Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 53: Phần 5: Một thế giới mới tươi đẹp - Cái gọi là cuộc sống mới

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 447 lượt xem
  • 2174 chữ
  • 2020-12-09 19:51:36

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Trần An: Chào anh

Không biết em đã kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ mình học bính âm thế nào chưa nhỉ?"

Dư Châu Châu chống tay lên má trái nhìn một hàng các kí tự Aa Bb Cc Dd Ee trên bảng, tay phải cầm bút nghiêm túc ghi chép vào cuốn vở mới tinh. Bạn cùng bàn bên cạnh sớm đã chán đến mức gục xuống ngáp rồi, cô cụp mắt nhìn đối phương, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.

Một loạt chữ cái đó khiến Dư Châu đột nhiên nhớ tới tiết đầu tiên của hồi lớp Một, bọn cô bắt đầu học bính âm. Chỉ có điều lần này cô không còn cảm thấy tràn đầy bối rối và hoang mang nhìn chằm chằm vào bảng đen, cũng không còn chọc Lý Hiểu Trí bằng cán bút nhỏ giọng hỏi "Đây là cái gì?" Trước khi vào Tiểu học cô chưa hề học trước bính âm, Tiếng Anh cũng vậy, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt.

Dư Châu Châu quay đầu hồi tưởng lặng lẽ đếm những lần khổ sở trong cuộc đời, và đầu tiên bắt đầu mơ hồ suy nghĩ về ý nghĩa của chúng. Cô đã không còn nhớ rõ tâm trạng khi cầm bài kiểm tra 40 điểm xuyên qua ánh mắt của mọi người trở về chỗ ngồi là thế nào, nhưng cô biết, nếu không có sự xấu hổ ngại ngùng lúc ấy và khoảnh khắc nháy mắt thông suốt mọi việc sau đó thì bây giờ cô cũng sẽ không có được sự bình tĩnh như vậy để đối diện với Tiếng Anh - một lĩnh vực mình chưa hề biết tí nào.

Cái gọi là bắt đầu mới kì thực chính là diễn lại những chuyện cũ nhưng tăng độ khó lên một mức mới cao hơn mà thôi. Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là kiên nhẫn chờ đợi.

"Anh biết không, em đột nhiên nhận ra thời gian là một thứ đặc biệt vĩ đại. Mặc dù trước kia em đã biết, nhưng khi đó vẫn chưa hiểu."

Cô không rõ câu nói có vẻ hơi sến này có khiến Trần An cảm thấy buồn cười không, nhưng cô thực sự rất cảm kích —— mặc dù không biết là đang cảm kích ai.

Chiếc đồng hồ treo trên tường, tích tắc tích tắc, không nhanh không chậm, sẽ không vì bạn đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn mà quay nhanh hơn một chút, cũng không vì bạn đang hạnh phúc đắc ý mà quay chậm một chút.

Thời gian chính là phù thủy công bằng nhất.

***

Trong giờ Ngữ Văn, Dư Châu Châu nghe thấy một tiếng thét chói tai như của một con mãnh thú chạy trốn từ trên tầng, theo sau là tiếng bước chân rầm rập. Cô giật bắn mình, quay đầu lại thì nhìn thấy bên ngoài có một bàn tay đang không ngừng đập vào cánh cửa thủy tinh, tấm ván gỗ dài một mặt sơn màu trắng kia vừa nhìn đã biết là dỡ xuống từ bàn học. Tiếng chửi bới cùng âm thanh va đập ầm ầm khiến hành lang nhất thời biến thành địa ngục trần gian, các bạn trong lớp sững sờ, ba nam sinh bàn cuối đã nhảy dựng lên lao đến cửa sau, hưng phấn quan sát tình hình bên ngoài.

"Ồ, đây chẳng phải là Triệu Sở lớp 9 sao?"

"Mẹ nó, tao đã sớm nói là nó đắc ý không nổi ba ngày mà, mấy người kia gọi theo anh em ngày ngày rình hắn ở cổng, hắn leo tường chạy mất, kết quả là hôm nay người ta đã tìm đến tận lớp rồi, hòa thường thì chạy được nhưng miếu thì không..."

Giáo viên Ngữ Văn là một người phụ nữ đã hơn ba mươi, thấp lùn, tóc ngắn, lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng. Cô chẳng chút ngạc nhiên liếc ra ngoài cửa, tiện tay cầm lấy cây thước của giáo viên Toán gõ mạnh vào bảng đen một cái, tiếng động lớn khiến toàn thể học sinh bên dưới im re.

"Đều về chỗ ngay lập tức cho tôi! Định làm loạn phải không?!"

Ba cậu bé có phần hậm hực rời khỏi vị trí cửa sau đi về chỗ. Dư Châu Châu cũng chưa hết sợ hãi, cúi đầu mở sách giáo khoa nhìn bài học ngày hôm nay, "Tản bộ" của Mặc Hoài Thích.

Lật được hai trang, lại ngoảng đầu.

Bàn thứ hai từ dưới lên ngồi sát trong góc cửa sổ, cùng vị trí với Dư Châu Châu hồi lớp 1 Tiểu học, là một bạn nữ mặc áo khoác chống mưa màu xanh đậm bên ngoài, cúi đầu rất sâu, như thể màn rối loạn vừa rồi không hề liên quan gì đến cô, tóc đuôi ngựa buộc cao như chiếc đuôi bù xù của chú gà trống.

Cô gái đó chính là chủ nhân của "17 tuổi không khóc". Ngày đầu tiên đi học nhìn thấy cô cùng lớp với mình, Dư Châu Châu đã cảm thấy vô cùng thần kì, đồng thời cũng rất vui vẻ, đang định đi tới nói với cô "Sách của cậu bị rơi mình đang cầm hộ này" lại khựng lại.

Thế thì chẳng khác nào nói với đối phương, cảnh cậu bị mẹ vừa đánh vừa chửi, mình đã nhìn thấy hết cả rồi.

Dư Châu Châu cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Khai giảng được hơn một tháng rồi mà cô vẫn chưa nói chuyện với cô gái kia bao giờ.

Giáo viên Ngữ Văn tiếp tục dùng giọng điệu cứng nhắc giảng bài: "Vậy nên ở đây đã xuất hiện hai người mẹ, hai người con trai, tác giả làm vậy với dụng ý gì? Ai biết nào?"

Ba chữ cuối cùng rõ ràng chỉ là lấy lệ, cô không hề hi vọng sẽ  có người giơ tay phát biểu, vì vậy vừa hỏi xong đã cúi đầu nhìn danh sách lớp.

"Tân Mỹ Hương?"

"Tân Mỹ Hương?"

Bên dưới đã loáng thoáng vang lên những tiếng cười. Cô gái ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên giật mình đứng dậy, cúi đầu, không nói một lời, tựa như một khúc gỗ.

"Nói đi!" Giáo viên Ngữ Văn cau mày thở dài, cho rằng đối phương không tập trung nghe giảng nên đành nhắc lại câu hỏi lần nữa, "Tôi vừa hỏi, ở đây đã xuất hiện hai người mẹ, hai người con trai, tác giả làm vậy với dụng ý gì?"

Thời gian là phù thủy vĩ đại nhất, không bao giờ vì bất kì ai mà dừng lại. Vậy mà Tân Mỹ Hương lại có thể đứng yên cùng thời gian, Dư Châu Châu cũng không biết rốt cuộc là ai đã yểm bùa lên ai nữa.

Một phút trôi qua, giáo viên Ngữ Văn vẫn nhìn trân trân nữ sinh cúi đầu kia, tiếng cười trong lớp dần rộ lên, bị giáo viên dùng vẻ mặt đe dọa ngăn lại nên lại yên tĩnh như cũ.

"Bạn này làm sao thế? Cố tình chống đối à?" Cô giáo cúi đầu dò hỏi Dư Châu Châu ngồi hàng đầu.

Chủ nhiệm lớp xem thông tin xong sau khi biết Dư Châu Châu tiểu học học ở Sư Đại thì đã đặc biệt xem trọng, xếp cho cô ngồi chỗ hàng đầu.

Cô lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Bạn ấy... Bạn ấy không phải cố tình đâu ạ."

Dư Châu Châu không rõ cách làm này có ý nghĩa gì. Giáo viên Ngữ Văn lần đầu gọi phải Tân Mỹ Hương, cảm thấy chưa thể nói lý, mặc dù cảnh tượng này đã xảy ra vô số lần trong các tiết Tiếng Anh rồi.

Vốn dĩ nên là giáo viên Tiếng Anh làm chủ nhiệm kiêm luôn một số môn phụ, nhưng một giáo viên dạy Toán trung niên lại trở thành chủ nhiệm lớp, Dư Châu Châu không hề cảm thấy kì quái. Thứ gọi là bốc thăm này chỉ có thể đảm bảo công bằng trong một thời gian ngắn, còn về sau vẫn phải "từ từ thương lượng".

Các giáo viên Tiếng Anh vẫn thường hay ưu chuộng loại phương pháp "chạy tàu hỏa" này. Bắt đầu từ bạn học bàn đầu, bạn ngồi sau đứng lên trả lời tiếp, đi thành quỹ đạo hình rắn, cuối cùng sẽ quay trở về điểm xuất phát. Cô sẽ dùng tốc độ rất nhanh hỏi đi hỏi lại mấy câu liên quan đến nội dung bài khóa, "How're you", "Fine, thank you, and you",...

Tân Mỹ Hương chính là một thanh ray hỏng.

Cô luôn luôn đứng dậy rồi không nói một lời. Bất kể giáo viên có đối xử thế nào —— từ từ dẫn dắt từng bước, nét mặt hớn hở khích lệ, rồi sau đó cau mày răn dạy, cho tới tận bây giờ vẫn như vậy, đoàn tàu cứ việc chạy tiếp —— Tân Mỹ Hương chưa từng có biểu cảm gì khác, khó xử, đỏ mặt, khóc lóc... Cái gì cũng không.

Dư Châu Châu ngẩng mặt nhìn giáo viên Ngữ Văn, mọi người đều đã từng chứng kiến sự đáng sợ của cơn giận của cô giáo, thậm chí trong lòng cô còn thay Tân Mỹ Hương toát đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng giáo viên Ngữ Văn chỉ gật đầu nói, "Em ngồi xuống đi."

Sau đó nhặt một cây bút trên mặt bàn Dư Châu Châu, đánh dấu một cái vào danh sách lớp.

***

Khiến Dư Châu Châu cảm thấy tâm tình không tốt, còn có một việc khác.

Trường trọng điểm của khu Bắc Giang quả thực có sự thua kém nhất định so với các trường danh tiếng khác về mặt chất lượng học sinh và công tác quản lí. Bầu không khí trong lớp đã sớm không còn vẻ rụt rè yên tĩnh như hồi mới khai giảng nữa, giờ học tiếng nói chuyện rì rào vang lên khắp nơi, tan học xong nữ sinh tụ tập thành từng bầy, Dư Châu Châu ngồi bàn đầu thì không sao nhưng đã có bạn ngôi dưới phản ánh không nghe rõ giáo viên giảng bài.

Chủ nhiệm lớp tức giận đổi giờ Toán thành giờ tự học, sau đó bắt đầu điểm danh, gọi mấy bạn học rất ngoan ra ngoài lần lượt nói chuyện.

Tuy nhiên lại đi không hề xa, giọng nói cũng rất lớn.

"Tình hình của lớp chúng ta bây giờ em cũng biết, cô cần em trợ giúp tìm ra con ngựa hại bầy, bắt đầu từ hôm nay em nằm vùng cho cô, đừng để người khác biết. Hàng ngày em ghi tên những bạn nói chuyện riêng trong giờ lại rồi bí mật nộp cho cô..."

Dư Châu Châu ngồi trong phòng học, cắm đầu nhìn quyển sách Tiếng Anh, dở khóc dở cười.

"Trần An, có câu này em cảm thấy không được hay cho lắm, bởi rất không lễ phép, nhưng em thực sự rất muốn nói thật với anh, anh không được phê bình em —— em cảm thấy giáo viên chủ nhiệm lớp mình hơi ngốc."

Giáo viên Toán chủ nhiệm lớp các cô họ Trương, tên Trương Mẫn.

Hôm khai giảng đó, cô viết thật lớn tên trên bảng, sau đó nghiêm mặt nói, "Xin tự giới thiệu một chút, cô là chủ nhiệm lớp chúng ta, tên Trương Mẫn, Mẫn trong từ mẫn cán linh hoạt."

Hơn nữa còn không hiểu vì sao các học sinh bên dưới lại cười.

Trương Mẫn rất đen, cực kì đen, vừa béo vừa xấu, lại không biết cách ăn mặc, mới ngày đầu tiên đã không tìm được danh sách lớp, vội vàng bới tung trong chiếc ba lô màu xanh đậm của mình, dốc hết sạch đồ đạc ra ngoài, cuối cùng hào hiệp nói một câu, "Được rồi, không nói nhảm nữa, chúng ta bắt đầu vào giờ."

Đó là tiết Toán cấp Hai đầu tiên của Dư Châu Châu, chính cô cũng không nhận ra ánh mắt mình lúc nhìn bảng đen chuyên chú và nóng bỏng cỡ nào, vừa thận trọng lại vừa kính cẩn. Ánh mắt đó đã khiến Trương Mẫn bị dọa sợ.

"Em phải làm lớp trưởng rồi, hơn nữa còn bị xếp ngồi bàn đầu. Vốn dĩ cho rằng giáo viên vì em là học sinh Tiểu học Sư Đại nên mới đối tốt với em, sau đó mới phát hiện ban đầu cô chưa hề biết em là ai, về sau xem thông tin mới biết, lại đối với em tốt hơn nữa.

Cô nói, ánh mắt của em trong giờ Toán quá nóng bỏng, nếu cô là giáo viên nam thì có khả năng sẽ cho rằng em thầm thương trộm nhớ mình mất.

Anh nói xem, làm gì có giáo viên nào lại nói như vậy cơ chứ?

Cho nên em mới cảm thấy cô hơi ngốc.

Nhưng mà, em thích cô. Em cảm giác cô là người tốt."

Dư Châu Châu dừng bút, nhìn câu cuối cùng, đột nhiên sửng sốt. Cô dường như nhớ tới cảnh Trần Án nói với mình hư ảo như trong mơ, đối với em tốt thì chính là người tốt, đối với em không tốt thì chính là người xấu.

Cô từng không chịu thừa nhận điều này. Bây giờ mới phát hiện, một số lí do của phán đoán đã lặng lẽ ăn vào máu, cô cho rằng đó là trực giác, song kì thực chúng đều không hề có tính sáng suốt và nguyên nhân công bằng nào.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top