Tân Mỹ Hương để lại một câu rồi bỏ đi, bóng lưng vụng về kia trong mắt Dư Châu Châu dường như lại như có thêm vài phần phóng khoáng. Cô vẫn chưa hề phản ứng kịp cho tới tận khi giờ tập thể dục kết thúc, mọi người lục đục đi vào trong phòng học, tiếng kêu thảm thiết như vịt đực khiến trần nhà như nứt ra của Từ Chí Cường vang lên —— Dư Châu Châu nhận ra rằng dù tất cả đang cùng trợn tròn mắt nhìn về phía Từ Chí Cường thì cũng chỉ có mình cô là mang biểu cảm mừng rỡ.
Từ Chí Cường chém gió cùng đám anh em, đắc ý dào dạt, không thèm nhìn đã ngồi phịch xuống ghế rồi sau đó lại lập tức giật bắn lên.
Kì thực chỉ bị hai cây đinh đâm trúng —— nhưng mà như vậy cũng là quá đủ rồi.
Giáo viên chủ nhiệm Trương Mẫn đang hỏi thăm tình hình sự việc vừa xảy ra trong lớp, Từ Chí Cường thì đã được khiêng tới phòng y tế. Dư Châu Châu quay đầu lại, nhẹ nhàng nháy mắt với Tân Mỹ Hương ngồi ở vị trí góc thứ hai từ dưới lên, mấp máy môi nói, cảm ơn cậu.
Tân Mỹ Hương nhanh chóng cúi đầu, làm ra vẻ chẳng hề nhìn thấy gì.
***
"Trần Án, em vẫn giống với ngày xưa, chỉ là bây giờ nếu các bạn ấy tới rủ đi chơi thì em sẽ tìm lí do thoái thác. Em kể chuyện này với mẹ, mẹ lại nói rằng về sau lớn lên rồi em sẽ dần quen với việc 'Việc ai người nấy lo' này, cũng không cần trách bọn họ làm gì. Mẹ bảo em không được quá chìm đắm trong lí tưởng hóa, không được quá nghiêm khắc, xây dựng một chút quan hệ cũng tốt, nếu không bản thân sẽ không vui. Kì thực không phải là em không hiểu ý của mẹ. Mẹ là dân làm ăn, tình cảm thực sự có thể không cần, nhưng em lại cần.
Trần Án, anh có bạn bè không? Số người vây quanh anh lúc nào cũng nhiều hơn so với em như vậy ư? Nhưng anh thực sự có bạn bè không?"
Tình cờ học chung một trường, vài năm sau lại vội vã biệt li. Rốt cuộc nên cảm ơn bọn họ vì đi cùng mình một đoạn đường hay là nên thật lòng dốc tâm kết giao?
Sự hoang mang trong lòng Dư Châu Châu mãi chưa thể tiêu tan. Cô vẫn cứ mỉm cười mà đáp lại bạn học, vẫn cứ vì Chấn Hoa mà nỗ lực học tập, song trong mười phút tràn ngập những tiếng chửi mắng khó nghe ấy con thú dữ bị giam cầm dưới đáy lòng cô lại như rầu rĩ gầm lên hai tiếng.
Nhưng chẳng bao lâu sau đã có việc khác để cô lo lắng rồi.
Sau ba ngày nghỉ phép, Từ Chí Cường đi học trở lại, việc đầu tiên làm là dùng nắm đấm dạy dỗ bạn nam lần đó nhìn thấy cậu ta đã không nhịn nổi cười, khiến cho toàn bộ bạn học không hề dám hé răng luận đàm chuyện cậu bị đinh đâm trúng mông.
Dư Châu Châu sớm đã không còn đi vào từ cửa sau. Cô ngồi hàng đầu, những nam sinh đó lại ngồi hết ở phía sau. Nước sông không phạm nước giếng, mắt không thấy thì lòng sẽ không phiền. Tuy nhiên hết giờ Thể dục về lớp cô vẫn nhìn thấy đám nam sinh này túm tụm ở cửa trước cười cợt, đặc biệt Từ Chí Cường khi nhìn thấy cô cũng nhếch mép cười.
Một nụ cười không rõ ý nghĩa.
Dư Châu Châu cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như một con mèo dựng đứng lông gáy.
Cô không nói một lời, xoay người vòng lại cửa sau, băng qua nửa số bàn trong lớp trở về vị trí ngồi hàng đầu của mình. Nhưng khi ngẩng đầu lên lại phát hiện bọn họ vẫn chưa hề rời khỏi cửa trước mà đang đồng loạt nhìn về phía mình, thỉnh thoảng mấy thành phần đàn em còn huých huých vai Từ Chí Cường, xì xào bàn tán gì đó.
Dư Châu Châu nhắm mắt lại, trong đầu bất giác hiện lên một hình ảnh —— Thượng Hải xưa cũ, Thập Lí Dương Trường (kì thực cô căn bản không hề biết Thập Lí Dương Trường là cái gì). Cô mặc xường xám yểu điệu tiêu dao bước đi trên phố, đột nhiên vài tên côn đồ thô tục từ đâu xông ra, vây lấy cô rồi bỡn cợt bằng lời thoại kịch kinh điển: "Tiểu thư, hầu gia gia chơi đùa nhé?" *
(* Thập Lí Dương Trường: cụm từ vốn để chỉ những nơi có nhiều người ngoại quốc cư trú, về sau thường được hiểu là Thượng Hải, bởi vào khoảng thế kỉ 19 – 20 ở Thượng Hải có rất nhiều người Pháp, Anh,... sinh sống.)
Lúc này nên xuất hiện một chàng sĩ quan trẻ tuổi điển trai mặc quân phục, ba cước một hào đá bay lũ lưu manh, khiến chúng hóa thành mấy đốm sao đỏ nhỏ xíu phía chân trời, vọng lại là câu "Các ngươi cứ chờ đấy, ta nhất định sẽ báo thù!" —— sau đó cô ngước mắt, nhìn thấy vị sĩ quan mang khí thế bức người ôn nhu như gió xuân ân cần hỏi han, "Cô không sao chứ?"
Dư Châu Châu cúi đầu thật sâu, mặt đỏ bừng.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, sao cứ suốt ngày đứng túm tụm ở cửa ra vào thế này? Chuông vào lớp đã kêu từ bao giờ, đều điếc hết rồi hả?!"
Tiếng quát sắc bén của cô giáo đưa cô trở về hiện thực, ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhiệm lớp Trương Mẫn mập mạp đang đi vào lớp, mấy nam sinh kia đành phải mang vẻ mặt bất cam trở về chỗ ngồi.
... Cứu mỹ nhân rồi. Mặc dù anh hùng là nữ.
Hơn nữa... áo len của Trương Mẫn hình như còn bị mặc trái.
Dư Châu Châu lắc đầu, chấp nhận số mệnh mở sách Toán ra. Các loại kí hiệu ùa vào đầu đánh tan Thượng Hải xưa cũ Thập Lí Dương Trường, song lại có một gương mặt hiện lên vô cùng rõ nét.
Một bóng dáng nho nhỏ, khuôn mặt nhăn tít lại vì bối rối, cố gắng tìm một cách tao nhã để nói ra từ "mông".
Hoặc là bóng dáng đánh lộn ở chân cầu thang, hét to "Nếu cô ấy là đồ con hoang, vậy thì mẹ mày chính là đồ thừa thãi!"
Cho dù bản thân có thể không tự biết, song cậu ấy đích thực là anh hùng trong lòng cô.
Dư Châu Châu ngẩn người nhìn túi đựng bút rất lâu, cuối cùng chỉ đành nhẹ nhàng thở dài.
***
Tan học, Dư Châu Châu không nhanh không chậm thu dọn sách vở, bước lên bục giảng vắt khăn ướt bắt đầu lau bảng đen.
"Châu Châu, nhớ lau sạch nhé, lần trước vì chúng ta lau sót nhiều bụi phấn nên đã bị trừ nhiều điểm rồi!" Tổ trưởng trực nhật kêu với cô từ xa. Dư Châu Châu lên tiếng tỏ ý đã nghe thấy, ra sức lau sạch bụi phấn lọt vào trong những rãnh nứt trên bảng, một lát sau khăn lau xám đã đầy bụi phấn lấm tấm trắng như tuyết.
"Này, Dư Châu Châu!"
Dư Châu Châu quay lại, nhìn thấy một tiểu đệ của Từ Chí Cường đang đứng sau lưng lấm lét nhỏ giọng gọi, chốc chốc lại liếc mắt nhìn trộm đám phụ huynh đang đứng trước cửa lớp nói chuyện cùng Trương Mẫn.
Không cần đoán cũng biết nhất định là có tật giật mình.
"Chuyện gì?" Dư Châu Châu rất lãnh đạm quay đầu tiếp tục lau bảng đen.
"Từ Chí Cường có lời muốn nói với mày! Đến cửa nhà vệ sinh nam một lát!"
Cô mèo nhỏ Dư Châu Châu xù lông lần nữa.
Cô căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, tay hơi run run.
"Không đi." Cô cũng bắt đầu nhìn Trương Mẫn, song đối phương lại đang mặt mày hớn hở trình bày với phụ huynh những điều tâm đắc mình rút ra sau khi chủ nhiệm lớp.
"Mày trốn được mùng Một, nhưng sao trốn được... ngày rằm?" Nam sinh nói hơi lắp bắp, rõ ràng là cái câu thành ngữ vừa học được này vẫn chưa vận dụng thành thạo mấy.
Dư Châu Châu phớt lờ cậu ta, tiếp tục cúi đầu lau sạch rãnh trên bảng đen.
"Hòa thượng thì chạy được nhưng chùa thì không, tao nói này ——" Giọng nam sinh vừa cao lên thì Trương Mẫn đã ngoảnh đầu gọi to một tiếng, "Ồn ào gì thế? Sao còn chưa về nhà?!"
Nam sinh sợ đến mức lập tức xoay người bỏ chạy. Dư Châu Châu thở dài một hơi, thiện cảm với Trương Mẫn lại tăng thêm vài phần —— cô ấy mặc dù có đôi chút ngốc, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn xem như là có tác dụng .
"Này, Dư Châu Châu!"
Dư Châu Châu bất đắc dĩ quay lại, lần này lại đổi một người khác.
"Mày đừng sợ, Từ ca nói rồi, chuyện lần trước đã triệt để kết thúc, mày không hiểu chuyện, Từ ca cũng không trách tội đâm bị thóc chọc bị gạo. Từ ca hào phóng độ lượng, không cần lo lắng."
Hành động lúc nãy của Trương Mẫn đã giúp Dư Châu Châu vững tâm hơn rất nhiều, sự sợ hãi dần dần bị ngọn lửa giận dữ thiêu gần hết. Cô đứng trên bục giảng cao trợn mắt nhìn xuống nam sinh chuyển lời kia, ánh mắt hung tợn.
"Có —— rắm —— thì —— đánh —— ngay ——"
Nam sinh gật đầu như gà mổ thóc, "Đánh, lập tức đánh... Mày đi một chuyến tới nhà vệ sinh nam..."
"Nếu còn gì muốn hỏi thì xuống cửa sau."
Nam sinh vội vã chuyển lời rồi lại vội vã chạy đi, "Cửa sau, cửa sau nhé."
Dư Châu Châu giơ cao chiếc khăn lau đen trắng lẫn lộn, cô thậm chí đã quyết định nếu cậu ta vẫn còn cố ý gây phiền phức thì sẽ ném cái khăn này vào mặt cậu, không thèm quen tâm đến hậu quả. Chí khí vốn đã chết từ lâu nay lại đột ngột sống dậy, cô có gì phải sợ nào? Thế giới này không có anh hùng, cho nên, phải can đảm giơ khăn lau bảng của mình lên!!
Tuy nhiên vì nữ hiệp biếng nhác luyện tập võ nghệ nên đã gây ra đại họa. Dư Châu Châu vừa ló đầu đi ra khỏi cửa sau thì đã bị một người bịt chặt miệng lôi đến chỗ ngoặt, vừa vặn là góc chết của tầm mắt Trương Mẫn.
Dư Châu Châu sợ đến độ đại não trống rỗng, khăn lau trên tay bị bóp chặt đến độ nước bẩn nhỏ tong tong.
Nhà vệ sinh nam trước mặt đông nghịt một mảnh người.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận