Thằng Chanh phụ hoạ theo. Nhưng thằng Xoài đã bước tới nhìn Lóc, cất giọng thách thức:
- Cụ Lọc giỏi lắm sao không xuống ghe xin vài trái dưa hấu cho cả đám mình ăn...
- Ờ phải rồi, cụ Lóc khéo ăn, khéo nói, hổng chừng người ta cho à... Có dưa hấu bị nứt, bị bể ăn cũng sướng.
Thằng Đực như chợt nhớ và thúc giục Lóc một cách khôn khéo. Lóc cười tự hào, nhưng không dễ gì mắc mưu đám bạn chăn bò mình. Nó tỏ vẻ trầm ngâm, nhăn mặt nhíu mày ra chiều suy nghĩ và đã nghĩ ra một điều kiện cần thiết trước khi chấp nhận yêu cầu của tụi này.
- Tụi bay tưởng tạo ngu hả. Tao xin, người ta không cho, chỉ có một lo bị quê, còn xin được thì cả đám cùng ăn. It ra, nếu như tao xin được thì tụi bay phải chăn giữ hai con bò của tao ba ngày.
- Đâu được. Biết đâu người ta thấy mày ốm yếu như đói khát ba đời rồi nên cho... một miếng, đủ để mày ăn mà tụi tao cũng phải giữ bò cho mày sao?
Thằng Xoài cảnh giác, sợ bị thằng Lóc trát cho cả bọn. Lóc cười khà, xoè bàn tay vỗ vỗ cái ngực lép xẹp và nói:
- Được tụi bây không chê đưa nứt, dưa méo, tao sẽ xin người ta, cứ một trái tụi bây phải giữ bò thay cho tao một ngày. Bò tao lỡ vô rẫy người ta phá thì tụi bay cũng phải chịu trách nhiệm. Người ta bắt bồi thường, tụi bay cũng phải chịu... Tao xin không được trái dưa nào sẽ giữ cả đàn bò cho tụi bây... một ngày. Vậy là công bằng.
- Rồi... như vậy đi!
Cả bọn nhao nhao đồng tình. Hai con bò của Lóc nhập cùng đàn, cả ngày có khi không đi đâu bậy, mà có thì cả bọn thay nhau chạy chặn lại, giữ giùm Lóc có hề gì. Ngược lại đã có dưa ăn đỡ khát. Còn như Lóc xin không được trải nào thì cả bọn sẽ được một ngày sai thằng Lóc chăn bò đã luôn...
- Nhớ nghen... Tụi bay ngồi trên gò má này ngó chừng đừng cho bò mài sừng Vô mà người ta, cũng không đứa nào được phép leo lên mà người ta ngồi, người ta thấy người ta ghét, tao có năn nỉ gãy lưỡi cũng không được trải nào đâu. Còn thằng Xoài, thằng Đực, thằng Chanh theo tao xuống ghe để chút nữa ôm dưa lên tiếp tao. Đi...
Nói xong, Lóc hất cái áo lên cái vai xuôi, nhô cả xương và đi trước. Xoài, Chanh, Đực bước theo, sau khi dặn dò mấy đứa còn lại canh giữ bò cẩn thận. Tụi nó cũng muốn xuống ghe xem miệng lưỡi cụ Lóc bữa nay khôn khéo thế nào. Vừa đi, Lóc vừa nói:
- Xuống ghe, tao nói gì kệ tao, tụi bay không được xía vô cãi lại nghe chưa! Tụi bay xía vô, người ta ghét không thèm cho dưa ăn, tạo không chịu trách nhiệm nghen...
Cả bọn gật gù đồng tình và đi theo Lóc tới thanh gỗ đòn bắc cầu xuống ghe. Ngồi phía trước ghe là người đàn ông chắc hơn năm mươi tuổi mập mạp khoe cái bụng phệ và khuôn ngực vuông đầy. Ông bậnđộc chiếc quần thắt lưng dây rút màu đen, ống quần chỉ dài đến đầu gối. Lóc bước tới thanh đòn dài, có bề mặt cỡ một gang tay người lớn. Nó vừa đặt chân lên thanh đòn đã lên tiếng:
- Khỏe.. ông ngoại ơi... nắng quá cho tụi con xuống chơi nghe ngoại...
- Ừ... chơi thì chơi, không được phá... Đứa nào phá tao bắt bỏ vô khoang chở ra Chợ Lớn bán cho mấy quán nhậu món thịt...
Ông chủ ghe nói Với vẻ lạnh lùng không khó khăn, cũng không hẳn dễ chịu. Cả bọn cùng nhau bước xuống ghe và ngồi nép vũ bóng mát của mui ghe, tránh ánh nắng chiều oi bức.
- Cháu của ngoại ngoan không hà... mà ngoại có muốn bắt đem bán cho mấy quán nhậu, ngoại lựa thằng mập mập như thằng Xoài nè, có nhiều thịt, nặng ký bán được giá hơn, còn con, ốm yếu quá, ngoại nuôi cho mập rồi bán cũng được. Ngoại ơi, ngoại mới tới đây lần đầu phải không?
- Ừa, tao mới tới lần đầu mà đã có cháu kêu bằng ngoại, chắc lần. sau bà ngoại mày không cho đi nữa.
- Đó là do bà ngoại chưa gặp con thôi, bà gặp rồi sẽ yên tâm và năm nào cũng kêu ông về đây mua dưa... Tại ông không biết thôi, về đây mua dưa mà gặp tụi con là ông sẽ lời to và tụi con mà biết ông mua đám dưa nào sẽ lo chuyền dưa giùm cho ông, ông khỏi phải mướn người ta...
Lóc cứ mải mê đối đáp với ông già mà chưa nói câu nào về chuyện xin dưa ăn khiến cả bọn đi theo sốt ruột. Thỉnh thoảng chúng đưa mắt nhìn vô trong ghe, những trải dựa xanh đen, bóng ngời chồng chất lên nhau đã nửa ghe rồi. Chúng cũng đã thấy trên mui ghe là những trải dưa méo mó, dưa nứt... ông chủ lựa để riêng, đúng là thứ chúng cần quan tâm... Loại dưa này người ta đã lựa ra để bán cho mấy bè cá, cho cá ăn, gọi là dưa gạt.
- Vậy sao. Chớ tao mới đi lần đầu đã thấy chán rồi. Con rạch gì mà cứ cong queo, vòng quay vòng lại mấy cua, Vô tới đây mới có bến cho xe bò chuyển dưa tới, muốn rút ghe ra phải chờ nước lớn, nước ròng sông cạn queo, ghe đi không được...
- Sông nào mà chẳng có lúc nước lớn, lúc nước ròng hả ngoại? Nhưng ngoại cho ghe vô, ghe ra toàn là lúc nước lớn chẳng phải là điểm lành như người ta đi vào giờ tốt đó sao. Ngoại sẽ gặp toàn may mắn, tiền vô như nước, tràn đầy không phải khó khăn thiếu thốn. Chưa nói đến chuyện ngoại đang cho ghe vào con rạch Vọi linh thiêng xứ này, ngoại sẽ được ông Tượng phù hộ buôn may, bán đắt.
- Vậy sao? Mày ăn nói khôn khéo dữ ha... Miệng lưỡi của mày mà đi mua bán chắc sẽ thành công. Còn mấy thằng này sao nãy giờ im re vậy, tại mày giành nói hết phải không?
- Tụi nó mà dám nói gì... Tụi nó dám cãi con và còn thách thức, tưởng con không biết nhìn người. Con chỉ cần nhìn thấy ông ngồi cười giống như ông Phật Di Lạc hiền từ, thương con nít là con tin ông không khó khăn gì với tụi chăn bò chúng con. Vậy mà tụi nó nói, con có nói gãy lưỡi ông cũng không thương, đuổi ngay lên bờ, đừng nói chi chịu cho miếng dưa dạt ăn mà xuống ghe mất công...
- Vậy sao? Tao mới tính lấy dưa xẻ ra cho tụi bay ăn mà mày nói vậy thì thôi... khà khà...
- Không có đâu ông. Thắng Lóc nói xạo chứ tụi con có nói cái gì đâu... Không có, không có...
Thằng Xoài, thằng Đực vội vàng đính chính và thấy tiếc. Lóc vẫn điềm tĩnh nói tiếp:
- Đồ quỷ... Tụi bay nghe ông nói vậy mà không hiểu sao. Rõ ràng là bụng của ngoại từ bi, thương con nít như Phật Di Lạc, không cần tụi mình năn nỉ chi, ông cũng đã định cho dưa tụi mình ăn đó sao...
- Ừa, hồi nãy thì có định cho. Nhưng giờ thì... mày nói sao để tạo cho và tao coi mày như cháu ngoại luôn... Mày nói con rạch này là rạch gì? Rạch Voi. Ừ, còn nói ông Tượng linh thiêng... mày nói tao nghe thử. Để thấm giọng, đứa nào leo lên mui lấy hai ba trái dưa xuống xẻ ra ăn đi, rồi nói tao nghe... Nghe hay, tao cho tụi bay mỗi đứa một trải ăn chơi.
- Ngoại nói vậy còn chờ gì nữa. Đực, mày cao giò, leo lên lấy dưa đi... Còn chuyện con rạch Voi này à... để con kê ngoại nghe...
- Ngoại yên tâm đi, chuyện gì thằng Lóc cũng biết hết, tụi con phải kêu nó bằng cụ...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận