Dư Châu Châu ngẩng đầu, ánh nắng chói chang giữa trưa khiến cô không mở được mắt, bóng dáng bà ngoại trên ban công có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc hoa râm lóe lên sắc trắng dưới ánh mặt trời.
Mẹ đeo kính đen lớn che khuất nửa khuôn mặt, dựa vào cửa xe bên ghế lái phụ, cũng đang ngẩng đầu, song nét mặt lại không thể hiện điều gì, qua mấy giây mới nói, "Đi thôi, Châu Châu."
Dư Châu Châu ra sức vẫy tay, hình như nhìn thấy bà ngoại đã hơi gật đầu, cô mở cửa ngồi vào ghế sau.
Hơi lạnh trong xe khiến cô trong chốc lát cảm thấy dễ chịu hẳn lên.
"Chỉ có mấy thùng đồ đó thôi à? Không còn quên gì chứ?" Chú lái xe xa lạ hỏi.
"Không còn," mẹ nói xong chú liền lập tức nổ máy, "Bọn tôi chỉ có một ít đồ dùng cá nhân và quần áo, còn cả sách vở của Châu Châu nữa, mỗi lúc cần chuyển nhà đều rất nhanh gọn nhẹ."
"Tôi nhớ là căn hộ em được phân đã bỏ trống hai năm rồi, sửa chữa vẫn dang dở, sao bây giờ lại đột nhiên muốn chuyển nhà? Không phải em nói ở nhà mẹ rất tốt sao?"
"Đúng là rất tốt, Châu Châu đi học thuận tiện, buổi tối cũng không cần đợi mẹ về nấu cơm, trừ việc bị chị dâu thỉnh thoảng lườm nguýt ra thì tất cả đều rất ổn."
"Vậy vì sao lần trước nói với em chuyện Châu Châu muốn vào cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm, tôi quen người có thể giúp đỡ, em lại không tin tưởng?"
Mẹ tháo kính đen xuống, quay đầu lại cười với Châu Châu.
"Châu Châu không muốn. Sống chết cũng đòi về khu Bắc Giang học."
"Vậy mà em đồng ý? Trẻ con chưa hiểu chuyện, trường trọng điểm của khu Bắc Giang và cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm cùng một cấp bậc sao?"
Dư Châu Châu nghe vậy bèn cúi đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bìa của cuốn sách trong lòng.
Mẹ lại lắc đầu, "Cái con bé muốn là sự rèn luyện, ở đó có rất nhiều cơ hội. Nếu không được rèn luyện thì cũng có khác gì bỏ một đống tiền để vào Thanh Hoa Bắc Đại rồi lại bị đá ra!"
Qua gương chiếu hậu, Dư Châu Châu nhìn thấy nụ cười từ chối cho ý kiến của chú đó.
"Hơn nữa," mẹ tiếp tục bổ sung, "Như vậy cũng thuận lợi cho công việc của tôi. Giám đốc chúng ta năm ngoái đã nói văn phòng trên đường Tân Giang sẽ giao cho tôi, dọn đến sống ở khu Bắc Giang đi lại gần hơn rất nhiều, tôi cũng tiện để mắt đến Châu Châu. Bởi vậy nên hai mẹ con chúng tôi quyết định dọn về."
"Nhưng," chú kia giống như vừa nhớ ra điều gì, "Tôi đã sớm nói với em rồi, căn hộ đó từ thiết kế đến nội thất đều không ổn. Em bán đi mua căn khác..."
"Căn hộ đó không thể bán." Mẹ đột ngột ngắt lời rất dứt khoát, cũng không giải thích vì sao. Chú có chút ngượng ngùng, nói tiếp, "Không bán... cũng được, nhưng đâu phải em không có tiền, mua nhà tốt một chút ở cũng thoải mái. Khu Thịnh Thế Thiên Hoa mới xây ven bờ sông không tồi, hai năm nay em bán mạng làm việc như vậy, tôi nghe nói còn lãi được kha khá từ đầu tư chứng khoán, có tiền sao lại không dám tiêu..."
"Tôi phải kiếm để lo cho tương lai của Châu Châu mà," mẹ rất tự nhiên đáp, "Đời này tôi đã như vậy rồi, con gái tôi nhất định phải được hưởng những điều tốt đẹp hơn. Anh cho rằng tôi suốt ngày bán mạng là vì bản thân sao?"
Hàng mi Dư Châu Châu hơi rung động.
Tuy nhiên, chú lại im lặng một lúc lâu không nói tiếp, bầu không khí trong xe nhất thời ngưng trệ, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
"... Ai nói... Ai nói... Đời này em đã như vậy?"
Giọng nói trầm thấp, ngữ điệu hòa hoãn, có phảng phất đôi chút thương xót. Dư Châu Châu lúc này nói không rõ đây là cảm giác gì, cô chỉ có thể cảm thấy bầu không khí bất chợt khác thường, ngửi ra được sự êm ái mơ hồ.
Thương xót, giống như cái chú rất lâu trước kia từng nói muốn chăm sóc mẹ cẩn thận, cuối cùng lại đột nhiên biến mất tăm mất tích.
Thương xót, có lẽ chính là bắt đầu của tình yêu.
Tôi thương xót em, bởi vậy mà tôi yêu em. Nhưng, tôi còn thương xót bản thân hơn, bởi vậy mà tôi từ bỏ em.
Nhưng mẹ lại dùng tiếng cười lanh lảnh phá vỡ bầu không khí, bà nhẹ nhàng mà phóng khoáng nói, "Đều ngần này tuổi đầu rồi, đời này còn có thể thế nào? Phải rồi, vừa nãy tôi còn đang định hỏi anh, chuyện điều động công việc của chị dâu ra sao rồi? Dạo trước tôi ở đó đã làm phiền không ít đến chị ấy, giờ chuyển nhà lại phải phiền đến anh. Vốn dĩ hai mẹ con có thể tự thuê xe được, không ngờ lại thêm phiền phức cho anh..."
Một tia bối rối thoáng xẹt qua khóe mắt, chú lập tức điều chỉnh ngữ điệu, đồng thời cười rất thoải mái.
"Chị ta khó ở trong người, có lẽ là thời kì thay đổi tâm tính. Chuyện công việc kia kì thực cũng là do chị tự làm loạn lên..."
Dường như bầu không khí kì lạ chưa chưa từng tồn tại qua.
Dư Châu Châu khi đó chỉ có thể đánh hơi ra chút khác thường như một con thú nhỏ, song lại không thể nào tự lí giải nổi. Phải đến rất nhiều năm về sau, khi cô đã hiểu ra hết thảy, đứng tại bên kia bờ sông thời gian mỉm cười với người phụ nữa kiên cường thông minh ấy, lại thấy trong lòng dâng lên một xúc cảm chua xót.
Cô trước giờ chưa từng hỏi mẹ những chú này là ai, bọn họ vì sao xoa đầu cô nói chào cháu, lại vì sao đột nhiên biến mất.
Cho dù cô biết mẹ sẽ không trách cứ.
Dư Châu Châu đã dần dần trưởng thành trong lặng lẽ, càng hiểu rõ hơn là giới hạn tử huyệt trong lòng mỗi người.
Cho dù thân cận hơn nữa cũng không được, kể cả có là mẹ.
Xe chậm rãi dừng lại, Dư Châu Châu bước xuống xe, giúp mẹ khuôn đồ đạc xuống, nhìn bà từ chối lời đề nghị "Giúp hai mẹ con mang lên tầng" của chú.
Vì vậy, cô cũng mỉm cười, gồng mình xách một bao quần áo nói, "Cảm ơn chú, chú vất vả rồi ạ."
Ngẩng mặt lên, bắt gặp nụ cười kín đáo dịu dàng của mẹ.
Năm tháng trôi qua, mẹ không còn đi giày đế bằng, không còn nói năng nhẹ nhàng, không còn đọc những bộ sách dài tập.
Song, bà vẫn mãi đẹp như vậy.
***
Nhà mới không đẹp như trong tưởng tượng. Trong tiểu khu cỏ dại mọc thành bụi, lác đác vài tòa nhà hư hại, hình như nhiều tòa thậm chí còn chưa được xây xong. Nhưng Dư Châu Châu vẫn rất thỏa mãn.
Cô đã chuyển nhà tổng cộng ba lần rồi. Đầu tiên là bị giải tỏa nên phải dọn đến nhà tập thể, sau đó lại lưu luyến chia tay Bôn Bôn chuyển về nhà bà ngoại, chỉ có duy nhất lần này là cô không khóc.
Đây chính là nhà của cô, là bắt đầu của một thế giới mới.
Tất cả mọi bắt đầu, đều nở hoa từ tạm biệt.
Mà li biệt của người này, cũng thường là bắt đầu của người khác.
Dư Châu Châu vẫn luôn là người phải nói lời tạm biệt, song lần này, cô lại đứng ở chỗ cũ để tiễn Trần An.
Trong khi Dư Linh Linh đang vì chuyện học lại một năm mà cãi nhau với người nhà, Trần An đã vào được Bắc Đại "tàm tạm". Dư Châu Châu chưa từng cảm thấy lo lắng, bởi lẽ Trần An chính là thần tiên.
Từ sau lần chia tay ở sân chơi, cô chưa từng gặp lại anh. Cuối cùng cũng lấy hết dũng khí gọi điện thoại, anh cười hỏi, có muốn đến ga tàu tiễn anh không?
Dư Châu Châu ôm bình thủy tinh đứng ở quảng trường đông đúc, lòng bàn tay dơm dớp mồ hôi khiến bình trở nên trơn, cô hết sức cẩn thận, căng thẳng đến nỗi cả cánh tay mỏi nhừ, rốt cuộc cũng nhìn thấy Trần An cùng một đám người đứng dưới chân gác chuông lớn phía xa xa.
Chàng thiếu niên mang thần sắc thoáng chút oán hận giữa trời băng tuyết ấy lúc này lại đang nở một nụ cười xa xôi khó nắm bắt, cùng nói chuyện với những người xung quanh. Dư Châu Châu đột nhiên nhớ tới câu chuyện về hành lang trước giờ thi đấu rất lâu trước kia, cũng là xa cách, phân chia giới hạn một cách không rõ ràng thế này.
Anh chỉ cần cúi người là có thể xoa đầu cô, nhưng cô dù có kiễng chân, vươn tay hết mức, cũng không thể nào chạm đến đường biên thế giới của anh.
Nhưng Dư Châu Châu vẫn ngoan cố trượt tới. Đơn Khiết Khiết cũng chưa hề tới, bạn bè Trần An đều coi cô như em gái hàng xóm bé nhỏ, không hề bận tâm tới sự tồn tại của cô.
Trần An cũng chỉ ngạc nhiên nhíu mày một cái, sau đó cúi đầu vội vã nói một câu, "Chờ một chút, đợi bọn họ đi mua vé vào sân ga sẽ cho em một tấm" rồi tiếp tục hàn huyên. Câu "Chúc mừng anh" Dư Châu Châu đã chuẩn bị rất lâu còn chưa kịp thốt ra, cuối cùng chỉ lặng lẽ cong môi, mỉm cười đứng một bên. *
(* Nguyên văn là 站台票 – Tiếng Anh là platform ticket. Bên Việt Nam mình chắc không có, nhưng ở một số nước nếu muốn vào khu vực đường ray thì cũng phải mua vé, chính là loại vé này.)
Đến tận lúc bọn họ đã vào trong khu vực đường ray, Trần An đã chuẩn bị lên xe, ý cười trên khóe môi anh cuối cùng đã không còn mơ mơ hồ hồ mà trào dâng một sự quyết tâm, một ước mơ vô hạn. Dư Châu Châu sững sờ, mãi mới đón được ánh mắt anh, ra sức thầm ra ám hiệu, chờ em một lát.
Trần An quả nhiên dừng lại, đi tới bên cạnh cô, "Châu Châu?"
"Tặng anh!" Dư Châu Châu vội vàng nâng bình thủy tinh lên.
Bên trong là cả ngàn con hạc giấy, đủ mọi màu sắc, toát lên vẻ đẹp dịu dàng mà lộng lẫy dưới ánh nắng mặt trời.
Tay nghề thủ công của Dư Châu Châu không tốt, các tiết thủ công đa phần chỉ được điểm "Đạt". Trong khi rất nhiều bạn nữ mê mệt dùng những mảnh giấy màu sắc rực rỡ gấp sao hay gấp hạc, cô chỉ đứng một bên qua sát. Trước khi tốt nghiệp, Đơn Khiết Khiết từng mất công dạy rất lâu, cuối cùng cũng đã miễn cưỡng học được cách gấp hạc này.
Nhưng mà kể cả có gấp được thì cũng không đẹp bằng của người khác. Hạc giấy đích thực phải kéo đầu và đuôi về hai hướng khác nhau, cánh nhỏ sẽ tự động cong lên, giống chú chim đang bay thực sự, mà của Dư Châu Châu gấp ra đều sẽ là chim ngốc không biết bay.
Hơn nữa, còn cực kì xấu.
Vì vậy cô gấp rất nhiều rồi bỏ vào bình giấu kín, thậm chí còn nút chặt miệng đề phòng lộ tẩy.
Tuy nhiên Trần An vẫn không nhanh không chậm mở nắp bình ra, chỉ vào chỗ bị dán nói, "Đây là..."
Dư Châu Châu quẫn bách đến cùng cực, cúi đầu lắp bắp, "Dán kín lại, đề phòng... bọn chúng bay đi mất."
Trần An cười lớn, "Phải rồi, để chúng không bay đi."
Sau đó cúi đầu dùng ánh mắt mang đầy ý cười dịu dàng nhìn thẳng vào cô, "Châu Châu, cảm ơn em."
Dư Châu Châu nhỏ giọng hỏi câu mà cô muốn hỏi nhất.
"Em có thể viết thư cho anh được không?"
Trần An ngạc nhiên hơi há miệng, sau đó rất nhanh chóng khôi phục nụ cười.
"Đương nhiên, đương nhiên, Châu Châu..." Mắt anh nhìn chằm chằm những viên gạch dưới chân.
Dư Châu Châu thở hắt ra một hơi.
"Nhưng anh nghĩ mình sẽ không hồi âm." Anh nói tiếp.
Vẻ mặt Dư Châu Châu thoáng cứng lại, chữ "Vì" trong "Vì sao" theo phản xạ suýt trượt ra khỏi môi, lại bị cô mạnh mẽ nuốt vào.
Cô dường như có thể cảm nhận được ánh mắt không hiểu chuyện gì đang diễn ra của đám người kia dán chặt vào lưng, nóng đến thiêu đốt.
Trần An không hề cười, trong ánh mắt có một tia không nỡ, nhưng vẫn không nói năng gì, chỉ lặng yên mà kiên quyết nhìn Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu cúi đầu, sau vài giây ngơ ngẩn đã rất nhanh mỉm cười ngẩng mặt lên.
"Không sao."
Dư Châu Châu không biết rốt cuộc vì lí do gì mà Trần An lại thẳng thắn nói rằng mình sẽ không hồi âm. Cô thích quan sát hành động của người lớn, cũng thích âm thầm phỏng đoán – giống như một trò chơi cô độc, song cô chưa từng thử phỏng đoán thần tiên. Có lẽ là vì trực giác mách bảo rằng sẽ không thể hiểu được anh, hoặc có lẽ xuất phát từ một cảm giác sùng bái và sợ hãi mơ hồ.
Dư Châu Châu trước giờ vẫn luôn rất hiểu chuyện, không bao giờ khiến người khác phải cảm thấy phiền phức, cũng rất ít khi kiên định cái gì. Nhưng lần này cô lại cố chấp nhét mảnh giấy ghi số điện thoại nhà mới của mình vào tay Trần An.
"Không cần trả lời, nhưng đến nơi rồi nhất định phải nói cho em biết địa chỉ."
Thần sắc Trần An có chút dở khóc dở cười, giống như đang phải đối diện với một em bé bướng bỉnh không nghe lời. Thần sắc ấy khiến Dư Châu Châu thoáng thất vọng, thậm chí còn pha lẫn một chút bất mãn, nhưng cô vẫn đè nén những tâm tình phức tạp ấy xuống, tự động viên bản thân nói nốt mấy lời cuối cùng.
"Anh... Anh... Anh về sau chắc chắn sẽ... Hy vọng anh ở đó sẽ sống thật vui, quen được nhiều bạn mới, có cơ hội làm nhiều việc trước kia chưa được làm. Anh không cần nhớ tới em đâu, em chỉ đơn giản là muốn viết thư cho anh thôi. Anh định không hồi âm, vậy thì càng tốt, vừa hay em đỡ cứ phải đợi đến lúc nhận được thư anh mới có thể viết một lá mới. Mà nhất định anh sẽ trả lời rất chậm, như vậy thì lỡ hết chuyện hay."
Lý do này khiến sắc mặt Trần An cuối cùng cũng giãn ra một chút, ánh mắt anh nhu hòa lại, cúi đầu tiếp tục nhìn gạch.
"Cho nên... Cho nên dứt khoát đã không được hồi âm, em mới có thể thích viết thì viết, viết rất nhiều rất nhiều, anh có thích đọc không?!"
Câu cuối cùng, kì thực chỉ là hy vọng Trần An đừng xem chính mình là gánh nặng, nhưng lúc nói ra lại quá nôn nóng, ngược lại còn mang chút mùi vị giận dỗi. Dư Châu Châu cũng tự cảm nhận được, cô rất khó xử muốn lấp liếm, song lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Trần An.
Anh đón lấy mảnh giấy, sau đó móc ví tiền từ trong túi ra nhét nó vào.
"Được."
Dường như không có một câu giải thích dư thừa nào, ngắn gọn hàm súc, khiến Dư Châu Châu vốn đang thao thao bất tuyệt có chút không phản ứng kịp.
Anh gật đầu, nhấc hành lí dưới đất lên, nói nốt mấy câu cuối với bạn học rồi xoay người lên tàu.
Bấy giờ Dư Châu Châu mới để ý, bố mẹ Trần An vẫn đứng bên ngoài, Trần An lúc lên tàu hầu như không hề nhìn bọn họ, càng không nói tạm biệt. Bố anh là một người ưa nhìn tầm tuổi trung niên, hơi béo một chút, da rất trắng, sắc mặt ngưng trọng. Mà mẹ anh lại lạnh nhạt từ đầu chí cuối, tỏ vẻ như cái gì cũng không quan tâm.
Cô đứng ngây ngốc tại sân ga trong chốc lát, tiếng tàu kêu tu tu, chậm rãi chuyển động. Thực ra đây là lần đầu tiên Dư Châu Châu đến ga tàu, trước kia chỉ nhìn thấy qua trên tivi. Con quái vật to lớn tăng dần tốc độ, kéo theo cái đuôi thật dài, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Cô không hề đau buồn chút nào. Điều này hoàn toàn bất ngờ.
Dư Châu Châu lần đầu tiên biết rằng, thời tiết nóng bức, mồ hôi dơm dớp, một vài chi tiết nhỏ nơi đầu mày cuối mắt —— chẳng hạn như vẻ mặt nhíu mày như cười như không của Trần An —— tất cả những thứ này từng chút từng chút sẽ làm tan chảy tâm sự cùng ảo tưởng không thực tế, dần dần biến mất nơi điểm cuối của tầm mắt.
Nhưng cô vẫn cảm thấy một tia ước mơ cùng háo hức.
Rồi sẽ đến một ngày, Dư Châu Châu nghĩ, mình cũng ngồi trên con quái vật đuôi dài này, đến một nơi thật xa.
***
"Trần An: "...
Dư Châu Châu ngồi trước bàn học vàng nhạt mới tinh, tờ giấy đỏ nhạt dùng làm nháp trải rộng, tháo nắp nút ra, viết được hai chữ rồi thêm một dấu hai chấm, sau đó ngòi bút lơ lửng giữa không trung rất lâu.
Không phải cô không biết nên viết những gì, chỉ là những vấn đề cô gạch ra hình như đều quá nhỏ nhặt.
Nhớ trên tivi trước kia thường đọc thư những người ở xa gửi về cho gia đình, hình như bao giờ cũng có một câu tương tự như "tốt lành mạnh khỏe" hay "thấy chữ như thấy người", nhưng cô không dám chắc mình có thực sự hiểu ý nghĩa của mấy chữ đó không, chần chừ không dám viết, cuối cùng đành cắn môi, viết thêm "Chào anh".
Ngốc quá rồi. Cô xoa mũi, quyết định không bận tâm những tiểu tiết nhỏ nhặt này nữa, tiếp tục viết.
"Hôm nay là ngày nhập học cấp Hai. Em học ở trường Trung học số 8 trọng điểm của khu Bắc bờ sông. Bận rộn cả ngày, trường học nói để đảm bảo công bằng sẽ bốc thăm chủ nhiệm lớp. Em nghe nói chủ nhiệm lớp bọn em là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp ngành Sư Phạm, em đứng trong hàng nhìn cô từ xa đi tới, phát hiện... Anh biết không, trên người cô có tổng cộng bảy loại màu sắc, em còn tưởng là cô vừa đi ăn trộm cầu vồng để nhuộm lên quần áo cho mình. Thực ra em cảm thấy bài kiểm tra mù màu lúc tốt nghiệp Tiểu học có thể nhờ cô đến làm hộ..."
Cô dừng bút, phát hiện mình đã viết sạch sành sanh những ý nghĩ trong đầu ra. Dư Châu Châu ngây ra một lúc, định vứt tờ bản thảo đó đi, nhưng cầm lên tay hồi lâu rồi sau cùng vẫn quyết định đặt xuống.
Cô muốn viết thư cho Trần An, chính bản thân cô cũng không nói rõ được lí do, tựa như chú chim nhỏ theo bản năng chỉ muốn tìm một chỗ trú vững vàng ấm áp. Nhưng Dư Châu Châu chưa từng mong muốn thông qua việc này mà nhận được tán thưởng hay hồi đáp gì, thậm chí dù chỉ là một câu mang tính chất động viên "Châu Châu giỏi nhất, Châu Châu nhất định có thể thực hiện ước mơ". Cô chưa từng mơ tưởng đến.
Bộc bạch là một việc làm rất dễ gây nghiện. Khi nói ra "Em quả thực chỉ có mình mẹ" với Trần An ở hàng pizza, nắp cống trong lòng Dư Châu Châu tựa như đã được mở, tâm tình tích tụ nhiều năm như thủy triều được giải phóng ra sông lớn rồi tìm đường đổ về biển.
Trần An chính là bờ biển đó. Cô không thể đậy miệng cống lại, cũng không thể thay đổi dòng chảy của dòng sông.
Dư Châu Châu tiếp tục viết những câu văn vớ vẩn đó —— dù có khó nghe hơn nữa thì vẫn đều là sự thật.
"Ngôi trường này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của em, tuy kí túc xá đã hơi cũ, nhưng có một mặt tường thường xuân bò đầy, sau khi trời trở lạnh có hơi đỏ, rực rỡ dưới ánh chiều tà, cực kì cực kì đẹp. Em vốn dĩ luôn nghĩ ngôi trường này hẳn sẽ rất tệ để tránh khỏi thất vọng về sau. Mẹ ngày xưa hay nói 'không giống mong muốn', em tra từ điển Hán ngữ hiện đại mới có thể hiểu được rõ ràng nghĩa của cụm từ này. Anh nói xem, như vậy có phải nếu chỉ mong muốn những điều chẳng ra sao thì hiện thực cuối cùng sẽ lại rất tuyệt không?"
Lại lạc đề rồi. Ngón trỏ Dư Châu Châu không cẩn thận chạm phải ngòi bút, lem nhem một mảng mực xanh. Cô vội vàng đứng lên tìm khăn giấy, cúi đầu, đã nhìn thấy quyển sách đặt trên mặt bàn đó, tên là "17 tuổi không khóc".
Bìa ngoài hơi cũ, lại còn hơi bẩn.
Đầu tiên Dư Châu Châu chen lấn vào biển người để xem danh sách chia lớp dán trên tường, sau đó lại vô cùng buồn chán đợi quá trình rút thăm chủ nhiệm kết thúc, trong lúc vô tình ánh mắt đảo lung tung, thấy một bạn nữ đang ngồi ở ven bồn hoa bên cạnh mình đọc sách, đầu cúi, lưng cũng cúi, trông như một con tôm khổng lồ.
Sự so sánh này tuy không được hay cho lắm nhưng tuyệt đối chính xác. Vóc dáng cô không thấp, hơi béo, áo phông màu hồng hơi bó khiến ngấn mỡ trên bụng lúc cúi xuống càng lộ rõ. Bắp chân bên dưới quần lửng đen có vết sẹo, vẩy còn chưa bong, quai dép xăng đan đang đi cũng đã đứt nhưng lại dùng dây nhựa miễng cưỡng thay thế, hơn nữa —— các ngón chân rất bẩn.
Nhưng Dư Châu Châu lại không khống chế được ánh mắt, cứ thế ngây ngốc nhìn cô, đột nhiên có cảm giác xúc động. Trời chiều đầy mây nặng nề, âm thanh ồn ào của đám người ríu rít xung quanh như đồng loạt bị tắt, cô gái chăm chú đọc quyển sách đặt trên đùi đó gần như có thể dùng từ chuyên chú để hình dung.
Dư Châu Châu nhớ một người nổi tiếng nào đó từng nói, anh ta lao vào trang sách như người đói lao đến bên bánh mì. Cô từng thấy câu này rất ngố, nhưng bây giờ mới nhận ra danh ngôn của danh nhân vĩnh viễn không thể coi thường.
Không biết đã đứng bao nhiêu lâu, chân trái hơi tê, cô đổi tư thế, liền nghe thấy một tiếng gọi rít lên, "Mày ở đây làm gì?! Khốn nạn, tao tìm mất bao lâu, mày và thằng bố chết tiệt kia đều giống nhau, chỉ biết làm khổ tao, đời trước rốt cuộc tao đã thiếu nợ gì các người?!"
Tiếng gào của người phụ nữ đó tuy đặc biệt cao nhưng giọng lại hơi khàn, lấy hơi không đủ, cho nên hầu như không có ai chú ý tới, nhưng Dư Châu Châu lại cảm thấy đặc biệt chói tai. Cô bạn ngồi bên bồn hoa giật nảy, vội vàng đứng lên, theo bản năng che đầu, co rúm người lại, thậm chí đến cả mắt cũng nhắm chặt, quyển sách rơi từ trong lòng xuống, còn bị chính cô giẫm phải một cái.
Cuối cùng cô ấy bị mẹ lôi cánh tay kéo đi, Dư Châu Châu trợn mắt há mồm rất lâu mới chậm rãi đi qua, nhặt quyển sách nhem nhuốc từ dưới đất lên.
"17 tuổi không khóc."
Vì sao? Cô nhìn tên sách nghĩ ngợi hồi lâu mà vẫn hoang mang.
Là không thể khóc, hay là không nên khóc?
Đối với hai chữ 17 tuổi này, Dư Châu Châu không thể hình dung được gì. Dư Châu Châu 13 tuổi, cảm thấy tuổi tác chỉ là một khái niệm tương đối, Dư Kiều 17 tuổi, Dư Linh Linh 17 tuổi, thậm chí cả Trần An 17 tuổi —— bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
"Châu Châu? Sao lại chạy đến đây rồi? Mau vào xếp hàng thôi, rút thăm xong rồi, con đã thấy chủ nhiệm lớp chưa?"
Mẹ đi tới, dắt cổ tay Dư Châu Châu, vừa ấm áp lại vừa mềm mại. Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lại nhớ tới màn náo loạn lúc nãy, lần đầu tiên cảm thấy một sự thông cảm mãnh liệt trào dâng, thậm chí là một loại cảm giác vượt trội hơn người.
Cô ấy thật thảm. Dư Châu Châu nghĩ.
"Đó là gì?" Mẹ giờ mới chú ý tới quyển sách trong tay Dư Châu Châu, "Con nhặt ở đâu thế? Có bẩn không?"
Cô dùng ngón cái và ngón trỏ xách quyển sách, lắc đầu, "Của người khác. Con... Con sẽ tìm cơ hội để trả lại cô ấy."
Dư Châu Châu cất quyển sách nhem nhuốc lên giá, sau đó lau sạch mực, tiếp tục ngồi vào bàn, viết mấy câu cuối cùng vào lá thư gửi cho Trần An.
"Hôm nay em đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc. Vốn dĩ hạnh phúc là thứ cần sự tương phản, tương phản với người thê thảm hơn mình. Mặc dù em thấy làm vậy thật không hay nhưng vẫn phải nói với anh, nhờ vào tương phản mà cảm nhận được hạnh phúc mới là sự vui vẻ chân thực, cụ thể nhất."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận