Dịch: Hoangforever
Hai bóng người dừng lại bên bờ hồ nước, dường như đang trao đổi điều gì đó.
Bên tai Tả Phong, ngoài tiếng thác nước ầm ầm dữ dội, hắn không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Chỉ đến khi hai người kia chia ra, mỗi người đi về một hướng xa dần, hắn mới chậm rãi bước ra khỏi màn nước thác, tiến đến bên bờ hồ.
Hai vị võ giả với tu vi thâm hậu như vậy, lại bí mật gặp gỡ tại nơi chỉ cách thôn vài dặm, chắc chắn trong đó ẩn chứa điều gì đó không cho ai biết.
Hắn quyết định trước tiên phải bẩm báo chuyện này cho trưởng thôn biết.
Thế nhưng còn chưa kịp bước đi nửa bước, hắn liền cảm thấy trước ngực và sau lưng truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Khi cúi đầu nhìn xuống, một mũi kiếm đã xuyên ra từ ngực hắn.
Hắn cố gắng quay đầu lại, nhưng một cước mạnh mẽ đá thẳng vào lưng hắn, khiến thân thể hắn bay lên không trung rồi rơi phịch xuống mặt nước hồ sâu.
Cú đá ấy không chỉ khiến hắn văng xa, mà còn mang theo linh khí cuồng bạo xâm nhập vào cơ thể hắn.
Cố nén cơn đau xé nát thân thể, hắn cố gắng xoay đầu lại trong nước, chỉ kịp nhìn thấy thấp thoáng một bóng dáng đen tuyền biến mất trong rừng rậm tăm tối.
Từ thân hình đó, Tả Phong nhận ra, đó là một trong hai người vừa rời đi.
Lúc này, tự trách mình cũng vô ích, thân thể hắn dần chìm xuống đáy hồ, ý thức dần dần mờ đi theo dòng sinh mệnh đang cạn kiệt.
“Ầm—”
Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên trên mặt hồ.
Gần như cùng lúc đó, một tia chớp bạc khổng lồ từ trên trời giáng xuống, không lệch một ly, rơi thẳng vào hồ nước.
Luồng điện chạy qua thân thể Tả Phong, khiến hắn thoáng khôi phục lại một tia ý thức.
Trong mơ hồ, hắn thấy phía trước có một khối ánh sáng xanh nhạt đang lập lòe.
Dù không rõ đó là vật gì, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đó chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Dồn hết toàn bộ sức lực cuối cùng, Tả Phong cố gắng bơi đến bên ánh sáng ấy.
Khi đến gần, hắn thấy rõ đó là một khối cầu phát sáng có hình dạng gần giống giọt nước.
Ngay lúc vươn tay nắm lấy quầng sáng ấy, hắn cuối cùng cũng rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh lại lần nữa, toàn thân hắn đã hoàn toàn hồi phục như chưa từng bị thương.
Bất kể là vết kiếm đâm xuyên qua ngực, hay thương tổn do linh khí cuồng bạo tạo ra, tất cả đều biến mất một cách kỳ diệu, không để lại một vết tích nào.
Chỉ có điều, giữa ngực hắn giờ đây xuất hiện một khối u nhô lên có hình dạng giống giọt nước, trông cổ quái vô cùng.
Tả Phong khẽ thở dài một hơi, dần thu lại những suy nghĩ miên man. Ánh mắt hắn từ từ hướng về hồ nước dưới vách đá, miệng lẩm bẩm nói:
"Một năm rồi, nhớ đêm đó cũng có khí tượng như thế này. Tuy thoát chết, nhưng tu vi mất sạch, từ đó không thể tu luyện nữa. Chẳng lẽ… đây là cái giá của việc sống sót?”
Tu luyện Luyện Thể chính là thông qua việc hấp thụ linh khí xung quanh, sau khi luyện hóa sẽ tích trữ vào khí hải, rồi dựa theo công pháp vận hành để cải tạo cơ thể.
Nhưng kể từ sau trải nghiệm đặc biệt đó, Tả Phong phát hiện bản thân không còn chút tu vi nào.
Kinh mạch toàn thân giống như bị đánh lên xiềng xích nặng nề, không thể hấp thu dù chỉ một tia linh khí.
Mưa lạnh rơi trên khuôn mặt Tả Phong, nhưng Tả Phong dường như không hoàn toàn cảm thấy.
Sau lễ trưởng thành sắp tới, hắn sẽ mất đi tư cách nhận được tiền trợ cấp hàng tháng.
Không có tu vi, hắn sẽ bị phân công làm những việc nặng nhọc và thấp kém nhất.
“Ông trời, ông giữ ta lại, không cho ta chết, là để ta phải chịu hết thảy nhục nhã vô tận này sao?”
Tiếng gào thét của Tả Phong vang vọng trong không trung.
Xung quanh, ngoài tiếng gió rít lạnh buốt chỉ còn tiếng mưa rơi lả chả.
Một năm qua, hắn đã chịu đựng biết bao ánh mắt khinh bỉ cùng với đó là những lời giễu cợt, nhưng không gì đau đớn hơn việc thân thể của hắn giờ đây còn kém cả người bình thường.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn.
Trời đất dường như hòa làm một dưới màn mưa trắng xóa.
Từng đạo lôi quang to lớn lượn lờ trong mây, thỉnh thoảng lại có một tia sét xé toạc không gian, bổ thẳng xuống.
Tả Phong ngẩng đầu, giơ cao hai tay như muốn phát tiết hết tất cả, hiên ngang đứng trên đỉnh vách núi giữa cơn bão táp.
"Nếu ngươi cho ta sống chỉ để nếm trải những nỗi đau vô tận này, vậy thì hãy lấy lại đi!”
Tiếng gào khản đặc của hắn bị tiếng sấm vang dội nuốt chửng trong nháy mắt.
Bất chợt, một tia sét cực lớn giáng xuống, nhắm thẳng vào Tả Phong.
Hắn vô thức trợn trừng hai mắt.
Nhưng ngay sau đó, khóe miệng hắn khẽ cong lên một nụ cười, nụ cười dần lan rộng thành rạng rỡ, mang theo niềm vui được giải thoát.
“Rắc—”
Luồng lôi điện khổng lồ xuyên thấu cơ thể hắn.
Nhìn từ xa, Tả Phong trên đỉnh núi như biến thành một khối phát sáng.
Bóng hình cha mẹ và em gái lần lượt hiện lên trong tâm trí hắn, đây là ba người mà hắn quan tâm nhất trên đời này.
Thời gian trôi qua chầm chậm, Tả Phong kinh ngạc phát hiện ra rằng hắn không những không chết ngay lập tức, mà còn cảm thấy cơn đau đang kéo dài, còn ý thức thì ngày càng rõ ràng hơn.
Nỗi đau do dòng điện xuyên qua cơ thể khiến khuôn mặt thanh tú của Tả Phong trở nên dữ tợn hơn.
Ngay trong lúc hắn tưởng như không thể chịu đựng thêm được nữa, khối u hình giọt nước trên ngực bỗng nhiên dao động.
Ban đầu chỉ là dao động yếu ớt gần như không thể cảm nhận, nhưng càng lúc càng mạnh, mỗi lần lại lan tỏa xa hơn.
Và bất cứ nơi nào dao động kỳ diệu này đi qua, cơn đau trên cơ thể sẽ giảm đi vài phần, cho đến khi dao động lan khắp toàn thân.
Tả Phong lúc này hoàn toàn chìm trong sự kinh ngạc và sững sờ.
Hắn có chút không phân biệt được sức mạnh này rốt cuộc đến từ cục u trong cơ thể, hay đến từ tia sét khổng lồ giáng xuống từ trên trời kia.
Dường như cả hai vốn là một thể, chỉ mượn cơ thể hắn để hợp nhất.
Điều khiến hắn vui mừng khôn xiết là, thân thể hắn bắt đầu có biến hóa, linh khí tinh thuần từ mọi nơi trong cơ thể như bị ép ra, ùn ùn kéo về khí hải.
Ánh sáng quanh người hắn dần tan biến, Tả Phong nhắm mắt đứng yên bất động.
Khí thế trên người hắn không ngừng bộc phát.
Cảnh giới Luyện Thể — từ sơ kỳ cấp 1, cấp 2 — cứ thế liên tục đột phá, mãi đến cấp 3 mới dừng lại.
Dao động trong cơ thể như miếng bọt biển hút nước, từ từ co rút lại về vị trí nơi ở ngực.
Tả Phong bỗng mở bừng hai mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, hai tia lôi quang bắn ra khỏi mắt, như hai tia chớp xé rách không gian, đến ngay chính bản thân hắn cũng hoàn toàn không hề hay biết.
“Trở lại rồi… Thân thể của ta cuối cùng đã trở lại rồi!”
Một cảm xúc vui sướng và xúc động xuất phát từ tận đáy lòng, hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Dù chưa thể phục hồi đến cảnh giới Luyện Thể cấp 4 như 1 năm trước, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được gông xiềng trong cơ thể đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận