Lâm Dương bị cô làm cho giật mình. Tâm tình Dư Châu Châu chuyển biến nhanh như vậy, cậu có chút không phản ứng kịp. Người tuyết mang ánh mắt trống rỗng, giọng nói hững hờ vừa ngồi trên xà đơn ban nãy dường như loáng cái đã biến mất.
Nhưng mà cậu rất vui. Cậu không thích Dư Châu Châu vừa xoa đầu mình vừa nói mấy lời kì quái đó. Chúng tựa như một tấm màn chắn làm cho hai người cách nhau rất xa.
"Mau ra tay!" Dư Châu Châu thúc giục Chiêm Yến Phi, song đối phương lại chỉ biết quẫn bách nhìn Lâm Dương.
"Tại sao phải diệt khẩu?" Lâm Dương tức giận ngẩng đầu nhìn Dư Châu Châu bừng bừng khí thế trên xà đơn.
Dư Châu Châu khựng lại một giây, bắt chước giọng nói âm trầm của đại thúc trên tivi: "Bởi vì, chỉ người chết mới có thể giữ được bí mật."
Lâm Dương kêu lên, "Nói bậy! Cậu chỉ biết mỗi cái biện pháp diệt khẩu này thôi à?"
Chiêm Yến Phi đứng một bên thật thà hỏi, "Thế thì phải làm như thế nào?"
Lâm Dương đột nhiên tiến lên một bước, giữ chắc tay áo Dư Châu Châu kéo cô từ trên xà đơn xuống, nở nụ cười rạng rỡ —— nụ cười mà chính cậu từng cho rằng đã sớm héo hon.
"Cậu có thể lôi kéo mình!"
Dư Châu Châu ngây ngốc. Bạn học Lâm Dương tinh thần phấn chấn kia kì thực chưa cần kéo đã tự ngã xuống đống bùn rồi.
Chiêm Yến Phi vừa nãy hãy còn ngơ ngác vì sợ hãi giờ cũng bật cười, "Liên đội trưởng, cậu thật là sa đọa."1
Lâm Dương vừa quy hàng đã lập tức chiếm lấy vị trí chỉ huy, cậu kéo tay Dư Châu Châu, hưng phấn nhìn xung quanh sân vận động, "Chúng ta phải đi ra ngoài, nếu không sẽ bị bạn học khác nhìn thấy. Bây giờ là tiết ba buổi chiều, chúng ta có thể trốn hai tiết, sau đó trực tiếp về phòng học lấy cặp sách. Nếu người khác hỏi thì sẽ nói giáo viên phụ đạo bảo đi sang hàng photo đối diện cổng để lấy báo trường, đợi mãi không thấy gì, hóa ra là bị trêu. Cổng không khóa, đi thôi, ra ngoài chơi!"
Dư Châu Châu bị chấn động hoàn toàn.
"Lâm Dương, cậu lần đầu tiên trốn học à..."
Chiêm Yến Phi thì lại chú ý đến việc khác.
"Liên đội trưởng, cậu hành động thật nhanh nhẹn..."
Lâm Dương đến giờ mới phát hiện ra lúc nãy máu nóng dồn lên đỉnh đầu khiến cậu tuôn ra một tràng, xấu hổ sờ sờ gáy, nghẹn họng hồi lâu mới nói, "Trốn một lần tiết Mỹ thuật rồi... Về nhà xem bóng đá..."
Dư Châu Châu bắt đầu lo lắng – người thực sự cần bị diệt khẩu phải là cô mới đúng.
Cô thở dài một tiếng, luồng khí trắng tựa như quỹ đạo của một chiếc máy bay.
"Vậy nên," cô vươn tay trái dắt Chiêm Yến Phi, tay phải thì... đang bị Lâm Dương nắm chặt, hít sâu một hơi, lớn giọng nói, "Bây giờ... Chúng ta bùng học!!!"
Chạy trên nền tuyết xốp chẳng phải chuyện dễ dàng, nhưng Dư Châu Châu cứ thế xông về phía trước, hai bên trái phải vì chưa phản ứng kịp nên vẫn đứng đực ra đó, kìm hãm tốc độ cô. Dư Châu Châu đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ nhìn thấy máy bay đều là ba chiếc xếp thành hình tam giác, cùng nhau bay về phía trước —— giống như bọn họ hiện giờ.
Chạy ra khỏi cổng sắt rồi, cô mới từ từ chậm lại, cúi người thở hổn hển, buông tay Chiêm Yến Phi ra.
Chiêm Yến Phi nghiêng đầu, cười cười, "Liên đội trưởng, sao cậu vẫn còn nắm tay Châu Châu?"
Lâm Dương sực tỉnh, mặt nóng như bị bỏng, giật mình buông tay Dư Châu Châu. Dư Châu Châu cũng sững sờ một lát, cúi đầu, nhưng không thấy xấu hổ.
Trên người Tiểu Yến Tử cũng phủ đầy tuyết trắng. Hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt mũm mĩm của cô lộ rõ, nhìn tình thế quẫn bách của hai người, nụ cười mang chút ý tứ sâu xa.
Lâm Dương vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "Gần đây có một tòa nhà đang xây dở, lần trước lúc lái xa qua đó bố từng nói với tớ có thể chơi ném tuyết được."
Dư Châu Châu lắc đầu, thù rất dai nói, "Mình thắng không nổi cậu."
Chiêm Yến Phi lại rất đồng tình gật đầu, "Đi thôi, hai chúng mình một đội, cậu ấy một đội!"
Tòa nhà xây dở dường như nghiễm nhiên được xem là sân chơi. Lâm Dương không biết từ đâu lôi ra một lốp xe lớn, vất vả đẩy lên đỉnh đống đất. Lớp tuyết ở trên đã biến nó thành một ngọn núi tuyết, cậu đứng trên đỉnh, vẫy tay với Châu Châu, "Lên đi, mình đẩy cậu xuống."
Dư Châu Châu sầm mặt. Quả nhiên, cậu ta sắp sửa ra tay với mình rồi.
Hơn nữa còn bắt mình phải chủ động chịu chết.
Vẻ sợ hãi thận trọng trên khuôn mặt cô khiến Lâm Dương dở khóc dở cười, "Ý mình là cậu ngồi trong lốp xe, mình sẽ đẩy cậu từ trên cao xuống, chơi rất vui, nếu cậu không tin thì —— Chiêm Yến Phi Chiêm Yến Phi, cậu trước vậy!"
Chiêm Yến Phi lùi về sau một bước, "Cậu quá bất công rồi liên đội trưởng. Dựa vào cái gì mà Châu Châu sợ lại đòi lôi mình ra làm thí nghiệm?"
Mặt Lâm Dương hơi đỏ, chỉ vào hai người hổn hển nói, "Nhát gan y như nhau. Thôi, nhìn mình đây!"
Vừa dứt lời, cậu đã nhảy dựng lên, ngồi vào trong lốp xe, dồn lực khiến chiếc lốp từ trên đỉnh núi tuyết lao xuống, bạn nhỏ Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi đồng thanh hét lớn. Vừa vặn gặp phải một mảng băng, cậu từ từ giảm tốc độ rồi bình thả đứng dậy.
"Thế nào? Thấy vui không?" Lâm Dương cười hì hì ngẩng đầu nhìn Dư Châu Châu, mang vẻ mặt cung kính như thể đang dâng hiến vật báu.
Sắc mặt Dư Châu Châu lạnh lùng, chân phải giẫm lên lốp xe, hung ác đá một cái —— Lâm Dương cùng cái lốp đổ nhào.
"Quả thực chơi rất vui." Cô cười tủm tỉm nói.
Rồi một phút sau liền bị Lâm Dương kéo như kéo xác chết lên đỉnh núi tuyết.
Lâm Dương ấn cô vào bên trong lốp xe, chân phải đạp đạp khiến nó di chuyển, nhìn sắc mặt sợ hãi của Dư Châu Châu cười hắc ám.
"Cho mình chơi cùng đi." Cậu nói xong bèn vung chân đẩy cô xuống.
***
Đến lúc Chiêm Yến Phi không còn sợ hãi cái lốp xe lao từ trên cao xuống, bọn họ đều đã chơi mệt nhoài, nằm vật ra trên nền tuyết, mặc cho những bông tuyết bay lả tả đậu trên người mình.
"Nếu thời gian ngừng lại ở đây thì tốt biết bao."1
Giọng Chiêm Yến Phi êm ái vui vẻ hệt như lúc nhỏ. Dư Châu Châu đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp cô, cũng là cách một bức tường người không thấy chỉ thấy tiếng thế này. Giọng nói dịu dàng đó giống như một bàn tay ve vuốt quanh trái tim.
Cô lần tìm tay Chiêm Yến Phi, nắm chặt lấy.
Lâm Dương lại cười, "Nhưng mình lại nghĩ, trưởng thành rất tuyệt. Châu Châu, cậu thì sao?"
Chiêm Yến Phi cười ẩn ý, "Châu Châu, Châu Châu, Châu Châu, Châu Châu... Liên đội trưởng, cậu thích Châu Châu à?"1
Cô không hề nghe thấy lời phản bác như trong dự liệu —— giống như bình thường cô vẫn bị những người xung quanh cười cợt trêu chọc, sau đó liền lớn tiếng phủ nhận, đồng thời bổ sung thêm vài điểm xấu của đối phương xem như bằng chứng: "Tuyệt đối không thể thích loại người như hắn ta/cô ta", khiến mọi người cười vang...
Không có gì cả. Hai người bên cạnh hô hấp hình như đều ngừng lại rồi, dường như vì sợ kinh động đến tuyết trắng, cả thế giới yên tĩnh dịu dàng, mềm mại mà xinh đẹp.
"... Ờ."2
"Hả?" Cô ngây ngẩn, bất giác hỏi lại.
"... Ờ." Lại một lần nữa.
Giọng nói lí nhỉ ngượng ngùng, nhưng lại mềm mỏng chắc chắn.
Liên đội trưởng, cậu thích Châu Châu à?1
Ờ.
Hình như đây chính là sự thật đơn giản nhất trên thế gian, giống như chuyện trái đất quay vòng quanh mặt trời.
Cậu xem, thời gian đích xác ngừng lại rồi.
***
Không biết đã yên lặng bao nhiêu lâu, Dư Châu Châu đột nhiên bừng tỉnh nhảy bật lên, ra sức phủi phủi tuyết bám trên lưng và mông, kêu lên, "Xong rồi xong rồi, mấy giờ rồi?"
Trái tim Chiêm Yến Phi chìm xuống, vội vàng khó nhọc kéo tay áo lên để nhìn đồng hồ, "Bốn giờ, bốn giờ 10."
Một mình muốn thời gian ngừng lại chính là sai lầm, nó sẽ chỉ trôi qua càng nhanh chóng hơn. Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi luống cuống phủi tuyết đọng giúp nhau, Lâm Dương thì ngơ ngác đứng một bên, như thể một phần hồn phách bay đi vẫn chưa kịp trở về.
"Cậu ngây ra làm gì, mau chóng thu dọn một chút, không thì giáo viên sẽ nhìn ra chúng ta trốn học đi chơi đấy!"
Lâm Dương "Á" một tiếng, lại đứng bất động. Cậu không hề biết trong thời khắc ngưng đọng vừa rồi Dư Châu Châu đã suy nghĩ gì, nhưng thời gian gấp gáp, chỉ sợ bị Chiêm Yến Phi và Dư Châu Châu thúc giục, bởi vậy đành nuốt những lời chưa kịp nói ngược trở lại. Hãy còn ngẩn ngơ, Dư Châu Châu đã hung ác vỗ lưng cậu một cái.
"Đau!" Cậu có cảm giác như lưng mình bị in hằn dấu ngón tay, "Cậu trả thù mình?"
"Trả thù cậu cái gì?"
"Trả thù mình nói mình thích..." Cậu khựng lại, mặt quẫn bách đỏ bừng.
Dư Châu Châu đứng đối diện mở to mắt, hoang mang chớp chớp, trên lông mi còn vương lại vài bông tuyết.
"Đấy sao gọi là trả thù? Là đáp lại chứ?" Chiêm Yến Phi bên cạnh không hiểu mô tê gì tiếp lời một câu, sau đó cả ba cùng hóa đá...
"Chạy mau!" Vẫn là nữ hiệp Dư Châu Châu biết nhìn cục diện nhất, cô một lần nữa tay trái kéo Chiêm Yến Phi, tay phải kéo Lâm Dương, nhanh chóng chạy về hướng trường học.
Gió lạnh thổi qua làm gò má hơi rát, đáy lòng Dư Châu Châu lại nhen nhóm sự hưng phấn cùng chút ngọt ngào. Dường như cô có thể âm thầm cảm nhận được, song lại không kịp suy nghĩ, lại như thể chính mình ép bản thân không được phép nghĩ.
"Châu Châu!" Vừa chạy vào đến sân trường, Chiêm Yến Phi đột nhiên nghẹn ngào kêu lên, "Không xong rồi, mình phải đi vệ sinh, không nhịn nổi nữa!"
Dư Châu Châu lúc này đã nghe thấy tiếng chuông tan học reo, trái tim trong lồng ngực cũng đập dồn dập. Nếu còn chần chừ, chạm mặt đám học sinh lưng đeo cặp kia, họ sẽ nghĩ... —— trốn học là chuyện động trời cỡ nào cơ chứ, học sinh có hư hỏng đến mấy cũng hiếm khi dám làm, với dáng vẻ chật vật của bọn họ hiện tại thì biết phải giải thích ra sao?
Nhưng Dư Châu Châu chính là nữ hiệp, trước nay vẫn vậy. Cô hạ quyết tâm, quay sang Chiêm Yến Phi nở nụ cười, "Mau đi đi, mình đợi cậu ở cổng."
Chiêm Yến Phi chạy như bay đến cửa vệ sinh nữ, lại đột nhiên quay đầu, hai chân khép chặt, khom người cố gắng kìm nén, nhưng vẫn không quên tủi thân gọi với, "Châu Châu, đừng bỏ rơi mình!"
"Mau đi đi, nếu bỏ đi trước thì mình sẽ là cái này!" Cô lớn tiếng nói, giơ ngón út tay phải lên.
Chiêm Yến Phi cười cảm kích rồi chạy vội vào bên trong.
Lâm Dương đứng bên nhìn ngón tay Dư Châu Châu, nhẹ nhàng nói, "Cậu lớn thế rồi mà còn dùng cái này để thề."
Dư Châu Châu lại không cãi lại, cô nghiêm túc nói, "Cậu mau về lớp đi, tuyệt đối đừng nói vừa rồi cùng bọn mình ra ngoài chơi. Dù sao một mình cậu thì tùy tiện bịa ra lí do gì đấy đều ổn. Còn cái lí do bị giáo viên phụ đạo gọi đi đó... nhường cho bọn mình được không?"
Lâm Dương nghiêng đầu, "Mình không đi."
Dư Châu Châu tức giận, vừa định mở mồm, lại bị ánh mắt kiên định của Lâm Dương chiếu tướng, chỉ biết cúi đầu nhìn tuyết đọng trên giày, trong đầu rối loạn một mớ bòng bong.
Chiêm Yến Phi đi rồi, chỉ còn hai bọn họ sóng vai bên nhau. Dư Châu Châu gần như có thể nghe được cả tiếng hít thở của Lâm Dương. Tim cô đập một nhịp, cậu lại thở một lần.
Có chuyện muốn nói mà không biết làm sao để mở lời. Tuy là đang giữa lúc nguy cấp nhưng vấn đề đó cứ rộn rạo không yên trong lòng.
"Lâm Dương?"
"Hở?"
"... Không có gì."
Cô không rõ mình muốn hỏi cái gì, cũng không rõ mình đang chờ đợi cái gì. Cô chỉ cảm thấy, hình như Lâm Dương cũng có chuyện muốn nói?
Nhưng Dư Châu Châu lại không biết, đối với Lâm Dương, "Mình thích cậu" chính là "Mình thích cậu" mà thôi. Cậu vẫn chưa hiểu, trong thế giới của người lớn, đằng sau "Mình thích cậu" hay "Mình yêu cậu" vĩnh viễn đi kèm với "cùng nhau".
"Cùng nhau" thật phức tạp biết bao. Liên quan tới nhiều thứ, cũng liên quan tới nhiều người khác. "Cùng nhau" rất mong manh, rất khó lâu dài, nhưng lại có thể khiến người ta càng trở nên yếu đuối và dễ bị tổn thương hơn.
Cho nên, khi người lớn muốn nói một câu "Mình yêu cậu" thì cùng với đó cũng là vô số cân nhắc thiệt hơn, bởi nó phải gánh trên mình quá nhiều ý nghĩa.
Tuy nhiên, đối với Lâm Dương, khi Chiêm Yến Phi hỏi, cậu thích Châu Châu à —— đáp án chính là thích.
Đây chỉ là một câu hỏi, cho nên cũng chỉ cần một đáp án,
Đáp án đơn giản nhất.
Thậm chí còn chẳng cần biết đến suy nghĩ của Dư Châu Châu.
Lâm Dương 12 tuổi, yêu ghét rõ ràng, chỉ cần nói một tiếng, "Ờ."
Cậu nhẹ nhàng bấm nút dừng trên trục thời gian của mình, tuyết rơi không tiếng động, cô gái bên cạnh cũng lặng yên không thốt lên lời.
Thế giới một mảng trắng tinh đẹp đẽ —— mặc dù bọn họ đang đứng ngay gần cửa nhà vệ sinh nữ.
Nhưng mà, việc đó chẳng hề có chút nào liên quan.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận