Ngày hôm sau Dương Khai bị một tràng tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
Sau khi dậy ra mở cửa thì lại chẳng thấy ai bên ngoài mà chỉ thấy từ xa có một thân ảnh quen thuộc đang vội vã chạy đi.
Đó chính là thân ảnh của Lý Vân Thiên!
Cái tên này làm cái gì không biết?
Dương Khai có chút mơ màng, trong lúc lấy làm khó hiểu thì phát hiện có một phong thư đặt trước cửa phòng. Cúi người nhặt lên, mở xem thì vẻ mặt Dương Khai bỗng trở nên nửa cười nửa mếu.
Trong thư có viết vài chữ, hơn nữa những chữ đó là dùng máu tươi viết.
“Sư huynh, lâu ngày không gặp, trong lòng sư đệ rất nhớ nên đặc biệt có lời mời sư huynh đến Hắc Phong Lâm. Mong sư huynh đồng ý! Sư đệ Tô Mục.”
Những chữ này đỏ rực, đúng là đã dùng máu tươi viết, chỉ có điều không biết đó là máu gà hay máu của ai. Dương Khai nghĩ Tô Mộc không thể nào tự mình hại mình được.
Mặt sau còn có một hàng chữ, khác hẳn hoàn toàn với những lời giải thích nhã nhặn ở mặt trước. Hàng chữ này có vẻ thô bỉ, thẳng thừng hơn nhiều.
“Có gan thì đến”
Bốn chữ này viết ra, khí thế hào hùng, mỗi nét chữ đều mang theo một nỗi oán hận khắc cốt ghi tâm, đầy vẻ khiêu khích.
Đoán chừng là do Tô Mộc sợ Dương Khai coi thường lời mời của mình nên mới viết thêm vào mặt sau một câu. Người trẻ tuổi dễ mắc bẫy nhất chính là kế kích tướng. Bản thân Tô Mộc đã trải nghiệm nhiều lần, nên sớm đã bệnh lâu thành y, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Nắm trên tay bức huyết thư và đồng thời cũng là chiến thư, Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
Dương Khai không hề để tâm đến trò khiêu khích của Tô Mộc. Có lẽ Tô Mộc đúng là hận mình, nhưng Dương Khai cũng sẽ không để tâm đến. Suy nghĩ không giống, tầm nhìn cũng khác nhau, cái kiểu đánh lộn vặt vãnh này, Dương Khai chỉ coi là cách rèn luyện để thử thành quả tu luyện của mình mà thôi.
Tuy lúc đầu, khi gặp mặt Tô Mộc có gây ra chút chuyện không vui, sau đó y lại nhiều lần gây phiền phức cho mình, nhưng tiếp xúc mấy ngày nay Dương Khai phát hiện thực ra bản chất Tô Mộc không xấu, chỉ là hơi ra vẻ con nhà quyền thế.
Loại người này nếu người tốt với y thì y cũng sẽ đối xử tốt với người, nhưng nếu trở mặt với y thì y sẽ như giòi trong xương quấn lấy không tha và khiến người gặp nhiều phiền phức mệt mỏi.
Mấy ngày này không thấy đám người Tô Mộc, bọn chúng hẳn là đang trốn mình. Không biết hà cớ gì mà lúc này lại lấy lại lòng tin chạy đến đưa chiến thư.
Dương Khai vốn không định đáp lý Tô Mộc, nhưng trong lúc quét dọn, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyên.
Tô Mộc đích thực là một kẻ tiểu nhân, y không theo quy tắc tông môn đến khiếu chiến mà gửi chiến thư, chỉ e là y định chơi trò ẩu đả với mình.
Ngay cả lựa chọn địa điểm cũng thấy có vấn đề. Hắc Phong Lâm nằm ngay dưới núi Hắc Phong Sơn, là một khu rừng thông, cũng chính là nơi tuyệt hảo để đánh lén ám hại người khác.
Đám người bọn chúng, mặc dù người đồng nhưng chỉ có Tô Mộc đạt đến Thối Thể cảnh tầng chín, Lý Vân Thiên ở Thối Thể cảnh tầng bảy, những người khác đều chỉ đạt đến Thối Thể cảnh tầng năm hoặc tầng sáu gì đó. Với đối thủ như vậy, Dương Khai không biết mình có thể địch lại được không, nhưng hắn cần một trận đấu thực sự để thử nghiệm sự tu luyện của mình, một trận đấu không giống những cuộc tỉ thí mang tính cọ xát với đồng môn!
Giờ khắc này, bọn người Tô Mộc đang đợi trên con đường duy nhất nối Lăng Tiêu Các với Hắc Phong Lâm. Bọn chúng cũng không mai phục gì mà chỉ hùng dũng khí phách đứng đợi ở đó.
Nhớ đến nỗi nhục mấy ngày trước đột nhiên bị đánh lén trong đêm tối, ngã nằm bất tỉnh dưới đất, sắc mặt Tô Mộc liền trở nên khó coi. Cũng không biết tối hôm đó thế nào mà khi tiến đến phòng của Dương Khai, các huynh đệ đột nhiên đều bị ngất đi. Tất cả mọi thứ đều xảy ra một cách khó hiểu.
Mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Mặc dù đang là mùa hè, cho dù có nằm ngủ ngoài trời cũng không thấy lạnh, nhưng lại không thể chịu nổi lũ muỗi quá đông.
Lúc tỉnh dậy ai nấy đều có cảm giác như đang vác trên người hàng trăm cái bao lớn, không biết lũ muỗi đã hút mất bao nhiêu máu của mình rồi.
Mấy hôm sau đó, bọn người Tô Mộc đều đổ bệnh nằm liệt giường, sức khỏe suy kiệt.
Mấy ngày trước, sau khi hồi phục, huynh đệ bọn chúng do Tô Mộc dẫn đầu chạy ra khỏi Lăng Tiêu Các. Trêu không được Dương Khai chẳng lẽ trốn cũng không được sao?
Mãi đến tận hôm qua, khi Lý Vân Thiên luyện thành công chiêu thức mới, ý định báo thù của Tô Mộc lại được khơi dậy, vì thế mới bảo Lý Vân Thiên gửi chiến thư mời Dương Khai đến rừng Hắc Phong Lâm quyết đấu một trận.
Sở dĩ không khiêu chiến trong tông môn là vì Tô Mộc cũng không hề quá xem trọng Lý Vân Thiên. Ngộ nhỡ Lý Vân Thiên lại thua thì những người phía mình sẽ cùng nhau xông lên. Không quan tâm đến phép tắc tông môn hay đạo nghĩa quái gì hết, cứ thế đánh cho tên Dương Khai một trận nhừ tử. Nỗi uất ức trong lòng này mà không trút bỏ được, thực sự là bị đè nén đến phát sợ.
Đang suy nghĩ thì Lý Vân Thiên từ đầu kia vội vã chạy đến.
- Đưa chưa?
Tô Mộc hỏi với ánh mắt đầy hung bạo.
- Rồi.
- Tốt, hãy đợi tên khốn đó đến.
Đợi mãi đợi mãi cũng không thấy bóng dáng Dương Khai đâu, vẻ mặt Tô Mộc có chút không kiên nhẫn được nữa, đi đi đi lại, miệng không ngớt mắng:
- Cái tên khốn đó không phải là không có gan đến đó chứ?
Y vừa mắng một câu thì Lý Vân Thiên đột nhiên nói:
- Tô thiếu, có người đến rồi.
- Hả?
Tô Mộc tinh thần phấn chấn, cứ nghĩ Dương Khai chạy đến chịu chết, kết quả đưa mắt nhìn theo thì thấy người đến không phải Dương Khai.
- Tô thiếu, đó là người của Phong Vũ Lâu.
Lý Vân Thiên nhìn chằm chằm đám người bước đến, nói:
- Tên cầm đầu hình như là Thành Thiếu Phong!
- Thành Thiếu Phong?
Tô Mộc vẻ mặt lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên là Thành Thiếu Phong của Phong Vũ Lâu đang dẫn một đám người đi tới.
- Tô thiếu, có cần tránh đi một lát không?
Lý Vân Thiên ngập ngừng hỏi.
Y biết giữa Tô Mộc và tên Thành Thiếu Phong này có không ít xung đột. Hai người đều là người cầm đầu Thối Thể cảnh của tông môn mình, vài năm gần đây đã giao đấu nhiều lần, có thắng có thua. Nếu như hôm nay gặp nhau thì chắc chắn sẽ lại xảy ra xung đột.
- Tránh cái quái gì chứ?
Tô Mộc lạnh lùng hừ một tiếng, - Y có tư cách để bổn thiếu gia phải nhường đường sao?
Lý Vân Thiên cũng không khuyên cán nữa. Y biết chuyện này liên quan đến thể diện của một người. Tô thiếu lại là người háo thắng như vậy, làm sao có thể chịu né tránh?
Nhưng mà người của đối phương không hề ít, nếu như đánh nhau thật thì sợ rằng bên mình sẽ chịu thiệt.
Đang nói chuyện thì Thành Thiếu Phong từ đằng xa đã nhìn thấy Tô Mộc, lúc đó vẻ mặt y vui mừng, nói một tiếng gì đó với người đằng sau rồi bước chân bỗng nhanh hơn.
Không bao lâu thì hai bên người ngựa liền đối mặt. Con đường mà bọn người Tô Mộc chiếm cứ này mặc dù là đường thông hành duy nhất từ Lăng Tiêu Các đến Hắc Phong Lâm nhưng đồng thời cũng là con đường duy nhất từ Phong Vũ Lâu đến Hắc Phong Lâm. Thực ra đây là một ngã tư, vừa thông với Lăng Tiêu Các, vừa thông đến Phong Vũ Lâu, lại còn thông đến Huyết Chiến Bang.
Bọn người Tô Mộc đứng chặn như vậy đồng nghĩa với việc chặn đường đi của Thành Thiếu Phong.
- Ta đang nghĩ không biết ai mà lại không có mắt như vậy, hóa ra là Tô Mộc!
Thành Thiếu Phong bước lên trước, ánh mắt khinh miệt nhìn Tô Mộc, giọng nói có chút lạnh lùng.
Tô Mộc trợn trừng mắt, y vẫn cứ ưỡn thắng người đứng ở đó giống như một cây lao, và thái độ không một chút đáp lý.
Thái độ coi khinh này khiến nét mặt Thành Thiếu Phong có chút không hài lòng.
- Ha ha ha, Thành đệ, người ta không thèm để ý đến đệ kìa. Một tiếng cười dịu dàng truyền đến, âm thanh này trong trẻo êm tai, rất dễ nghe nhưng lại để lại cho người ta một cảm giác vô cùng phóng đãng.
Tô Mộc theo âm thanh đó nhìn sang thì chỉ thấy một thiếu nữ dung mạo quyến rũ đứng phía sau Thành Thiếu Phong. Người thiếu nữ này mặc một chiếc áo rộng, để hở phần vai, làm nổi bật làn da trắng sáng đầy mê hoặc. Chiếc váy che kín cái mông cao, để hở ra nửa đùi thon dài trắng nõn. Lại còn đôi chân ngọc nhỏ nhắn xinh đẹp xỏ trên đôi dép mộc. Mười ngón chân thì mượt mà, rất dễ thu hút ánh mắt của mọi người.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận