Sau khi xin phép bà, Dư Châu Châu chạy đến cửa phòng Dư Linh Linh, muốn nhờ cậu hai đưa mình đến bệnh viện số hai của Tỉnh.
Chưa bước vào phòng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau vọng ra từ bên trong.
"Lúc tôi quản lí con thì anh luôn ngăn cản, anh lại không lo giáo dục, cả ngày cùng đám anh em kia ở bên ngoài uống rượu. Anh uống, tôi không cản, nhưng người ta uống là vì làm ăn, là để kiếm tiền cho gia đình, còn các anh thì sao? Đứa bé này càng lúc càng giống người nhà các người, bướng bỉnh cứng đầu, suốt ngày nghĩ ngợi vẩn vơ, chuyện quan trọng thì bỏ bê, sách vở thì toàn xem loại nhố nhăng, yêu đương loạn xì ngậu. Không lẽ anh muốn giương mắt lên nhìn nó thi trượt Đại học rồi bước lên con đường năm xưa của bà chị anh?!"
Nghe thấy ba chữ "bà chị anh", Dư Châu Châu lùi lại vài bước, xấu hổ mà giận dữ nhìn tay nắm cửa, cân nhắc rất lâu rồi cuối cùng vẫn chạy về phòng.
Dư Đình Đình cùng bố mẹ ra ngoài ăn cơm rồi, Dư Châu Châu không còn cách nào khác, cô rất vội đến bệnh viện thăm thầy Cốc, bởi vậy không kinh động bà ngoại đang xem tivi trong phòng khách, lặng lẽ mặc áo khoác, lấy 100 tệ trong ngăn kéo giấu vào túi quần rồi mở cửa lẻn ra ngoài.
Lần đầu tiên một mình ngồi taxi, Dư Châu Châu ngồi ở ghế sau, trong đầu hết lần này đến lần khác nghĩ về tin tức giết người cướp của mà báo chiều nay vừa đưa lên. Cô nắm chặt lấy tay nắm cửa, sẵn sàng bất kì lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi xe.
Hay là... nếu như cái tên tài xế mặt đầy râu vừa nhìn đã có cảm giác bất lương này đúng là côn đồ, mà cô lại khống chế được hắn... Có phải sẽ trở thành tấm gương thiếu niên sáng được đăng báo, sau đó được tuyển vào trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm không?
Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy hưng phấn.
Chú côn đồ à, giúp cháu một phen đi!
Vẫn còn đang nhìn cửa sổ ảo tưởng thì đột nhiên xe phanh gấp, khiến cô va mạnh vào lưng ghế lái phụ phía trước.
"Đến rồi." Chú râu rậm lời ít mà ý nhiều.
Giấc mơ đẹp của Dư Châu Châu vỡ thành ngàn mảnh. Cô ngồi thẳng dậy, mở cửa xe.
"Tiểu cô nương, cháu còn chưa trả tiền!"
Dư Châu Châu trong tư thế nửa ngồi trên xe nửa bước xuống đường. Cô hơi căng thẳng che túi quần, tờ 100 tệ bên hông như đang nóng lên.
"Cháu... Chú... Cháu không mang nhiều tiền..."
Dư Châu Châu và tài xế nhìn nhau, qua vài giây, đột nhiên chú ta cười phá lên.
"Cháu không mang nhiều, chú cũng chẳng cần bao nhiêu. 10 tệ thôi, số lẻ bớt cho cháu. Không thể đi xe chùa được đúng không?"
Mặt Dư Châu Châu nóng bừng lên, đỉnh đầu như bốc lên khói trắng. Cô đưa tờ 100 tệ, chú tài xế dựa vào ánh đèn màu cam trong xe kiểm tra thật giả một chút rồi lấy ra 90 tệ trả lại cô.
Suy nghĩ miên man cộng lo lắng quá độ vô tình lại giúp Dư Châu Châu được giải thoát khỏi tâm trạng sa sút do Toán Olympic, nhưng khi vừa bước qua cửa lớn của bệnh viện số Hai thì mùi sát trùng cùng ánh đèn yếu ớt táp vào mặt khiến cô loáng cái như bước vào một thế giới hỗn độn khác.
Thầy Cốc sắp không ổn rồi. Một sự thật rất đơn giản mà tàn khốc.
Cảm xúc của con người cũng giống như thời tiết tháng Tư, thay đổi thất thường. Dư Châu Châu chưa từng tiếp xúc với cái chết, tuy nhiên xuất phát từ phản ứng của bản năng tự nhiên, chỉ cần nghĩ đến điều này là nước mắt cô đã có thể chảy ròng ròng xuống.
Theo sự chỉ dẫn của y tá, cô chạy lên tầng 5, đi tới hành lang phòng ICU. *
(* Viết tắt của Intensive Care Unit, hình như dịch ra Tiếng Việt là phòng hồi sức/chăm sóc tích cực thì phải.)
Trong tình huống này, Dư Châu Châu vẫn cứ suy nghĩ linh tinh, cô cảm thấy như vậy là bất kính với Cốc gia gia, nhưng cô quả thực không khống chế nổi. Cô tưởng tượng ra cảnh một nhóm bác sĩ mặc áo trắng đi bước ra từ phòng, vừa kéo khẩu trang xuống vừa nói, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Lát sau lại biến thành tất cả học sinh vây quanh giường mà khóc, mà thầy Cốc trong những thời khắc cuối cùng vẫn cố gắng trăn trối, từ ái xoa đầu bọn họ...
Rất nhanh, Dư Châu Châu đã phát hiện ra rằng phim truyền hình đều là lừa gạt.
Bên ngoài phòng ICU không hề hoang vu yên tĩnh, cũng không có bầu không khí căng thẳng, thậm chí còn chẳng có đám học sinh đứng rơi lệ nào.
Chỉ có Trần An mặc áo sơ mi trắng đứng đó, giống như thiên sứ cuối cùng trên thế gian.
"Châu Châu? Em tự mình đến đây à?"
Dư Châu Châu thở hổn hển, dùng tay chống đầu gối, mệt không nói nên lời, chỉ biết gật đầu.
"Muộn như vậy rồi không an toàn chút nào. Để anh gọi điện cho người nhà em." Trần An vừa nói vừa lấy một chiếc di động màu đen không to không nhỏ ra bấm số. Dư Châu Châu từng thấy mẹ cũng có loại điện thoại tương tự, cô dùng nó để chơi trò con rắn tham ăn.
"Vâng, cô đừng lo lắng ạ, chắc là do em ấy nóng ruột quá đấy thôi. Cô yên tâm, cháu sẽ đưa em về nhà. Bất cứ lúc nào cô có thể gọi cho cháu, đúng, cháu tên Trần An ạ. Số của cháu là 139XXXXXXXX ..."
Trần An ngắt điện thoại rồi mới xoa đầu Dư Châu Châu, nói, "Lần sau không được thế này nữa nhé."3
Dư Châu Châu mím môi gật gật, "Em cũng là bất đắc dĩ thôi mà."
Trần An có chút khó hiểu nhìn cô, hơi suy tư một lát nhưng rồi vẫn không hỏi gì, chỉ chỉ về phía cánh cửa thủy tinh, "Thầy Cốc hôn mê rồi, đang cấp cứu."
Dư Châu Châu kiễng chân nhòm vào trong, nhưng cái gì cũng không thấy.
"Vì sao chỉ có chúng ta? Những người khác đâu?"
"Còn có thể có ai nữa?" Trần An cúi đầu nhìn cô.
Đúng vậy, còn có thể có ai? Thầy Cốc không con cái, vợ đã qua đời nhiều năm vì ung thư vú, cung Thiếu nhi là toàn bộ kí thác tinh thần của ông, ông không có người nhà.
"Đoàn viên khác? Còn có cả giáo viên trong cung nữa?"
"Mấy vị giáo viên trong dàn nhạc đã đến, nhưng họ vừa ra bên ngoài mua quần áo rồi, vẫn chưa thấy về."
"Mua quần áo?"
"Áo liệm."
"Thú ... y?" *
(* Trong tiếng Trung, hai chữ "áo liệm" và "thú y" có phát âm giống nhau.)
Trần An bật cười, "Chính là loại quần áo mà người sau khi qua đời phải mặc, để tham gia... tang lễ của chính mình."
Thầy Cốc vẫn còn đang cấp cứu, vậy mà áo liệm đã mua rồi.
"Phải mặc vào ngay sau khi vừa từ trần, nếu không thân thể cứng lại rồi sẽ rất khó khăn."
Ngữ điệu của Trần An vô cùng bình tĩnh, không hề có cảm xúc, anh trước sau vẫn chỉ mang một nụ cười nhẹ, nhưng đến một chút hơi ấm cũng không có. Dư Châu Châu chưa từng nhìn thấy một Trần An như vậy. Cô có chút hoảng sợ.
"Anh... rất quen thuộc với trình tự của những thứ này?"
"À..." Suy nghĩ của Trần An hình như bị gián đoạn, anh khôi phục lại trạng thái bình thường, gật đầu với Dư Châu Châu, "Lúc ông ngoại qua đời, là anh giúp ông mặc áo liệm."
Dư Châu Châu cảm thấy rất khó chịu, cô không biết nói gì cho phải, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cánh cửa đó, khô khan nói, "Các học sinh khác vì sao không đến?"
"Vì sao bọn họ phải đến?" Trần An lãnh đạm hỏi lại.
"Bọn họ không nên đến sao? Thê lương quá..." Dư Châu Châu thử dùng từ mà cô chỉ sử dụng lúc viết văn, "Thật thê lương quá..."
"Đúng vậy, chính xác, nên càng nhiều người đến càng tốt, để mang đến cho thầy thêm sự ấm áp và cảm động." Giọng nói Trần An có chút châm chọc, thậm chí còn hơi giận dữ, nhưng Dư Châu Châu có cảm giác không phải nhằm vào mình.
Ánh mắt Trần An đã sớm xuyên qua hành lang, tới một nơi mà Dư Châu Châu không hiểu được.
"Nhưng dù có ấm áp cảm động đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến người chết. Những thứ đó đều là làm cho người sống xem. Dù đứng ngoài phòng cấp cứu này là 200 người thì cũng không khác biệt, thầy đều không thể nhìn thấy, hay không thể cảm thấy khó chịu."
Trần An dừng lại một chút, nửa ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Dư Châu Châu, "Khó chịu, thực ra là em. Hơn nữa cũng chỉ có em mà thôi."
Trần An như thế này, quả thực vừa đáng sợ lại vừa đáng thương. Dư Châu Châu cảm thấy đại não dừng hoạt động rồi, lời Trần An nói cô nghe không hiểu —— lại hình như có thể nghe hiểu.
"Vậy vì sao anh lại gọi em đến đây?" Cô có chút sợ hãi hỏi.
"Bởi vì em thật lòng thích thầy Cốc, thầy Cốc cũng thích em."
"Người khác không thích thầy Cốc sao?"
Trần An cười mờ mịt, anh ôm lấy vai Dư Châu Châu, "Châu Châu, em cảm thấy thầy Cốc là người thế nào?"
"Thầy Cốc là người tốt." Dư Châu Châu vô cùng nghiêm túc thốt ra từng chữ một.
"Tốt kiểu gì?"
Dư Châu Châu ngây người. Nụ cười của Trần An dường như vô cùng xa xôi.
"Trên thế giới này, đối xử với em tốt thì chính là người tốt, đối xử với em không tốt thì chính là người xấu." Trần An gõ lên trán cô, "Chỉ đơn giản vậy thôi."
"Không phải!" Dư Châu Châu hơi giận dữ, cô không thích Trần An này.
"Người tốt đều rất lương thiện, rất... công bằng, bọn họ sẽ không xem thường người khác, cũng sẽ không thiên vị, hơn nữa..." Cô vò đầu bứt tai tìm ra định nghĩa người tốt của chính mình, phí công tranh luận cùng một anh trai lớn giữa hành lang đêm trống trải.
"Thầy Cốc đối với em lương thiện, đối với em công bằng, cũng không xem thường em, càng sẽ không thiên vị —— không, ông có thiên vị, nhưng đối tượng ông thiên vị lại là em. Cho nên ông là người tốt. Nhưng nếu anh nói với em, ông cũng nhận hối lộ, với những em bé không có tiền đồ cũng không hề ngăn cản đến cung Thiếu nhi theo đuổi ước mơ, thậm chí còn ngợi khen để lừa gạt phụ huynh của bọn họ. Lúc sắp xếp vị trí trong dàn nhạc, ông cũng không công bằng, cũng có sự thiên vị. Rất nhiều người không thích ông, đối với người khác mà nói, thầy Cốc, là người xấu."
Dư Châu Châu lặng yên đứng đó, không hét lên anh bịa đặt hay òa khóc chạy mất. Cô nghiêm túc suy tư lời mà Trần An nói, hồi tưởng thái độ của các thành viên khác trong ban nhạc với thầy Cốc, cúi đầu, nhanh chóng tự đưa ra phán đoán.
Rất lâu sau, cô mới quật cường ngẩng đầu lên, "Thầy đối với em là người tốt, vậy đã đủ rồi."
Trần An mỉm cười, "Xem ra em nghe hiểu rồi."
Dư Châu Châu vẫn chờ mong vào sự phân rõ trắng đen như trong phim hoạt hình hay thế giới tưởng tượng, nhưng thời khắc đó, cô đã học được một phương thức khác để an ủi chính mình, một loại phương thức khác để ứng phó với thế giới vừa đặc sắc lại tàn khốc này.
Bất luận là người tàn nhẫn, bạc bẽo, ích kỉ đến đâu, kì thực đều có một người nào đó mà họ hết lòng thương yêu. Chỉ là, người đó không phải cô mà thôi. Giống như trong mắt rất nhiều bạn học trong lớp, cô Vu là giáo viên chủ nhiệm vừa tốt lại vừa dịu dàng —— cho dù là ảo giác, cũng không cần phải đập vỡ.
Trần An quay đầu lại, dịu dàng vỗ vỗ vai cô.
"Thầy đối với anh rất tốt." Trần An nói.
Nhưng từ trước đến nay, Trần An luôn chỉ là người đứng ngoài quan sát thế giới đen trắng lẫn lộn đó.
Lần này, anh đã cùng kéo Dư Châu Châu lên sân khấu.
Mặc dù Dư Châu Châu vẫn không biết vì sao anh lại chìa tay ra với mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận