Trận chiến đầy hoang mang vẫn đang tiếp tục, bọn đệ tử Phong Vũ Lâu cứ lũ lượt ngã xuống, song mỗi lần một tên gục xuống, trên người Dương Khai lại xuất a hiện thêm một vết thương. Đánh đến giờ, áo quần trên người hắn đã bị máu nhuộm đỏ cả rồi, hắn thở lấy từng hơi cực nhọc, trên cổ gân xanh nổi rõ, hai mắt đỏ ngầu, tựa hồ như mãnh thú đang nhắm người mà cắn.
Tô Mộc uể oải nằm trên mặt đất, y trơ mắt nhìn Dương Khai thi triển uy hùng, quật ngã đệ tử Phong Vũ Lâu từ tên này đến tên khác, khỏi phải nói trong lòng y khó chịu đến đâu. Chuyện ngày hôm nay là do y tự chuốc lấy, Dương Khai cũng là kẻ thù của y, ấy vậy mà hiện giờ nhờ có Dương Khai, y mới có thể may mắn thoát nạn.
Tô Mộc cũng có lòng muốn giúp đỡ, nhưng toàn thân y chẳng còn chút sức lực nào. Lúc nãy y bị Thành Thiếu Phong đánh cho một trận nhừ tử, gần như mất hết sức chiến đấu.
Một tiếng “bịch” vang lên, tên đệ tử cuối cùng của Phong Vũ Lâu đã ngã chồng cho dưới đất, đau đớn tru tréo không ngừng. Sự xâm nhập của Chân Dương nguyên khí khiến tên đó cảm giác toàn thân như lửa thiêu, đau buốt không chịu nổi.
Con ngươi đỏ ngầu của Dương Khai chuyển hướng sang tên Thành Thiếu Phong đang ngơ ngác, khóe miệng hắn thoáng phảng phất nụ cười lạnh lùng.
Thành Thiếu Phong giật hết cả mình, sự hung tàn của Dương Khai khiến y thầm sợ sệt, giờ gặp ánh mắt hắn đang xoáy vào mình, y bất giác lùi về sau hai bước.
Hồ Mị Nhi khẽ cười một tiếng khinh bỉ.
Tiếng cười này khiến Thành Thiếu Phong không nên được giận, y cố trấn tĩnh lại, lặng lẽ quan sát Dương Khai, chậm rãi nói:
- Không ngờ, ngươi cũng có bản lĩnh đến vậy.
Dương Khai bước từng bước về phía y, bước chân trầm ổn, vóc dáng gầy gò như trận cuồng phong đang ập đến.
Hơi thở Thành Thiếu Phong chợt trở nên dồn dập, sắc diện chuyển sang tàn độc, gầm gừ:
- Tự nhà người muốn chết thôi, đừng có trách ta!
Dứt lời, y rút thanh kiếm giắt bên hông ra. Lúc nãy đối phó với đám người của Tô Mộc, y căn bản không cần dùng đến binh khí, cũng vì không muốn gây ra án mạng. Việc dùng đá tấn công Tô Mộc cũng do máu nóng bốc lên đầu chứ cũng không hề suy xét đến hậu quả. Thế nhưng nếu giờ không dùng đến binh khí, Thành Thiếu Phong thấy như mình chẳng có chút sức mạnh nào.
Tên đệ tử người đầy máu của Lăng Tiêu Các này quá hung tàn rồi.
- Ngươi cẩn thận đấy, tên đấy đã lên đến mức Khai Nguyên cảnh rồi. Tô Mộc mơ màng cảnh giác Dương Khai.
- Khai Nguyên cảnh...
Dương Khai lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên dừng bước.
Thành Thiếu Phong khoái chí, lập tức ngang ngược trở lại, y cười to:
- Tiểu tử, ngươi cùng lắm vẫn ở Thối Thể cảnh, sao xứng làm đối thủ của ta được? Vận dụng nhiều nguyên khí đến vậy, muốn hồi phục lại cũng cần ít nhất mấy tháng, nếu đánh tiếp sẽ tổn thương đến căn cơ, như vậy cả đời này người cũng đừng hòng vươn mình lên được. Ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha đi, ta...
Thành Thiếu Phong còn chưa dứt lời, Dương Khai đã lao đến nhanh như cắt.
- Ngươi...
Thành Thiếu Phong kinh hãi, tên này bị ngốc hay sao?
Đã biết mình là Khai Nguyên cảnh vẫn dám xông đến.
Tuy có kinh ngạc, nhưng Thành Thiếu Phong cũng không dám sơ suất, y tung trường kiếm trong tay ra đâm về phía Dương Khai.
Đối diện với nhát kiếm tấn công này, Dương Khai đã thi triển một động tác không một ai ngờ đến. Hắn mở rộng một lòng bàn tay, nhắm thắng trường kiếm mà chộp.
Thanh trường kiếm này tuy là vật tầm thường, nhưng suy cho cùng cũng là một thứ vũ khí sắc nhọn, người trần mắt thịt làm sao có thể ngăn cản được mũi nhọn của nó chứ?
Thành Thiếu Phong mừng thầm, là người tự tìm đến cái chết thôi. Trường kiếm trên tay y tăng thêm tốc độ, đâm thẳng vào lòng bàn tay Dương Khai.
Một tiếng “phập” vang lên, đúng như mọi người nghĩ, trường kiếm đâm xuyên qua bàn tay Dương Khai, máu đỏ lập tức lại tuôn ra.
Hồ Mị Nhi ngơ ngác, nàng thấy Dương Khai ào ào xông tới như vậy, cứ tưởng có cách gì hay lắm, vậy mà giờ lại bị Thành Thiếu Phong đâm cho một nhát nhẹ bỡn, nàng cũng có chút thất vọng.
Hóa ra tên này cũng xoàng thôi, quá ngu ngốc!
Ý nghĩ của Hồ Mị Nhi còn chưa dứt, đã xuất hiện chuyện lạ. Sau khi bàn tay Dương Khai bị đâm xuyên, hắn không những không lùi lại, mà còn áp sát lại gần Thành Thiếu Phong với tốc độ nhanh hơn.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã gần ngay trước mặt. m thanh trường kiếm ma sát trong máu thịt khiến ai nấy cũng rùng mình thấu xương.
“Bặc” một tiếng, bàn tay bị đâm của Dương Khai tôm chặt lấy cánh tay cầm kiếm của Thành Thiếu Phong, mu bàn tay bị thanh kiếm đâm xuyên qua.
Đưa mắt nhìn tên Dương Khai điên cuồng này, Thành Thiếu Phong không còn che đậy được nỗi sợ hãi trong lòng nữa, định dùng lực rút kiếm về, nhưng đối phương vẫn giữ cứng ngắc, hệt như cái vòng sắt, khiến y không thể cựa quậy.
Dương Khai nhe răng cười với y, đôi mắt đỏ ngầu tóe lên ánh nhìn khát máu. Hắn giường nắm tay đỏ rực nện vào mặt Thành Thiếu Phong.
Trong lúc hoảng loạn, Thành Thiếu Phong giơ tay ra đỡ, nguyên khí trong người y cũng lập tức được điều động ra để phòng ngự.
Nhưng Thành Thiếu Phong cũng chỉ vừa mới lên Khai Nguyên cảnh, nội thể có bao nhiêu nguyên khí đâu?
Nắm đấm của Dương Khai hung hãn nện xuống má trái của Thành Thiếu Phong, một chiếc răng theo đó rơi ra, mặt y lập tức sưng phồng, chỗ bị đánh trúng đỏ bừng, trông như bị bỏng nước sôi vậy.
Nguyên khí thật là bá đạo!
Thành Thiếu Phong cuối cùng cũng hoảng sợ. Y phát hiện dù mình có đang ở Khai Nguyên cảnh, nguyên khí trong người cũng không đỡ nổi sự xâm nhập của cô hỏa nhiệt này, chẳng mấy chốc y đã bị hơ nóng đến chóng hết mặt mày.
Cũng trong chớp mắt, cú đấm thứ hai của Dương Khai ập đến, thần trí Thành Thiếu Phong đột nhiên trở nên mơ hồ.
Lại thêm một cú nữa, cả người Thành Thiếu Phong mềm nhũn, khụy chân xuống quỳ trước Dương Khai, đầu cúi gằm xuống, ánh mắt lờ đờ.
Dương Khai cong chân đá y một phát bay ra ngoài.
Một màn tĩnh lặng bao trùm, Hồ Mị Nhi kinh hoàng tột đỉnh. Hóa ra người này không hề ngốc, hắn cố tình chộp lấy thanh trường kiếm cũng là có thâm ý. Chỉ có tóm chặt lấy nó, Thành Thiếu Phong mới không còn chỗ để né tránh.
Mười mấy tên đệ tử Phong Vũ Lâu, bao gồm cả Khai Nguyên cảnh như Thành Thiếu Phong, toàn quân bại trận!
Dương Khai quay đầu về phía Hồ Mị Nhi. Bị con người đó hau háu của hắn dán chặt, Hồ Mị Nhi bất giác sợ run cả người.
Chưa bao giờ thấy người nào mới ở Thối Thể cảnh đã hung tàn đến thế. Kể cả những tên thanh niên tài tuấn của Huyết Chiến Bang cũng không thể đặt ngang hàng với Dương Khai.
- Rịch rịch...
Một chuỗi âm thanh ghê người truyền đến.
Dương Khai chậm rãi rút thanh kiếm đang cắm trong bàn tay mình, theo đó là một dòng máu nóng.
Từ đầu chí cuối, không hề nhíu mày lấy một lần. Dương Khai vứt thanh kiếm sang một bên, từ từ bước đến chỗ Hồ Mị Nhi.
Thiếu nữ đầy vẻ là lời này căng thẳng nuốt nước miếng, trên mặt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Nụ cười mùa mới nở, Dương Khai đã đứng ngay trước mặt rồi. Hắn đưa bàn tay dính đầy máu nắm lấy cái cổ thon dài trắng nõn của nàng, sau đó hung hăng quăng nàng xuống đất.
Thân hình yêu kiều va chạm với mặt đất tạo ra một âm thanh não nề. Trong cổ họng Hồ Mị Nhi tuôn ra những âm thanh nóng ran, tiếng rên rỉ nghe đến mơ màng.
Dương Khai cúi xuống nhìn Hồ Mị Nhi, mỉm cười nhìn chòng chọc vào nàng.
Hồ Mị Nhị tim đập thình thịch, hấp tấp giải thích:
- Ta không đi cùng với bọn họ, ta là người của Huyết Chiến Bang, ta cũng không hề ra tay đối phó với đệ tử Lăng Tiêu Các.
- Thế à.
Dương Khai cười tinh vi.
- Ừ.
Hồ Mị Nhi thấy người này vẫn còn có thể nói chuyện được, bèn cảm thấy yên tâm.
Tuy nàng là nữ tử, thực lực không cao bằng Thành Thiếu Phong, nhưng lại có ưu thế mà kẻ khác không có.
Đó chính là thân thể!
- Huynh... cũng thật là lợi hại nhi.
Hồ Mị Nhi cố lấy thêm can đảm, vươn cánh tay ngọc ngà ra, chạm vào vùng ngực của Dương Khai. Khi rút tay lại, trên tay dính một chút máu, nàng cũng không kiêng dè, mà lại đưa tay lên mút.
Tức thì, trên đôi môi căng mọng như hồng ngọc lộ ra một vẻ đẹp đến rung động lòng người, đôi mắt ma mị lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận