiển dương dịch.
Dương dịch có thể dùng trong chiến đấu nhưng Dương Khai chưa từng thử qua, rốt cục biến hóa thế nào thì phải tìm cơ hội tôi luyện trong thực chiến, những kinh nghiệm này không phải học thư không chữ có khả năng truyền thụ được.
Mặc dù chịu khổ nhiều ngày nhưng hiện tại cũng đã ngưng ra một giọt dương dịch, nên nhất thời Dương Khai cũng cảm thấy mãn nguyện rồi, mang theo một chút tâm trạng hưng phấn, Dương Khai lại tiếp tục cố gắng tu luyện bên Khôn Long giản đến quá nửa đêm.
Nửa đêm về sáng, Dương Khai liền ngừng tu luyện.
Mấy ngày cứ liên tục tu luyện quên ăn quên ngủ như vậy cho dù lớn mạnh lên không ít cũng sẽ mang lại nhiều gánh nặng cho cơ thể, khi tu luyện phải một căng một chùng, điều chỉnh thích hợp, như vậy mới không để lại mầm họa gì.
Dương Khai đứng dậy phủi mông rồi bước chân nhẹ nhàng trở về căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Cửa căn nhà gỗ đang khép hờ, điều này khiến Dương Khai có chút nghi hoặc, bởi vì hắn nhớ rõ trước khi đi đã đóng cửa rồi.
Dương Khai bước đến phía trước nhẹ nhàng mở cửa ra rồi nhìn thoáng vào bên trong, cảnh tượng đập vào tầm mắt khiến hắn đột nhiên dùng chân tại chỗ, cảnh đó như được in xuống từ bức họa cuộn tròn, tựa như ảo mộng, nhìn không thật chút nào.
Trên chiếc giường duy nhất trong căn phòng gỗ của mình giờ đây lại có một người đang nằm ngủ, hơn nữa lại là một cô gái.
Ánh trăng sáng xuyên qua mấy lỗ hở trên đỉnh nhà chiếu xuống, đúng lúc lại chiếu vào người cô gái đang nằm trên giường, nhân có ánh trăng sáng Dương Khai nhìn thấy hai tay cô gái đang khép lại đặt trên bụng, bộ ngực cao ngất nhẹ nhàng phập phồng lên xuống cùng với hơi thở ổn định, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, da thịt ở cổ của cô gái trắng muốt tựa như băng tuyết, mái tóc đen mềm mại buông trên đôi vai mỏng manh, vành tai tinh đẹp tỏa ra vẻ hấp dẫn khác lạ.
Do trong tư thế nằm nên hình ảnh cô gái với cặp chân thon dài, chiếc eo mảnh mai, cặp mông đầy đặn và thân hình đẹp đẽ hiện ra tinh tế sống động trước mặt Dương Khai, chỉ khuôn mặt không nhìn rõ là do trên mặt cô phủ một tấm khăn che mỏng như cánh ve, nhưng trên chiếc trán sáng bóng lại có điểm một viên đá quý màu lam, thứ trang sức duy nhất nhưng cũng không hề quý giá, nhưng lại vừa đúng nổi bật ra vẻ trong trẻo lạnh lùng mà thánh thiện của nàng.
Ánh trăng mông lung lại càng tăng thêm vẻ đẹp huyền bí của nàng.
Nàng tựa như một tiên nữ từ nguyệt cung giáng xuống, toàn thân không một tì vết, không một chỗ nào không hiện ra vẻ cao quý thần thánh, nàng cứ nằm yên như vậy, như vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, không hiểu sao nhìn thấy vậy trong lòng Dương Khai có chút đau xót.
Dương Khai tự hỏi mình vốn không phải là người đa sầu đa cảm gì, vậy mà giờ này phút này cái cảnh như thơ như họa này lại khiến hắn rung động, cho dù thời gian thấm thoắt trôi đi, ngăn cách hàng chục năm thì e rằng cũng không thể quên đi cảnh tượng này.
Như có ma xui quỷ khiến, Dương Khai nhẹ nhàng đi tới, cố đè nén hơi thở và tim đập vì sợ làm kinh động đến nàng.
Dương Khai đến bên giường, đứng cách chỉ khoảng một trường, hắn quan sát tỉ mỉ và phát hiện quả nhiên đúng như mình suy đoán, cô gái này chính là vị sư tỷ suýt nữa đụng phải mình khi ở chỗ nhà cống hiến. Vừa rồi nhìn thấy chiếc khăn Có che mặt hắn đã mờ mờ có chút suy đoán rồi.
Chỉ có điều lúc đó nàng không như bây giờ, giống như thần thánh không thể xâm phạm, cao không thể với tới vậy, có thì cũng chỉ là sự nhút nhát thẹn thùng, sự thuần khiết đáng yêu. Ngẩng đầu nhìn lên lỗ hở trên đỉnh nhà Dương Khai cười khẽ một tiếng, mấy cái lỗ hở vẫn chưa được sửa lại này hôm nay lại làm được một việc tốt như vậy.
Tiếng cười khẽ này bất giác làm kinh đến Hạ Ngưng Thường đang nằm trên giường, đến khi Dương Khai cúi đầu xuống thì đã nhìn thấy vị sư tỷ đang từng mắt to nhìn mình rồi.
Trong đôi mắt to sáng ngời kia có chút man mác và sợ hãi, rồi lại chợt trở nên ngượng ngùng, gần như là chỉ trong nháy mắt, vành tai nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Thường lại đỏ ửng lên.
May là trong đêm tối, dù cho có ánh trăng nhưng Dương Khai nhìn thấy cũng không được rõ ràng, như vậy cũng làm cho Hạ Ngưng Thường tránh được sự lúng túng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một người trên giường, một người dưới đất.
Trong lòng Dương Khai đầy nghi hoặc, Hạ Ngưng Thường thì lại hận không thể cho mình một cái tát để ngất đi, trong lòng đầy rối rắm, dù thế nào cũng không thể ngờ tới mình có thể hồ đồ sơ suất như vậy, lại có thể nằm ngủ say ở đây.
- Khụ khụ....
Dương Khai ho nhẹ một tiếng, cố tỏ ra hòa nhã một chút, miệng hỏi:
- Phải xưng hô thế nào với vị sư tỷ này?
Cũng không biết do tâm trạng có chút phập phồng hay thế nào mà tiếng Dương Khai hỏi ra có chút nhỏ, vào nửa đêm thế này mà đôi cô nam quả phụ lại ở cùng trong một phòng, nghe có chút gì đó không bình thường.
Câu hỏi đó dường như phải hỏi thế này:
- Tiểu nương tử, phải xưng hô thế nào đây?
Đúng kiểu của một kẻ dâm đãng.
Hạ Ngưng Thường mặt đỏ như máu, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo ngồi dậy, đưa tay lên gỡ mái tóc rồi nhẹ nhàng nói:
- Ta họ Hạ...
Hạ Ngưng Thường không ngần ngại nói ra tên của mình nhưng thực tế hôm nay cảm thấy vô cùng mất mặt.
- Thì ra là Hạ sư tỷ, không biết Hạ sư tỷ tìm ta có việc gì?
Nếu như không có việc gì thì hà cớ gì một người đẹp như tiên trời thế này lại hạ mình xuống căn nhà gỗ nhỏ của mình?
Nghe Dương Khai hỏi vậy Hạ Ngưng Thường mới nhớ ra mục đích của mình ở nên vội vàng lấy ra một cái gói từ trong người, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại, mở miệng nói:
- Chiều nay có một người thợ săn dưới núi Hắc Phong đến tìm người, nhưng đợi đến tận khi đèn đã lên mà nhà người vẫn chưa thấy về. Lúc đó ta thấy người đó có vẻ vội nên liền đến hỏi một phen. Người thợ săn đó nói muốn đa tạ ơn cứu mạng của người và nhờ ta chuyển cho ngươi túi đồ này rồi nói sau này có thời gian sẽ lại đến đích thân cảm ơn.
Nghe nàng nói như vậy Dương Khai biết ngay người đó là ai rồi.
Đó là người thợ săn tên Trương Sơn, lần trước lên núi Hắc Phong hái thuốc khi trở về mình đã cứu hai cha con nhà đó.
Dương Khai đưa tay nhận lấy gói đồ rồi gật đầu nói:
- Thì ra là vậy.
Hạ Ngưng Thường ngước mắt lên lặng lẽ quan sát hắn mấy lần rồi nói:
- Ta nhận sự giao phó của người khác nên mới ở đây đợi người trở về, không ngờ đợi mãi đợi mãi rồi...
Đợi mãi đợi mãi rồi ngủ mất...
Lời này nói ra thật ngại, thực sự là có cảm giác thất bại không phải là người nữa, hơn nữa mình lại còn ngủ trên giường của người khác nữa chứ.
Trong lòng Dương Khai đã quá hiểu rõ việc ngày hôm nay, hắn cười ha hả một tiếng rồi nói:
- Đã vất vả cho sự tỷ rồi, lần sau sư đệ nhất định sẽ về sớm.
Hạ Ngưng Thường không biết đó là ảo giác của mình hay do đối phương cố tình như vậy, dù sao thì lời này nghe dường như có vẻ như không đúng cho lắm, nghe cứ giống như là lời bảo đảm của trượng phu nói với thể từ trước khi ra ngoài vậy.
Cắn nhẹ vào môi, Hạ Ngưng Thường có chút bất mãn nói:
- Ngươi có về sớm hay không thì có liên qua gì đến ta. Đồ đã đưa cho người rồi, ta đi đây.
Nói xong, vừa chuyển người, dậm chân một cái đã không thấy bóng hình đầu rồi, chỉ lưu lại một làn gió thơm vương vấn trong căn phòng và trong đầu mũi ai đó.
Vị Hạ sư tỷ này thật sự là rất xấu hổ.
Nghĩ đến cảnh tượng ban nãy Dương Khai cảm thấy có chút cảm giác ấm áp, lấy lại tinh thần xong, Dương Khai mở gói đồ của Trương Sơn để lại thì thấy bên trong có hai bộ áo dài màu xanh.
Chiếc áo dài này được khâu vá từ từng mũi kim đường chi, đường khâu chi chít, thủ công tinh tế, Dương Khai đoán là do vợ của Trường Sơn đã may.
Trương Sơn thật có lòng, trong đại chiến lần trước khi dùng lưng vác nhận quần áo của mình đã bị con yêu thú đó chém rách tan tành, chính vì thế mà hôm nay hắn đã mang hai bộ áo dài đến cho mình.
Dương Khai khẽ mỉm cười cất đồ đi rồi sau đó nằm lên giường.
Đêm hôm đó Dương Khai ngủ rất ngon.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận