Cả sáu đứa trong mùng im lặng. Ông quản gia bước tới tốc mí mùng lên hét:
- Thằng nào chơi tao hả? Đ. m, đi ra khỏi trại hết. Tao không chứa thằng quỷ nào hết?
Mấy đứa vừa mới ngủ bị lỗi dậy và không hiểu chuyện chi hết. Lúc biết ngay thằng Đức đã trả đũa. Thằng này bạo gan và chẳng kiêng nể gì hết. Tuy có hơi quá đáng, nhưng Lóc nghĩ cũng nên để lão già biết
muối "ngon" như thế nào. Cả bọn kéo đệm ra sân, giăng mùng. Lọc lấy cái nói của mình trải ra, nó muốn ngủ riêng bởi nó không quen ngủ chung với ai hết. Đực cũng kéo nón trải bên cạnh Lộc để ngủ. Nhưng Lóc chưa chui vội vô nói mà nằm ngửa mặt nhìn sao trời.
Bầu trời về đêm dường như cao, rộng hơn với ngàn sao li ti lấp lánh. Đực vẫn còn thức và có lẽ đang khoái chí với ngón trả thù của mình vừa rồi nên nó cũng nằm ngửa, hai bàn tay lót dưới ót mặc cho muỗi bay vo ve quanh mình. Lóc gợi chuyện:
- Mày gan thiệt.
- Gan mốc xì. Gan thì tao đã chửi ông một trận rồi bỏ về. Tạo sợ ba tao đập nên mới nhận nhượng ông như vậy. Thức ăn đầy nồi, đầy chảo mà bắt tụi mình ăn muối. Tao nghĩ chắc ông chưa biết muối ngon như thế nào nên cho ông biết mùi vị. Tao biết mày còn thức và mày thấy nhưng mày không phải là thằng ác, không hại bạn. Dù gì tụi thình cũng góp phần cho đất ông Xã Năm cày xong mau hơn. Nếu không có tụi mình cắt cỏ, chăm sóc bò, ba tụi mình cày đất đâu nhanh như vậy vì vừa cày, vừa lo đi cắt cỏ, tắm bò... Tụi mình đáng được nuôi như một người giúp việc chớ phải đâu ăn bám.
- Thôi bỏ đi, mày đã trả thù rồi còn ấm ức làm gì.
- Hứ, ra ngoài này ngủ, lỡ nửa đêm mưa thì sao. Tao nói thiệt, trời mưa, tạo chạy VÔ trại ngủ, ông không cho, tao đốt trại ông liền. Tạo kêu ba tao mang bò về.
- Ờ, mưa thì vô trại ngủ. Không mưa ra ngoài này ngủ đã hơn. Vừa mát mẻ vừa ngắm sao trên trời.
- Hứ, mày làm như cái gì cũng biết, cũng giỏi. Sao nào cũng như sao nấy thôi, có gì mà ngắm hả
- Vậy cũng nói. Tao không giỏi lắm nhưng cũng biết nhiều chuyện hơn mày bởi vậy tụi mày mới gọi tao bằng cụ. Sao trời phải ngắm mới thấy hay. Mỗi ngôi sao có một cái tên, có thột lịch sử đàng hoàng đó nghe mày. Đó, ngôi sao mày thấy gần và sáng lấp lánh, hướng này nè Đó, thấy chưa, là ngôi sao Hôm. Còn kia là sao Thập Ác, sao Lưỡi Cày, sao Bắc Đẩu...
- Có thiệt không hay mày xạo. Mày kể một hồi có tên sao Lóc nữa thì tao... thua.
- Có... Có một ngôi sao của tao, nhưng tao chưa tìm thấy. Có lẽ tụi mình là những thằng chăn bò, không phải danh tướng gì nên sao hộ mạng của mình bé tí tẹo, không thể nhìn thấy được. Những ngôi sao sáng ứng với những người tài giỏi như Bao Công, Dương Nguyên Soái, Vua, Chúa v.v... Tao với mày và tụi nó toàn là những ngôi sao xấu, cha mẹ làm thuê làm mướn, lớn lên tại mình chắc cũng chỉ biết làm thuê làm mướn cho người ta thôi...
- Tưởng gì, mày nói theo cải lương chớ có biết sách vở gì, vậy mà tưởng giỏi.
- Không sách vở, nhưng tao nghé người lớn kể, tao biết... Mày nghe Nhị Thập Bát Tú chưa? Hai mươi tám vì sao... Hay, mày thấy chòm sao gần nhau đó không, sao Tua đó... Có mấy chòm sao ở gần nhau đó đó, mày tưởng tượng ba cái ở trên giống cái đầu, hai cái ngang nhau ở dưới như hai cánh tay dang ra và chòm sao Lưỡi Cây giống như cái eo, cải thắt lưng và phía dưới là hai cái chân... Cả chòm sao này người ta gọi là sao Thần Nông... Ông bà mình muốn mùa màng tươi tốt thì phải cúng vải cho ông Thần Nông phù hộ...
Lóc không nhìn Đực có chú ý nghe mình nói nữa không, cũng chẳng biết mắt của thằng đực có nhìn ra những ngôi sao mà mắt nó đang hướng tới hay không. Lóc cứ khẽ khàng nói. Lóc nhở tới tướng tinh của Bao Công là Văn Khúc Tinh, cùng với Võ Khúc Tinh Bát Vương, những con người mà nó yêu thích khi coi hát ở đình làng năm nào. Và kia, một đám mây đen đen vừa lướt qua che mất những ngôi sao mà Lóc vừa nói.
- Mày ngủ hả Đực?
- Ngủ không được. Chui vô nói thì nực, nằm ở ngoài thì muỗi cắn... Tao đốt đống un nghen.
- Đồ ngốc... Đốt un, khói mù mịt, muỗi chịu không nổi còn mày chịu nổi à... Để ngày mai tao cắt trên đầu cải nói của mày một miếng và kết vô đó một miếng vải bao cát y như cái nóp của tao nè, mày chui vô sẽ không thấy nóng nực và còn có thể có chút ánh sáng ở trong nói nữa.
- Đâu... Mày xạo Với tao hả?
Đực chống tay ngồi dậy và chồm qua manh đệm may nón Lóc đang nằm. Lóc chỉ cho Đực thấy ở ngay đỉnh nộp khi dựng lên có một miến vải lưới loại may bao cát (ở mấy lô cốt của chi khu) hình chữ nhật dài khoảng bốn tấc, rộng cỡ hai tấc. Đực nhìn cái nói của Lóc, quay đầu lại gật gù, cất lời:
Mày hay thiệt... Sao cái gì mày cũng nghĩ ra được hết vây Lóc?
Mày nói dóc y như thiệt và còn làm được cả những chuyện mới nói nghe y như nói dóc.
- Vậy tao mới đáng là cụ Lóc chó... Mày tưởng tao làm được cải này ai cũng khen hả. Mới cắt cái lỗ, chưa kịp may miếng vải này vô tạo đã bị má tao đập cho một cây, nổi lằn trên vai vì tội phá của. Nhưng rồi, thấy tạo kết Vô, nằm trong nói, không bị nóng nực, không bị muỗi cắn và còn ngắm trăng được, mà tao còn cắt cái nói của ba tạo một miếng bự hơn của tao nữa...
- Ê Lóc, nếu mày được học hành đàng hoàng chắc còn chế tạo ra nhiều cái quái chiêu lắm hả... Như cái đèn của Thần Gió đó... Tao không biết mày ăn cái gì mà mày nghĩ ra được. Tao ngó hoài mà chẳng hiểu làm sao ánh sáng chạy được trong sợi dây điện nhỏ xíu?
- Không hiểu nên mày lấy về nhà coi cho rõ phải không? Đồ ăn dịch... Mày mà tham lam giữ cái phát điện, cải chong chóng của tao tới lúc mưa lớn, ông Thiên Lôi quăng lưỡi tầm sét đi tìm thì toi mạng cả nhà rồi... Bữa đó, may mà tao thấy được, đem vô nhà liên thắp hương báo cho Thân Gió, Thân Sâm Sét hay kịp... Đêm đó, bụi tre sau hè nhà bà Cả Thanh bị sét đánh mày hay không?
- Hay chở sao không. Bữa đó, tạo ngâm cơm nguội cho tới lúc trời tạnh hẳn. Hú hồn... trời đánh tránh bữa ăn mà...
- Tránh... tránh... mày đừng làm chuyện gì độc ác thì chẳng làm sao cả. Chuyện mày thuốc sáu con chó phải chết cũng là một tội ác. Đừng có mỗi lúc tức giận ai đó liền có ý trả thù...
- Nói như mày thì ông Xã Năm đã bị trời đánh tám chục kiếp rồi. Ba tao, ba mày và biết bao người bị ông bắt đi quân dịch, bắt cầm súng đánh nhau. Phải lo lót cho ông mà được ở nhà mần ăn. Tự dưng mới đẻ ra nhà ông đã giầu như vậy sao? Đều là của ăn cướp, lấy của người khác thôi. Sao trời chưa đánh ổng hả?
- Đó... là... do số ông chưa tới... Do... Ổng... còn phải sống để trả nợ đời. Đâu phải chết là một hình phạt, đôi khi còn là... sống để chịu khổ đau dày Vò. Chẳng hạn bà vợ hai của ông lăng nhăng với cha tài xế xe Jeep của quận. Đứa con trai của bà lớn bị bệnh thần kinh ngu ngơ ngốc nghếch. Một thằng con chuyên phá của, chơi bi-da thua cả một chiếc xe Hon da 67...
- Nhằm nhò gì... Tao chỉ thấy ông làm cho người khác đau khổ thì có. Cô Hai con bà Chất bị ô dỗ, ép buộc sao đó cho có thai để bà Vợ lớn của ông đánh ghen đến suýt bỏ mạng vì động thai phải tới nhà thương tỉnh mổ... Ông khổ hay cô Hai khổ? Tao mà thông minh như mày thì tao sẽ nghĩ ra nhiều trò trừng trị ổng. Mày coi, cày đất cho người ta một mẫu ăn công năm gia lúa. Còn cày cho ông chỉ có ba gia mà ba mày, ba tao cũng phải chịu, đâu dám cãi nếu không muốn bị bắt đi quân dịch, tông ra vùng ngoài hứng đạn.
Lóc trố mắt nhìn thằng Đực. Không ngờ cũng có lúc thằng Đực lại nói năng suôn sẻ, mạch lạc và dài hơi như vậy. Mọi khi nó chỉ hậm hực, cộc lốc, cự cãi dăm ba câu đã đưa nắm đấm ra thay lời lẽ...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận