Thì ra, nó giết sáu con chó của ông Xã Năm không phải vì chui vô vườn bị lũ chó cắn mà còn vì lòng hận thù đã âm ỉ lâu trong bụng nó. Lóc gợi sang chuyện khác:
- Nè, bỏ chuyện đó đi. Mai tao với mày đi đào hang bắt chuột, xuống địa mò bắt cá, tụi nó đi cắt cỏ biết có cắt đủ cỏ bò ăn không...
- Ôi mày khỏi lo... Cỏ mọc đầy các thềm đìa, rìa sân lúa, mép mương, cắt mấy hồi. Tao bảo đảm tụi nó lo phần có cho hai con bò của mày của tao ăn no, không xong biết tay tao. Mày lo phần mình kìa... Đặc xoay người nhìn lên bầu trời cao với ngàn sao chi chít. Lóc nói Với giọng tự tin:
- Đồng Ô Long Vỹ không như đồng dưới mình. Xứ này ít người tới lui, hang chuột đầy mấy thềm đìa, dưới địa cả ăn móng cũng nhiều dữ... Ba tao nói ngày xưa chim cò, rùa rắn, cá các loài còn nhiều gấp chục lần bị giờ nữa. Ngày đó, trước khi nước rút cạn đồng, cá rút xuống địa đặc sệt con, còn trên đồng thái um vì đầy xác cá khiến kênh kênh, qua, chim cò trên rừng, trên núi xuống đồng ăn, trắng cả đồng. Chủ địa dùng lưới thưa kéo bắt cá lớn, đổ lên xe bò kéo đi, chở sức ai gánh nổi. Cá lóc hơn một ký mới bắt để làm mắm, làm khô, còn các loài cá khác đổ xuống ghe chở ra Sài Gòn, Chợ Lớn bản cho các vựa cá...
- Rồi ba mày chừa một con để nuôi cho tới bây giờ phải không?
Đực buông lời trêu ghẹo nhưng Lóc không hề tức giận và nó kể tiếp:
- Hồi đó cá chết tạo nên một lớp đất phân rất tốt cho nên cỏ dại và lúa trời lớn lên tươi tốt không cần gì gieo cấy, chăm sóc...
- Mày giỏi, mày biết tại sao người ta gọi là "lúa trời" không?
Đực lại hỏi cắc cớ nhưng Lộc đã quen với những câu hỏi vặn vẹo, bắt bí khi kể chuyện rồi. Lóc cười và nhanh nhẩu trả lời:
- Sao lại không, chuyện gì mà ông không biết thì sao gọi là cụ Lóc được. Ngày xưa, ngày xưa, Ngọc Hoàng Thượng Đế tạo lập thế gian này, sinh ra vạn vật từ cây cỏ, thú vật, con người và bắt chúng tồn tại, mãi mãi. Có loài này làm thức ăn cho loài kia, nếu bỏ bớt đi một giống loài này sẽ làm ảnh hưởng đến một giống loài khác, không một giống loài nào dư thừa cả... Ví dụ như cái thứ tưởng như đồ bỏ đi... cứt của mày cũng còn cần cho cây cỏ làm thức ăn để lớn lên tươi tốt..
- À... phải rồi, thì ra giống loài cá Lóc của mày ông Trời sinh ra để làm mồi nhậu cho con người phải không?
Được dịp là Đức chêm ngay một câu trêu chọc Lóc. Nhưng cụ Lóc đã quá quen với những đòn phản bác còn cay cú hơn nhiều vẫn đối đáp được, nên nó vẫn thản nhiên đáp:
- Thì hiển nhiên... cả mày, nếu chết đi bỏ ngoài đồng thì làm mồi nhậu cho chim cò, kênh kênh, diều hâu tới "nhậu", còn quăng xuc sông thì các loài cá có dịp rút rỉa thứ thịt mỡ thượng hạng...
- Đời nào, con người bây giờ dù nghèo như bà Hai Cô Đơn trong ngọn rạch Vọi chết đi cũng được chòm xóm xẻ ván cây gáo làm cho cái hòm thí (quan tài, bố thí) chôn ngoài chòm mi, mày quên rồi sao?
Đực biết Lóc chỉ trêu tức mình, nhưng vẫn cố biện bạch. Nhưng Lóc cũng đâu phải tay vừa. Hình như Lóc sinh ra để... nói dóc, mở miệng nói ra vấn đề gì đó là nó cảm thấy hứng lên, và nói một cách say sưa không cần phải chuẩn bị trước. Có những chuyện tưởng đâu lũ bạn bò có thể bắt bí được nó, nhưng miệng lưỡi khôn khéo của nó cũng viện vẫn, lý luận một lúc làm cho cả bọn phải chịu thôi...
- Mày tưởng cái xác của mày bỏ vô cái hòm, vùi xuống đất là yên thân ư. Người ta nói, có những con gì ... ừ con vi trùng, vi khuẩn gì đó, mắt thường mình không thấy được ở bên trong cơ thể mày sẽ có dịp sinh sôi nảy nở, "xơi tái" cơ thể mày làm sình lên và thối rữa, tan ra, còn cái hòm chôn trong đất cũng bị chúng "xực" không còn gì... Mày quên, tụi mình từng thấy người ta lấy cốt ở chòm mả, đào đất moi lên, hòm không còn, mà thịt cũng mất tiêu, chỉ còn bộ xương khô đó sao... Không bị con gì ăn thì thịt mỡ, ván hòm mất đi đâu hả?
- Thôi... mày không biết tại sao người ta gọi là Lúa Trời nên nói Vòng Vo, để tao quên hả... Bữa nay chịu thua rồi ư?
- Đâu phải vậy, tại mày nói tắt ngang nên tao cũng quên nói cho mày biết thôi. Thiệt ra, giống loài nào mà chẳng do trời sinh ra, nhưng thời đó con người còn lười biếng lắm, không biết cấy trồng nuôi dưỡng mà chỉ lấy những thứ có sẵn quanh mình để ăn. Thịt thú vật ăn không cũng... ngán, phải ăn kèm với lá cây, với cỏ dại... Ban đầu ăn thử, thứ nào cảm thấy ngon thì tiếp tục ăn, thứ nào thấy không ngon thì... chừa, dại gì ăn nữa... Và trong các thứ cây cỏ, người dần dần cảm thấy có thứ mọc lên từ đất đâm nhánh, nhưng mọc thành từng bụi, có bông từng chùm, trái nhỏ xíu, khi trái còn xanh cảm thấy ngọt ngọt, dễ ăn, và ăn vào thấy người khoẻ hơn ăn những thứ khác. Thứ trải này, nếu ăn không kịp khi nó còn ngậm sữa thì nó sẽ khô cứng và chín vàng, ăn không còn thú vị nữa... Nhưng ăn kiểu đó thì còn đâu để sinh sôi nảy nở mà nuôi con người, dù thứ cây đó có đâm nhảnh, nhưng không có hạt nó không nảy mầm lớn lên được... Thế nên, ông Trời phải xui khiến cho con người nghĩ ra cách ăn ngon hơn và kêu thần Sấm Sét giúp con người. Con người bỗng phát hiện ra sau khi bị sét đánh, cánh đồng phát hoả cháy lan, trái loài cây đó có những chùm chưa kịp ăn, trở nên chín vàng, khi bị lửa bén tới, bung vỏ ra, phân bên trong nở to hơn có mùi thơm rất thú vị và con người nhấm nháp thử thấy ngon quá. Lúc này con người mới hiểu ra tại sao bao loài chim chóc cũng ăn thứ trái cây này mà chúng chỉ ăn khi chín dù đã khô cứng. Và con người qua bao đời tìm tòi, mày mò đủ cách để cuối cùng tìm cách bóc vỏ thứ trải chín này và dùng lửa và nước để làm cho nó nở to ra, mềm thơm ngon hơn. Ăn ngon quá, ăn vào thấy khoẻ hơn, con nít mau lớn. Từ đó, con người chỉ thích ăn thứ đó, nhưng lười biếng, không tính đến chuyện gieo trồng, lại có nguy cơ giống cây này sẽ bị mất đi... Giận quá, ông Trời mới bắt thứ giống cây này, khi trổ bông, trái chín thì sẽ tự rụng xuống đất ngay để còn giống mà nảy mầm, lớn lên, tiếp tục trổ bông cho trải như bao loài cây khác. Trời không cho con người ăn nữa - nên khi con người đụng tới hạt chín là nó tự rụng xuống đất ngay - con người cho là cây này Trời sinh dành riêng cho Trời - Nhưng nếu con người tự lượm lấy hạt của nó mang về trồng và chăm sóc cho cây lớn lên, trổ bông cho trái, thì trái đó khó rụng hơn, đủ thời gian và điều kiện cho con người thu hải về và phải đập, giũ mới rơi hạt ra được, không như thứ trái cây của Trời, chỉ cần cơn gió nhẹ đã rơi hạt ngay xuống đất. Loài cây trái đó, sau này được con người đặt tên là Lúa - Thứ lúa tự mọc lên, tự ra bông, kết trái và dễ rụng xuống đất bây giờ người ta gọi là Lúa Trời, để phân biệt với thứ lúa của con người gieo trồng, chăm sóc và được quyền thu hoạch.
- Mày thấy đó, cây, lá, hạt của thứ Lúa Trời cũng giống y như thứ lúa của mình trồng. Nước dâng lên tới đâu nó cũng cao nghều tới đó.
Lúa trời cũng có đòng đòng và trổ bông cùng lúc với thứ lúa nước của mình. Chỉ có điều, thứ lúa này không phải do con người trồng mà nó tự mọc lên, chín hạt rồi rụng xuống cho mùa sau lại nảy mầm và lại tiếp tục lớn lên...
- Ờ... chắc có lẽ như vậy nên khi con người lười biếng không chịu cây trồng chỉ biết chờ Lúa Trời chín hạt vội mang liềm hái ra cắt, bông lúa mang về nhà chỉ còn cọng chà, không có hột lúa nào. Lúa Trời thiêng lắm, có bàn tay con người đụng tới là rụng hết xuống đất.
Đực im lặng lắng nghe và nhà hài lòng với lý giải của Lóc nên cất lời tán thêm. Đực nghĩ sao mình cứ phải ậm ừ mãi, không được như cụ Lóc có thể nhanh trí đối đáp, bịa chuyện để nói.
- Thôi ngủ đi cụ, sáng mai còn lo đi bắt cá cho cả bọn ăn. Cá nhiều cứ ôm rạ nướng, chấm muối ăn với cơm cũng ngon, khỏi cần nấu gì khác...
- Tao bảo đảm dư ăn, xử Ô Long Vỹ này nổi tiếng nhiều cá từ xưa tới giờ. Hồi đó...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận