Bố mẹ tôi không cho tôi chơi với cậu.
Bố mẹ tôi bảo tôi cách xa cậu một chút.
Trước khi Dư Châu Châu gặp được Bôn Bôn, hồi nhà bé còn chưa chuyển đi, là quãng tuổi thơ khi mà ký ức của bé còn rất mơ hồ, hai câu nói này không hề xa lạ. Trẻ con chính là ảnh phản chiếu của người lớn, chúng học theo bộ dáng của người lớn, dùng cách thức tránh xa "ôn dịch" để biểu hiện sự trong sạch của mình, sau đó còn phải vỗ ngực thở dài đúng kiểu nghĩ lại thấy sợ và vui mừng lúc sống sót sau tai nạn.
Hai câu nói này và nụ cười của hàng xóm khi đứng một bên nhìn mẹ bé ra sức dập lửa cho đồ gỗ lúc chuyển nhà khắc sâu trong đầu Dư Châu Châu. Hồi đó bé chỉ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, lại vì còn ngây thơ mà không thấy đau đớn. Nhưng khi lớn dần lên, bé càng ngày càng hiểu chuyện, mỗi lần tìm lại những hồi ức đã qua, một loại thương tổn như độc mãn tính càng thể hiện sự lợi hại của nó.
Hiểu chuyện. Hiểu ra ngày đó Thượng đế đã dùng sự ngây thơ giúp bạn che đậy chuyện thương tâm.
Nếu nói nỗi đau đớn ngày trước là vì có người lấy đao đâm bé bị thương thì nỗi đau đớn hiện tại là bởi bé đã biết vì sao những người đó lại tổn thương mình.
Chỉ vì một lý do hoang đường không liên quan đến bé lắm nhưng suốt đời cũng không thoát ra được.
Dư Châu Châu ngồi sụp xuống vệ đường, không khóc nổi. Cô bé cố sức, cố sức nặn ra hồi lâu nhưng nước mắt vẫn không từ bỏ bé.
Bé không cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, cũng chẳng cảm thấy uất ức. Bé chỉ ngồi sụp ở đó, trống rỗng nhìn ra xung quanh, không nghĩ gì hết. Trước đây, hàng xóm nhà Bôn Bôn là một chú bị mất đi ngón trỏ và ngón cái bên tay phải vì tai nạn lao động, chú đó rất tốt bụng. Đám trẻ con thỉnh thoảng lại tới sân sau nhà chú nhặt ván gỗ và mạt cưa về chơi. Dư Châu Châu từng hỏi chú, lúc đứt ngón tay có thấy đau không. Chú nói, cái máy cắt xoẹt một nhát là đứt, chú còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đã rơi ra rồi. Chỗ đứt là màu trắng, thậm chí còn không chảy máu.
Chú ấy nói dối. Đan Đan nói nhỏ, vì muốn thể hiện mình không sợ đau nên chú ấy nói bừa đấy.
PChú đó nghe được thì chỉ cười, về sau mới nói cho Dư Châu Châu biết, chỉ vì quá đột ngột, đến hệ thần kinh còn chưa kịp phản ứng. Đến lúc chú có phản ứng thì mới đau, máu chảy rất nhiều, đau đến nỗi chú suýt thì ngất đi.
Dư Châu Châu chợt bừng tỉnh, bé vô thức ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều, nhận ra không biết từ lúc nào mặt trời đã lặn xuống rồi, bầu trời như được thấm đẫm bởi mực bút máy màu xanh đen, chỉ có chỗ gần rìa là còn chút màu hồng phấn nhàn nhạt.
Về nhà thôi, trời tối rồi.
Bé đứng dậy, mặt không chút biểu cảm, nhấc hộp cơm dưới chân lên, cất hộp băng vào cặp, sau đó bình tĩnh về nhà. Lúc ăn cơm tối, bé tiếp tục tranh thịt trong đĩa thịt xào ớt xanh với anh Dư Kiều, sau đó đi chép các từ mới lại mười lần —— hôm nay cô Vu vừa tuyên dương bé và ba bạn học khác, nói chữ của họ viết rất nắn nót. Xem phim hoạt hình với Dư Kiều xong, bé trở về căn phòng nhỏ của mình và mẹ. Dư Kiều lẽo đẽo bám theo, muốn đòi hộp băng về lần nữa, Dư Châu Châu cũng rút một quyển truyện cổ Grim từ giá sách xuống, tiếp tục giằng co với anh.
"Nhóc có thể đổi sang quyển khác không? Thấy trẻ con không?" Dư Kiều đau xót bỏ quyển truyện Grim xuống, "Anh là mỹ nam hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, tiền đồ vô lượng thế này mà còn phải đọc truyện cổ Grim sao?"
Một chuỗi dài các thành ngữ mới mẻ của Dư Kiều khiến Dư Châu Châu không hiểu gì cả, bé vẫn cố chấp: "Quyển sách này rất hay mà."
"Hay chỗ nào? 'Từ đó về sau bọn họ sống bên nhau hạnh phúc... Lừa quỷ à? Truyện cổ Grim đã chứng minh đầy đủ rồi, hôn nhân là mồ chôn tình yêu, tình yêu là bước đường cùng của cổ tích..."2
Dư Châu Châu nghe thế chỉ thấy đầu đầy sương mù, bé ngơ ngẩn nhìn Dư Kiều... bị bác cả xách tai kéo ra phòng khách.
Thực sự chán đến vậy sao?
Chẳng hạn như một cô gái xuất thân bần hàn, có giọng nói rất hay, cô đứng ở vệ đường vừa bán hoa vừa hát, thu hút hoàng tử đi ngang qua, hoàng tử không để ý tới lời phản đối của mọi người, cưới cô về làm vợ, từ đó về sau bọn họ sống hạnh phúc bên nhau...
Dư Châu Châu ôm chặt quyển truyện, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng tưởng tượng mình là cô gái nghèo khổ đó.
Bé xoay tròn, nhảy lên, nhấc làn váy trong tưởng tượng, tươi cười tặng một bông hồng cho cậu nhóc khốn khó, để cậu đem hoa về tặng cho người mẹ ốm yếu ở nhà —— cô gái lương thiện quá —— Dư Châu Châu cười rụt rè, đối mặt với lời tán thưởng và khen ngợi của mọi người, sau đó lơ đãng ngước mắt lên, thấy một chú ngựa trắng đang đứng trước mặt...
Sau đó bé bỗng cảm thấy ánh đèn thật chói mắt.
Hình như đây là lần đầu tiên tưởng tượng của bé bị nguyên nhân khó hiểu này cắt ngang.
Dư Châu Châu luống cuống. Bé bắt đầu lại, xoay tròn lần nữa, tưởng tượng mình đang nhìn thấy làn váy tung bay —— không bay được, vậy lấy ga giường quấn quanh hông đi, sau đó lại tiếp tục xoay tròn. Rất tốt, bây giờ mắt cá chân có thể cảm nhận được làn váy đang đong đưa, bé lại gây dựng được cảm giác của cô gái kia rồi. Sau đó bé hát, nhảy múa, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nhón lấy một cây bút máy, tiếp đó thì hét lên một tiếng —— chết tiệt, bị gai hoa hồng đâm vào tay rồi, đang định cúi đầu mút giọt máu đi thì bỗng nhìn thấy một chú ngựa trắng đang dừng ở bên cạnh.
Dư Châu Châu ngẩng đầu...
Ánh đèn có vẻ càng thêm chói mắt.
Mặt Dư Châu Châu trắng bệch, bé biết vấn đề là ở đâu rồi.
Hình như kính chiếu yêu của mẹ Tưởng Xuyên đã hút mất ma pháp của bé.
Thần kinh phản ứng chậm chạp của Dư Châu Châu cuối cùng cũng thức tỉnh, nỗi đau nhọn buốt và máu chảy ra báo cho bé biết, thì ra, thực sự bị thương rồi.
Dư Châu Châu đặt quyển truyện cổ Grim lên giá sách.
***
Chiều thứ năm, lớp 1 (1) và 1 (7) cùng học thể dục.
Lâm Dương không xuất hiện ở sân tập.
Dư Châu Châu và bốn, năm bạn nhỏ khác chơi Thành hai mặt. Hôm nay bé chạy rất nhanh —— thực ra cơ thể và linh hồn của con người gắn bó chặt chẽ hơn tưởng tượng, tất cả tâm tình tích tụ trong lòng đều có thể được đẩy ra ngoài bằng cách ra mồ hôi. Dư Châu Châu còn nhỏ cũng chưa hiểu quá nhiều đạo lý như thế, song bé vẫn có bản năng tự vệ.
Sắp tới giờ tan học, rốt cuộc Dư Châu Châu cũng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Dư Châu Châu!"
Giây phút đó, Dư Châu Châu bỗng thấy rất vui vẻ. Bé biết mình vẫn luôn mong chờ, tuy ngoài mặt thì làm bộ bình tĩnh, không có chuyện gì. Bé không hiểu vì sao mình lại phải giả vờ "thiên hạ thái bình".
Vui chính là vui, không vui là không vui, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc.
Dư Châu Châu không hiểu, thứ cô bé đánh mất chính là đặc quyền tốt đẹp nhất của trẻ con.
"Châu Châu, mình..." Lâm Dương chống tay lên gối thở hổn hển: "Cô giáo của bọn mình bảo mình theo giúp việc, không cho mình đi học thể dục, mình vất vả lắm mới, mới..."
"À." Bé gật đầu.
Cuối cùng Lâm Dương cũng thở đều trở lại, ngẩng đầu mới phát hiện Dư Châu Châu có chút kỳ lạ.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ nào?
Hình như là... cô bình tĩnh hơn thường ngày.
Cái này cũng được coi là kỳ lạ sao?
Lâm Dương cũng không quan tâm, cậu có việc gấp cần thương lượng với cô bé: "Bố mẹ mình nói dạo này ở gần đây có cướp giật, không an toàn, không cho mình tự về nhà. Hàng ngày bố mẹ đều lái xe tới đón mình. Mình xin bố mẹ cả buổi, kết quả hôm qua mẹ nổi giận, kéo mình đi mất. Cậu về nhà một mình không an toàn, mình đã nói với bố mẹ, dù sao nhà chúng ta cũng gần nhau, về sau cậu cũng ngồi xe về cùng mình đi, được không?"
Thì ra là vậy. Trong nháy mắt, Dư Châu Châu mừng rỡ như trút được gánh nặng, nhưng chỉ giây tiếp theo, bộ não nhạy bén quá đáng lại nói với bé, chuyện không phải thế.
Giống như ngày hôm qua, Tưởng Xuyên đã nói, bố mẹ tôi "cũng" bảo phải cách xa bạn một chút.
Dư Châu Châu nghiêng đầu hỏi: "Vậy bố mẹ cậu nói thế nào?"
"Bố mẹ mình?"
"Cậu bảo muốn mình ngồi xe nhà cậu về, bố mẹ cậu nói thế nào?"
Lâm Dương nhếch miệng, sau đó liền im lặng.
Lâm Dương còn nhớ, hôm qua mẹ bị cậu làm phiền không nhịn được nữa, sau cùng còn hét lên với cậu: "Sao con lại nhiều chuyện như vậy? Yên tĩnh một chút đi được không?"
Mà bố, tuy giọng điệu vẫn rất ôn hòa nhưng lời nói cũng là: "Dương Dương, hai ngày tới Xuyến Xuyến và Tưởng Xuyên muốn tới nhà mình cùng học piano. Sau này chắc bố phải đón cả ba các con, chỉ sợ xe mình không đủ chỗ. Hơn nữa, bố mẹ cũng không quen phụ huynh của Châu Châu, cứ tùy tiện đưa đón con nhà người ta, e là bố mẹ cô bé sẽ có ý kiến."
Hình như rất có lý, nhưng cũng rất kỳ lạ.
Bỗng nhiên, Lâm Dương cảm thấy bố mẹ mình không thích Dư Châu Châu. Nhưng mà sao cậu có thể nói thế với Dư Châu Châu đây. Huống hồ, bố mẹ mình tốt như vậy, sao có thể làm sai được? Cho nên... Cho nên... Lâm Dương thấy thế giới của mình hoàn toàn hỗn loạn, cậu chỉ có thể chạy tới nói với Dư Châu Châu, tuy rằng tình hình hiện tại có chút rối loạn, nhưng chí ít...
Chí ít lòng cậu không hỗn loạn chút nào.
Đối với Dư Châu Châu, sự im lặng của Lâm Dương lại thành một hàm nghĩa khác.
Quả nhiên là bảo cậu cách xa mình ra một chút, đúng không?
"Mẹ mình sẽ tới đón mình," bé nói, "Lâm Dương, cảm ơn ý tốt của cậu."
Cảm ơn cậu, Dư Châu Châu nghĩ. Cậu còn có thể tới tìm tớ đã tốt lắm rồi.
Vậy là đủ rồi.
"Châu Châu... cậu nói dối."
"Mình đâu có."
"Cậu nói dối."
Dư Châu Châu bình tĩnh nhìn Lâm Dương, vẻ mặt không biểu cảm của cô bé khiến Lâm Dương bắt đầu sợ hãi. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một Dư Châu Châu như vậy.
"Ai cũng nói dối hết, Lâm Dương ạ."
Lâm Dương chỉ cảm thấy trong lòng chua xót kỳ lạ, cậu chưa từng gặp phải mối nguy lớn thế này.
"Đúng rồi, cậu chờ tớ một lát."
Dư Châu Châu vội vã chạy về lớp, lấy hộp băng tổng hợp 64 trò từ trong cặp ra.
"Tặng cho cậu."
Dư Kiều mà biết chắc sẽ khóc mất... Dư Châu Châu lắc đầu, gạt hình ảnh của ông anh ra khỏi đầu.
"... Mình không... cảm ơn cậu, mình chơi xong sẽ trả lại cho cậu, bằng không chúng ta đổi cho nhau đi, mỗi người cầm chơi một tuần, được không?" Quả nhiên Lâm Dương vui mừng ra mặt —— chỉ là niềm vui lần này không còn đơn thuần như trước, mà còn có chút sợ hãi và muốn lấy lòng.
"Không cần," Dư Châu Châu chắp tay ra sau lưng, đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Lâm Dương.
"Lâm Dương, mình không muốn chơi với cậu nữa."
...
Quả bóng bay màu đỏ buộc ở then cửa sổ cuối cùng cũng chậm rãi xì hơi thành khối bầu dục nhỏ nhỏ, mềm mềm. Dư Châu Châu tháo xuống, đặt vào hộp bánh bích quy dưới gầm giường.
Bé chạy vào phòng trong lúc bà ngoại còn đang ngủ say, kiểm tra bình truyền, sau đó đi gọi mẹ, phải rút kim rồi.
Dư Châu Châu đứng một bên nhìn mẹ gỡ bình nước biển từ trên giá xuống, đặt lên cạnh bàn.
Cái bình trống trơn, bên trong là ít chất lỏng trong veo màu vàng.
Dư Châu Châu chợt nhớ tới nước thánh, bé dùng cái bình giống thế này, đổ đầy nước máy, sau đó vượt qua núi Ma giới, đi cứu hai vị thần Thu Đông và Xuân Hạ.
Bé nhớ Lâm Dương từng hỏi, về sau thì thế nào?
Về sau?
Về sau bọn họ có ở bên nhau không?
Hẳn là... không.
Vì sao?
Chẳng vì sao hết.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận