Dư Châu Châu xỏ dép đi trong nhà tại bậc cửa, bước vào phòng khách. Hình như nhà Lâm Dương so với trước kia có một số thay đổi nhỏ —— nhưng rốt cuộc là thay đổi ở đâu thì cô không nhớ nổi nữa rồi.
Khi còn nhỏ, trí nhớ quả thực rất có tính lựa chọn. Cô có thể nhớ vẻ mặt cứng nhắc của Lâm Dương trước cầu trượt ở nhà trẻ Chính phủ, còn cả bộ quần áo ướt đẫm sau khi bị ngã đánh đổ hộp cơm, nhưng lại không sao nhớ được năm đó nhà cậu dùng giấy dán tường màu gì.
"Cậu ăn hoa quả gì không? Hay là uống nước ép nhé, thích đào ngọt, đào chua hay dứa? Phải rồi, còn có cả sô cô la nữa, đợi chút mình lấy cho!"
Lâm Dương hoàn toàn quên mất chuyện dạy dỗ, hơn nữa còn bắt đầu nhiệt tình thúc đẩy sự nghiệp vỗ béo heo.
Cẩn thận bưng đĩa đến cửa phòng mình, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy dáng đứng nghiêng nghiêng của Dư Châu Châu. Cô đang chăm chú nhìn giá sách, ánh mắt lay động lướt dọc theo những gáy sách được sắp xếp ngay ngắn.
Thoạt nhìn Dư Châu Châu toát lên dáng vẻ ngây thơ của thiếu nữ mới trưởng thành, cô hôm nay không buộc tóc đuôi ngựa mà chải kiểu đầu công chúa, chỉ túm một ít tóc cố định bằng kẹp vỏ sò phía sau, phần còn lại buông xõa mềm mại trên đôi vai, khẽ trượt theo từng cử động. Ánh mắt Lâm Dương đuổi theo chuyển động của mái tóc, vô ý rơi trên đôi vai gầy gò của cô. Đồng phục mùa hè của trường luôn mỏng manh như thế, dây áo lót xanh nhạt bên trong thấp thoáng ẩn hiện...
"Lâm Dương?"
Tiếng gọi này khiến Lâm Dương bừng tỉnh, suýt thì bị sặc bởi chính nước bọt của mình. Dư Châu Châu đón lấy cái đĩa từ tay Lâm Dương đang ho khan kịch liệt rồi đặt lên mặt bàn, xoay người nghi hoặc nhìn cậu, "Cậu không sao chứ?"
"Không sao!" Lâm Dương vội vàng cúi đầu lục lọi trong ngăn tủ bên dưới bàn học, sau đó lấy ra một file tài liệu có in tranh hoạt hình màu xanh, rút một tờ đưa cho Dư Châu Châu, "Này, cho cậu, viết lại đi."
Dư Châu Châu nhận lấy, nhanh chóng điền xong phần thông tin cá nhân, sau đó đối diện với một mảng trống không ngẩn người.
"Viết tử tế vào. Viết không hay lại phải viết lại, dù sao mình cũng còn rất nhiều giấy!"
"Mình không viết nổi."
Lâm Dương tức điên, "Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?"
"Cho mình xem của các bạn khác viết cho cậu một chút được không?"
Lâm Dương khựng lại một giây, đưa cả tập giấy dày cộp trong tay đưa cho Dư Châu Châu, sau đó ngồi cạnh hí hửng ngắm cô dùng những ngón tay trắng muốt lật từng trang một —— đó đều là những thành tựu rất đáng để tự hào của cậu.
Ai cũng viết cho cậu rất dài, khen ngợi rất cao, lời chúc rất đẹp, không hề có ngoại lệ —— nếu không tính Dư Châu Châu.
Tiền đồ như gấm, mọi chuyện thuận lợi. Sao có thể quê mùa như vậy được cơ chứ, là Châu Châu tự nghĩ ra thật sao.
Dư Châu Châu nhìn thấy trang của Lăng Tường Xuyến, lời khen tặng phía sau không hề có câu văn sướt mướt nào, chỉ có những kỉ niệm nho nhỏ, giữa những hàng chữ là sự thân thiết và gắn bó không thể ngụy tạo. Đó là một loại tự tin trời sinh, tựa như chưa từng lo sợ rằng tương lai bọn họ sẽ không còn ở bên nhau.
Tự nhiên như vậy, gần gũi như thế, giống với mấy chữ bị viết sai trong lời khen tặng của Tưởng Xuyên, cuối cùng còn có thêm một câu, "Lâm Dương, mau ăn c*t đi! Nhân lúc hãy còn nóng!"
Sau đó, cô nhìn thấy tờ của Dư Đình Đình.
Lời khen rập khuôn, chữ viết sạch đẹp, nếu chỉ lướt qua thì sẽ chẳng thấy gì đặc biệt.
Tuy nhiên, câu cuối cùng lại lặng yên nằm đó.
"Cậu mãi mãi là Liên đội trưởng giỏi giang nhất trong lòng mình."
Chỉ có điều lần này đã không còn vế "Sinh nhật vui vẻ". Dư Châu Châu nghiêng mặt nhìn Lâm Dương, cậu đang đọc say sưa, tựa hồ đã hoàn toàn lãng quên quả táo thủy tinh không kí tên người tặng năm đó.
Dư Châu Châu gấp cuốn sổ lại, "Được rồi, để mình viết cho cậu."
Lâm Dương hết sức phấn khởi trải giấy ra mặt bàn, đồng thời rất "cung kính" dâng lên chiếc bút bi nước mực xanh.
Không ngờ Dư Châu Châu căn bản không hề có ý định thao thao bất tuyệt. Cô vung bút, nhanh chóng viết bốn chữ.
"VẠN SỰ THẮNG Ý."
Lâm Dương suýt thì hộc máu, "Cậu làm gì thế, mình gọi cậu tới đây không lẽ chỉ để viết thêm bốn chữ này?"
Dư Châu Châu lắc đầu, "Cậu nhìn kĩ lại đi, bốn chữ này và bốn chữ đó không giống nhau!"
Vạn sự thắng ý, chứ không phải vạn sự như ý.
"Vạn sự của cậu đã như ý lắm rồi, cho nên mình không chúc nữa. Bốn chữ này là bà ngoại nói với mình, mình cảm thấy đây chính là lời chúc tốt đẹp nhất, chỉ dành tặng cho cậu."
Dư Châu Châu 120% nghiêm túc, Lâm Dương đột nhiên không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sáng ngời của cô, cứ ngắm mãi đôi dép lê xám nhạt dưới chân, vẫn có chút không vui, "Tốt ở đâu?"
"Vạn sự thắng ý chính là, tất cả mọi kết quả đều giống với sự chờ mong ban đầu, thậm chí còn có thể tốt hơn một chút."
Cô giơ tay phải, dùng ngón trỏ và ngón cái ước lượng "một chút". Ánh mắt Lâm Dương lại xuyên qua khe hở giữa hai ngón tay đó, trực tiếp nhìn vào ý cười dịu dàng trong đáy mắt Dư Châu Châu.
Cậu cúi đầu, rút trang giấy từ tay cô, cứng nhắc nói, "Ồ, được rồi. Như vậy đi."
Nói xong, Lâm Dương đã bắt đầu hối hận. Hoàn thành xong nhiệm vụ, Dư Châu Châu đương nhiên có thể rời đi, cậu rất không nỡ, nhưng lại chẳng biết làm thế nào để níu giữ cô.
Tuy nhiên, Dư Châu Châu hôm nay lại ngoan ngoãn đến kinh ngạc, không hề phản kháng, cũng không hề... bắt nạt cậu.
"Nhà cậu có hoạt hình Disney toàn tập à?"
"Ờ, hồi bé từng xem," Lâm Dương trèo lên ghế cố gắng với lấy bộ đĩa trên nóc tủ quần áo, "Cậu muốn xem à?"
"Được, mình chưa từng xem bao giờ." Dư Châu Châu tiện tay rút một đĩa, "Xem 'Công chúa Bạch Tuyết' đi!"
Thật là ngốc. Lâm Dương nuốt câu bình luận này vào bụng, cười hì hì bật tivi. Phim bắt đầu chiếu, cậu cầm một quả táo lên hung ác cắn một miếng.
Dư Châu Châu rất yên lặng xem. Vào lúc Lâm Dương đã chán tới mức chuẩn bị ngủ gục, cô đột nhiên thốt lên một câu, "Công chúa Bạch Tuyết không giống thế này."
"Chẳng lẽ cậu đã từng gặp Bạch Tuyết ngoài đời rồi?"
"Cậu không hiểu đâu." Cô lắc đầu, "Không xem nữa, không thú vị."
Lâm Dương tắt tivi, có chút bất đắc dĩ nhìn Dư Châu Châu ngồi ngẩn ra trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ gì, gương mặt phảng phất nỗi buồn.
"Lâm Dương, cậu thích nhất truyện cổ tích nào?"
Cậu bị câu hỏi này làm cho kinh ngạc, nghĩ rất lâu mới nói, "'Cô bé Lọ Lem.' ... Còn cậu thì sao?"
Dư Châu Châu cười, "Mình thích 'Chim họa mi' trong truyện cổ Anderson, kể về một vị vua và một chú chim."
"Mình chưa đọc qua," Lâm Dương đối với mọi sở thích của Dư Châu Châu đều rất tò mò, "Kể sơ qua cho mình được không?"
"Để sau đi," Dư Châu Châu nói xong lại ngây ra một lúc, có chút mất tự nhiên quay đầu nhìn sang bàn học của Lâm Dương, "A, nhà cậu đã mua máy tính rồi?"
"Ừ," Lâm Dương gật đầu, "Máy tính ở trường đều dùng hệ điều hành quá cổ rồi, vẫn là Win32."
Nhưng Dư Châu Châu không hề quan tâm rốt cuộc Win32 cổ đến đâu. Lâm Dương cảm thấy cô hơi là lạ, không biết đang lo lắng điều gì. Ánh mắt cô lại dừng trên giá sách, ngẩn ngơ quan sát rất lâu.
Lâm Dương cũng ngẩng đầu, đập vào mắt là băng cassette màu vàng góc trái tầng trên cùng, 64 hợp nhất. Cậu từng cẩn thận vô cùng tự mình bắc ghế cất nó ở đó, nhưng một lần cũng chưa chơi. *
(* 64 hợp nhất: Tên một trò chơi điện tử.)
"Châu Châu, vì sao trước đây cậu không muốn chơi cùng mình?" Bản thân cũng cảm thấy câu hỏi này thật trẻ con, nhưng cậu vẫn rất muốn biết.
"Không vì sao cả." Dư Châu Châu lắc đầu, đột nhiên mỉm cười, "Lâm Dương, cùng chơi game đi!"
64 hợp nhất đáng thương, đã nhiều năm như vậy, kể cả anh trai Dư Kiều cũng chưa từng chơi qua.
Lại là Contra, lại là vòng thứ ba, Dư Châu Châu hình như chưa từng qua nổi, nhưng cô chẳng hề nôn nóng, làm liên lụy Lâm Dương trong im lặng. Lâm Dương lại không nói năng gì, đứng một bên nổ súng bảo vệ cho cô, đợi cô vụng về đuổi theo mình.
Một game rất đơn giản, lại chơi rất lâu.
Lúc chơi đến phần chiến đấu sóc, Dư Châu Châu điều khiển con sóc đội mũ của mình đánh lén đồng đội Lâm Dương, xách cổ sóc của cậu lên, rồi ném về phía rắn hổ mang. Lâm Dương cuối cùng không còn chịu nổi, bỏ điều khiển xuống hét lên với cô, "Cậu có thể dừng bắt nạt mình được không?"
Dư Châu Châu lườm cậu, "Cậu tình nguyện đấy chứ! Ai bảo không né tránh?"
Lâm Dương nghẹn họng. Chính xác, là cậu tình nguyện, cậu chưa từng né tránh, bất kể là trong game hay ngoài đời thực.
Cậu cúi đầu, nâng cằm lên bằng tay phải, nhìn chữ GAME OVER hiện trên màn hình mà mỉm cười.
"Thôi được, là mình tình nguyện đấy."1
***
Dư Châu Châu đi về nhà trong ráng chiều đỏ rực. Xoay người là nhìn thấy ban công nhà Lâm Dương, cậu vẫn đang còn đứng đó vẫy vẫy tay, dường như có thể dễ dàng hình dung ra nụ cười ngây ngốc trên gương mặt.
Cô cúi đầu, sống mũi cay cay, rời đi không ngoảnh lại.
***
Nghi lễ tốt nghiệp dài dòng cuối cùng cũng kết thúc. Dù thế nào thì Chiêm Yến Phi và Dư Châu Châu vẫn được xem như nhân vật có chút máu mặt, các cô cùng mấy người như Lâm Dương, Lăng Tường Xuyến bước lên sân khấu, đọc thơ diễn cảm hoặc đại diện học sinh đọc bài phát biểu, mỗi người một vẻ, thể hiện nốt một lần cuối cùng.
"Vậy nên cậu sẽ học ở phía Tây thành phố à?"
"Ừ, trường Trung học số 35. Châu Châu, cậu quyết định vào cấp Hai nào rồi?"
Dư Châu Châu thần bí lắc đầu, "Không nói ra được, nhưng mà sau này mình nhất định sẽ viết thư cho cậu."
Đôi mắt Chiêm Yến Phi ầng ậc nước, "Châu Châu, cậu là cô gái tốt nhất mà mình từng gặp."
Dư Châu Châu mỉm cười, "Còn cậu mãi mãi là Tiểu Yến Tử trong lòng mình."
Thật tốt. Bọn họ đều không hề nói, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.
Dư Châu Châu phóng tầm mắt thấy cô Vu ôm đầy hoa bị vây giữa một đám học sinh và phụ huynh, cô đứng từ xa nhìn rất lâu.
Cô Vu năm lần bảy lượt nói muốn gặp phụ huynh của Dư Châu Châu, tuy nhiên mẹ luôn cười lạnh một tiếng nói "Lòng tham không đáy". Mấy tháng trước, mẹ rốt cuộc cũng tìm được thời gian rảnh cùng Dư Châu Châu thảo luận về vấn đề lên cấp Hai rất lâu.
"Giáo viên của các con thì có thể giúp được cái gì? Chẳng qua là muốn viện cớ để nhận thêm quà cáp mà thôi. Chuyện vào cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm mẹ đã tìm hiểu cho con cả rồi, yên tâm đi Châu Châu."
"Cái gì?" Dư Châu Châu kinh ngạc vạn phần, "Con có thể vào cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm?"
"Vì sao lại không thể?" Mẹ khó hiểu nhìn cô, "Bây giờ, cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm cũng nhận cả học sinh vào bằng cách đi cửa sau nữa. Có chút quan hệ, lại đóng 2 vạn* phí xây dựng là ổn thỏa rồi. Thậm chí còn có thể cho con vào hẳn lớp chọn, khó gì đâu? Dạo trước mẹ quá bận, ngày mai sẽ bắt đầu đi lo liệu việc này cho con."
(* 2 vạn tệ bằng khoảng gần 70 triệu VNĐ.)
Hóa ra, tất cả những rối rắm liên quan đến tiền đồ và Olympic đều có thể giải quyết bằng quan hệ và tiền một cách dễ dàng, cô lại cho rằng mình đã lâm vào đường cùng.
Gương mặt Dư Châu Châu hiện lên một loại mừng rỡ hoang đường.
Sau đó chớp mắt đã bình thường trở lại.
"Nhưng, mẹ ơi, con không muốn vào cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm." Cô chậm rãi nói từng chữ, không chút đắn đo.
Không có ai ép buộc cô.
Là nữ hiệp Dư Châu Châu tự nguyện nhảy từ trên vách núi xuống.
Vì một thế giới tươi đẹp mới.
Đợi đám người đã tản đi bớt, cô gom can đảm đi tới trước mặt cô Vu. Cô Vu đang cúi đầu chỉnh lại nơ mới ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô bé trước mặt. Cô không hề nói bất kì lời khen tặng hay chúc tụng nào, ngược lại chỉ nhíu mày một lần nữa đề cập đến chuyện học lên.
"Dư Châu Châu, rốt cuộc là em nghĩ gì vậy. Tôi chưa từng gặp học sinh nào cứng đầu như em, học bạ của em..."
"Cô Vu," Dư Châu Châu lần đầu tiên ngắt lời giáo viên.
"Cô Vu, kì thực cô có thể trở thành một giáo viên tốt."
Cô Vu sửng sốt, không biết nên xử lý thế nào.
"Nhưng, căn bản là cô không hề muốn."
Dư Châu Châu cuối cùng cũng nói ra được những điều đè nén trong đáy lòng từ hồi lớp 1, phóng khoáng xoay người rời đi.
***
Lâm Dương cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng vây chật ních của phụ huynh, cậu chạy tới cửa rạp hát, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng đeo cặp sách rời đi của Dư Châu Châu.
"Châu Châu!" Cậu gọi lớn, không hề kiêng dè —— bởi bố mẹ đều đã đi công tác cả rồi.
Dư Châu Châu quay lại, cậu hết sức phấn khởi bám vào cặp sách cô, "Châu Châu, cùng nhau về nhà nhé?"
"Hôm nay mình có việc." Dư Châu Châu cúi đầu, không hề nhìn cậu.
Lâm Dương thất vọng não nề thở dài, "Thế thì phải đến tận lúc khai giảng mới được gặp nhau rồi. Nghỉ hè, mình sẽ cùng bố mẹ đi châu Âu chơi, bố đi bàn chuyện làm ăn, nhân tiện đưa hai mẹ con theo cùng du lịch. Chắc sẽ đi khá lâu, nhưng mà không sao, khai giảng gặp nhé, mình nhất định sẽ mua quà về cho cậu, mình phải thăm thật nhiều quốc gia."
Dư Châu Châu miễn cưỡng cười cười, "Ồ, chơi vui nhé. Chúc thuận buồm xuôi gió."
Lâm Dương không hề chú ý tới sự khác thường của cô, còn lẩm bẩm.
"Cậu nói xem, lần này chúng mình liệu có được phân vào cùng một lớp hay không nhỉ?"
Dư Châu Châu ngước mắt, đáy mắt ẩn chưa tâm tình mà cậu không hiểu. Cô mấp máy môi, giống như muốn nói điều gì, cuối cùng lại chỉ hóa thành một nụ cười.
"Ồ. Nói không chừng, nói không chừng... Có thể được phân vào cùng lớp đấy."
Đến lúc đó, mình sẽ gặp nhau nhé.
***
Lâm Dương vuốt gáy, tựa như cơn đau do bị cặp lồng va phải hồi lớp 1 vẫn còn chưa tan hết.
Bầu trời ngày mùng 1 tháng Chín đặc biệt u ám.
Cậu kiên trì đợi đến khi người trên sân trường đã về hết, mới tới bên danh sách phân lớp mới dán trên tường xem từng tờ từng tờ một.
Căn bản không hề có Dư Châu Châu.
Cậu gạt mình.
Lâm Dương yên lặng nhìn chữ đỏ chữ đen, nhìn đến mức ánh mắt như muốn đâm thủng nó.
Cô ấy vẫn tiếp tục lừa mình.
Năm đó, Tứ Hoàng phi nói với Hoàng đế, ngày mai mình sẽ lại tới.
Nhưng cô cũng không hề tới.
Lâm Dương 13 tuổi, đã tương đối trưởng thành, lại khóc nức nở bên cạnh bức tường trong một ngày mưa. Sô cô la Pháp đặc biệt mang về cho cô sớm đã bị thời tiết cuối Thu làm cho tan chảy, lại bị nước mưa xối vào, vô cùng thê thảm.5
Dư Châu Châu cuối cùng đã dùng một lần lỡ hẹn và chia ly để bắt nạt cậu.
Cô nói, vạn sự của cậu đã như ý rồi, cho nên mình chúc cậu vạn sự thắng ý. Chính là, tất cả mọi kết quả đều giống với sự chờ mong ban đầu, thậm chí còn có thể tốt hơn một chút.
Đồ lừa gạt. Lâm Dương nghiến răng.
Cậu đã bao giờ vạn sự như ý đâu?
Tại một góc nào đó trên thế giới này, có một người, từ trước đến nay chưa bao giờ như ý của cậu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận