Dịch: Hoangforever
Tần Hạo tới đại lục Thanh Châu cũng đã được 2 tháng rồi. Hắn nhỡ rõ là cái thân thể mà hắn nhập vào người này còn thiếu 3 tháng nữa là đủ 16 tuổi.
Nếu như khi hắn 16 tuổi rồi mà vẫn chưa có thức tỉnh Vũ Hồn. Vậy thì hắn sẽ bị đuổi ra khỏi Tần gia. Ra khỏi Tần Gia làm ăn buôn bán giống như một người bình thường, đây cũng không phải là cuộc sống mà Tần Hạo hắn mong muốn.
Hắn nhất định phải thức tỉnh Vũ hồn!
Hơn 1 tháng qua, Tần Hạo tận lực minh tưởng. Thế nhưng mà hắn vẫn không có một chút nào gọi là cảm nhận thấy dấu hiệu của sự thức tỉnh Vũ hồn! Hắn hiểu rõ hơn ai hết, muốn dựa vào minh tưởng để thức tỉnh vũ hồn chỉ bằng vào cái thân thể này đó là một hi vọng xa vời, viễn vông tới cỡ nào.
Nếu như tận lực minh tưởng đã không có cách nào thức tỉnh được Vũ hồn, vậy thì hắn đành phải kiếm cách khác thôi.
Có một số lối tắt để thức tỉnh vũ hồn, chẳng hạn như dựa vào sự nỗ lực, cố gắng của bản thân mình nè. Đối với biện pháp này mà nói, hắn không cần nghĩ cũng biết được đáp án. Ngoài ra còn có phục dụng đan dược, hoặc nhờ cường giả trong gia tộc tương trợ. Hai cách này Tần Hạo cũng không thể làm được.
Hắn mặc dù là tiểu thiếu gia Tần Gia, có thân phận cao quý ở trước người thường đấy. Thế nhưng tình cảnh hiện tại của hắn như thế nào, hắn là người hiểu rõ hơn ai hết.
Phụ thân hắn - Tần Kiếm đã đi vào Táng Kiếm Cốc và cũng chưa thấy trở lại bao giờ. Hiện tại, gia chủ của Tần Gia chính là đại bá của hắn - Tần Hùng. Đại bá này chỉ một lòng muốn tống khứ hắn ra khỏi Tần Gia càng sớm càng tốt chứ đừng nói tới việc gia tay tương trợ kia.
Cho nên cách giải quyết duy nhất, chính là hắn phải trải qua nguy hiểm. Ở trong hoàn cảnh sinh tử, tôi luyện bản thân, thức tỉnh vũ hồn!
Sau khi thu thập xong hành lý, Tần Hạo cầm theo một thanh kiếm sắc bước ra ngoài Tần phủ.
Nói thật, hắn mặc dù tới đại lục Thanh Châu này hơn một tháng rồi đấy, thế nhưng mà hắn chưa bao giờ rời khỏi Tần phủ này. Hơn một tháng qua, hắn vẫn luôn ở trong Tần phủ minh tưởng.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn rời khỏi Tần phủ.
Bên ngoài Tần phủ rất vắng vẻ. Do từ trước tới giờ Tần Gia không cho phép bất kỳ người bình thường nào lui tới gần Tần phủ. Vì vậy họ đã cắt cử hai tên lính gác nhìn rất là hung thần ác sát canh cổng. Người bình thường khi nhìn thấy hai tên này đã sợ khiếp vía rồi chứ đừng nói tới bén mảng tới nữa.
“A! Đây không phải là tiểu thiếu gia Tần Hạo sao?? Ra ngoài làm gì vậy?? Không biết quý trọng những ngày tháng cuối cùng ở Tần phủ sao?? Chẳng lẽ ngươi đột nhiên tỉnh ngộ, biết mình sớm muộn gì cũng không thể nào ở lại Tần phủ được, cho nên chủ động rời đi sao??”
Tần Hạo đứng ở trước cửa Tần phủ, còn chưa có cẩn thận nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, thì đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ ác ý nhắm vào hắn. Ngay sau đó, một con ngựa to lớn liền xuất hiện trước mặt hắn.
Trên ngựa là hai người. Người ngồi trước là một cô gái, trang điểm đậm, ăn mặc rất chi là quyến rũ. Ở phần ngực lộ ra một phần da trẵng nón, nhìn rất là hấp dẫn.
Người con gái này ngồi trong vòng tay của một nam nhân và nam nhân đó đang nhìn Tần Hạo với một vẻ mặt giễu cợt. Hiển nhiên, người vừa nói chính là tên nam nhân này rồi.
Tần Hạo nhìn thoáng qua nam tử này. Trí nhớ trong đầu lập tức ập tới, hắn liền nhận ra người này.
Người này không ai khác chính là “Tần Hảo” - con thứ ba của Tam thúc, còn rất trẻ, mới 14 tuổi nhưng rất giỏi, được sự giúp đỡ của Tam thúc, hắn đã thức tỉnh vũ hồn.
Hắn chế nhạo Tần Hạo như vậy là vì lúc trước phụ thân hắn - Tần Kiếm còn chưa có mất tích, hay nói chuẩn xác hơn khi phụ thân hắn còn là gia chủ của Tần Gia, có một lần hắn bắt nạt Tần Hạo, bị Tần Kiếm bắt được, giáo huấn cho một phen, từ đó đem ra lòng thù hận Tần Hạo.
Kể từ sau khi Tần Kiếm biến mất, tên gia hỏa này nhiều lần cố tình gây khó dễ cho Tần Hạo.
Tần Hạo không nói một lời, nhàn nhạt nhìn tên này một cái, sau đó từ mặt bên Tần phủ rời đi.
Ấn tượng của hắn ở trong trí nhớ về cái tên này vô cùng sâu sắc. Lý do là vì... cái tên Tần Hỏa này chỉ cần có cơ hội liền bắt nạt hắn, khiến cho Tần Hạo không nhớ không được.
Hắn biết, hắn ngay từ đầu hoàn toàn không phải là đối thủ của tên Tần Hỏa đã thức tỉnh vũ hồn này. Nếu như hắn không cam lòng, muốn chống cự lại, vậy thì nghênh tiếp đón hắn chính là một trận quyền cước như mưa của Tần Hỏa.
Mặc dù không tới nỗi nguy hiểm tới tính mạng đấy, thế nhưng nằm liệt giường mười ngày, nửa tháng thì hoàn toàn có thể.
Thời gian của Tần Hạo rất quý giá. Hắn không muốn bị Tần Hảo nắm được cơ hội đánh cho hắn nằm dưỡng thương.
“Ha ha, cái tên phế vật nhà ngươi! Ba tháng sau, ngươi đã đủ 16 tuổi rồi. Tới lúc đó nếu như ngươi không có thức tỉnh vũ hồn, vậy thì rời khỏi Tần phủ đi nha, ra ngoài mà kiếm ăn. Ta thật muốn nhìn xem, tới lúc đó, tiểu thiếu gia Tần gia của chúng ta, mặt mũi để đi đâu cơ chứ, ha ha ha..."
Tần Hỏa nhìn bóng lưng Tần Hạo rời đi, cũng không có đuổi theo, cười lớn một tiếng. Am thanh vang dội khắp không trung.
Tần Hạo nghe thấy hắn chế nhạo mình như vậy thì cảm thấy tức giận vô cùng. Hai nắm tay siết chặt lại.
Lời nói của Tần Hỏa mặc dù không dễ nghe đấy, thế nhưng mà đó lại là sự thật. Lấy tư chất của hắn, đúng là rất khó có thể dùng 3 tháng ngắn ngủi này thức tỉnh ra vũ hồn được. Tới lúc đó e rằng hắn phải rời khỏi Tần phủ thật.
“Mình nhất định phải thức tỉnh được vũ hồn!”
Tần Hạo có thể tưởng tượng ra được. Hắn nếu như không có thức tỉnh ra được vũ hồn, vậy thì hắn sẽ bị người ta ép buộc ra ngoài làm ăn, chắc chắn sẽ bị vô số người làm khó. Cảnh tượng đó phải thê thảm tới mức nào đây.
Muốn nắm giữ được vận mệnh của mình, hắn nhất định phải trong 3 tháng này thức tỉnh được vũ hồn!
Hắn bước đi, cũng không có quay đầu lại, rời khỏi Tần phủ.
Hắn cần phải rèn luyện, cần ra ngoài kiếm kinh nghiệm sinh tử, muốn ở trong tuyệt cảnh, kích thích tiềm năng, thức tỉnh vũ hồn!
..............
Nơi Tần Hạo lựa chọn làm nơi rèn luyện chính là “Hắc Hồn Sơn”. Đây là một ngọn núi cách Tần Phủ ở thành Bình Dương cũng không quá xa. Ở trong ngọn núi này có rất nhiều yêu thú, cực kỳ nguy hiểm, là một nơi rất tốt để rèn luyện.
Thành Bình Dương vô cùng náo nhiệt. Đường phố qua lại tiếng người nói ồn ào.
Tần Hạo cũng không có nhìn nhiều, trực tiếp đi tới cổng lớn thành Bình Dương, sau đó bước ra ngoài. Sau khi ra ngoài cổng lớn, hắn lấy tấm bản đồ Hắc Hồn Sơn đã chuẩn bị từ sớm ra, sau đó một đường chạy về phía Hắc Hồn Sơn.
Hắn mang theo rất nhiều đồ. Đồ đạc cũng khá là nặng, thế nhưng lại không có mang theo ngựa cưỡi, hoặc thuê xe thồ, mà trực tiếp cõng đồ đạc lên lưng chạy bộ, hơn nữa còn chạy rất nhanh. Hắn muốn dùng biện pháp như thế này, bức bách tiềm năng trong cơ thể bộc phát ra.
Thời gian của hắn cũng không có nhiều, mỗi một giây mỗi một phút đều rất quan trọng, không thể lãng phí được.
Cũng may hắn mặc dù chưa đủ 16 tuổi, thân thể vẫn còn gầy yếu, thế nhưng mà hắn có tu luyện qua vũ kỹ, đem thân thể của mình rèn luyện vô cùng chắc chắn, cũng không khác cao thủ trong giang hồ là bao. Những đồ vật này mặc dù là nặng đấy, nhưng cũng không có làm khó được hắn.
Mất tầm nửa ngày, Tần Hạo rốt cuộc cũng tới chân núi Hắc Hồn Sơn.
Ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi Hắc Hồn Sơn này có chút quỷ dị. Cỏ cây um tùm, có chút đáng sợ. Lý do là vì lá cây toàn là màu đen!
Từ xa nhìn lại, ngọn núi này trông giống như một tòa núi khổng lồ, đen thui như mực, đáng sợ vô cùng!
Người ta đồn rằng, ngày trước ở ngọn núi Hắc Hồn Sơn này có một vị cường giả chém chết một tên hung ma. Tên hung ma này sau khi chết, ma khí của hắn xâm nhập vào trong Hắc Hồn Sơn. Vì vậy Hắc Hồn Sơn mới biến thành quỷ dị như thế này.
Tần Hạo đứng trước ngọn núi Hắc Hồn Sơn, cảm nhận khí thế bàng bạc, hùng tráng do ngọn núi tỏa ra mà lòng tràn đầy mong đợi. Sau đó hắn bắt đầu đi vào núi.
Hắn hy vọng ngọn núi này có thể giúp hắn thức tỉnh được vũ hồn, nắm được vận mệnh ở trong tay!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận