Ve kêu mùa Hạ là tiếng ồn dịu dàng nhất. Nó trước giờ không đường đột bất ngờ, thế nhưng có thể đi vào trong giấc mộng, vang lên làm nhạc nền cho tất cả những tình tiết mị ảo li kì, giống như tiếng nước thủy triều, bình tĩnh đánh thức con người.
Chỉ tiếc thay, chuông báo thức luôn vang lên không đúng thời điểm.
Thiện Khiết Khiết mơ màng mở mắt. Tiếng ve kêu râm ran bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai yếu ớt, còn cả lớp mồ hôi mỏng toát ra trên cổ và sau lưng.
Cô nhấn nút chiếc di động bên cạnh gối, 5 giờ 30 phút sáng.
Vẫn còn có thể ngủ thêm một lúc lâu nữa. Nghĩ vậy, trong lòng cô trào dâng một cảm giác vui sướng mơ hồ. Thiện Khiết Khiết nhìn chằm chằm tấm phản giường trên ngây ra một hồi, vì sở hữu quyền và khả năng tiếp tục ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào mà cô không hề gấp gáp chìm vào giấc ngủ, ý thức nửa mê nửa tỉnh, thần trí mơ màng, vô cùng dễ chịu.
Mùa Hạ cuối cùng.
Giữa cảm giác vui sướng kì lạ, một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện.
Chính vào lúc này, cô nghe thấy tiếng bánh xe lăn, nghiêng mặt sang trông thấy bạn giường trên Dư Châu Châu đang kéo va li hành lí về phía cửa, có lẽ là vì sợ đánh thức cô nên động tác vô cùng khẽ khàng.
"Cậu đã đi rồi à?"
Thiện Khiết Khiết cuối cùng cũng tỉnh táo, ngồi bật dậy, lật phắt chiếc chăn mỏng ra nhảy xuống khỏi giường, chân trần đứng trên nền xi măng.
Dư Châu Châu lại bị cô làm cho giật thót, vội vã dỗ dành: "Chị gái à, bình tĩnh lại chút, xỏ giày, xỏ giày vào cái đã."
Thiện Khiết Khiết ngẩn ngơ nhìn chiếc va li bên cạnh chân Dư Châu Châu. Tối qua hai người đều uống say, hiện giờ cô vẫn còn cảm thấy toàn thân bải hoải, ánh mắt rơi trên lớp vải bọc màu đen trên mặt chính của chiếc va li - tối hôm qua bị hai người bọn họ không cẩn thận làm rách một đường bằng nắp hộp kim loại, hiện giờ thê thảm rũ xuống, nhìn giống như một cái miệng đang há ra, muốn khóc mà không khóc nổi.
Thế nhưng Thiện Khiết Khiết lại bật khóc.
Bốn nữ sinh trong phòng kí túc, hôm qua hai người đã rời đi, hôm nay Dư Châu Châu cũng phải dậy sớm cho kịp chuyến bay sáng, chỉ còn lại một mình Thiện Khiết Khiết.
"Sao cậu không gọi mình một tiếng!" Thiện Khiết Khiết khóc tới mức mặt mũi tèm lem, không cố tình kiềm chế, miệng xệ xuống như trái dưa chuột.
"Cậu có thể khóc khó coi hơn chút nữa được không?!" Dư Châu Châu lần mò trong túi mãi mà không sờ thấy gói giấy đâu, cuối cùng vẫn là Thiện Khiết Khiết tự mình xoay người vớ lấy hộp giấy ở đầu giường, rút ra mấy tờ liền, vo viên lại xì mũi thật mạnh.
"Cậu nói đi cậu vì sao không gọi mình một tiếng đã muốn lặng lẽ rời đi mình vừa mở mắt ra đã phát hiện không còn thấy cậu đâu sẽ khó chịu biết bao cậu có còn là người nữa hay không!"
Thiện Khiết Khiết sau khi xì mũi xong liền bắt đầu liên hoàn mắng nhiếc Dư Châu Châu, nói liền một mạch không ngừng nghỉ, đến nỗi tầm mắt cũng cảm thấy hơi tối đi.
"Đánh thức cậu dậy làm gì, sụt sà sịt sùi hay ho lắm hay sao, chẳng phải chỉ là tốt nghiệp thôi ư, đâu phải về sau không còn gặp được nhau nữa. Cậu nói bớt đi, nói mấy lời này chẳng bằng tiết kiệm sức lực, hét vào mặt Hứa Địch kia kìa, sao mà vừa nhìn thấy cậu ta là cậu lại biến thành bộ dạng đó?!" Dư Châu Châu bất ngờ phát hoả, ấn đầu Thiện Khiết Khiết bắt cô quay trở về giường ngồi.
Nghe thấy tên Hứa Địch, Thiện Khiết Khiết yên lặng một hồi.
Dư Châu Châu có chút không đành lòng, song cũng không biết nên tiếp tục tạm biệt như thế nào, thoáng ngây ra, rồi bắt đầu ra sức vò rối tóc Thiện Khiết Khiết.
"Tối hôm qua đã nói chuyện cả buổi rồi, cậu vừa mới ngủ được vài tiếng đã bò dậy. Được rồi, mau ngủ tiếp đi, mình phải đi đây. Lâm Dương đã gọi một chiếc taxi dù, người ta đang đợi để đưa bọn mình ra sân bay đây này, không lải nhải với cậu nữa."
Dư Châu Châu nói xong liền nhanh chóng kéo lấy va li hành lí, Thiện Khiết Khiết biết chiếc va li đó có thể coi là di vật mà mẹ Dư Châu Châu để lại, còn từng được cô kéo tới vùng biển nhiệt đới chơi, đã dùng rất nhiều năm rồi. Phần tay kéo đã bị hỏng, thế nhưng không nỡ vứt đi. Tay kéo có lúc không thu vào được, có lúc lại lôi chẳng ra, lần nào cũng cần Thiện Khiết Khiết giúp cô cùng nhau giẫm một chân giữ chắc va li, ra sức lôi lôi kéo kéo.
Về sau, sẽ chẳng còn cần tới mình giúp đỡ nữa.
Nghĩ tới đây, vành mắt Thiện Khiết Khiết lại đỏ lên. Cô vội vã nén xuống, nói với Dư Châu Châu: "Đi đi." Dư Châu Châu gật gật đầu: "Ừm, đi nhé."
Bánh xe cẩn thận lăn đi, biến sự biệt li thành thước phim quay chậm.
Cánh cửa cạch một tiếng bị khoá lại. Tiếng ve vừa lắng xuống ban nãy đột ngột rộn rã cả lên, giống như biết được cả căn phòng chỉ còn lại mình Thiện Khiết Khiết nên ùa vào qua cửa sổ, cuốn bay chút ngái ngủ cuối cùng của cô.
Cô cầm di động lên liếc nhìn, phát hiện ra có một tin nhắn mới chưa đọc.
Thiện Khiết Khiết nhớ lại tối hôm qua, cô và Dư Châu Châu đều đã uống say, giữa lúc mơ màng hình như cảm thấy di động kêu lên hai tiếng, cô theo phản xạ cầm lên xem, bị Dư Châu Châu giằng lấy ném sang một bên.
"Chắc chắn là cậu ta. Bây giờ chưa được phép xem vội, Khiết Khiết, cậu phải có tiền đồ hơn một chút."
"Nhỡ may không phải thì sao?"
Dư Châu Châu hễ uống nhiều là sẽ nảy sinh khuynh hướng bạo lực. Cô trỏ vào trán Thiện Khiết Khiết, hận sắt không thành thép hét lớn: "Thiện Khiết Khiết, cậu lặp lại lần nữa cho mình. Con mẹ nó, phải có tiền đồ hơn một chút."
Lòng bàn tay Thiện Khiết Khiết ướt đẫm mồ hôi. Cô dùng ngón cái quét qua màn hình, càng lau càng thấy bẩn.
Rốt cuộc vẫn là ném di động trở về bên gối, nằm vật ra, nhắm nghiền mắt lại.
Thiện Khiết Khiết, mày đã có tiền đồ hơn một chút rồi đấy.
Khi Thiện Khiết Khiết lần nữa tỉnh dậy đã là 11 rưỡi trưa. Cô lại ngủ tới mức toàn thân vã mồ hôi, mấy lọn tóc trên trán cũng ẩm ướt, bị đè ép tới mức dựng ngược lên. Sau khi tỉnh rượu đầu óc mơ màng, toàn thân khó chịu, vừa thức dậy đã nằm trên giường sầu não.
Muốn đi vệ sinh, muốn ăn cơm, thế nhưng không muốn rời giường.
Bình rượu và rác rưởi trên nền đất đều đã được Dư Châu Châu dọn dẹp vứt đi. Sau khi ngủ một giấc, khoảng thời gian mấy tiếng đồng hồ cũng bị kéo dài ra. Cách đây không lâu hãy còn cảm nhận được rõ ràng niềm thương cảm do li biệt mang tới, vì sự cách biệt thời gian này mà bỗng cảm thấy tựa hồ như chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, cuối cùng bị ánh mặt trời chính ngọ gay gắt thiêu cho bốc hơi sạch sẽ.
Thiện Khiết Khiết trở mình hết bên này tới bên kia, càng lúc càng thấy nóng. Cô phẫn hận nhìn chằm chằm khoảng tường trắng phía bên trên cửa sổ - đã nói sẽ lắp điều hòa, vậy mà đã tròn 4 năm trôi qua, vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Bọn họ đã ôm hi vọng kiên nhẫn chờ đợi suốt 4 năm.
Cũng có người sớm đã không chịu đựng nổi mùa Hè kiểu này, bởi thế ra ngoài thuê nhà bên cạnh trường học, mùa Hè nào cũng mát mẻ dễ chịu, chẳng còn bị lịch cắt điện lúc 12 giờ đêm làm phiền nữa.
Hẹn hò yêu đương cũng rất thuận tiện.
Ví dụ như Hứa Địch.
Anh sớm đã không còn mùa Hè nữa rồi. Thiện Khiết Khiết nghĩ.
Thế nhưng Thiện Khiết Khiết vẫn còn nhớ mãi mùa Hè mà mình gặp lại Hứa Địch ấy, cũng nóng nực hệt như ngày hôm nay, ánh mặt trời chiếu gay gắt.
Cô thi cấp Ba rất tốt, vượt mức điểm sàn của trường cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm tới tận 6 điểm, cả mùa Hè vui vẻ đi du lịch khắp nơi, trước ngày nhập học mới về quay nhà bắt đầu chuẩn bị trước chương trình học của cấp Ba. Một ngày nào đó, trong lúc đi ngang qua khu vực trường Trung học số 17 gần nhà - một trường Trung học rất bình thường, cô vô tình trông thấy danh sách học sinh mới vừa được dán lên.
Bản thân cô cũng không rõ mình bị làm sao, tự dưng đứng lại dưới ánh mặt trời xem xét.
Sau đó liền nhìn thấy hai chữ "Hứa Địch". Đây là một cái tên rất bình thường, trường gốc là cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm.
Thiện Khiết Khiết không hề chắc đây có phải là Hứa Địch mà mình quen hay không. Trong đám bạn Tiểu học của cô, ngoại trừ Dư Châu Châu, Chiêm Yến Phi và vài người khác học tịch không nằm ở khu vực trung tâm ra, những người khác về cơ bản đều vào cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm hoặc THCS số 8.
Tên Hứa Địch đáng ghét ấy học ở cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm.
Thiện Khiết Khiết nhìn chằm chằm cái tên này, nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc ngắn ngủi trước đây, ví dụ như lúc cô mới chuyển vào trường Tiểu học trực thuộc Đại học Sư Phạm, cô Vu giao cho cô làm lớp trưởng, Hứa Địch là người đầu tiên chạy tới nịnh hót.
"Lớp trưởng mới à, cậu xinh thật đấy."
Thiện Khiết Khiết hồi tưởng đến đây, không nén được phì cười thành tiếng - năm ấy còn quá nhỏ, chưa thể hoàn toàn cảm nhận được niềm vui từ câu nói này, tới tận bây giờ mới kịp phản ứng, có phải đã quá muộn màng rồi hay không?
Có điều, hồi lớp 5, ánh hào quang của hội cán bộ lớp nữ đã không còn nữa, Hứa Địch cũng là người đầu tiên cầm đầu một đám nam sinh "hát vang bài ca cách mạng". Lúc phát băng vệ sinh, kẻ dẫn đầu gây chuyện ở cửa sau không chịu buông tha là cậu ta, đại hội thể thao chạy loạn trên sân vận động sống chết không chịu quay về khán đài ngồi cũng là cậu ta, đặc biệt sau khi cùng Lâm Dương lấy được giải Nhất cuộc thi Olympic Toán Hoa La Canh còn tiếp tục gây khó dễ cho những nhân vật có tiếng tăm trong trường như Chiêm Yến Phi, Dư Châu Châu. Bộ dạng tiểu nhân ấy, Thiện Khiết Khiết cả cuộc đời này không thể nào quên nổi.
Thiện Khiết Khiết của tuổi 16 nhìn chằm chằm tờ danh sách khi ấy, vẫn chưa thể nào lí giải nổi sự "thức thời" và "biết tiến biết lui" bẩm sinh của Hứa Địch.
Tất cả những điều mà cô chưa hiểu nổi khi ấy, cuối cùng đều phát huy tác dụng trên người cô.
Thiện Khiết Khiết nhìn khoảng tường trắng trên ô cửa sổ tới mức thất thần, giữa lúc hốt hoảng cảm thấy dường như tờ danh sách trước cổng trường Trung học số 17 đang được dán trên đó.
Cô không muốn tiếp tục hồi tưởng nữa, dứt khoát bò dậy, cầm chiếc chậu lên đi tới phòng nước, trực tiếp nghiêng mặt để nước từ vòi xối xuống.
Dòng nước mát lạnh dịu dàng rửa trôi tờ danh sách trong tâm trí cô.
Chiếc tivi ở nhà ăn số 2 lúc nào cũng chiếu những tiết mục nước ngoài chẳng biết lôi từ đâu ra. Thiện Khiết Khiết vừa nhai bánh bột mì vừa ngẩng đầu xem, bất ngờ nhận được cú điện thoại từ mẹ.
"Đồ đạc của con đều gửi về nhà cả rồi chứ?"
"Vâng. Buổi chiều qua gửi về rồi ạ, gửi chuyển phát nhanh bằng đường tàu hỏa, đống đồ đó tốn mất tận hơn 500 tệ phí vận chuyển."
"Cũng chẳng biết 4 năm Đại học con đã mua những gì, tới lúc đó chẳng biết người ta có đem một đống rác tới trước cửa nhà mình không."
"Một đống rác mà tốn tận 500 tệ tiền vận chuyển. Mẹ, mẹ tưởng bở rồi."
"Thôi, đừng nói linh tinh nữa. Mẹ vẫn luôn muốn hỏi con, sao con lại gửi đồ về làm gì? Mấy vật dụng sinh hoạt đó sau khi chuyển vào kí túc của công ti vẫn có thể dùng được mà, con lại muốn mua thêm đồ mới đấy à?"
Thiện Khiết Khiết ngây ra, giả vờ bị nghẹn bánh, ho sù sụ mãi, cho tới khi đã trấn tĩnh lại rồi mới chậm rãi nói: "Đã dùng 4 năm rồi, những thứ nên vứt đã vứt cả rồi. Đồ mà con gửi về đều là sách vở và quần áo không mặc đến nữa, vẫn có thể quyên góp ủng hộ đồng bào miền núi được."
"Quyên góp ủng hộ đồng bào miền núi thì con phải gửi về miền núi chứ, con gửi về nhà mẹ lại phải thu dọn, con coi nhà là Công trình Hi vọng* đấy à?"
(* Công trình Hi vọng: Một chương trình được triển khai ở Trung Quốc, na na giống "Cặp lá yêu thương" của Việt Nam mình bây giờ. Đại khái là các em nhỏ ở vùng sâu vùng xa khó khăn sẽ được đi học bằng tiền trợ cấp định kì của một người quyên góp hảo tâm nào đó.)
Lại nữa rồi. Thiện Khiết Khiết thở dài, biết rằng cửa ải mẹ già này xem như đã qua, bởi thế trái tim quay trở về lồng ngực, rất nhẫn nại nghe mẹ lải nhải mãi không thôi, đóng vai cô con gái sớm đã thành công vượt qua giai đoạn dậy thì báo đáp ân nghĩa đối với người mẹ đang trong giai đoạn tiền mãn kinh.
Cúp điện thoại, Thiện Khiết Khiết lại ngây ngẩn xem tivi thêm một lúc nữa. Cô không biết tivi có gì đáng để xem, chỉ là cảm thấy ít ra vẫn đáng xem hơn mẩu tin nhắn chưa đọc trong di động kia.
Các diễn viên đang cải trang thành cảnh sát tuần tra, nửa người trên mặc cảnh phục, nửa người dưới mặc quần đùi, đứng ở đầu phố viết phiếu phạt cho xe ô tô, phản ứng của quần chúng xung quanh phong phú muôn hình vạn trạng, cũng xem như khá bình tĩnh.
Thiện Khiết Khiết vẫn chưa bao giờ hiểu nổi rốt cuộc mấy tiết mục nước ngoài đó buồn cười ở chỗ nào.
Cô cũng không hiểu rốt cuộc là vì sao mấy năm nay Hứa Địch không ngừng đùa bỡn cô. Cô rất đáng bị chê cười sao? Hay là bởi năm 16 tuổi, cô đã cười nhạo anh trước, bởi thế bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn ghi hận cô, dứt khoát hết lần này tới lần khác phải cười nhạo lại?
Lúc 16 tuổi, Thiện Khiết Khiết cuối cùng cũng liên kết được kẻ tiểu nhân đắc chí đạt huy chương vàng Olympic Hoa La Canh Hứa Địch ấy và một cái tên bình thường trên danh sách lại với nhau.
Năm ấy ngang ngược như vậy, hiện giờ lại thi hỏng, phải vào một trường cấp Ba bình thường? Dáng vẻ đắc ý như thể một viên minh châu cuối cùng cũng tỏa sáng dưới sự nịnh hót của giáo viên năm ấy, hiện giờ lại biến thành bại tướng, mùi vị thế nào?
Thiện Khiết Khiết nhớ lại sự càn rỡ của Hứa Địch, cũng vẫn luôn cảm thấy bất bình thay cho bọn Dư Châu Châu, bởi thế giờ đây bị cô tóm được cơ hội, quả thật rất khó để nhân từ.
"Cậu cười cái gì thế?"
Thiện Khiết Khiết không hồi tưởng lại nổi sự quẫn bách khi bị bắt tại trận. Cô chỉ còn ghi nhớ, nhịp tim của mình đích thực đã ngừng một khắc.
Hóa ra tim thực sự có thể ngừng mất vài nhịp, giống như lồng ngực bị mở toang, thời gian ào ạt tràn vào.
Khuôn mặt Hứa Địch xáp lại quá gần. Có chút hung dữ, có chút mất tự nhiên, có chút cố ý, có chút tổn thương...
Đầu mày đuôi mắt vẫn còn lưu lại một chút dáng vẻ hồi Tiểu học, thế nhưng thiếu niên đĩnh đạc trước mặt thanh tú mà xa lạ. Sự sảng khoái vì báo được thù do kí ức mang lại ấy, thoáng chốc đã tan biến không dấu vết.
Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô không rõ là bởi khó xử, hay bởi nguyên nhân nào khác.
"Mình đâu có cười, có gì đáng cười cơ chứ? Lẽ nào trên danh sách có tên của cậu?"
Cô quả thực mất bình tĩnh, cũng không biết nói dối. Ánh mắt sắc bén của thiếu niên khiến sự vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác ẩn giấu trong trái tim Thiện Khiết Khiết không nơi để trốn.
Hứa Địch thộn mặt ra rất lâu mới khinh miệt cười.
"Giả vờ cái gì cơ chứ, cậu thi rất tốt à? Đứng dưới ánh mắt trời soi mói danh sách trúng tuyển của trường khác, nhàn rỗi thật đấy."
Thiện Khiết Khiết uất nghẹn, thế nhưng không phản kích nổi, đứng đờ ra trân trối nhìn Hứa Địch. Hứa Địch cũng không hề yếu thế, trừng mắt lại với cô.
Rất lâu sau, Hứa Địch mới dời ánh mắt đi, nhìn tờ danh sách sau lưng Thiện Khiết Khiết.
"Một lần sơ sểnh mà thôi, còn lâu tôi mới thèm tới cái trường này, bố đã đăng kí vào hệ tự túc của cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm cho tôi rồi. Cậu cũng thi đỗ cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm, có đúng không?"
Câu đầu và câu cuối có liên hệ gì với nhau? Vì sao cậu biết tôi vào cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm rồi? Cậu dõi theo tôi?
Thiện Khiết Khiết đờ đẫn mất một giây.
Hứa Địch hừ một tiếng: "Về sau cậu sẽ biết, tiểu nhân đắc chí." Hứa Địch nói xong liền xoay người rời đi, Thiện Khiết Khiết tức tới mức muốn nôn ra máu.
Bốn chữ "tiểu nhân đắc chí" xoay mòng mòng trong đại não, cuối cùng lại rơi trúng lên người cô.
"Cậu nói ai tiểu nhân đắc chí?!"
Về sau tôi sẽ biết được cái gì? Cô muốn hỏi câu này hơn.
Ba năm không gặp, hai người đều thay đổi rất nhiều, thế nhưng không chào hỏi hàn huyên, mà trực tiếp hung hăng suy đoán ý nghĩ của đối phương.
Như thể vốn dĩ rất thân thiết vậy.
Thiện Khiết Khiết lúc này mới bắt đầu cảm thấy, ánh mặt trời quá đỗi gay gắt. 5 phút trước, đáng nhẽ ra cô nên ngất đi.
Thiện Khiết Khiết đi dưới ánh nắng so với mặt trời năm ấy còn chói chang hơn, từ nhà ăn đến trung tâm phục vụ sinh viên. 2 giờ chiều, trung tâm phục vụ vừa bắt đầu ca làm, một bác gái có quả đầu xoăn tít thong thả đi tới ngồi phía trước ô cửa sổ, tiện tay ném chùm chìa khóa lớn sang một bên.
Thiện Khiết Khiết vội vã bước đến, rút thẻ cơm trong ví ra đẩy tới.
"Em chào cô, em muốn hủy thẻ cơm ạ."
"Ô, cô bé à, sao em lại có tận hai chiếc thẻ liền?"
Chẳng ngờ hai chiếc thẻ lại dính vào với nhau, vì quá mỏng nên cô không hề phát hiện ra.
Vậy ban nãy khi ăn cơm, cô đã quẹt chiếc nào?
Hứa Địch luôn không về kịp vào thời gian hoạt động từ 2 đến 6 giờ chiều của trung tâm phục vụ sinh viên, vì thế thường xuyên không nạp tiền vào thẻ cơm được, lần nào cũng ném cho Thiện Khiết Khiết, buổi tối tới kí túc xá của cô nhận lại.
Thiện Khiết Khiết đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng giúp Hứa Địch nạp tiền là lúc nào. Chiếc thẻ này nằm trong ví, lẫn lộn với chiếc của cô, không còn phân biệt rõ.
Sự gặp gỡ xa lạ, sự chia tách xa lạ.
Lưu lại một thói quen mà chẳng ai muốn có.
"Cô bé, hai chiếc thẻ nhận lại rồi nhé, số dư còn lại bên trong cộng vào chưa tới 10 tệ, chúng tôi không trả lại tiền, quy định đã ghi rõ. Tiền đặt cọc 20 tệ, tổng cộng là 40 tệ, em giữ lấy..."
"Cô ơi!"
"Sao vậy?"
Thiện Khiết Khiết trân trối nhìn chằm chằm ô cửa, đầu đau như búa bổ.
"Em không cần tiền đặt cọc nữa, cô cho em xin lại thẻ cơm, em giữ làm kỉ niệm."
"Vậy thì trả lại một chiếc là được rồi, giữ một chiếc làm kỉ niệm, dẫu sao em cũng có hai chiếc mà. Tốt xấu gì cũng là 20 tệ đấy, đừng lãng phí."
"Không cần đâu ạ," Thiện Khiết Khiết cũng không rõ vì sao mình lại nở nụ cười buồn bã đến thế, "Thật sự là không cần đâu ạ, cả hai chiếc em đều giữ làm kỉ niệm."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận