Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 100: Tư cách của cậu, kì thi của tôi

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 525 lượt xem
  • 2253 chữ
  • 2020-12-09 20:32:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Cậu không cần mỗi tuần đến một lần đâu." Mễ Kiều dựa vào thành giường bệnh gặm táo, cô rốt định đã ổn định lại, không còn ăn vào cái gì nôn ra cái đấy nữa.

Bầu trời tháng Mười luôn rất quang đãng, kĩ thuật gọt táo của Dư Châu Châu ngày càng điêu luyện, cuối cùng đã có thể gọt vỏ thành một đường duy nhất mà không bị đứt.

"Không tồi," Mễ Kiều nhận xét, "Sau đợt luyện tập này, cậu có thể đứng trước gương gọt táo lúc 12 giờ đêm rồi, không làm đứt vỏ là trong gương sẽ xuất hiện khuôn mặt của ông xã tương lai."

Dư Châu Châu lườm cô một cái.

"Mình nói rồi mà, có phải bây giờ các cậu đang rất bận không? Thi tháng, vòng ôn tập đầu tiên, cậu còn chạy đến đây hàng tuần làm gì?"

"Cậu phiền phức quá. Không phải là cảm thấy ngại rồi đấy chứ?"

Mễ Kiều nhận ra sau khi đi du lịch về Dư Châu Châu đã thay đổi, trở nên hoạt bát hơn, vui vẻ hơn.

Đương nhiên, cũng càng thêm quyết tâm học hành. Mễ Kiều thầm nghĩ, quả nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện, lớp 12 tới nên đã biết chăm chỉ rồi.

"Mình sống cũng chẳng nổi bao lâu nữa, không phải cậu đem theo tâm tư cố gắng gặp mặt lần cuối thật nhiều chạy đến đây đấy chứ? Lưu luyến mình thật đấy."

Vỏ táo trong tay Dư Châu Châu vừa hay đứt đoạn.

"Xong rồi," Mễ Kiều líu lưỡi, "Không thể nhìn thấy ông xã trong gương nữa rồi."

Dư Châu Châu tiếp tục gọt từ chỗ bị đứt, "Mình cố ý đấy."

Mễ Kiều quả thực không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Cụ thể là bao lâu, Dư Châu Châu cũng không biết. Lần đầu tiên cô biết, kịch bản lê thê trong "Trái tim mùa Thu" chẳng ngờ cũng có một ngày lại xảy ra với bạn bè của mình. Đương nhiên sau khi quay trở về trường, nghe Ngạn Nhất nói chuyện này, vẫn sững sờ không thể phản ứng nổi trong vòng 5 phút.

Nhớ tới những hành động bừa bãi ngày thường Mễ Kiều vẫn làm, còn cả khuôn mặt nhợt nhạt, bọng mắt đen thẫm, nụ cười rạng rỡ, lồng ngực Dư Châu Châu thắt lại.

Thế nhưng cô không quá đau đớn trước hiện thực, cũng không hưởng ứng lời kêu gọi của chủ nhiệm lớp, tới thăm Mễ Kiều cùng nhóm mấy chục người đó.

Dư Châu Châu nhớ tới Dư Đình Đình. Chị họ của cô từng nói với cô rằng, thứ mùi tràn ngập bên trong phòng bệnh khiến mọi người buồn nôn, sự cô đơn sẽ làm thay đổi một người.

Bọn họ một ngày đến một lần.

Bọn họ một tuần đến một lần.

Bọn họ một tháng đến một lần.

Bọn họ một năm đến một lần.

Bọn họ không còn đến nữa.

Cô một thân một mình, mỗi buổi chiều thứ Bảy, không hề làm bất cứ việc gì, cùng Mễ Kiều tán dóc cho tới khi mặt trời xuống núi.

Cảm hứng mà Dư Châu Châu và Ôn Diểu từng dùng để móc mỉa lẫn nhau, lần nữa tràn trề như nước suối. Miệng lưỡi lợi hại như vậy khiến Mễ Kiều càng ngày càng thêm cảm khái Dư Châu Châu quả nhiên là người không thể trông mặt bắt hình dong.

Lâm Dương thỉnh thoảng cũng tới, thế nhưng không nói với Dư Châu Châu một câu nào. Cậu rất bận rộn, cuộc thi Olympic Toán học và học sinh giỏi Vật lý sắp sửa bắt đầu, thành tích của cậu và những người như Sở Thiên Khoát sẽ quyết định việc bọn họ có phải tiếp tục chịu đựng sự giày vò của nửa cuối năm lớp 12 hay không. Giống như Trần An của năm đó.

Dư Châu Châu từng nhắn tin cho cậu, chúc cậu may mắn.

Không có hồi âm, tựa như đá chìm xuống đáy biển.

Lâm Dương vừa đi, Mễ Kiều đã nhún vai nói: "Nhiệm vụ bà mối của mình đã thất bại rất triệt để, rất triệt để."

Dư Châu Châu cười cười, "Là do mình không tốt."

"Không hề cảm thấy mất mát chút nào sao? Cứ như vậy mà không gặp được cậu ấy nữa rồi."

Dư Châu Châu nghiêng đầu thoáng cười khổ, không trả lời.

***

Tân Nhuệ biết bầu không khí trong lớp rất tế nhị.

Một buổi sáng nào đó của tháng Mười Một, Võ Văn Lục đứng trước bảng đen thông báo, việc lựa chọn người cho danh sách đề cử tự chủ chiêu sinh và tuyển thẳng của Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa đã bắt đầu từ tuần này.

Trước hai ngôi trường này, rất nhiều trường trọng điểm 211* khác cũng lũ lượt bắt đầu tuyển chọn danh sách học sinh được tuyển thẳng và tự chủ chiêu sinh. Khi Tân Nhuệ đi lấy nước nóng đã nghe thấy có nữ sinh lớn tiếng oán giận: "Chị ta sao có thể như vậy, đã là học sinh học lại rồi, còn không biết xấu hổ tranh giành suất với chúng ta?"

Giương cung bạt kiếm, bầu không khí kì dị bao trùm lên toàn khối 12.

Bên ban Xã hội, chỉ tiêu danh sách tự chủ chiêu sinh do trường đề cử chỉ có một. Đương nhiên, Võ Văn Lục ngừng lại một chút, mọi người cũng có thể tự đề cử thông qua mạng internet.

Thế nhưng ai cũng biết, chỉ những người nằm trong danh sách đề cử của trường mới có thể trực tiếp tiến vào vòng thi viết. Trên danh sách tự chủ chiêu sinh được cộng thêm 20 điểm ưu tiên có biết bao người ưu tú, chẳng có ai không động lòng.

Dưới yêu cầu của rất nhiều phụ huynh, tiêu chuẩn xét duyệt cuối cùng vô cùng cân đối. Thành tích lúc bình thường chiếm 60%, cũng có nghĩa những học sinh ban Tự nhiên chỉ dựa vào các cuộc thi học sinh giỏi nhưng lại học lệch nghiêm trọng chưa chắc đã giành được tư cách tuyển thẳng của hai ngôi trường này. 40% còn lại, lại dựa vào kết quả của kì thi tư cách được tổ chức vào ngày 24 tháng Mười Một tới. Ngoài ra, những người đạt giải học sinh giỏi cấp Tỉnh trở lên, học sinh ba tốt cấp Thành phố và cán bộ ưu tú được khen thưởng cũng đều được cộng thêm điểm tư cách.

Tổng điểm thành tích lúc bình thường bao gồm cả thành tích các môn Tự nhiên hồi lớp 10. Như vậy, điểm số của Lăng Tường Xuyến, Dư Châu Châu và Tân Nhuệ vô cùng sát sao.

Kì thi tư cách này, có vai trò mang tính quyết định.

Tân Nhuệ chống cằm, lạnh lùng nhìn Lăng Tường Xuyến ra sức che giấu ngọn lửa trong đôi mắt mình.

Lăng Tường Xuyến đã ba lần liên tiếp thi tháng thất thường. Mặc dù nền tảng vẫn vững vàng, song quả thật trạng thái không được tốt.

Dư Châu Châu vẫn không nóng không lạnh ngồi nguyên ở vị trí hạng 2, lại giống với thời cấp Hai. Từ sau khi Tân Nhuệ bắt đầu đứng trên vị trí cao hơn "thương xót" Dư Châu Châu, đã cảm thấy mình không còn sợ cô ấy nữa.

Dư Châu Châu, bọn họ, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tân Nhuệ mỉm cười.

Đúng lúc này, Lăng Tường Xuyến đột nhiên quay đầu lại, đón lấy ánh mắt của Tân Nhuệ.

Tân Nhuệ đọc ra được sự khinh bỉ đến tột cùng trong ánh mắt ấy.

Cậu dựa vào cái gì? Cô đứng phắt dậy.

***

Giáo viên coi thi giơ tập đề lên, cho mọi người nhìn thấy niêm phong còn nguyên vẹn, sau đó bắt đầu phát phiếu trả lời từ bàn đầu tiên.

Sự yên tĩnh trong phòng thi có chút không giống với những lần trước.

Giáo viên coi thi có chút uể oải, hiệu phó đi tuần tra thường xuyên thoắt ẩn thoắt hiện ở cái tầng trệt này, cô cũng không thể ngồi đọc báo giống như ngày trước nữa. Một nhóm học sinh xuất sắc nhất ban Xã hội, kì thực không cần cô phải trông thi.

Có điều lần này, cô phát hiện em nữ ngồi ở bàn thứ ba mé sát tường đó cứ len lén nhìn vào ngăn bàn bạn nữ ngồi phía trước, dáng vẻ giống như phát hiện ra điều gì.

Ngước mắt lên, thoáng nhìn cô một lát rồi lại vội vàng cúi đầu.

Giáo viên coi thi nghi hoặc nghiêm mặt, bước tới gần, tới trước bàn bạn nữ bàn ba nhìn, mặt bàn sạch sẽ, cũng đang làm bài rất nhanh.

Sau đó thong thả đi tới trước bàn hai, cũng giống với bàn ba, không có gì đặc biệt.

Chỉ là cô bé xinh xắn này hình như đang rất căng thẳng. Dù cô đang đứng ngay bên cạnh, cô bé vẫn viết chữ sai.

Giáo viên coi thi đang định xoay người đi về phía bục giảng thì đột nhiên như thể nghĩ ra điều gì, cúi đầu thoáng nhìn xuống ngăn bàn.

"... Đây là cái gì?"

***

Khi Lăng Tường Xuyến đi ra khỏi phòng học, khuôn mặt hoa đào xinh đẹp đó trong lòng Dư Châu Châu đã tái mét trắng bệch.

Cô đi ngang qua bàn Dư Châu Châu, bên trong phòng thi im lặng như tờ, tất cả mọi người đều chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đôi môi Lăng Tường Xuyến run rẩy, cô chỉ thoáng liếc Dư Châu Châu, nhẹ nhàng nói: "Mình không làm, không phải mình."

"Các em tiếp tục làm bài!" Giám thị Lý đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Tường Xuyến, "Em tới văn phòng của tôi trước."

Dáng vẻ giáo viên coi thi như thể bản thân vừa vất vả lập công, cũng không còn uể oải nữa, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm bọn họ.

Dư Châu Châu lòng rối như tơ vò, ánh mắt cuối cùng của Lăng Tường Xuyến, khiến cô cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Không biết vì sao, cô đột nhiên quay lại thoáng nhìn Tân Nhuệ.

Tân Nhuệ dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô. Bọn họ cách nhau chỗ ngồi trống của Lăng Tường Xuyến, lúc này không có gì chắn giữa hai người, lặng lẽ đối mặt.

Dư Châu Châu đã rất lâu không nói chuyện với Tân Nhuệ. Cảm giác xa cách không thể nói rõ được đó, kì thực từ sau năm lớp 9 tới tận bây giờ vẫn chưa hề tan biến.

Trong mắt Tân Nhuệ, dường như đã không còn vị trí của Tân Mỹ Hương nữa. Cô gái vì bảo vệ kẻ yếu mà xếp đầy đinh lên ghế ngồi của Từ Chí Cường kia, lần này lại từ phía sau đâm cho Lăng Tường Xuyến một dao.

Cho dù ánh mắt của cô quá đỗi vô tội.

"Em kia! Đang trong giờ thi sao lại quay đầu xuống? Vẫn chưa biết sợ sao?"

Dư Châu Châu quay lên, cảm thấy toàn thân đang run rẩy.

Tấm bảng đen trước mắt, mấy chữ đỏ khẩu hiệu trường bên trên bảng đen, bục giảng phía trước, cửa sổ sáng ngời bên cạnh, áng mây bên ngoài... giống hệt mọi phòng học khác, lại hình như cũng chẳng có gì khác biệt so với phòng học mà cô lần đầu tiên bước vào hồi Tiểu học.

Trường học là một con quái vật không già.

Thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra những gì với những người ngồi bên trong này?

Lăng Tường Xuyến đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Sợ hãi cùng hoang mang như thủy triều nhấn chìm lấy cô, rồi lại rút xuống. Thứ cuối cùng còn lại, chính là sự mệt mỏi.

Cô không ngờ, mẹ sau khi cho cô một cái tát trong phòng Hiệu trưởng lại ngất đi.

Quả thực là đã xem phim truyền hình quá nhiều.

Vẻ vặt của Võ Văn Lục, có phải gọi là "tôi sớm đã dự liệu được"?

Một đám người không liên can, rõ ràng chẳng hiểu chút gì về cô, vậy mà lại có thể phân tích đến nhịp nhàng ăn khớp động cơ "gian lận" và quá trình diễn biến tâm lí của cô. Yêu sớm từ rất lâu trước đây, lòng cố chấp quá cao, lại kiêu ngạo, không để ai vào mắt, chán chường uể oải, quan hệ với bạn học căng thẳng, liên tục thi cử thất thường nhiều lần, có thái độ sai lệch với danh sách tự chủ chiêu sinh, đã đi nhầm đường...

Lăng Tường Xuyến ngồi nghiêng trên ghế sofa, từ chối đứng lên nhận sai.

Từ đầu chí cuối, cô chỉ nói một câu.

"Em không làm. Không phải em."

Đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của cô.

Thậm chí lúc mẹ cô ngã xuống đất, kính đen văng sang một bên, lộ ra khóe mắt vẫn đang run run, cô cũng không đứng lên.

Mặc cho bọn họ dùng ánh mắt phức tạp nhìn đứa con gái bất hiếu như cô.

Cô cũng sẽ không khom lưng cúi đầu, tuyệt đối không.

"Tư cách tuyển thẳng chắc chắn là sẽ bị hủy bỏ, chuyện này không cần bàn cãi!" Hiệu phó cũng biết bố Lăng Tường Xuyến là ai, ông cố gắng giữ vững nguyên tắc, "Chuyện này, dù nói là lớn thì lớn, nói là nhỏ thì nhỏ, thế nhưng..."

Lăng Tường Xuyến đột ngột đứng dậy, xách ba lô và áo khoác lên, trực tiếp đi tới cửa.

"Thầy có thể hủy bỏ tư cách của em, có thể buộc em thôi học, em không quan tâm."

Đôi mắt cô long lanh lệ nóng, chăm chăm nhìn Võ Văn Lục, "Nhưng chuyện mà em không làm, có giết chết em, em cũng sẽ không nhận."

Lăng Tường Xuyến không quay đầu lại bước ra khỏi văn phòng.

Một cơn mệt mỏi và tuyệt vọng ập tới, hoàn toàn nuốt chửng cô.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top