Lóc cảm thấy phấn khởi hơn vì ý kiến của Bé Ba. Cái vành bị cong thì chỉ cần vỗ lại thôi chứ gì(!) Lóc kéo chiếc xe đạp ra trước sân đất và nó nhanh chóng tìm được mấy khúc gỗ để chêm, kê cho cái bánh xe nằm ngang. Lóc tự nhủ - chuyện dễ như vậy mà nó không nghĩ ra và khi Bé Ba vác cái chày đến, Lóc khen ngợi em:
- Mày cũng thông minh không tệ. sửa cái xe xong, tao bắt cho mày cả chục con dế luôn.
- Xí, em không chơi dế...
Bé Ba phùng miệng đáp. Gương mặt tròn trịa, trắng, xinh rất dễ thương. Khác với Lóc, Bé Ba từ lúc mới đẻ ra đã số sữa và có vóc dáng giống ba nên cao lớn, mặt mày giống mẹ đẹp đẽ còn Lóc thì ngược lại. Lóc giống ba ở gương mặt dài, giống mẹ ở vóc nhỏ con... Tuy vậy hai anh em Lóc rất thương nhau. Có gì ngon, Lóc cũng nhường nhịn cho Bé Ba, làm thay Bé Ba công việc nặng nhọc. Lóc học xong lớp nhứt trường làng đã đòi nghỉ học ở nhà giúp đỡ ba má chuyện chăn bò, việc ruộng rẫy, để cho Bé Ba tiếp tục học, mặc dù, người ta cho rằng con gái không cần học nhiều. Học nhiều lớn lên chỉ giúp cho chồng, cha mẹ chẳng nhờ được gì...
Lóc giơ cao cái chày gỗ lên và giáng mạnh xuống chỗ vành xe cong. Nó thấy ngay chỗ đổ đã hết cong lên mà hình như cong xuống...
Đúng hơn là hai bên chỗ đó đã cong vành lên. Lóc kéo mấy khúc cây kêlại và dùng chày đập xuống chỗ vừa cong lên. Tức thì chỗ vừa đập hết cong lên, đã cong trở lại như cũ. A, thì ra tại mình đập quá mạnh... Lóc thầm nghĩ và lần này nó cố vỗ chày nhẹ hơn, Lóc xoay bánh xe, vỗ rất nhẹ, nhưng vẫn không sao làm cho cải vành xe ngay được, hết cong chỗ này lại cong chỗ khác, cong bên đây bị vỗ nhẹ cũng cong sang ngay bên kia ... Đã có hai ba cây căm xe bị gãy và cái niềng xe đã có chỗ còn bị méo... Bất chợt, chú Tư nhà bên đi xóm về thấy lạ qua xem và la lên:
- Thằng quỷ, mày định đập cho dẹp cải vành xe hay sao. Cái vành xe được chỉnh ngay thẳng là nhờ những cây căm ghì về hai phía như nhau, muốn chỉnh cho ngay phải mang ra thợ sửa xe, người ta có đồ chỉnh chớ đâu ai vỗ như mày vậy...
- Vậy sao chú Tư, cháu tưởng... - Lóc lo lắng hỏi và đành nghe lời chú Tư mang chiếc xe vô nhà chờ ba mình về...
Lóc chạy đi cắt vội bó cỏ xanh tươi để lên mạng trên chuồng cho hai con bò ăn và dọn dẹp chuồng thật sạch... Nó muốn ba nó đừng bực mình gì thêm. Lọc hỏi Bé Ba mấy quyển tập học cũ của mình có còn không. Bé Ba hỏi để làm chi, Lóc không nói và tự tìm lây.
Khi má Lóc vừa bước vô hiên nhà, Lóc đã tự động leo lên bộ bán ngựa năm củi và nói:
- Ba à, con lỡ lấy xe đạp của ba chạy đụng vô gốc xoài bị cong vành. rồi... Con... con biết lỗi, con cúi đây chờ ba đánh đòn... Con không dám như vậy nữa không?
Ba Lóc nhìn thấy nó ăn mặc chỉnh tề, quần dài, áo dài tay, nằm sấp trên ván ngựa, ngẩng đầu nói giọng rầu rĩ mà tức cười hỏi.
- Dạ, không sao, con văng ra, lăn mấy vòng xuống lề đường... trầy sơ sơ cùi chỏ... Tại con đang chạy, thằng Đực nhảy về ra hù, con sợ đụng nó nên tránh... Chú Tư nói, phải đem xe ra thợ ngoài chợ mới sửa được... Ba có đánh thì đánh đi, con biết tội con, con không dám cãi...
- Thằng quỷ... biết vậy thì... đừng có tái phạm. Tao đánh mày một cái thôi để nhớ...
Vừa nói, ông vừa bước tới đưa tay vỗ vô đít của Lóc nghe cái bộp.
- Hả... Đít của mày... À, mày dám lấy tập lót đít hả... Tạo và cho rụng hết răng luôn bây giờ...
Ba Lóc nắm lấy vai nó kéo ngồi dậy định tát vô mặt nhưng má Lóc đã kịp bước tới đỡ tay ông và năn nỉ:
- Thôi mà ông... Con nó sợ mới làm vậy... Ông không nhớ lần trước ông đánh nó ba ngày sau tui bôi thuốc còn sưng sao... Đánh đế nó ngồi lên lưng bò cũng còn ê, mà đi bộ thì nhấc chân không muốn nỗi... Thôi mà...
- Ba tha cho anh Hai đi ba... Tại thằng Đực chở bộ. Ảnh biết lỗi mà... Ảnh sợ đến mức tính dùng chày về giã chuối vỗ lại cho ngay nhưng không được.
- Hả... Dùng chày Về giã chuối để vỗ cái vành xe hả... Trời đất... Để coi. Chắc dẹp lép quả. Đồ ăn hại mà...
Vừa nói, ba Lóc vừa bước qua bên vách xem cái vành xe
- May mà không sao. Mày đi rửa mặt đi, coi tiếp con Bé Ba dọn cơm ăn, tối rồi. Mai tạo cho theo ra chợ coi người ta sửa xe. Hứ, coi để biết làm cái gì cũng phải có thợ chuyên nghiệp, đừng có làm ẩu hư đồ hết...
Ba Lác vác cái xe đạp trên vai đi ra đường lộ đá để đến chỗ sửa xe. Lóc đi phía sau nhìn cái lưng dài của ba ướt mồ hôi khiến cái áo bà ba đen thêm sẫm màu. Nó cảm thấy thương ba mình hơn.
- Ba cho con vác một đoạn đi.
- Mày vác sao nổi. Đi xa nặng lắm. Phải chi có cờ lê mỏ lết gì, tao tháo bánh ra, khỏi vác cả xe. Mà thôi, sẵn đây, nhờ người ta cạo sơn lại cho mới. Cải sườn tróc sơn, sét quả rồi, để lâu hư cả sườn xe...
Hai cha con Lóc đã tới chỗ sửa xe. Gọi là tiệm thật ra chỉ là một mái lá che nắng, bốn bề trống hoác, không dùng vách. Ông thợ chừng ba mươi chín, bốn mươi tuổi như ba của Lóc thôi nhưng miệng mồm có vẻ vui nhộn.
- A, anh Ba Đạt. Hồi nào tới giờ anh cưỡi nó, bữa nay cho nó cưỡi một lần bù lại phải không?
- Thằng nhỏ chạy tông vô gốc xoài, thụng vành rồi. Anh nắn lại và sẵn kiểm tra đạn, đùm, đạn cốt, vô mỡ và cạo sườn sơn lại cho tôi.
- Được thôi. Tuần sau lấy nghen. Phải mất một tuần, không mau hơn được đâu.
Ông thợ ngắm nghía xe của ba Lóc và nói luôn giá cả. Ba Lọc gật gù, đồng thời chỉ cải vành xe đã tháo vỏ, ruột rồi đang để trên cải giả bắt căm mà nói:
- Muốn chỉnh vành cho ngay phải làm như bác chứ không phải dùng búa, dùng chày đập lại đâu...
- Hả? Cái gì, dùng búa, dùng chày. A, thì ra có mấy chỗ món đây mà. Tài nghệ ông con này chắc. Ờ, anh còn xài đèn không mà để cải bình này. Đèn tháo bỏ đâu rồi, hay ông con đụng vô gốc xoài nát bét hả...
- Đâu có. Bữa trước xuống dốc, đụng vô càng xe bò bể gáo rồi, tôi tháo ra bỏ, không xài nữa. Đường đất, chạy xe như bò vì đầy ổ gà, ổ voi, đâu chạy nhanh được. Mà chạy chậm thì nó tối mò hà...
- Vậy, để tôi tháo ra, anh mang về cất, khi nào đường sá đàng hoàng muốn gắn đèn thì mang ra tôi.
Nói xong, bác thợ sửa xe lấy chìa khoá mở cái bộ phận to cỡ nắm tay, dài chừng một tấc, trông như khúc khoai mì gắn ốp sát vành xe trước. Ông thợ còn nối dây câu thử VÔ một bóng đèn nhỏ như trái trứng cá và cà một đầu bộ phận đó xuống miếng ván... Lóc thấy bóng đèn đỏ lên.
- Phát điện còn tốt. Để dành xài đi...
- Sao nó... nó làm cháy bỏng đèn được vậy bác? Lóc mở to đôi mắt ngạc nhiên và hỏi ông thợ.
- Ờ, đây là bộ phận phát ra điện. Khi cái núm này xoay, điện sẽ phát ra hai cọc này... nối với bóng đèn còn tốt thì sẽ phát sáng thôi... Khi muốn đèn phát sáng, người ta gạt cần này xuống thì cái núm này tiếp xúc với bánh xe và nó xoay tròn... hiểu chưa ông con. Đừng có lấy búa mà đập nát nó ra nghen...
- Dạ... hay quả...
Lóc buột miệng và đón lấy cái bình phát điện bằng cả hai tay. Lúc | thèm biết bên trong nó như thế nào lắm, nhưng... nó đã thấy cái nhìn không hài lòng của ba. Không biết thì hỏi có gì đâu. Huống chi bác thợ cũng vui vẻ nói cho nó biết mà. Biết thêm chuyện gì đó đâu có hại, chỉ có lợi thôi.
Hôm sau, ba nó đi vắng, Lóc lấy kìm mở mấy con Ốc (bu-lông, đai-Ốc) ra và cạy cái nắp bình phát điện xe đạp. Nó thấy cái trục giữa xoay, bao quanh là mấy cuộn dây điện nhỏ xíu, quấn chặt, mở không ra và thật lòng nó cũng sợ, mở nữa hư luôn, không quấn lại được thì khổ. Thế là nó lắp lại. Nhưng Lóc lại nghi ngờ, sau khi mình mở ra xem, lắp lại như vậy có hư hao gì không?
Nó nhớ hình như cái chả đèn bị bể, ba nó tháo ra, để ở đâu, có lần nó thấy... Và nó còn nhớ hình như còn cái bóng đèn bên trong.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận