Dịch: Hoangforever
"Người kế tiếp!"
Một giọng nói lạnh lùng, vô cảm vang lên từ phía sau chiếc bàn lớn.
Một thiếu niên với dáng người gầy gò, bước chân có phần nặng nề, chầm chậm tiến về phía trước.
Thiếu niên này trông chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, thân hình mảnh khảnh như thể trăm bệnh quấn thân.
Trên khuôn mặt trắng trẻo, một đôi mày kiếm, anh tuấn như đỉnh núi đâm thẳng vào thái dương. Đôi mắt trong veo như những viên đá quý màu đen, ẩn mình dưới làn nước biếc.
Dù là nam nhi, nhưng dung mạo lại mang theo vài phần thanh tú.
"Là Tả Phong, tên này lại đến nữa rồi."
"Mặt dày thật không ai bằng, phế vật như hắn mà cũng tới lĩnh tiền trợ cấp hàng tháng sao?"
"Tu vi rớt không phanh, nhưng bản lĩnh mặt dày thì ngày càng tiến bộ."
Những tiếng cười nhạo xung quanh, cùng với từng lời nói châm chọc chói tai, giờ đây đã chẳng còn khiến thiếu niên trước mắt phẫn nộ như thuở ban đầu.
Sự ngưỡng mộ và ghen tị năm xưa, dường như đã hóa thành lưỡi dao sắcbén, khiến bọn họ càng trở nên cay độc.
Thiếu niên tên Tả Phong khẽ thở dài trong lòng.
Ngày phát tiền trợ cấp hàng tháng vốn là ngày vui nhất đối với đám thiếu niên trong thôn, duy chỉ có hắn lại là một cực hình.
Sáu tuổi hắn bắt đầu rèn luyện thân thể, cùng năm đó đã phá được tầng bình chướng đầu tiên.
8 tuổi đạt Cường Thể cấp 1, 9 tuổi nhập Cường Thể cấp 2, 10 tuổi đột phá đến Cường Thể cấp 3, 12 tuổi lại lần nữa đột phá đến Cường Thể cấp 4.
Tốc độ đột phá biến thái đến mức không tưởng, tất cả đều được hắn từng bước thực hiện.
Cho đến khi có sự việc xảy ra một năm trước, đã hoàn toàn nghiền nát vầng hào quang trên đỉnh đầu hắn.
"Cái tên phế vật như ngươi còn dám tới lĩnh tiền trợ cấp. Chẳng đóng góp gì cho thôn, chỉ biết ăn bám như một con sâu mọt.”
Phía sau chiếc bàn gỗ rộng lớn, một thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên, lời lẽ thốt ra càng thêm phần cay nghiệt hơn so với người khác.
Hắn có làn da trắng trẻo, thân hình cao ráo, bề ngoài trông cũng khôi ngô tuấn tú phi phàm. Nhưng đôi mắt hẹp dài hơi xếch lên lại toát ra vẻ gian xảo.
"Thôn quy định, phàm là người đủ 10 tuổi đều có thể lĩnh tiền trợ cấp hàng tháng. Nếu ngươi không chịu phát cho ta, vậy ta đành tới chỗ trưởng thôn để lĩnh vậy.”
Nghe Tả Phong nói vậy, sắc mặt thiếu niên sau bàn khẽ biến đổi, rồi hắn cười khẩy nói:
"Hừ, ngày kia là lễ trưởng thành ba năm một lần của thôn. Qua lễ trưởng thành, không những người không có tiền trợ cấp, mà những kẻ phế vật như ngươi chắc chắn sẽ bị phân đi làm khổ sai. Yên tâm đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ ‘chăm sóc’ ngươi thật chu đáo."
Khi nói đến hai chữ "chăm sóc", hắn cố tình nhấn mạnh, đồng thời tùy ý cầm lấy một túi vải nhỏ trên bàn rồi ném ra.
Tưởng như vô ý, nhưng chiếc túi bay xoáy nghiêng đi, làm tiền xu bên trong vãi ra gần hết.
Trong số các thiếu niên đang xếp hàng, không biết ai là người đầu tiên ném xuống một đồng tiền xuống đất. Sau đó, từng người, từng người nối tiếp vứt từng đồng tiền xuống đất.
Ngọn lửa giận dữ đã bị Tả Phong kìm nén bấy lâu này không ngừng bùng cháy lên.
Hắn nắm chặt nắm đấm, quay đầu, trừng mắt nhìn thiếu niên sau bàn:
"Đằng Phương, ngươi đừng quá đáng!"
Giọng Tả Phong lạnh lẽo pha chút run rẩy.
Tuy hắn không còn tu vi, nhưng hắn không phải kẻ mù.
Hắn rõ ràng thấy Đằng Phương sau khi ném túi tiền đi, đã nháy mắt với đám đông với nụ cười hiểm độc.
"Ồ, 'Võ Thần' của chúng ta muốn nổi giận rồi sao. Sao vậy, vẫn tưởng mình là thiên tài tu luyện à? Giờ ta có hắt xì một cái, sợ rằng cũng làm người bị thương đấy.”
Sắc mặt Tả Phong âm trầm tới cực điểm.
Hắn rất muốn xông thẳng tới, đấm một cú vào cái khuôn mặt đáng ghét kia của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là rít ra một hơi từ kẽ răng.
Giờ hắn chẳng còn chút tu vi nào, dù cho đối phương đứng yên không phản kháng, người bị thương vẫn sẽ là hắn.
Chênh lệch giữa một Võ giả Cường Thể cấp 3 và một người bình thường, chẳng khác gì người trưởng thành đánh với một đứa trẻ con.
Hắn lặng lẽ cúi người, nhặt từng đồng tiền thuộc về mình, bỏ lại vào trong túi. Bên tai tràn ngập những lời chế nhạo và giễu cợt của những người xung quanh.
"Ngày kia, lễ trưởng thành sẽ có các thôn trưởng khác đến dự, ta không muốn cái tên phế vật như ngươi xuất hiện làm chúng ta mất mặt."
Khi Tả Phong quay người rời đi, phía sau truyền đến giọng nói có chút ra lệnh của Đằng Phương.
Thân hình Tả Phong hơi khựng lại một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Ở lại thêm một khắc nào nữa cũng là sự thử thách cực hạn đối với lòng nhẫn nại của hắn.
…
Gió núi gào thét thổi qua, làm mái tóc dài của thiếu niên tung bay về phía sau.
Thân hình gầy gò lay động giữa cuồng phong, nhưng đôi mắt đen tuyền như đêm đen kia lại vẫn không rời khỏi khoảng không xa xăm ở trước mặt.
Thiếu niên đã đứng tại nơi này hơn một canh giờ, chính là Tả Phong – người ban ngày đã phải chịu hết mọi nhục nhã.
Sau mỗi lần lĩnh xong tiền trợ cấp tháng, Tả Phong đều một mình đến nơi này đứng.
Chỉ khi tâm trạng bình lặng trở lại, hắn mới trở về nhà. Hắn không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người thân.
"Ù... Ù... Ù..."
Trong tầng mây dày đặc, tia chớp lượn lờ, từng tiếng sấm trầm đục như đang phô trương thiên uy mênh mông, cuồn cuộn kéo đến bao trùm khắp nơi.
Tiếng sấm như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khuấy động những ký ức đã lắng đọng từ lâu.
Hôm ấy, Tả Phong đang luyện công dưới thác nước nơi vách đá này, như thường lệ kéo dài đến tận đêm khuya. Khi hắn mệt mỏi muốn rời đi, chợt nhìn thấy hai bóng người lướt nhanh như quỷ mị bên bờ hồ nước.
Trực giác mách bảo hắn lập tức lùi lại vào trong thác nước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận