Kí ức bốn năm đổi bằng 40 tệ, chỉ bằng một lần gọi xe taxi.
Thiện Khiết Khiết lại cầm di động lên liếc nhìn thời gian, 2 giờ 50 phút chiều.
Góc trái phía trên là giờ, bên cạnh chính là một biểu tượng phong thư nhỏ, nhắc nhở cô, bạn có một tin nhắn chưa đọc.
Cậu muốn nói gì thế? Thiện Khiết Khiết nhìn phong thư bằng ánh mắt trống rỗng.
Hồi cấp Ba, di động mà Thiện Khiết Khiết dùng là loại "cục gạch". Lúc ấy chỉ cần điều kiện kinh tế của gia đình cho phép, cha mẹ về cơ bản đều sẽ mua cho con di động để liên lạc thuận tiện hơn, thế nhưng đồng thời cũng lo lắng đám trẻ sau khi có di động sẽ xao nhãng học hành, bởi thế luôn luôn lựa chọn "cục gạch" vô cùng không tiện lợi. Nhắn tin bị giới hạn số lượng kí tự, dung lượng lưu trữ lại thấp, ngoại trừ việc cước gọi điện rẻ ra, quả thực là không thể tìm ra nổi ưu điểm nào.
Dẫu vậy, cũng chẳng thể ngăn nổi biểu tượng tin nhắn mới.
Hộp thư đến của Thiện Khiết Khiết nhiều nhất chỉ có thể lưu được chưa tới 200 tin nhắn. Ngày nào cô cũng nhắn tin qua lại với Hứa Địch, đại đa số là nói nhảm, chỉ có một hai tin là đáng giữ. Cứ như vậy từng tin từng tin tích lũy lại, cũng khiến dung lượng di động của cô cạn sạch, bởi thế lại phải nghiến răng xóa bớt đi, không ngừng sàng lọc đào thải.
Thế nhưng may mắn là trong số 200 tin nhắn ấy vẫn còn có tin Hứa Địch nói vớ vẩn, bỡn cợt lăng nhăng, chịu khó tìm kiếm, vẫn tìm ra được một chút điểm sáng.
Ví dụ như "Mình cảm thấy răng cửa của hoa khôi lớp (7) đâu đẹp bằng của cậu. Ngày mai có thể cho mình chép phần điền trống thơ cổ trong đề Ngữ văn được không?"
Sau khi lên Đại học, di động của Thiện Khiết Khiết đổi thành loại hiện đại hơn, dung lượng lớn hơn rất nhiều.
Song chẳng còn nhặt ra được tin nhắn nào đáng để lưu lại nữa.
"Mua giùm bữa sáng, ba cái bánh bao nhân rau hai cái bánh bao nhân thịt, đừng mua ở nhà ăn số 2 nhé."
"Hôm nay Đặng Luân chắc chắn sẽ điểm danh, để ý giùm nhé, toàn bộ phòng kí túc xá của mình, ngoại trừ Lão Tam có bạn gái điểm danh hộ ra, cậu đừng có mà điểm danh hai lần đấy."
"Quần áo của mình khô chưa? Không còn cái để thay ra giặt nữa rồi."
Lại hoặc là:
"Môn Lịch sử Mỹ thuật Trung Quốc tuần này giao bài tập gì? Chép giùm mình một bản."
"Câu hỏi suy nghĩ môn Hệ thống thông tin là gì thế? Đáp án chép giùm mình một bản."
"Môn Vật lý Đại học cậu có bạn bè nào cũng đang học không? Báo cáo thực hành chép một bản."
Không phải "Giúp mình chép một bản có được không?", mà là trực tiếp ra lệnh.
Bởi thế ngay đến câu hỏi đầu tiên cũng trở nên thừa thãi.
Buổi tối trước ngày li biệt, Thiện Khiết Khiết uống cạn hết li này tới li khác, khi đầu đã trĩu nặng, chân nhẹ tênh, vẫn còn nhớ cười hì hì đưa di động cho Dư Châu Châu xem.
"Cậu lưu mấy thứ rẻ rách này làm gì." Dư Châu Châu ném thẳng chiếc di động về.
Thiện Khiết Khiết dồn toàn bộ sức lực, tìm ra được một tin nhắn không biết đã lưu bao lâu rồi trong hòm thư nháp, không chút xấu hổ đưa cho Dư Châu Châu xem.
Cậu có thích mình không, Hứa Địch?
"Đủ thẳng thắn chưa?" Cô ngốc nghếch cười ha ha mãi không ngừng.
"Gửi đi mới được gọi là thẳng thắn."
Dư Châu Châu không buồn phí lời, giằng lại ấn nút gửi.
Hai rưỡi sáng.
Cậu có thích mình không, Hứa Địch?
Cậu có thích mình không?
Thiện Khiết Khiết nhét hai tấm thẻ cơm vào ví tiền, cúi đầu lao vào ánh mặt trời bên ngoài, điên cuồng tháo chạy.
Con gái thích một người quả thật chẳng cần lí do. Có thể là bởi lúc bị tóm, anh cách cô quá gần. Có thể là bởi không ngờ anh bất ngờ không còn giống với hồi bé nữa. Có thể là bởi anh nói anh sẽ đến cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm, sau đó hỏi cô có phải cô cũng ở cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm hay không, dù cô biết hai chuyện này chẳng liên quan gì tới nhau...
Thiện Khiết Khiết đột nhiên cảm thấy bi ai cho bản thân. Cô mãi mãi không tìm ra nổi lí do thích một người. Giống như năm ấy mọi người nói đùa, đối phương chỉ nở nụ cười, cô ghi nhớ bắp đùi to lớn đầy thịt và áo sơ mi trắng của Trương Thạc Thiên. Giống như năm ấy thiếu niên vừa tổn thương vừa tự phụ nói: "Về sau cậu sẽ biết, tiểu nhân đắc chí."
Trương Thạc Thiên rất tồi tệ, thế nhưng Hứa Địch lại chưa đủ tồi tệ.
Năm lớp 10, Hứa Địch vào lớp của Thiện Khiết Khiết với thân phận học sinh hệ tự túc, trong kì thi thử đứng hạng 2 toàn lớp. Thiện Khiết Khiết từ ngày đầu tiên đã là bạn cùng bàn với Hứa Địch, tình huống này khiến cô vừa vui sướng vừa phiền muộn. Phiền muộn vì ánh mắt sắc bén ấy của Hứa Địch ở cổng trường Trung học số 17, còn vui sướng vì... vui sướng vì cái gì?
Lúc thi thử, động tác lật giấy của Hứa Địch vô cùng quyết liệt, âm thanh những trang giấy cọ vào nhau sỉ nhục người bạn cùng nửa ngày vẫn chưa làm xong cái đề thi biến thái là Thiện Khiết Khiết.
Sau khi thành tích được công bố, Thiện Khiết Khiết đứng thứ 29 trong lớp. Không rõ có phải vì sức ảnh hưởng của mùa Thu hay không mà cô nhìn thành tích, huyệt thái dương giật giật, chỉ có thể không ngừng day day, càng day càng thấy đau. Mà bên kia, sau khi đại biểu môn phát từng bài thi, Hứa Địch đều không chịu thu dọn lại, cố tình vứt bừa bãi trên mặt bàn, khiến Thiện Khiết Khiết tức tới mức nghiến răng.
"Tôi sớm đã nói về sau cậu sẽ biết mà. Một lần thi cử ăn may mà thôi, vui mừng hơi sớm quá rồi đấy, vẫn còn tận 3 năm nữa cơ, chúc cậu may mắn."
Thiện Khiết Khiết bạo phát tại trận.
"Tôi rốt cuộc đã làm gì cậu, mà cậu cứ nhất định cho rằng tôi cười nhạo cậu?"
"Lẽ nào cậu chưa từng?"
Thiện Khiết Khiết chớp chớp mắt.
"Đã từng."
Hứa Địch rõ ràng đã chuẩn bị đầy một bụng lời lẽ đem ra để tranh cãi tới cùng với Thiện Khiết Khiết, nghe thấy câu này, không ngờ lại ngây ra.
"Bởi thế xin lỗi. Quả thật là cậu rất lợi hại."
Thiện Khiết Khiết cúi đầu xin lỗi, thẳng thắn, lỗi lạc.
Hứa Địch không nói không rằng, qua một lúc liền thu dọn bài thi, ôm lấy quả bóng rổ đi ra ngoài, cả tiết không quay về.
Thiện Khiết Khiết đi vệ sinh, tới lúc quay về, trên mặt bàn đã có thêm một lọ dầu gió. Cô nhìn khắp xung quanh, sau đó bôi lên huyệt thái dương.
Trong phòng học tràn ngập mùi bạc hà, hít vào cảm thấy mát lạnh.
Hứa Địch trở về, cầm lấy lọ dầu gió nhét lại vào trong cặp, hai người không nói năng gì nữa.
Thiện Khiết Khiết không ngừng hồi tưởng. Đã nhiều năm như vậy, Hứa Địch rốt cuộc có còn làm những chuyện gì khác hay không? Những chuyện càng đáng nhớ lại hơn, ấm áp cảm động?
Hình như là có, mà hình như là không có.
Thế nhưng chính vì một chút kiêu ngạo và thất thố này, chính vì lọ dầu gió làm lành nhỏ bé này, đã khiến Hứa Địch trong trái tim Thiện Khiết Khiết, dù thế nào cũng không thể xem là "tồi tệ" nữa.
Dẫu cho về sau anh lại biến thành bộ dạng kẻ tiểu nhân đắc chí kia trong trí nhớ Thiện Khiết Khiết.
Dẫu cho về sau anh có bạn gái, sống chung, vì vấn đề lòng tin mà chia tay, song vẫn đem mật mã thẻ ngân hàng và ngân hàng điện tử nói cho Thiện Khiết Khiết, nhờ cô giúp anh chuyển khoản, rút tiền.
"Chỉ vì chút chuyện đó thôi?" Dư Châu Châu ôm bình rượu Bacardi, rót cạn nửa bình.
"Cũng không phải, cũng không chỉ vì chút chuyện rẻ rách ấy. Cậu ấy mượn bài thi của mình để chép, lúc trời mưa to cậu ấy từng đưa mình về nhà, thi thoảng cũng sẽ đột nhiên thốt ra mấy câu kiểu như 'mình tới cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm, bởi vì cậu cũng thi đỗ vào đó'."
"Cậu uống say rồi," Dư Châu Châu ngắt lời cô, "Năm ấy người ta không nói hai chữ 'bởi vì'. Là tự cậu liên tưởng lại mà thôi."
Tất cả những chuyện về sau, cũng là do tự cậu liên tưởng lại mà thôi.
Dù đã uống say, Thiện Khiết Khiết cũng có thể đoán ra được câu nói mà Dư Châu Châu lược bớt.
Cuộc sống của Thiện Khiết Khiết thiếu thốn cái gì?
Tới tận ngày hôm nay, cô vẫn không sao hiểu nổi vì sao Dư Châu Châu lại cẩn thận e dè với mình như thế, cũng không sao hiểu nổi vì sao anh họ Trần An lại mang trên vai nhiều gánh nặng đến vậy. Cuộc sống của Thiện Khiết Khiết tràn đầy ánh sáng, bố mẹ trao cho cô toàn bộ tình yêu và lòng tin tưởng. Cô hào hiệp trượng nghĩa, dẫu đôi lúc đắc tội với người ta, nhưng đại đa số mọi người vẫn nhìn rõ trắng đen, bởi thế cô vẫn luôn có bạn bè. Thành tích của cô không được xem như quá xuất sắc, nhưng cũng nằm trong top trên trung bình, gia đình có tiền, tiền đồ rộng mở. Ngoại hình của cô cũng đoan chính thẳng thắn, đường tình cảm cũng chắc chắn có hi vọng.
So sánh với người bạn đồng trang lứa khổ sở đủ bề, chẳng có thứ gì đáng để Thiện Khiết Khiết phải lo lắng.
Chỉ cần cô nhìn thoáng ra.
Chỉ cần cô không bất chấp mọi giá vì muốn thi vào cùng ngôi trường Đại học này với Hứa Địch. Chỉ cần cô không dốc toàn bộ sức lực cùng anh thi vào một công ti, ở lại thủ đô.
Chỉ cần cô dời ánh mắt đi một chút, ngắm nhìn những nơi chốn khác, cảnh vật khác.
"Cậu nói xem, mình là vì cái gì cơ chứ? Vì sao mình không thể hiểu nổi cậu ấy? Rốt cuộc cậu ấy đang nghĩ những gì? Cậu ấy đối với mình, thật sự chỉ là thói quen hay sao? Hồi Tiểu học mình thích Trương Thạc Thiên, cậu cũng biết chuyện này, mình thừa nhận đó là vì mình vẫn chưa hiểu 'thích' nghĩa là gì. Còn hiện giờ, hiện giờ có thứ gì mà mình không hiểu cơ chứ?"
"Cậu không hiểu thế nào là cam lòng." Dư Châu Châu chỉ chỉ chiếc di động.
"Hứa Địch chính là một nam sinh bình thường, còn cậu là một cô gái tốt. Cậu ta ỷ lại vào cậu, tin tưởng nhân phẩm của cậu, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc để cậu làm bạn gái cậu ta."
"Mình biết từ hồi Tiểu học cậu đã ghét cậu ấy." Thiện Khiết Khiết cười.
Mặc cho Dư Châu Châu có nói thế nào, Thiện Khiết Khiết vẫn cảm thấy có thứ gì đó tắc nghẹn trong lồng ngực, không cách nào giải tỏa nổi.
"Mình biết, mình biết cậu ghét cậu ấy. Mình cũng biết, có lẽ cậu ấy không thích mình, thế nhưng, đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, cậu ấy đối với mình, thật sự không có chút rung động nào ư?"
Dư Châu Châu ngây ra rất lâu.
"Khiết Khiết, có ai trong số chúng ta lí giải được tình yêu cơ chứ?" Cô nói.
Phòng giặt đồ trong kí túc xá nữ hai ngày nay chẳng còn âm thanh mười mấy cái máy giặt cùng nhau quay ù ù nữa. Thiện Khiết Khiết chạy tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đứng ngoài cửa thở dốc một hồi mới gõ cửa bước vào. Cô bé trước quầy chẳng hề phát hiện ra, chỉ cúi đầu say sưa xem tiểu thuyết Ngôn tình, vành mắt đỏ hồng.
"Làm phiền rồi, chị muốn trả lại mười mấy tấm phiếu giặt này."
"Ôi, là chị à!" Cô bé trong phòng giặt đồ buông quyển sách xuống, nở nụ cười ngọt ngào. Cô nhỏ hơn Thiện Khiết Khiết 3 tuổi, học hết cấp Hai đã phải lăn lộn kiếm tiền nên ngoại hình trông còn có vẻ già dặn hơn Thiện Khiết Khiết rất nhiều.
"Mấy tháng nay em rất ít nhìn thấy bạn trai chị nhỉ!" Cô bé vừa đếm phiếu giặt vừa tám chuyện, Thiện Khiết Khiết đã quen rồi.
Hứa Địch và hai người anh em cùng nhau dọn ra bên ngoài trường thuê nhà, thế nhưng chủ nhà keo kiệt không đồng ý cho bọn họ lắp máy giặt, bởi thế quần áo Hứa Địch vẫn phải đem về phòng giặt bên dưới tòa nhà kí túc của trường, sau khi giặt xong phải nhớ xuống lấy, lấy xong còn phải tìm cách giao cho Hứa Địch - loại chuyện này làm một hai lần còn được, làm nhiều lần, những bạn cùng phòng trong kí túc xá ngày trước của Hứa Địch cũng cảm thấy có chút phiền phức, đã có mấy lần xảy ra việc quần áo nằm trong lồng giặt không ai xuống lấy, tới mức bốc mùi hôi thối.
Sau đó nhiệm vụ này đương nhiên là giao cho Thiện Khiết Khiết. Giặt xong lại phơi khô trong kí túc xá nữ, rồi giao cho anh.
Hứa Địch sẽ nhét cả quần lót và tất thối vào cùng một mớ giao cho phòng giặt. Cô bé trong phòng giặt chẳng quan tâm nhiều như thế, tống tất cả vào máy giặt. Sau khi Thiện Khiết Khiết phát hiện liền nhặt ra, tự mình giúp anh giặt riêng.
Việc này chỉ có Dư Châu Châu từng trông thấy. Thiện Khiết Khiết luôn chọn lúc 2, 3 giờ chiều, trong phòng nước không có ai mới dám lén lút đi giặt đồ lót cho nam sinh. Khoảng thời gian 4 năm, cuối cùng vẫn bị Dư Châu Châu bắt gặp.
Rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì?
Dư Châu Châu không mắng té tát Thiện Khiết Khiết như cô vốn lo lắng, mà chỉ lặng lẽ nhìn chậu nước một hồi, lắc lắc đầu nói: "Thiện Khiết Khiết, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì thế?"
Sau đó, Dư Châu Châu không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.
Thiện Khiết Khiết biết, loại hành vi này thực sự đã đủ khiến cô muốn tát cho bản thân 100 cái.
Đây là chuyện gì thế?!
Thế nhưng, đây chính là một chuyện.
Sinh nhật 20 tuổi, Dư Châu Châu từng tặng cô một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết bằng bút lông.
Bốn chữ lớn, "Ngự tỷ trời sinh".
Trong mắt người khác, Thiện Khiết Khiết đích thực mãi mãi mang dáng vẻ của một ngự tỷ chính nghĩa hào hiệp, tính khí cũng nóng nảy.
Cô rất vui, song vẫn không biết đủ mà lớn tiếng oán thán, rõ ràng nên viết "Nữ vương trời sinh" mà! Dư Châu Châu lại lặng lẽ đi tới trước mặt cô, dùng tay vẽ hình chiếc quần lót nam lên vùng eo.
Thiện Khiết Khiết không nói rõ được khoảnh khắc ấy rốt cuộc khiến cô cảm thấy bối rối, hay là muốn khóc.
"Chị sao vậy? Em đang hỏi về bạn trai chị mà?" Giọng nói thô ráp sang sảng của cô bé khiến Thiện Khiết Khiết bừng tỉnh, cô ngại ngùng cười cười.
"Anh ấy chuyển nhà rồi, trong nhà có máy giặt. Anh ấy không phải bạn trai của chị, nói bao nhiêu lần rồi."
Cô bé bày ra vẻ mặt "thôi đi, đủ rồi đấy".
Thiện Khiết Khiết cười: "Chị nói thật mà, thực ra chị rất muốn thừa nhận với em, thế nhưng, thực sự là không phải."
Dứt lời, chính bản thân cũng ngây ra.
Những lời thú nhận trần trụi này, nói ra trước mặt người xa lạ bao giờ cũng dễ dàng hơn.
Dường như kẻ xa lạ trong lời nói không phải đối phương, mà là cô.
Cụm từ "rất nhiều năm rồi" che che giấu giấu muốn nói lại thôi trong trái tim, suy cho cùng chẳng qua cũng chỉ là một câu này.
Đã nhiều năm như vậy.
Tôi hi vọng cậu ấy là bạn trai của tôi. Thế nhưng cậu ấy không phải.
Bọn họ đều từng cảm thấy cậu ấy là, thế nhưng cậu ấy không phải.
Bọn họ đều đã tin rằng cậu ấy quả nhiên không phải, song tôi lại hi vọng cậu ấy phải.
Thiện Khiết Khiết quay về phòng, gói ghém tất cả đồ đạc còn lại nhét vào va li, sau đó ngồi trên chiếc giường chỉ còn trơ lại tấm phản, lặng lẽ nhìn mặt trời ngả về phía Tây.
Hứa Địch bận tham gia đủ loại tiệc tùng chia tay cùng các hội nhóm. Dẫu sao anh cũng không ở trong trường, không phải đương đầu với cảm giác gấp gáp về thời gian như bọn Thiện Khiết Khiết khi dọn ra khỏi kí túc xá, bởi thế hoàn toàn có điều kiện biến mùa tốt nghiệp thành một bữa tiệc náo nhiệt không tàn.
Thiện Khiết Khiết mở tất cả những chai rượu còn thừa lại đêm qua ra. Rượu uống không hề ngon, thế nhưng cảm giác say rất tuyệt.
Cả cô và Dư Châu Châu đều chưa từng uống say, buổi tối hôm qua là lần đầu tiên nếm thử rượu - có phải Dư Châu Châu đã say rồi hay không, Thiện Khiết Khiết không biết, song cô biết bản thân đã say rồi. Nếu không sẽ chẳng dám để mặc cho Dư Châu Châu gửi tin nhắn trong hòm thư nháp đó đi.
"Cậu có thích mình không, Hứa Địch?"
Thiện Khiết Khiết nâng ly với ánh tịch dương chiếu trên sàn nhà xi măng.
Sự bầu bạn bình thản nhạt nhẽo ấy, thanh xuân khổ sở trong cùng một phòng học ấy, sự hiểu ngầm không quy tắc ấy, những thói quen rồi sẽ bị vứt bỏ ấy.
Người khác đều cho rằng Hứa Địch đã từng nói lời lẽ mập mờ nào đó nên mới khiến Thiện Khiết Khiết hiểu lầm tới tận ngày hôm nay. Thế nhưng thực sự là không có. Có lẽ chính bởi vì không có, Thiện Khiết Khiết mới cố chấp tin rằng có khả năng.
Anh đã từng có một, hai rồi ba cô bạn gái, thế nhưng cô là người duy nhất có mật mã thẻ ngân hàng của anh. Anh trước nay chưa từng hứa hẹn với cô bằng lời lẽ mập mờ nào, bởi thế cô mới cảm thấy được trân trọng.
Trước đây Thiện Khiết Khiết tưởng rằng người khác không hiểu. Về sau cô mới ý thức được, có lẽ là bản thân không hiểu.
Cẩn thận suy nghĩ, tình huống mập mờ, cũng không hẳn là không có.
Đêm trăng sáng, cô cùng anh tập đi xe đạp ven hồ. Anh đột nhiên nổi hứng, đòi đạp xe chở cô, cô sống chết không chịu.
"Nhỡ không đèo nổi thì làm sao? Loại người như cậu, chắc chắn sẽ chê mình béo."
"Cảnh vẻ cái gì chứ, trong lòng mình cậu không có béo gầy gì sất cả."
Cô sững sờ, không biết phải hiểu câu nói này thế nào. Hứa Địch cũng yên lặng nhìn cô, không hốt hoảng chữa lại câu nói lỡ miệng kia.
Có ý gì đây? Cuối cùng cô vẫn hỏi.
Hứa Địch đột nhiên bật cười, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong cuộc đời, vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô.
"Cậu chính là Thiện Khiết Khiết, dù béo dù gầy vẫn đều là Thiện Khiết Khiết, sẽ không nhận sai."
Cô không biết mình tự dưng bị trúng phải cơn gió nào, dồn hết dũng khí truy hỏi: "Giữa biển người, liếc mắt một cái có thể nhận ra được không?"
"Ừm, liếc mắt một cái là có thể nhận ra."
Ánh trăng trong đáy mắt người thiếu niên, mềm mại như nước.
Thiện Khiết Khiết đã uống hơi say, cô thò đầu ra bên ngoài cửa sổ, nhìn vầng trăng khuyết bên ngoài.
Con mẹ nó, rốt cuộc là cậu đang thổ lộ với ai? Trái tim cậu bị chó tha mất rồi à?
Thiện Khiết Khiết cười mãi, cười mãi, rồi bò lên giường ngủ thiếp đi.
Chuông báo thức điện thoại đánh thức cô.
Thiên Khiết Khiết kéo va li hành lí đi ra khỏi tòa nhà kí túc xá, ngoảnh đầu lại lần cuối cùng liếc nhìn cây táo chắn trước cửa sổ phòng cô.
Ga tàu Bắc Kinh bất luận là ban ngày hay ban đêm đều hối hả mà lạnh lùng như thế. Thiện Khiết Khiết đứng ở chính giữa quảng trường, ngẩng đầu ngước nhìn tòa tháp đồng hồ khổng lồ.
5 rưỡi. Ánh sáng lúc này khiến Thiện Khiến Khiến không phân biệt nổi rốt cuộc đây đang là tảng sáng hay chập tối. Cô nhắm mắt lại, mở mắt ra, giống như quay ngược về 24 tiếng trước khi bị tiếng ve đánh thức, Dư Châu Châu vụng về kéo chiếc va li cũ, định không từ mà biệt.
Thiện Khiết Khiết cuối cùng cũng móc di động ra.
Tin nhắn hỏi cậu có thích mình không ấy, trước mắt mới chỉ nhận được một tin nhắn trả lời. Thiện Khiết Khiết lần lữa chưa chịu xem, chính vì muốn đợi tới thời khắc xuất phát này.
Mẹ cô nói đúng. Đống đồ đó trực tiếp chuyển vào kí túc xá cho nhân viên mới là được rồi, không cần thiết phải gửi về nhà.
Bởi cô không dự định tới đó nữa.
Một công ti khác ở miền Nam, đãi ngộ không hậu hĩnh bằng Bắc Kinh, hơn nữa còn là một thành phố xa lạ.
Thế nhưng nơi ấy không có Hứa Địch, không có sự ỷ lại, cũng không có thói quen.
Thiện Khiết Khiết sớm đã hạ quyết tâm, song sau khi tin nhắn ấy được gửi tới Hứa Địch vẫn thoáng bị lay động - ngộ nhỡ câu trả lời của anh là gì đó.
Nếu như giữa biển người nơi ga tàu, anh liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô.
Thiện Khiết Khiết hơi run rẩy, mở hộp thư đến ra.
"Hôm nay là ngày cuối cùng để dọn ra khỏi trường có phải không? Về sau thẻ sinh viên sẽ không dùng được nữa? Ngày mai mình có thể vẫn còn phải quay về trường đưa một người bạn vào thư viện chơi, không có thẻ sinh viên thì bó tay rồi. Cậu cho mình một câu trả lời chuẩn xác nhé, à ý mình là ngày hôm nay, ngày hôm nay ấy, qua 0 giờ mất rồi."+
Thiện Khiết Khiết bất ngờ nở nụ cười.
Ngày hôm nay mà Hứa Địch nói, kì thực đã là ngày hôm qua.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận