Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 35: Phần 4: Không thể quay về tên gọi lúc nhỏ - Đường về nhà

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 398 lượt xem
  • 2177 chữ
  • 2020-12-09 19:36:58

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi cả dàn nhạc luyện tập xong, Dư Châu Châu không hề vội vã đi cất đàn. Hôm nay, cô tự mình mang đàn đến tập luyện, không sử dụng đàn chung của dàn nhạc.

Mười lăm phút nữa, cô còn phải tham gia luyện tập cho hội báo diễn xuất năm mới. Dư Châu Châu đã tham gia cùng Tứ Trọng Tấu của bọn Trần An. *

(* Tứ Trọng Tấu: Một bộ phim truyền hình Nhật Bản, tên Tiếng Anh là "Quartet". Nhân vật chính của phim là một nhóm nhạc gồm 4 người, 2 nữ 2 nam.)

Sau khi mọi người đã về hết, cô mới cẩn thận ôm đàn cùng cặp sách di chuyển đến một phòng tập luyện cỡ trung khác, Trần An cùng hai thành viên khác đang cùng nhau trò chuyện. Trần An lớp 11, hai thành viên kia đều lớp 9, chỉ có Dư Châu Châu hãy đang còn là cô bé con.

"Học trưởng, hai ngày này anh có rảnh để nhận một cuộc điện thoại của bố em không? Haizz, anh đừng cáu, em cũng phiền chết rồi. Họ đều hy vọng em sẽ thi đỗ vào Chấn Hoa, nhưng kì thi vừa rồi của tỉnh thậm chí còn chưa lọt được vào đến top 500, suýt nữa thì bị bố lột da. Em sớm đã không còn muốn đến dàn nhạc rồi, nhưng họ đều vì 5 điểm cộng trong kì thi chuyển cấp mà bắt em phải đến luyện tập. Bố nói muốn hỏi chất lượng giáo viên lớp 12 bây giờ ở Chấn Hoa ra sao, bởi sang năm nếu em nhập học thì chủ nhiệm lớp sẽ là các giáo viên 12 bây giờ mà, bố muốn tìm hiểu trước một chút." Anh mặt tròn kéo viola vừa nới vừa điều chỉnh dây đàn.

Chị gái tóc ngắn đang lau đàn bên cạnh cười ha ha, "Bố cậu nghĩ thật xa, cậu có thể thi đỗ được Chấn Hoa hay không vẫn còn chưa biết, đã vội suy nghĩ về vấn đề phân lớp rồi. Xa xôi, thực sự là quá xa xôi."

Anh mặt tròn có chút không vui, "Thì có làm sao, cùng lắm thì vào bằng tiền, mỗi mấy vạn."

"Mỗi mấy vạn? Được, nhà các cậu có tiền, nhà các cậu thật có tiền." Chị tóc ngắn nhếch mép vòng qua lưng rời đi.

Trần An vẫn đứng bên cạnh không nói gì, mỉm cười xem bọn họ đấu võ mồm, xa xa trông thấy Dư Châu Châu ôm cello ở cửa, mới mở miệng ngắt lời: "Bắt đầu tập luyện, Châu Châu tới rồi. Chúng ta kết thúc sớm một chút, nếu không sẽ không kịp giờ xem hoạt hình của em ấy."

Hai người còn lại cười khúc khích, anh trai mặt tròn kêu lên, "Thanh xuân, đây mới là thanh xuân..."

Dư Châu Châu đỏ mặt, hung tợn trợn mắt với Trần An. Anh buông thõng tay, không hề áy náy mà nhìn cô nhếch miệng cười.

Quá trình tập luyện rất suôn sẻ, Trần An có ngừng mấy lần, chơi lại những đoạn hợp âm không khớp, mới 5 giờ 15 phút, anh đã tuyên bố kết thúc tập luyện.

Hai người còn lại phải vội vã chạy tới lớp học bổ túc thi Trung học, vì vậy Trần An giúp Dư Châu Châu mang đàn, đưa cô về nhà.

"Thật sự là không cần mà." Dư Châu Châu xấu hổ từ chối.

"Trời lạnh đường trơn, em một mình đeo cây đàn lớn thế này chen lên xe, quá thiếu an toàn." Lúc nói chuyện, Trần An thở ra luồng khí trắng thoảng qua, Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn bóng hình anh mờ ảo sau làn khói, đáy lòng bất giác cảm thấy ấm áp.

"Cảm ơn anh."

Trần An vẫn cứ thích vò rối tóc Dư Châu Châu, từ cao nhìn xuống, cho dù cô có đội mũ len nhỏ, anh cũng sẽ xoa đi xoa lại bên ngoài mũ.

"Không cần khách sáo."

Mùa đông phía Bắc ban đêm trời tối rất nhanh, ánh đèn rực rỡ vừa được bật sáng. Dư Châu Châu hết sức thận trọng nhìn dưới chân, hôm nay cô đi giày đế bằng, cho nên có thể rất dễ trượt ngã.

Đột nhiên cảm thấy tay phải bị giữ chặt, là Trần An giữ tay cô, găng tay xám đậm siết chặt lấy găng tay xám nhạt. Cô cười cười, "Cảm ơn, đoạn đường này đặc biệt trơn."

"Cho nên mới nói em một mình đeo đàn rất nguy hiểm."

Bọn họ băng qua quảng trường phía trước cung thiếu nhi, tới cổng lớn, Trần An vẫy một chiếc taxi.

"Châu Châu giờ đang xem hoạt hình gì?" Trần An ngồi ở ghế lái phụ quay đầu xuống hỏi.

Dư Châu Châu nghe thấy, vẻ mặt lập tức không còn giữ được bình tĩnh: "'Slam Dunk' ạ, siêu, siêu, siêu hay!" *

(* Slam Dunk: là một bộ truyện tranh nổi tiếng nằm trong top 9 manga bán chạy nhất mọi thời đại, kể về một đội bóng rổ ở trường trung học Shōhoku.)

Đôi lông mày dễ coi của Trần An cũng cong lên, "A, là cái này hả, anh cũng thích."

Mỗi khi Dư Châu Châu nhắc tới loại hoạt hình như "Thủy thủy mặt trăng", Trần An sẽ bày ra vẻ mặt dở khóc dở cười, nhưng lần này, anh nói, anh cũng thích. Dư Châu Châu lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, kết quả là đầu cụng mạnh vào trần xe.

"Em có sao không, kích động đến vậy cơ à?"

Dư Châu Châu đau đến mức lệ rơi ròng ròng, ngẩng đầu nhìn ánh đèn của chiếc xe phía trước, trong mắt dường như loang loáng bóng hai ngọn đèn.

"Bởi vì... Cực kì hay."

Trần An cười vang, anh biết Dư Châu Châu trưởng thành hơn một chút so với các cô bé cùng tuổi, nói chuyện, làm việc cũng rất có chủ kiến riêng. Song, hễ đề cập đến người hoặc vật mà cô coi trọng thì sẽ luôn dùng những từ ngữ đơn giản mộc mạc nhất, hết lần này đến lần khác nhắc đi nhắc lại để vụng về biểu đạt sự yêu thích của mình.

"Chính xác. Anh trước kia cũng xem trên TV, sau đó chạy đi thuê nguyên bộ VCD, sau đó lại sưu tầm truyện tranh, chỉ để xem phần giải đấu toàn quốc. Chính xác..."

Trần An dừng lại một lát, cuối cùng vẫn cúi đầu cười, bắt chước dáng vẻ Dư Châu Châu nói, "Chính xác, cực kì hay."

Nữ sinh nhỏ Dư Châu Châu bùng nổ trong khoảnh khắc, "Vậy thì, anh thích ai?"1

Trần An tỏ vẻ đau lòng lắc đầu, "Anh biết rồi, bé con như các em xem Slam Dunk hệt như xem bóng đá, đều là do muốn ngắm trai đẹp."

"Em không thế!" Dư Châu Châu nghiêm túc, trợn tròn hai mắt.

"Ồ?" Trần An hơi nheo mắt, "Vậy vì sao em hỏi anh thích ai?"

Dư Châu Châu ngây ra hồi lâu, mồm há hốc, cuối cùng vẫn đưa tay túm chặt lấy áo lông của anh, "Tóm lại là anh thích ai?"1

Trần An nhún vai, "Anh thích Sakuragi Hanamichi và Yohei Mito."1

Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Dư Châu Châu. Quả thực, mọi người xung quanh cô đều yêu Sakuragi Hanamichi, yêu xem những cảnh Sakuragi Hanamichi mắc lỡm, nhưng sẽ không có ai nói là mình yêu Yohei Mito nhất. Anh là một nhân vật mang đến tính giải trí, nhưng bọn họ chỉ thích anh thôi, chứ không yêu anh.

Trần An hình như sớm đã đoán đoán trước được phản ứng của cô, "Em xem, anh đã nói rồi mà, các em chỉ mê ngắm trai đẹp thôi. Em thích ai? Kaede Rukawa?"

Dư Châu Châu lắc đầu.

"Akira Sendoh?"

Dư Châu Châu lại lắc đầu.

"Thế là ai?"

Dư Châu Châu nghiêng đầu nghĩ rất lâu, mới vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói, "Em không phải thích một người. Em thích bọn họ... Thích dáng vẻ của bọn họ. Dáng vẻ hàng ngày lên lớp, chơi bóng, còn có, dám thách thức, dám khoác loác, nhưng sẽ luôn nỗ lực mà không sợ thua, cũng không sợ xấu hổ. Họ dám chấp nhận thất bại."1

Trần An sửng sốt, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Dư Châu Châu.

Cô bé con trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc cùng ước mơ, đôi mắt phản xạ ánh đèn xe màu cam, lấp lánh một mảnh thâm trầm, bất cẩn một chút là sẽ bị chìm đắm trong đó.

Trần An quay lên, không nhìn cô nữa, "Châu Châu, em có sợ thất bại không?"

Dư Châu Châu gật đầu, "Em có."

Trần An cũng chìm vào im lặng.

Đến gần nhà bà ngoại Châu Châu, Trần An trả tiền cho tài xế trước rồi xuống xe mở cửa ôm lấy cây cello ở ghế sau.

"Anh không đi tiếp luôn à?"

"Để anh tiễn em đến tận nơi." Trần An đeo cello lên vai, "Nhìn em lên nhà rồi, anh sẽ về."

Dư Châu Châu không từ chối nữa. Chỉ là lần này, cô chủ động nắm chặt lấy tay Trần An.

Cô đột nhiên nhớ ra, cũng là trong một ngày trắng trời băng tuyết như thế này, cô đi phía trước, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, song ngẩng đầu lên là lại nhìn thấy Trần An. Lần này, bọn họ lại có thể cùng nhau đi trên con đường trở về nhà.

Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy một loại vui sướng đơn thuần tràn đầy trái tim, nói không rõ là loại cảm giác gì, nhưng lại kiên định chắc chắn. Mỗi lần nhìn thấy Trần An, nhìn dáng vẻ vĩnh viễn bình thản như gió như mây của anh, Dư Châu Châu sẽ cảm thấy, trên thế giới không có gì đáng sợ. Phụ đạo viên khó tính dễ giận của đại đội, giáo viên chủ nhiệm lạnh nhạt ích kỉ, lòng người dễ thay đổi trong lớp, tất cả những chuyện khiến Dư Châu Châu khó chịu, nếu Trần An gặp phải, hẳn là sẽ mỉm cười cho qua.

Trần An là tấm gương của cô. Dư Châu Châu luôn luôn nói với chính mình, mày cần giống với Trần An, nhất định phải giống với Trần An.

Nhưng cô biết tất thảy mọi thứ của mình đều là vụng về bắt chước, cô có thể giả vờ cười, song chung quy chỉ là giả vờ, trong lòng vẫn đau, vẫn quan tâm, vẫn bất bình.

"Châu Châu", đến cửa nhà, Trần An đặt cello trên vai xuống, "Quên chưa nói với em, sau lần biểu diễn cho tết Nguyên đán này, anh sẽ không còn ở trong dàn nhạc nữa."

Động tác đón cello của Dư Châu Châu khựng lại một chút, "Vì sao?"

"Anh đang chuẩn bị cho cuộc thi Toán học và Vật lý, tham gia những cuộc thi này chủ yếu cũng là vì giành lấy cơ hội được tuyển thẳng Đại học. Vốn dĩ chỉ cần học hết năm lớp 10, hợp ước trước kia kí với dàn nhạc cũng xem như bỏ dở rồi, hơn nữa năm đó anh không hề cần 5 điểm cộng đó, cho nên dù có rời dàn nhạc từ hồi cấp Hai cũng chẳng vấn đề. Nhưng vì thầy Cốc và thầy Giang dạy violin nên anh vẫn ở lại. Bây giờ, thầy Cốc và thầy Giang đều đã rời đi, anh ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì."

Dư Châu Châu ngây ra một hồi lâu rồi mới gật đầu, "Ồ, cũng tốt", cô bối rối lắc đầu, "Cũng tốt."

Trần An mỉm cười nhìn bé con vừa lắc đầu vừa nói "Cũng tốt", vẫn không kìm được mà đưa tay xoa đầu cô, "Sau này sẽ thỉnh thoảng đến dàn nhạc chơi, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau."

Loại hứa hẹn này, nhất định không được tin tưởng.

Dư Châu Châu ngửa đầu mỉm cười, "Em biết, nhất định đấy. Anh cần ôn tập cẩn thận."

Cô xách đàn lên vai, vẫy tay với Trần An rồi xoay người rời khỏi.

"Châu Châu!"1

Dư Châu Châu quay đầu, Trần An hai tay xách túi mỉm cười nhìn cô dưới ánh đèn đường màu cam.

"Thực ra, Châu Châu, em là cô bé không sợ thất bại. Phim hoạt hình so với hiện thực khoa trương thuần túy hơn, nhưng hiện thực lại so với phim hoạt hình tàn khốc đặc sắc hơn. Đừng mãi hâm mộ bọn họ, cũng đừng mãi sống trong thế giới tưởng tượng."

Dư Châu Châu muốn nói gì đó, nhưng lại đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, cô vội vàng quay người bước nhanh về phía cửa, không biết vì sao lại muốn lưu lại một bóng lưng phóng khoáng —— giống như bóng lưng cao ráo tự tin của chàng thiếu niên chơi bóng rổ trong ca khúc cuối phim, Dư Châu Châu tay trái giữ chặt túi đựng đàn, tay phải giả vờ làm động tác đập bóng, bên tai như đang vang lên giai điệu của bài hát, đột nhiên cảm thấy rất bi tráng rất phóng khoáng, rất nhiệt huyết rất thanh xuân.

Sau đó trượt chân một cái.

Cả người nhào vào đống rác.

Trần An nói đúng, Dư Châu Châu nghĩ, hiện thực quả thật đặc sắc và tàn khốc hơn nhiều so với phim hoạt hình.

Hoặc có thể nói, chưa chắc đặc sắc hơn, nhưng nhất định sẽ tàn khốc hơn.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top