Dịch: Hoangforever
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Nhan đang còn dìu Dương Khai kia đi. Đủ mọi ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ nhanh chóng dâng trào, lan tràn đi. Một cỗ mùi chua chua đậm đặc trong không khí.
Lúc trước, họ chưa bao giờ nhìn thấy Tô Nhan thân cận với bất kỳ người đàn ông nào như vậy cả. Ngay cả những đệ tử siêu quần bạt tụy vô cùng quan trọng đối với tông môn cũng không có được cái vinh dự này.
Tô Nhan tu luyện chính là Băng Tâm Quyết. Quyết này khiến cho tim nàng vô cảm, lạnh nhạt, băng giá với người xung quangh. Vì vậy, thường ngày, thấy nàng gần gũi với nam nhân khác đã là một chuyện vô cùng hiếm thấy.
Mỗi một đệ tử Lăng Tiêu Các, bất kể là người có thực lực cao hay thấp, bất kể có thân phận như thế nào, ở trước mặt nàng đều dè dặt, cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc giận mỹ nhân này. Thế nhưng lúc này, nàng ấy mà lại chủ động dìu thiếu niên mới chỉ có Khai Nguyên Cảnh tầng 3 kia.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc khẽ đặt lên ngang hông Dương Khai. Gương mặt băng khiết khẽ ửng đỏ lên, rất là mê người và quyến rũ.
Bình thường nàng cao cao tại thượng không thể chạm vào. Thế nhưng vào giờ phút này khoảng cách đó giống như được kéo lại gần hơn.
Còn đối với vô số đệ tử Lăng Tiêu Các, lúc này trái tim họ đều tan nát hết cả rồi. E rằng nữ thần cao cao tại thượng trong suy nghĩ họ lúc này phảng phất giống như bị người ta xúc phạm.
Mà người xúc phạm nữ thần lại đang đứng ngay trước mặt họ lúc này. Hắn được nữ thần dìu dắt, nâng đỡ, được ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng, được cảm thụ bàn tay nhỏ bé mềm mại của nữ thần, hưởng thụ đãi ngộ mà không ai có diễm phúc đạt được!
“Có sát khí!”
Khóe miệng Dương Khai nở ra một nụ cười cổ quái. Hắn bình tĩnh ung dung đi theo Tô Nhan về phía trước, rất có phong phạm cáo mượn oai hùm!
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một người. Một người đàn ông với mi thanh mục tú, đẹp như ngọc đứng chắn trước mặt hai người bọn họ. Hai con mắt hắn nhìn về phía Tô Nhan với một ánh mắt nhu hòa, ngọt ngào, nhưng sâu trong ánh mắt đó lại lóe lên một cỗ ghen tị.
Tô Nhan dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
“Tránh ra!”
Một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo vang lên.
Âm thanh bình đạm, không mang theo chút khói lửa trần gian nào, cũng không nghe ra được chút tâm tình nào.
Nam tử kia lắc đầu cười khổ:
“Sư muội, đừng làm khó sư huynh nữa. Sư huynh cũng chỉ là làm theo chức trách mà thôi!”
Người này chính là cao thủ thứ hai trong thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Các – Giải Hồng Trần.
“Tránh ra!”
Tô Nhan vẫn như cũ là câu nói kia, giống như thể nàng không muốn nói thêm bất kỳ từ nào nữa.
Giải Hồng Trần bất đắc dĩ nói:
“Sư muội, mấy người này hiện tại không thể đi! Bọn họ đã mạo phạm Tông quy, trước khi hội đồng trước lão đưa ra quyết định, bất luận là ai cũng không thể dẫn bọn họ rời đi vào lúc này.”
“Tông quy??”
Dương Khai tiến lên một bước, cười lạnh nói,
“Xin hỏi vị sư huynh này, bọn ta mạo phạm Tông quy nào?”
Giai Hồng Trần khinh bỉ nhìn hắn, hừ nói,
“Tụ tập đánh nhau, hành hung giết người, coi thường Chấp Pháp Đường, bất kỳ một cái nào trong đó cũng đủ để trục xuất các người ra khỏi Lăng Tiêu Các rồi.”
“Tụ tập đánh nhau?”
Tô Nhan bắt lấy câu này, nói tiếp,
“Đánh nhau với ai? Nếu là tụ tập đánh nhau, vậy hẳn là phải có đối thủ đúng không? Vậy tại sao Chấp Pháp Đường các người chỉ bắt một bên trong đó? Vậy người bên kia đâu?”
Giai Hồng Trần nghe thấy vậy liền ngượng ngập, lúng túng, không biết phản bác lại ra sao. Nhóm người ẩu đả bên kia chính là người của Ngụy Trang, bọn họ nào dám bắt chứ.
“Hành hung giết người? Vậy thi thể những người bị giết đâu rồi?”
Giải Hồng Trần cười khổ không dứt, vội vàng giải thích: “Ý đồ, là có ý đồ hành hung giết người, cũng may mà có Chấp Pháp Đường chúng ta kịp thời cản lại, mới không có chuyện gì lớn xảy ra.”
“Đệ tử tông môn tỷ thí, sinh tử tự quyết! Theo cách của ngươi nói, vậy thì mỗi cặp đệ tử tỷ thí với nhau từ trước tới nay chẳng phải là đều có ý đồ hành hung giết người hay sao? Chấp Pháp Đường các người nhiều người như vậy, ăn no rảnh rỗi, sao không đem toàn bộ đệ tử Lăng Tiêu Các bắt hết đi??”
Tô Nhan biểu cảm hờ hững, lạnh như băng nói tiếp:
“Về phần coi thường Chấp Pháp Đường?? Chấp Pháp Đường các người nếu như thực sự công bằng liêm chính đúng như tên gọi, vậy thì ai dám coi thường các người?? Có lẽ Chấp Pháp Đường vốn được xưng là đại biểu cho Tông quy kia đã sớm biến thành công cụ cho người khác tranh quyền đoạt lợi rồi. Đã đánh mất đi uy nghiêm của mình, còn đòi hỏi người khác phải tôn trọng các ngươi sao??”
“Sư muội.”
Nụ cười Giải Hồng Trần trở nên khô khốc hơn. Trên gương mặt anh tuấn treo sự bất đắc dĩ thật sâu,
“Phải nói thẳng ra như vậy sao?”
“Đúng hay sai, trong lòng các ngươi tự biết rõ.”
Khuôn mặt Giải Hồng Trần liền trở nên âm u, nhỏ giọng nói,
“Sư muội, ta luôn đối xử với muội rất tốt, tại sao muội lại làm khó ta như vậy?”
Tô Nhan thản nhiên nói,
“Sư huynh, lời này nếu như để Triệu Phi Tuyết sư muội nghe thấy, không biết lúc đó nàng sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?”
Triệu Phi Tuyết, Tô Nhan và Giải Hồng Trần đều là đệ tử quan trọng trong Lăng Tiêu Các. Chỉ là hai người Triệu Phi Tuyết và Giải Hồng Trần lại có một mối quan hệ mập mờ.
Giải Hồng Trần nghe thấy vậy thân thể liền run lên, nhìn về phía Tô Nhan thật sâu, vẻ mặt vô cùng đau đớn, nhưng cũng không thể làm gì khác được. Chợt, ánh mắt hắn xoay chuyển, nhìn về phía Dương Khai. Ánh mắt liền trở nên cay độc hơn vạn phần.
Dương Khai bình tĩnh, thong dong, nghiêm nghị không có sợ hãi nhìn lại hắn.
“Ngươi tên là Dương Khai?”
Giải Hồng Trần đè nén sự chua xót trong lòng lại, lên tiếng hỏi.
Bất kể là ai thì khi nhìn thấy cô gái mình thích thân cận với một nam nhân khác, trong lòng đều sẽ không mấy vui vẻ.
“Sư huynh có gì chỉ bảo ạ?”
“Ta biết chuyện lần này là do người khơi mào mà ra, nếu không có người, liền sẽ không có chuyện phiền toái như lúc này. Nếu như không muốn liên lụy tới Tô sư muội, vậy thì hãy ngoan ngoãn trở về phòng giam đi, đỡ mất công ta phải ra tay.”
Giản Hồng Trần nhàn nhạt dặn dò nói.
Hắn không có biện pháp thuyết phục Tô Nhan, cũng không dám ra tay với Tô Nhan, thế nhưng có thể từ chỗ Dương Khai tìm ra chỗ đột phá.
Dương Khai ung dung cười một tiếng.
“Ngươi cười cái gì?”
Giải Hồng Trần cau mày hỏi.
Dương Khai lúc này cả người bê bết máu, nhìn qua có chút chật vật, nhưng hắn vẫn cười. Vừa cười vừa chậm rãi vươn cánh tay mình ra, nắm lấy bàn tay mềm mại vẫn luôn ôm ngang hông mình, sau đó đặt bàn tay này lên lòng bàn tay mình ôn nhu vỗ về, quay đầu lên nhìn về phía Tô Nhan, vẻ mặt tràn đầy nhu tình, nói:
“Ta thực không muốn liên lụy tới sư tỷ a! Nhưng sư tỷ đối với ta thâm tình như vậy, ta thật sự không thể nào cô phụ tấm lòng của nàng, chỉ có thể mặc cho nàng dính vào chuyện này.”
Giai Hồng Trần thấy vậy sắc mặt liền tái nhợt, còn Tô Nhan thì đứng nguyên tại chỗ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra sự sững sờ.
Cằm của đám người Lý Vân Thiên thì nện hẳn xuống mặt đất, nơi cỗ họng phát ra âm thanh kèn kẹt, nhưng lại không sao phát ra âm thanh được.
Vây quanh bốn phía là hàng trăm tên đệ tử và Chấp Pháp Đường, bọn họ chỉ cảm thấy tim mình như muốn nứt toác ra, tất cả đều ngây người như phỗng!
“Sư tỷ, ngươi nói xem?”
Dương Khai tựa hồ giống như không biết tình cảnh lúc này của mình vô cùng nguy cấp, vẫn thản nhiên thêm dầu vào chảo lửa.
Giai Hồng Trần vô cùng khẩn trương nhìn về phía Tô Nhan, sợ nghe ra đáp án mà mình không muốn nghe nhất.
Tô Nhan đột nhiên tỉnh lại.
Nàng lớn từng này tuổi rồi, chưa có bao giờ bị nam nhân khác cợt nhả với mình như vậy. Tay của nàng bị hắn cầm trong tay tùy ý vuốt ve, bàn tay thô ráp kia ma sát trên da thịt nàng truyền tới từng đợt đau nhói, thế nhưng lại có chút ấm áp.
Tô Nhan giận dữ!
Suýt chút nữa đem Dương Khai sút bay ra ngoài, thế nhưng tâm tư liền chuyển, liền hiểu ra Dương Khai muốn làm gì, nén lửa giận trong lòng lại, Tô Nhan khẽ gật đầu, thoải mái thừa nhận, nói:
“Đúng vậy!”
Vừa trả lời, vừa vận một cỗ ám kình đánh thẳng vào kinh mạch Dương Khai.
Dương Khai đau đớn, từ lỗ mũi chảy ra hai dòng máu tươi.
“Sao lại chảy máu vậy?”
Tô Nhan vừa nói vừa lấy khăn lụa trắng nõn của mình ra, ôn nhu lau vệt máu cho Dương Khai.
“Không sao, không sao cả.”
Dương Khai trong lòng dâng lên một cỗ ớn lạnh, thầm nghĩ vị sư tỷ này tâm tính nhìn thì có vẻ lạnh nhạt thật, thế nhưng nếu như trêu chọc tới điểm quan trọng của nàng ta, nàng ta cũng ra tay rất là độc ác.
“Các ngươi….”
Giai Hồng Trần ghen tỵ tới mức phát điên rồi. Nếu như nói thời điểm Tô Nhan thừa nhận, hắn còn không có tin tưởng, thế nhưng khi thấy một màn trước mắt này hắn liền không có cách nào hoài nghi tình cảm của Tô Nhan.
Hắn chưa bao giờ thấy Tô Nhan đối đãi ôn nhu với một người đàn ông như vậy?? Cũng chưa bao thấy bàn tay của nàng bị nam nhân cầm trong lòng bàn tay mà không có một chút giãy dụa phản kháng??
Nếu như không phải thật tình cam tâm tình nguyện, dựa vào thực của Tô Nhan, cái tên Dương Khai này sao có thể tùy ý như vậy được chứ?
“Sư muội ngươi thiên tư ngút trời như vậy, sao lại coi trọng tên phế vật này như vậy?”
“Ngươi nói ai phế vật?”
Dương Khai và Tô Nhan cùng lúc quay đầu lại, sắc mặt âm trầm như đêm trước cơn giông bão.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận