Đực hớn hở vừa leo lên mu lấy dưa vừa nói. Nó không quên hôm trước, thằng Lóc dám nói con rạch này ngày xưa là rạch Lóc vì xứ này năm nào, khi mưa sa, cá lóc cũng có trứng và lóc lên đồng để đẻ... Cá lóc con lớn lên, có con lớn bằng cái ghe(!) Khi nước lũ tràn ngập cả cánh đồng rồi nước rút, cá lóc cũng đã lớn nhưng ham ở lại trên đồng có nhiều thức ăn như tép, cá linh v,v...
Tới lúc nước cạn kiệt, phèn dậy chua loét, sạch cả nhớt, cá lóc mới sợ, lóc tìm đường xuống con sông Hậu quanh năm nước ngọt...
Cá lóc nhiều quá, nối đuôi nhau lóc đi mòn cả mặt đất và trên đường đi phải tránh những gò cao, đất khô nên đường cá đi mới công queo...
Năm này, qua năm khác, đường cá lóc đi ngày một hằn sâu cho nước trên đồng chảy ra sông trong những cơn mưa, cuốn theo rác và bùn đất nên rạch ngày càng sâu, cho nước sông tràn Vô đồng trong những ngày nước lớn... nên thành rạch và người ta gọi là rạch Lóc.
Biết là cụ Lóc nhà ta bịa ra để đề cao cái tên của mình nhưng cả đám chăn bò bùi tai, cứ há hốc mồm mà nghe, không thèm cãi lại... Giờ, để coi Lóc có dám bẻm mép trước ông già mua dưa này không. Đực lựa mấy trái dưa to, nứt da, lộ ra màu chín đỏ bên trong và ôm xuống mũi ghe. Nó nghe Lóc kể:
- Ngoại ơi, ngoại biết không, ngày xửa ngày xưa, ngày mà xứ này còn hoang vu, chưa có ai tới, cả cánh đồng này là rừng ngập mặn có các loài cây mắm, cây đước, cây tràm... bạt ngàn nối nhau tới chân núi vùng biên giới Việt-Miên và phủ xanh tận bờ biển Kiên Giang... Thú rừng đủ loại, loại ở dưới nước như các loài cá, đặc biệt là cá sâu, trên cây thì đủ loại chim muông như: sếu, chim, cò, quạ, khỉ; Trên mặt đất thường có heo rừng, cọp, nhím, sóc, trăn, rắn, rùa vv... và đặc biệt là voi rất nhiều. Voi sống từng đàn, nép dưới tán rừng, ngủ ở chân các dãy núi và là loài cực kỳ tinh khôn. Voi biết đi về hướng Tây sẽ ra biển và hướng Đông sẽ gặp con sông Hậu... Và những ngày tháng hạn, nước rút, đồng dậy phèn. Voi không ngu gì đi ra biển chỉ có nước mặn chát mà chúng đi về hướng có con sông Hậu để được tha hồ trầm mình tắm mát và dùng vòi phun nước trêu tức những chú cá sấu xấu xí, hung dữ. Trên đường đi, đàn voi phải tránh những đầm lầy vì dễ bị lún trong bùn nên cứ phải vòng cua, cong queo... Dấu chân voi lún sâu, lâu ngày tạo thành lối mòn hằn sâu trên mặt đất dẫn nước vô cánh đồng...
- Cho nên người ta mới đặt tên cho nó là rạch Voi chứ gì?
Người chủ ghe dưa cắt ngang lời kể của Lóc và nó chỉ biết gật gù. Lóc tự thưởng cho mình bằng việc cầm miếng dưa hấu chín đỏ đưa lên
cái miệng móm sắm của mình cắn một miếng rõ to. Ông chủ ghe dưa còn kêu thằng Đực leo lên mại lấy thêm để mang lên chòm mả cho mấy đứa kia ăn. Và ông nhìn Lóc mà cười:
- Mấy đứa mang dưa lên bờ ăn, còn thằng cháu ngoại của ông ở lại...
- Ơ, ngoại định bắt con mang về Chợ Lớn bán cho mấy quán nhậu hở ngoại?
Lóc vừa nhai nhóp nhép vừa nói đùa. Ông chủ ghe dưa cười ha hả rung rinh đôi gò má đầy thịt.
- Cháu ngoại của ông đã thắng cuộc rồi còn sợ gì. Bây giờ, ông muốn nghe chuyện tại sao cháu lại móm sọm như vậy? Mà ngoại chỉ khoái nghe nói dóc thôi... Nói dóc sao cho ông ngoại nghe đã lỗ tai thì nói.
- Thôi ngoại ơi, chuyện mấy trăm năm về trước rồi còn nhắc lại làm chi. Hồi đó, có một vị Tiên ông pháp thuật vô biên, đức cao vọng trong nhưng không thương đồ tử, đồ tôn. Ông ở trên chót vót đỉnh núi cao mà giảng đạo, bắt đệ tử ngày ngày phải leo từ chân núi lên tới đỉnh núi để nghe giảng, mà còn là một trong đám đệ tử của Tiên ông, con vốn lười biếng, nên hay phàn nàn... con nói: Ước gì Tiên ông xuống núi truyền đạo thì công đức còn cao hơn, học trò nhiều hơn... Tiên ông chỉ cười ngất và thách thức:
- Ta truyền đạo nhiệm màu ở trên đỉnh núi, ai muốn học thì phải chịu khó, chớ đòi hỏi chi. Đệ tử có giỏi thì phá sập núi này đi, không còn núi cao, ta ắt phải xuống đồng bằng mà truyền đạo thôi... Con nghe vậy, đang cơn bực vì phải leo núi cả nửa ngày đường mới tới đỉnh nên đã ngạo mạn xúc phạm sư phụ:
- Thầy đừng trách con. Phá sập ngọn núi này đâu có gì khó, con chỉ cần thổi mạnh vài cái là tiêu ngay, chỉ sợ không còn chỗ cho thầy ngự nữa...
Tiên ông không nói, chỉ cười ngất. Nghe giọng cười chế giễu của thầy, con không chịu nổi nên chổng mông, chu mỏ thổi... Hơi mẹ, hơi con trong bụng con tuôn ra hết, còn trải núi thì bị sức gió như cuồng phong thổi bay đất đá tứ tung, đứt ngang chân núi, khiến ngọn núi cao chất ngất bị sập xuống chỉ còn có cái chóp thầm thấp như bây giờ... cho nên người đời đặt tên cho ngọn núi này là núi Sập. Không tin, ngoại tới Thoại Sơn sẽ thấy còn có ngọn núi này...
- Ừ thì ở huyện Thoại Sơn có ngọn núi tên là Sập thật, nhưng đâu có dính líu tới cái miệng móm som của mày?
- Ngoại ơi! Ngoại thử nghĩ coi, hơi trong bụng con thổi đến đá tảng dính liền trong chân núi còn bị bay đi thành bụi cát nói chi tới... mấy cái | răng cửa của con... Núi bị sập rồi con mới ngưng thôi. Hỡi ơi, khép miệng lại con mới hay mấy cái răng cửa của mình bay đi từ lúc nào rồi, chỉ còn nứu... bởi vậy con mới sún răng, móm sắm tới bây giờ.
- Đồ... láo toét... khà khà.
Ông chủ ghe cười ngất, cười ra nước mắt vì câu chuyện bịa của Lóc. Ông nói
- Mày cũng giỏi lắm, nói dốc không nháy mắt, không ngượng miệng, hay thiệt, chắc là nói dóc quả bị thiên hạ vỗ cho tà mỏ, rụng răng... Tụi nó muốn lùa bò về nhà rồi kìa, mày về đi, ngày mai kêu tụi nó về đây chơi, ông lại cho dưa ăn...
- Con cám ơn ngoại... mai tụi con sẽ về sớm chuyền đưa xuống ghe tiếp ngoại nghe...
- Cái thằng... tao không biết mày nói dóc hay nói thiệt mà tin... Tin, chờ mày tới tối không có đứa nào tới, chắc tao... Nè, leo lên mui lấy thêm vài trái cho tụi nó ăn. Còn mày, cho tao gởi biếu tía mày một trái dưa ngon, loại một nghe...
Lóc dắt bò vô chuồng, buộc dây dàm cẩn thận, xách nước đổ vô cái lu và rút rơm khô để lên máng, cho hai con bò của mình ăn và uống suốt đêm. Chuồng bò của gia đình Lóc được dựng ngay phía sau hè nhà, bên cạnh có cây rơm cao ngất, ngọn chất rất nhọn, bảo đảm dù có mưa lớn cỡ nào nước cũng không đọng lại, không thấm vào làm ướt rơm bên trong được.
Nó đốt đống un xua muỗi, cài cửa chuông xong liền đi ra sau hè, xuống bến sông tắm táp. Khi Lóc ôm trái dưa hấu to, nặng có tới hơn bốn ký vô nhà thì ba má và em gái nó đã quây quần bên mâm cơm tối. Căn nhà của Lóc mới được ba má nó sửa sang lại sau mùa lúa vừa rồi.
Vẫn là nền đất, nhưng vách nhà bằng lá dừa nước đã thay bằng ván xẻ từ thân mấy cây còng ông nội nó trồng ven bờ con rạch Vọi từ mấy chục năm trước. Cột văn bằng tràm, nhưng mái lá mau hư dột đã được thay bằng thiếc nên trông căn nhà có khá hơn trước, nhất là trong nhà bộ vạt tre đã được thay bằng bộ ván gỗ còng, thường để dọn cơm cả nhà cùng ăn và đêm đến ba Lóc ngủ. Lóc vừa nhấc chân ngồi lên bộ ván, vừa nói:
- Chà chà, cá kho, có dưa hấu là ngon cơm rồi.
Nó vừa nói vừa đặt trái dưa hấu xuống bên mâm cơm đã bày trên | bộ ván ngựa và đi tuốt vô buồng để thay quần áo. Khi Lóc quay ra, nó thấy trái dưa vẫn còn để đó chưa được cắt và ba nó đã gằn giọng:
- Mày ăn cắp của ai hả thằng quỷ? - Dạ, đâu có... người ta cho mà. - Lóc đáp.
- Hứ, mày tưởng tao còn con nít à. Nếu mày được người ta cho thì giỏi lắm cũng chỉ là loại dưa đèo đẹt, dưa nứt bể, dưa đạt, làm gì cho trái dưa bự như vậy. Ai cho, mày nói nghe thử?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận