Tan học, phòng học hỗn loạn. Dư Châu Châu cúi mặt thu dọn bút chì và vở ghi trên mặt bàn, không hề chú ý tới Lâm Dương ở bên kia đang vội vàng chen lấn qua biển người, liều mạng đi tới phía cô.
"Châu, Châu Châu!" khăn quàng đỏ của Lâm Dương đã xộc xệch hết cả, thoạt nhìn có chút khôi hài.
Dư Châu Châu ngẩng đầu, nhìn cậu cười cười, "Chuyện gì?"
Nhìn thấy nụ cười của Dư Châu Châu nụ cười, Lâm Dương đột nhiên đứng khựng lại.
Là nụ cười kiểu này.
Một lần cậu từng nói với Dư Châu Châu rằng, nếu như cậu khó chịu hoặc tức giận, tốt nhất nên biểu hiện ra mặt.
"Lần trước mình cùng cha mẹ đến chơi nhà một thầy lang Đông y, ông ấy nói, muốn biết vui giận ra sao thì cứ nhìn sắc mặt —— cái đó, nói như vậy nhỉ, tớ có nhớ nhầm không?" Lâm Dương dùng ánh mắt thăm dò thoáng qua Dư Châu Châu.
"Ừ, muốn biết vui giận ra sao thì cứ nhìn sắc mặt." Dư Châu Châu gật đầu.
"Phải rồi", nhận được lời khẳng định Lâm Dương tiếp tục cười nói, "ông ấy bảo thể hiện vui giận ra bên ngoài có lợi cho sức khỏe, không nên đè... đè nén... À, phải rồi, đè nén cảm xúc, cơ thể sẽ không thể bài tiết các chất độc." Ông thầy lang nhắc đến rất nhiều từ ngữ Lâm Dương hoàn toàn không hiểu, cho nên chỉ có thể chọn lấy một vài chỗ quan trọng để nói ra.
Dư Châu Châu nghe vậy, trên mặt lại hiện ra nụ cười mà Lâm Dương hoàn toàn không hiểu, cô nheo mắt đánh giá Lâm Dương, ôm quyển sổ ghi chép cho điểm vệ sinh của lớp (7) trước ngực, mơ hồ nói: "Vui giận thể hiện ra bên ngoài cũng cần có tiền vốn."
Lâm Dương ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Dư Châu Châu xoay người rời khỏi, tóc đuôi ngựa luôn kiêu ngạo hơi đung đưa, tựa như những lời mà chính cô cũng không thể hiểu kia là một loại xa cách đứng từ trên cao nhìn xuống.
"Châu Châu, cậu thay đổi rồi."
Giữa phòng học ồn ã, Lâm Dương vốn định đến giải thích và xin lỗi, song cuối cùng lại thốt ra một câu nói kì lạ giống phong cách thường thấy của Dư Châu Châu. Dư Châu Châu nghe vậy thì không cười nữa, cúi đầu thu dọn cặp sách của mình.
Có cái gì là không thay đổi? Gần 5 năm xa cách, những quán ăn nhỏ xung quanh trường học đều đã bị dẹp hết vào lán vì bộ mặt của thành phố, cửa hàng thực phẩm đó sau ba lần đổi chủ thì cuối cùng đã trở thành cửa hàng bán đồ gia dụng, thậm chí Nhà trẻ Chính phủ tỉnh cũng đã bị dời đi, vị trí cũ chuẩn bị xây dựng quảng trường cho người về hưu...
Con đường vốn dẫn về nhà kia, đã sớm không còn về đến nhà nữa rồi.
Có cái gì là không thay đổi đâu hở Lâm Dương? Thẳng thắn thể hiện cảm xúc và ngoan cố không chịu thỏa hiệp, hai thứ này đều cần tiền vốn.
Dư Châu Châu xốc cặp sách nhỏ lên vai, vẫy tay với Lâm Dương rồi đi ra ngoài từ cửa sau.
Không có gì bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của Lăng Tường Xuyến: "Lâm Dương, sao cậu lại ở đây. Tớ và Tưởng Xuyên còn muốn hỏi lần sau cậu lại đến chứ? Cái lớp nào thật chán, bài tập đều dễ như vậy, nhưng mà kể ra thì cũng khó trách. Cậu thấy đó vẫn còn một số ít người không biết làm..."
"Sao cậu phiền phức thế?" Lâm Dương quay người mắng Lăng Tường Xuyến, vội vàng lướt qua đám người đuổi theo Dư Châu Châu.
Mặt Lăng Tường Xuyến thoắt đỏ thoắt trắng, Tưởng Xuyên vạn năm không thay đổi sắc mặt đứng bên cạnh hít một hơi rồi đột nhiên cười lớn.
"Đừng đi nói kẻ khác làm gì. Các cậu đều ngốc như nhau cả mà thôi."
Dư Châu Châu tránh dòng người tập trung ở cầu thang chính, đi xuống từ cầu thang phụ. Loáng thoáng nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô đoán là Lâm Dương, nhưng dù đã cố mấy lần mà khóe miệng vẫn không thể nhếch lên nổi. Vừa nãy khi Lâm Dương nói như vậy về nụ cười của cô, kì thực đã là cực hạn rồi.
Thực ra Dư Châu Châu cảm thấy rất khó xử, vậy nên lúc này không hề muốn nhìn thấy Lâm Dương một chút nào. Bộ dạng quẫn bách lúc đứng trên bục giảng không làm được đề Toán kia chẳng khác nào đem chữ "Ngốc" khắc vào trên trán. Cô chưa từng trách Lâm Dương, bởi Lâm Dương nói không hề sai.
Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn bầu trời ửng đỏ ngoài cửa sổ, hơn bảy giờ rồi, mặc dù bây giờ là mùa hè, thời gian mặt trời lặn càng ngày càng muộn, nhưng hôm nay trời nhiều mây, cho nên bên ngoài đã rất u ám.
Cô lần đầu tiên cảm thấy nặng nề một cách khác thường. Lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về một thứ có tên là "Tương lai".
Cô làm sao mà quên được hồi bé bác cả đã từng giáo huấn anh họ Dư Kiều như thế nào?
"Không vào nổi cấp Hai tốt thì thi không đỗ cấp Ba, mà thi không đỗ cấp Ba thì trượt Đại học, trượt Đại học thì chỉ có ngồi chờ mà ra ngoài đường quét rác! Mà với cái tính tình này của mày thì đến quét đường cũng không quét nổi cho sạch sẽ, chỉ còn nước ngồi hít gió Tây Bắc!"
Gió Tây Bắc liệu có ngon hơn gió Đông Nam không? Dư Châu Châu thầm đùa với chính mình, kết quả phát hiện ra loại truyện cười này cực kì nhàm chán.
Đó là một loại khủng hoảng khi đối với một tương lai bất định.
Thậm chí bắt đầu oán giận chính mình vì sao lúc đầu lại không nhận ra tầm quan trọng của việc thi Olympic, vì sao không sớm một chút bắt đầu chăm chỉ học hành, vì sao...
Chuyện đã qua thì không thể thay đổi. Dư Châu Châu hối hận trong bất lực, đứng ở cầu thang không bóng người, ngẩn ngơ nhìn mảng không trung đỏ sậm phía xa xa.
Tiếng bước chân ngày càng gần khiến cô suýt nữa buột miệng thốt lên, "Lâm Dương, cậu có thể vì mình mà giả làm người ngốc một lát được không?"
Thế nhưng, quay lại, lại nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.
"Không ai thèm lấy mẹ mày? Có đúng không?"
"Cái gì?" Đại não Dư Châu Châu trống rỗng.
"Mẹ tao nói với tao rằng ở trường phải làm ra vẻ không quen biết mày, bởi việc đó có ảnh hưởng không tốt đến cha tao. Có điều, hôm đó mẹ nói với tao rồi, người ta không ai dám lấy mẹ mày, mẹ mày ngồi nói chuyện cả buổi, cuối cùng vẫn là xôi hỏng bỏng không. Chả ma nào thèm lấy sất!"
Chân tay Dư Châu Châu lạnh buốt, cô siết chặt lấy quai cặp sách, cắn môi không nói một lời.
Cô nhớ, mấy năm trước, mẹ từng đưa cô tới gặp một chú, ba người cùng nhau ăn cơm. Mặc dù khi đó cô còn rất ngây thơ nhưng cũng lờ mờ đoán ra được rằng chú đang theo đuổi mẹ. Châu Châu vẫn luôn cảm thấy mẹ mình chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới, thậm chí so với tất cả các bà mẹ trong phim hoạt hình còn xinh đẹp hơn nhiều. Một tiên nữ như mẹ nên được một người thật tốt lấy về nhà.
Chú kia đối xử với bọn họ rất tốt.
Nhưng dạo này quả thực là rất ít xuất hiện rồi.
Dư Châu Châu chưa từng hỏi qua. Mỗi khi mẹ hỏi cô có thích chú kia không, Dư Châu đều sẽ ra sức gật đầu —— cô nhớ từng nghe thấy người lớn nói chuyện là khi phụ huynh tái hôn thường e ngại chuyện thái độ của con cái. Dư Châu Châu sợ bản thân sẽ trở thành trở ngại nên luôn lợi dụng hết cơ hội này đến cơ hội khác để trấn an mẹ, nói với mẹ rằng, con không ngại.
"Cậu là ai?" Cô ngẩng đầu hỏi.
"Châu Thẩm Nhiên!" Lâm Dương thở hồng hộc xuất hiện ở đầu cầu thang, cậu thô bạo túm chặt lấy cổ áo Châu Thẩm Nhiên ——hành động này làm Dư Châu Châu bỗng nhớ tới lần đại hội đoàn thanh niên nọ, khi mọi người cười ồ lên vì cô bị một tên nhóc nào đó sờ mông thì Lâm Dương đã nhanh chóng chạy tới túm cổ áo nó, chính là thằng bé gầy gò đen nhẻm này.
"Mày dựa vào cái gì mà giữ tao? Tao đã làm gì mày?" Tiếng của Châu Thẩm Nhiên the thé, không biết có phải do đã đến thời kì vỡ giọng hay không mà nghe hệt như con vịt nhỏ đang kêu cứu.
"Mày tan học rồi không về nhà đi còn la cà ở đây làm gì? Lại bắt nạt bạn nữ phải không? Mau cút đi cho tao!"
"Lâm Dương, buông tao ra. Nếu mày còn không buông thì tao sẽ đi mách mẹ, mẹ mày đã hứa với mẹ tao rồi. Lần trước mày đánh tao trước mặt nhiều người như vậy, mẹ mày đã phải xin lỗi. Lần này mày vẫn còn dám túm cổ áo tao, ngứa đòn hả?!"
"Cái gì mà mẹ mày mẹ tao? Lớn như thế rồi mà còn động tí là đòi đi mách mẹ, nói xem mẹ mày có nên xấu hổ không?"
Dư Châu Châu lần đầu tiên nghe thấy Lâm Dương hét lớn, thần kinh vừa nãy bị câu nói kia gây choáng rốt cuộc cũng dần dần tỉnh táo lại. Cuộc đối thoại của bọn họ khiến cô không còn ngỡ ngàng.
Châu Thẩm Nhiên này, chính là con trai của người kia.
Bọn họ vậy mà đã học cùng một trường lâu đến như thế. Nếu không phải vì sợ "ảnh hưởng không tốt" thì e rằng thế giới của cô đã sớm bị thằng nhỏ này cùng những người sau lưng nó khuấy đảo điên cuồng rồi.
Sau lưng áo đồng phục trắng của Dư Châu Châu đã ướt đẫm mồ hôi, cô dựa vào cửa sổ, đờ đẫn xem Lâm Dương và Châu Thẩm Nhiên đối đầu.
"Lâm Dương, sao mày cứ thích lo chuyện bao đồng thế? Ha, tao biết rồi, mày thích Dư Châu Châu có đúng không?", Châu Thẩm Nhiên cười cợt, "Mày thích Dư Châu Châu, Dư Châu Châu là đồ con hoang!"
Vẫn là cách xưng hô đó, truyền từ thế hệ trên xuống thế hệ dưới, sự khinh bỉ và độc ác được thừa hưởng nguyên vẹn.
Lời còn chưa dứt, Lâm Dương đã vung tay đấm một cú.
"Nếu cô ấy là đồ con hoang, vậy thì mẹ mày chính là đồ thừa thãi!"
Hai câu nói thô tục duy nhất trong cuộc đời Lâm Dương đều đã tặng hết cho Châu Thẩm Nhiên. Bọn họ ẩu đả một trận, lăn một đường xuống dưới chân Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu chỉ lặng yên quan sát, không nói một lời. Cô lạnh lùng nhìn gạch lát sàn, trong mắt một tia lệ quang cũng không có.
Lâm Dương, đánh chết hắn đi.
***
Dư Châu Châu ngồi tại chỗ, mặt hơi đỏ, nhìn mẹ Lâm Dương hết mắng con trai lại quay sang xin lỗi Châu Thẩm Nhiên. Châu Thẩm Nhiên mặt mũi bầm dập hình như muốn nói gì đó, nhưng miệng không mở nổi, chỉ có hai con mắt đầy tia lửa giận. Giáo viên Mỹ thuật trực ban đứng bên cạnh giảng hòa, tình cảnh cô cùng náo nhiệt, chỉ có mình cô ngồi trên ghế gần cửa nhỏ quan sát bọn họ.
Dư Châu Châu cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu, cũng rất bối rối. Cảm giác giận dữ cùng tủi thân vừa nãy hòa vào nhau khiến cô mất kiểm soát, thấy Lâm Dương đánh Châu Thẩm Nhiên chỉ muốn hô to cổ vũ, nhưng cuối cùng chỉ đứng đờ đẫn ở đó, cũng không buồn ngăn cản. Bây giờ bình tĩnh lại rồi, ngẩng đầu nhìn ánh đèn màu trắng lạnh lẽo, còn có cả gương mặt không mấy chân thực dưới ánh đèn đó của Lâm Dương và Châu Thẩm Nhiên, cô rốt cuộc đã tỉnh táo lại.
Rước họa vào thân rồi.
Dư Châu Châu không nói lên lời, chỉ có thể áy náy nhìn vẻ mặt quật cường của Lâm Dương đang cúi đầu. Mẹ Lâm Dương cũng bừng bừng lửa giận, tuy là đang răn dạy con trai nhưng ánh mắt nhìn về phía Dư Châu Châu thì sắc tựa dao. Dư Châu Châu cúi mặt nhìn dây giày da tím nhạt của mình, phát hiện đã xuất hiện một vài vết nứt, tuy là không mấy rõ ràng. Cô nhìn chằm chằm vào vết nứt, căng thẳng và chuyên chú đến mức độ gáy cũng thấy đau đau.
"Vũ Thanh, chị đừng nóng, bây giờ tôi sẽ đưa Nhiên Nhiên đi bệnh viện. Tôi cũng bị tiểu tổ tông nhà mình làm cho tức chết rồi, hai ngày nay nó đi theo chúng tôi náo loạn, theo ông bà cũng náo. Ở nhà làm loạn đủ rồi, đến lớp Olympic lại còn bắt nạt Nhiên Nhiên, xem ra hỏng thật rồi, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại cho cẩn thận!... Được rồi, chị cũng đừng giận, bây giờ tôi đưa cháu tới bệnh viện tỉnh kiểm tra, chị cứ đi họp đi nhé."
Dư Châu Châu cúi đầu nghe mẹ Lâm Dương nói chuyện điện thoại, dễ dàng suy luận ra, mẹ Lâm Dương cùng người phụ nữ kia hẳn là có quen biết, nói không chừng thậm chí còn rất thân thiết.
Cô lúc này đã không nghe được nhịp trái tim đập, song tư duy đại não lại rõ ràng một cách kì lạ.
Vậy nên, Tưởng Xuyên biết. Vậy nên, Lăng Tường Xuyến biết. Vậy nên, Lâm Dương... nhất định cũng biết.
Cho nên, rất lâu về trước, bọn họ đã từng nói, mẹ bảo tớ tránh xa cậu một chút.
Nước mắt vừa nãy hãy còn long lanh trong vành mắt Dư Châu Châu đều đã khô cả rồi. Cô ngẩng đầu, cảm thấy tim đập mạnh đến mức chực nhảy ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng để bình tĩnh lại.
Giáo viên Mỹ thuật đứng bên cạnh đã mệt mỏi vì phải giảng hòa, bèn đẩy ngọn lửa chiến tranh sang phía khác, "Cô bé à, Dư Châu Châu phải không nhỉ, mau đến đây, xin lỗi một cái, nếu không phải tại em thì cũng làm gì phiền toái như vậy, mau đến đây giải quyết mọi chuyện đi."
Vì sao lại muốn tôi xin lỗi?! Dư Châu Châu đứng dậy, cuối cùng cũng lấy được dũng khí nhìn thẳng vào từng người ở đây.
Cô nhớ lại ánh mắt của mẹ Lâm Dương —— lần đầu tiên cô gặp mẹ Lâm Dương chính là lần làm liên lụy con trai bảo bối của bà bằng hộp cơm trứng cà chua. Mẹ Lâm Dương là người có giáo dục nhưng lại rất bao bọc con trai, bởi vậy nên ánh mắt bà nhìn cô tràn ngập cả đè nén và chỉ trích, cực kì phức tạp.
Giờ đây, ánh mắt bà vẫn phức tạp hệt như vậy, song rõ ràng là sự chỉ trích và tức giận đang chiếm thế thượng phong.
Nên cúi đầu nhượng bộ cho yên chuyên, hay là vẫn sống chết không chịu nhận sai đây?
Dư Châu Châu lần đầu tiên cảm thấy rất sợ hãi, nhưng vẫn phải giữ thẳng sống lưng.
"Không liên quan gì đến Châu Châu, đều là do cháu hư!" Lâm Dương ngẩng đầu kêu lên, không ngờ mẹ cậu lại đánh một cái thật mạnh vào sau gáy, khiến cậu thoáng chốc im bặt, ôm gáy cắn môi, dường như đang cố gắng kìm chế để không khóc.
Mẹ Lâm Dương hạ tay xuống, nhìn con trai bằng ánh mắt tràn ngập hối hận cùng xót xa, nhưng vẫn bày ra một vẻ mặt vô cùng tức giận và nghiêm túc.
Dư Châu Châu dựa vào tường, đột nhiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Trước ánh nhìn chằm chằm của hai người lớn, cô đi tới trước mặt Châu Thẩm Nhiên.
Xin lỗi. Dư Châu Châu cúi người, nhẹ nhàng nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận