Cả xóm Chùa có tới mười đôi bò đi cày đất cho ông Xã Năm. Lúc cùng ba mình và cả xóm lùa bò lội tắt đường đồng bằng qua ba bốn con kênh mới tới trại ruộng của ông Xã Năm. Đó là một cái trại cất bằng cột tre, mái lá, bề ngang rộng bốn thước, dài khoảng mười lăm thước, ông Xã Năm cất để máy cày và những người làm cho gia đình ông ở suốt những ngày cày đất, xuống giống. Cái trại này nằm ven bờ kinh Bảy, ngay đầu vàm con rạch Ô Long Vỹ. Hai chục con bò được buộc dây vào những gốc gáo trên bờ kênh. Đêm đến ngoài những người chủ bò, ông Xã Năm còn cho bốn người lính địa phương ôm bốn khẩu súng canh giữ xung quanh, đề phòng cướp trên núi xuống cướp bò. Có như vậy, những người chủ bò mới dám VÔ xứ này cày đất. Lóc từng nghe người lớn kể hằng năm xứ này hay có cướp từ trên vùng Bảy Núi xuống là bắt trâu bò, gạo, thuốc... nên khi chiều xuống là người ta lùa bò về đồn lính
ngoài Kinh Xáng ngủ. Sáng hôm sau, ăn uống xong mới lùa bò vô đất cày, rất mất thời gian. Chỉ có cày đất của ông Xã Năm, mới có lính đi theo bảo vệ...
Trong lúc ba Lóc cùng những người khác đang điều khiển bò cày đất thì lũ trẻ con: Lộc, Xoài, Đức, Chanh... cầm hải đi cắt cỏ ở những thềm địa gần đó để cho bò nhai trong đêm. Mùa mưa đến sớm, cỏ ở các thềm địa xanh non. Nhất là loại cỏ tây, cọng lớn, dài, non mượt, được cả bọn cắt thành từng bó đội về.
Để cỏ cho bò ăn, Lóc cùng các bạn nhào xuống kênh tắm nhưng không đùa giỡn như ở con rạch Voi quê nhà VÌ cả ngày làm mệt mỏi. Vả lại, nước dưới kênh vì xa nguồn từ con sông Hậu nên đục ngầu, dậy bùn sình không như dòng nước trong xanh, ngọt lịm ở con rạch Voi sau hè nhà Lóc. Tắm xong, cả bọn thay quần áo, đi vô bếp tính dọn cơm ăn. Ông quản gia của Xã Năm nói:
- Người lớn ăn rồi, chỉ còn tụi bay thôi, tự VÔ dọn cơm ra ăn, tao không rảnh hầu tụi bay.
Lão quản gia của ông Xã Năm nói với giọng ba gai khiến cả bọn sáu đứa cảm thấy không vui. Lóc VÔ bếp bưng nồi cơm ra sân. Thằng Đực cũng vô lấy tô múc canh và cá kho, nhưng khi Lóc quay Vô lấy chén | đã nghe giọng ông quản gia quát nó:
- Ai cho mày múc cá kho hả thằng quỷ?
- Da...
Đực không nói gì được bởi tính nó từ hồi nào tới giờ là vậy, hay | lúng túng, ấp úng khi đối đáp.
- Dạ... Vậy tụi con ăn cơm với cái gì vậy bác?
Lóc lẹ làng hỏi ông với giọng lễ phép. Nhưng lão ta cười giọng chế giễu và nói:
- Tao được lệnh ông Xã Năm nấu cơm cho cha tụi bay ăn, chớ tụi bay đâu có phần... Nghĩ tình cha tụi bay, gạo lúa ở đây cũng dư thừa tao nấu thêm cho ăn, thức ăn tụi bay tự lo lấy, không có thì ăn muối thôi...
Đực ấm ức không nói gì, cất tô và bước lại thùng muối đen để trong góc bếp VỐc một nắm đầy. Cả bọn vừa ăn cơm vừa chửi thầm lão già độc địa. Thằng Chanh cầm chén cơm chan nước lạnh đi tìm ba nó để phân trần thì Lóc cản lại:
- Méc ba mày, ba mày làm gì được. Kệ ông ta. Ngày mai tụi mình chia ra hai nhóm, bốn thằng đi cắt cỏ, hai thằng đi kiếm thức ăn; cỏ cho bò ăn chung, chia đều ra, cá, chuột, rắn ở đây không thiếu gì, mình đi bắt về cả bọn cùng ăn. Tao đảm bảo tụi bay tha hồ ăn...
- Ừa, thằng Lóc nói đúng đó. Hồi nãy đi cắt cỏ tạo thấy trên thềm địa có đùn đất hang chuột, dưới địa còn thấy cá ăn móng, ngày mai Với thằng Lóc lo thức ăn cho cả bọn mình, bốn đứa bay đi cắt cỏ đi.
Thằng Đức nói với giọng tự tin và cả bọn cảm thấy yên tâm hơn. Lóc cắn muối hột cóc cóc và ăn cơm một cách ngon lành. Thằng Chanh còn tếu:
- Cần gì đi đâu hả Đực... cứ đập đầu Lóc nướng trui cả bọn mình ăn cả tháng không hết...
- Xí... thịt cụ dai hơn thịt trâu, ai thèm ăn... Mà chắc gì có thịt, tạo thấy người cụ toàn xương thôi.
Xoài mở to đôi mắt lồi nhìn Lóc như đang nhìn một... món ăn. Nhưng Đức lộ rõ thái độ tức giận bằng gương mặt hậm hực. Nó không nói gì, nhưng Lóc lo là nó sẽ làm một việc gì đó trả đũa. Mối hận bị chó cắn nó đã trả được bằng cái chết của sáu con chó. Sau đó nó bị bắt nhốt, nó không sợ mà còn căm tức hơn. Đặc cắn muối mà tưởng như nó đang nhai nghiện nỗi uất hận khiến Lóc tức cười tìm cách nói vui:
- Tụi bay biết tại sao muối mình ăn cảm thấy mặn không? Và do đâu muối chỉ có ở trong nước biển mà không tìm thấy trên đồng, trên núi,trên...
- Thôi đừng có xạo nữa cụ ơi. Muối mà ở trên đồng bằng, đồi núi thì... chẳng có thứ gì sống nổi.
- Thằng Chanh chỉ biết một mà không biết hai. Tụi bay biết không, ngày xửa ngày xưa đất liền được tạo nên bằng muối... Muối ở khắp nơi như đất, như cát, như đá bây giờ. Vạn vật tồn tại sinh sôi nảy nở càng nhiều là nhờ ăn muối. Thế nhưng, hầu hết các giống loài đều tham ăn, ăn nhiều, ăn đến mức nguồn muối có nguy cơ cạn kiệt, nghĩa là sẽ chẳng còn... đất liền nữa. Chưa nói đến cái thứ gà ăn thì ít mà phá thì nhiều. Gà cứ ăn một hột thì muối văng xuống biển cả trăm, cả ngàn hột. Trong khi đó, loài chó tinh khôn vốn tính cần kiệm thì chỉ... liếm láp thôi. Thượng đế thấy vậy lo sợ vô cùng. Nếu không kịp thời ngăn chặn thì cả quả đất này chỉ còn... biển thôi. Cho nên người vội vàng hoá phép biến cho chất mặn trong đất đá không còn nữa để vạn vật không ăn hết. Và ngài phạt loài gà phải ăn cả sỏi đá độn vào và ban thưởng cho chó được quyền ăn muối. Vậy mới có câu: "Chó ăn muối, gà ăn đá..." (Trời ạ! Nói ngược ngạo như vậy mà Lộc cũng nói được). Riêng loài cá sống dưới nước nhờ loài gà bươi vắng muối xuống mà tha hồ sống trong nước muối. Đến nỗi, khi chết đi còn ghiền... muối nên ba má tụi bay thường dạy rằng: "Cả không ăn muối cá ươn..." Cho đến khi có một đứa ganh tị cả với loài chó, ra tay giết hại hết chúng nên Ngọc Hoàng tức giận, bắt nó ăn muối thay...
- Thay ông cố nội mày...
Đực cộc cằn đứng dậy tuôn ra một câu chửi tục, vì cả bọn nãy giờ cố lắng nghe thằng Lóc nói phét, mà câu chuyện tào lao của Lóc chỉ nhằm nói móc chuyện thằng Đực thuốc chết chó ông Xã Năm nên cả bọn phải ăn muối...
Đêm xuống, ba Lóc và những người chủ bò khác trải đệm, cắm cọc giăng mùng ngủ quanh đàn bò. Riêng sáu đứa con nít được phép ngủ trong mùng lớn giăng trong trại ruộng cùng với lão quản gia. Mấy đứa kia vô mùng, nằm xuống một chút đã ngủ chí còn Lóc và Đực trằn trọc.
Lóc thấy thằng Đực nằm sát vách mạng, hình như nằm nghiêng nhìn ông quản gia đang ngồi ngoài hiên nhâm nhi ấm trà. Đến lúc ông quản gia đứng dậy đi ra sau bếp, Lóc thấy thằng Đực chui ra, lẹ làng móc cái gì đó trong túi mở nắp ấm trà bỏ vào. Lúc đã toan lên tiếng hỏi khi Đực nhẹ nhàng nằm xuống bên mình, nhưng nó phải im lặng vì lão quản gia đã trở vào với cái bình thuỷ. Ông đổ nước sôi vào ấm trà và quần thuốc lá hút. Chút sau ông rót trà ra ly và đưa lên miệng uống. Bất chợt ông sặc và chạy ra sân lúa ụa ụa liên tục như sắp ói... Ông cất tiếng chửi thề và ho sặc sụa vì đã vội nói khi chưa dứt cơn ta:
- Thằng nào bỏ muối và ớt khô vào ấm trà hả? Thằng nào?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận