"Bạn... Bạn sao vậy? Bạn chảy nhiều máu quá!"
"Simic, cầm lấy cái bình này trước đi!"
"Không được, mình không thể bỏ bạn, mình sẽ không đi một mình đâu!"
"Nhanh, nhanh lên, không kịp nữa rồi..."
Dư Châu Châu ngã vật ra giường, bàn tay trắng trẻo mũm mĩm túm chặt lấy ga, nỗ lực dùng cánh tay chống cơ thể dậy, ngước mắt nhìn Simic trong trưởng tượng đang khóc, nở một nụ cười vô cùng thê lương mà bi tráng.
Nếu lúc này có thể hộc máu được thì tuyệt vời.
Dư Châu Châu ngẩn ra hai giây, xoay người bò dậy, chân trần lạch bạch chạy ra phòng khách, nghiến răng nhấc phích lên rồi rót cho mình một cốc nước ấm, uống một ngụm, ngậm trong miệng nhưng không nuốt xuống, sau đó xoay người lạch bạch chạy về phòng nhỏ, nhảy lên giường lần nữa, tiếp tục túm ga trải giường với vẻ mặt đau đớn, quệt mồ hôi vào bông hoa mẫu đơn thêu trên đó, ngửa mặt lên tiếp tục cười thê lương mà bi tráng.
Chậm rãi khống chế lực đạo, để nước ấm từ khóe miệng chảy xuống.
Simic trước mặt hoảng sợ trợn mắt, nhưng nói không nên lời —— quả thật là nói không lên lời, bởi Simic cũng là do Dư Châu Châu lồng tiếng, mà hiện giờ trong miệng bé đang phải ngậm một ngụm nước.
Vì vậy chỉ có thể thầm mô phỏng giọng nói của Simic trong đầu, "Bạn không được chết, không được chết!"
"Máu đỏ tươi" chảy xuống cằm rồi nhỏ lên ga trải giường.
Chết rồi, quên mất là nếu ga giường bị ướt thì sẽ bị mẹ mắng.
Bởi vậy bé quyết định chỉ cần nôn một chút máu này là đủ rồi, phần còn lại nhanh chóng nuốt xuống, vươn tay nắm lấy bình, đẩy đến trước mặt Simic căn bản không hề tồn tại —— "Nhất định phải... Nhất định phải... Đưa đến..."
Ánh sáng trong mắt dần tắt lịm, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng âm u.
Dư Châu Châu vô lực gục đầu xuống, yên tĩnh ra đi giữa không gian địa ngục tràn ngập khói lửa chiến tranh.
Hai giây sau, bé vùng dậy, chuyển phương hướng quỳ trên giường, dùng tay trái che miệng, cố gắng trợn mắt, vẻ mặt như không thể tin nổi.
"Bạn tỉnh lại đi... Bạn đừng làm mình sợ... Tỉnh lại đi!"
Bây giờ bé lại là Simic rồi.
Simic quỳ trên mặt đất, lắc lắc đầu, nước mắt ầng ậc, không ngừng gào lên, "Mình không tin, mình không tin. Là bạn lừa mình! Bạn lừa mình!"
...
Mẹ Dư bưng nồi cao thuốc nóng hầm hập, cánh tay đẩy cửa khựng lại giữa không trung, khóe miệng co giật rất lâu, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người rời đi. Tới phòng bà ngoại, mẹ nhìn chai nước muối trên giá truyền nói, "Mẹ, năm phút nữa chắc là có thể rút kim được rồi."
Bà ngoại gật đầu, "Châu Châu đâu?"
"Đang phát bệnh."
...
Simic rốt cuộc cũng thoát ra khỏi nỗi bi thương. Bé dùng tay trái nắm chặt quai bình, đôi mắt đẫm lệ mông lung song cũng vô cùng kiên cường siết chặt nắm đấm, "Mình thề, nhất định sẽ mang nước thánh tới chỗ bọn họ!"
Cái gọi là nước thánh, kì thực chính là vỏ chai truyền dịch cũ của bà ngoại, đổ nước máy vào rồi niêm phong lại.
Simic giơ cao bình. Dư Châu Châu nhìn chằm chằm vào chiếc bình kia, ánh mặt trời đầu xuân tháng Ba chiếu qua cửa sổ, phản chiếu một mảng rực rỡ lấp lánh trong đáy mắt bé.
"Mình đã thấy được ánh sáng rồi." Simic si mê nói.
Ngoài cửa vang lên tiếng vấp ngã của mẹ.
Simic ôm chặt bình, cảnh giác nhìn bốn phía. Bé bất chợt phủ phục xuống giường bò bằng tứ chi, sau đó nhảy dựng lên, dựa sát vào vách tường nín thở. Trong căn phòng không lớn không nhỏ, bé đã vượt qua muôn núi ngàn sông của Ma giới.
"Simic Simic, Mic Mic biến!"
Bé khéo léo thi triển ma pháp, biến thành một chú thỏ con. Dư Châu Châu dùng răng cửa cắn môi dưới, sau đó cố gắng nhếch môi trên lên, làm ra mặt thỏ, sau đó bật trên giường một cái, lướt qua thảo nguyên mênh mông trong đầu.
"Rốt cuộc đã đến rồi."
Bé đứng thẳng dậy, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Đại Ma Vương ác độc hung dữ trước mặt.
Sau đó xoay người, hai tay chống nạnh, ưỡn bụng ra cười đầy hiểm ác, "Ha ha ha, quỷ kế táng tận lương tâm của ta không ngờ cũng bị ngươi phát hiện, nhưng mà không sao, giờ chết của ngươi đã đến rồi, a ha ha ha ha..."
Đại Ma Vương này không chỉ táng tận lương tâm mà còn rất khiêm tốn.
Lại xoay người, nhặt bình từ trên giường lên ôm vào lòng, "Ngươi! Ngươi! Ngươi... Ngươi đi chết đi!"
Hình như không được đúng cho lắm.
"Ngươi ..." Dư Châu Châu đặt bình xuống cau mày bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Với tư cách là một anh hùng quả cảm, lúc này bé nên nói gì nhỉ?
"Những tháng ngày hoành hành ngang ngược của ngươi đã kết thúc rồi, mau giác ngộ đi, xem ta thay trời hành đạo." Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của mẹ.
Dư Châu Châu cười lớn, đôi mắt cong cong thành hai vầng trăng khuyết, "Cảm ơn mẹ."
"... Không cần khách sáo."
"Ha, những tháng ngày hoành hành ngang ngược của ngươi đã kết thúc rồi, mau giác ngộ đi, xem ta thay trời hành đạo đây!!" Dư Châu Châu hô to, vung chân đá một đường tuyệt đẹp, sau đó cùng robot hợp thể, làm ra tư thế điều khiển, né, ngã, nhảy, cúi người...
Trong căn phòng nhỏ vang lên những chuỗi âm thanh kì lạ.
Cuối cùng, bé nhảy dựng lên, lấy chổi lông gà treo trên tường xuống, cầm bằng hai tay như võ sĩ Nhật Bản. Đầu tiên là đưa lên không trung, vẽ một vòng tròn, sau đó hít sâu một hơi, cúi đầu chém xuống!
Làm xong hành động này lại lập tức xoay người, che trán quỳ trên giường, bàng hoàng hô to, "Làm sao có thể? Làm sao có thể thất bại dưới tay ngươi? Ta không tin, ta không tin, ta —— không —— tin ——"
...
Mẹ rút kim truyền cho bà ngoại, nghe thấy tiếng hét nặng nề cuối cùng vang ra từ phòng nhỏ.
Đợi đút xong cho bà miếng cháo cuối cùng, bưng bát vào bếp chuẩn bị dọn dẹp, đi qua phòng nhỏ lại nghe thấy tiếng khóc thê lương bên trong.
Không phải đã đánh bại Đại Ma Vương rồi sao? Sao lại khóc? Mẹ dừng lại, áp tai vào cửa lén lút nghe.
"Nữ hiệp, nữ hiệp, nàng không được chết..."
"Ta... Từ ngày hôm nay, vị trí Minh chủ võ lâm, ngươi không được phép tranh đoạt. Vị trí đó đã 'dín' đầy máu tươi rồi..."
Sai lỗi chính tả be bét. Mẹ thở dài, sau này không nên thả cho Dư Châu Châu suốt ngày xem phim truyền hình nữa —— toàn là những thứ tạp nham.
"Tổng đà chủ, tổng đà chủ!" – "Giọng nam" khàn khàn.
"Tổng đà chủ!" – "Giọng nữ" the thé.
Dư Châu Châu liền lúc bắt chước bốn năm loại giọng nói, tạo nên bầu không khí muôn dân khóc than.2
Không phải vừa làm nữ hiệp sao? Thoắt cái đã biến thành tổng đà chủ rồi? Mẹ cau mày, tiếp tục lắng nghe.
"Đao, là loại đao gì? Kim Ti Đại Hoàn đao!
Kiếm, là loại kiếm gì? Bế Nguyệt Tu Quang kiếm!
Chiêu, là loại chiêu gì? Thiên Địa Âm Dương chiêu!
Người, là loại người gì? Trèo mái vượt tường!
Tình, là loại tình gì? Mỹ nhân yêu anh hùng!
A ha ha ha ha ha ha ha ha..."
... Ca khúc cuối phim "Bạch mi đại hiệp."
Không nghe nổi nữa rồi. Đợi một lát, phỏng chừng Dư Châu Châu đã hát xong cả bài hát lẫn mấy bản nhạc quảng cáo, mẹ lắc đầu, đi vào bếp. Vặn vòi nước, tiếng nước át đi tiếng rạp hát nhỏ của Dư Châu Châu, không còn nghe thấy gì nữa.
Đã bằng ấy tuổi rồi mà vẫn chưa được đi nhà trẻ. Châu Châu, mẹ cũng không còn cách nào, đừng trách mẹ.
Mẹ Dư vừa nghĩ, nước mắt đã chảy xuống, rơi vào bồn rửa, xoay vòng tròn trong xoáy nước cùng bài hát cuối phim của Dư Châu Châu.
Đời này sang đời khác, cuộc sống như con quay, tới tới lui lui mãi chẳng thể dừng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận