Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 60: Cái gọi là nuối tiếc

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 470 lượt xem
  • 2325 chữ
  • 2020-12-09 19:56:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Không còn sống thì chẳng lẽ là người chết chắc?" Cô thở hồng hộc đáp lời, sau đó mới nhớ ra nghiêng mặt nhìn xem người vừa đột ngột xuất hiện bên cạnh là ai.

"Không phải có cái từ... xác sống đó hay sao..."

Dư Châu Châu cảm thấy thoáng mừng rỡ cùng cảm động như thể được một gáo nước mát dội từ trên đầu xuống.

Bạn học Bôn Bôn đang chầm chậm chạy ở thảm cỏ bên trái, từ đầu chí cuối duy trì tốc độ giống như cô.

"Mình thực sự... chạy chậm như vậy sao?"

Bôn Bôn nghiêng đầu cười, "Ờ."

Dư Châu Châu vừa định phản bác đã nghe thấy Bôn Bôn nói tiếp, "Phần thi chạy 3000m của nam đến tận bây giờ vẫn chưa bắt đầu sở dĩ chính là bởi vẫn còn cậu ở đây chặn đường, mọi người đều hi vọng cậu mau chóng bỏ cuộc..."

Dư Châu Châu ảo não thở dài, đột nhiên phát hiện cổ họng và ngực của mình lúc thở hình như không còn đau bằng vừa nãy nữa, đôi chân cũng nhẹ nhàng, không còn nặng nề khó di chuyển. Cô đã bất tri bất giác vượt qua một giới hạn sinh lí nào đó, giống như lời giáo viên thể dục vẫn thường hay nói, nếu vượt qua được ngưỡng đó, kiên trì chạy tiếp, thì phía sau nhất định sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.

"Vậy vì sao cậu ra đây, khuyên mình từ bỏ à?" Cô cố gắng kìm nén sự vui vẻ trong giọng nói.

"Lúc cậu chạy ngang qua chỗ của lớp mình thì mình liền nhận ra ngay. Trông bộ dạng như thể sắp ngỏm đến nơi rồi ấy, mình xuống hỏi thăm cậu, nếu cậu có ngỏm thật thì mình cũng phải là người đầu tiên nhặt xác mà!"

"Ai nói mình sắp ngỏm rồi?!" Giọng Dư Châu Châu đột nhiên cao lên, cô vừa chạy qua khu vực đài giám khảo, hai bên đầu là những học sinh lớp 9 đang vùi đầu làm bài. Bước chân và hô hấp vừa được giải phóng của Dư Châu Châu trong thời khắc đó như tràn trề sức mạnh, giống như đã chờ đợi rất lâu rồi.

Saint Seiya bị đánh đến mức máu chảy đầm đìa rốt cuộc đã làm thể nào để cho đối phương một đòn phản kích trí mạng cuối cùng? Dư Châu Châu từng vô số lần đóng vai Saint Seiya trọng thương, nhưng lại chưa biết cảm giác đó thực ra đau đớn đến nhường nào.

"Trần An, thời khắc đó em đột nhiên phát hiện, kì thực, dù cho mọi người có cười nhạo những anh hùng liều chết phản kháng đó như thế nào, một khi bản thân lâm vào tình cảnh đó, thường không bao giờ có đủ dũng khí và khả năng để làm được điều như vậy. Cho nên, chúng ta đều chỉ là người thường.

Học  hành cũng được, mà chạy bộ cũng tốt, đều có thể trở thành một loại rèn luyện thực tế, cũng có thể trở thành một bộ phim hoặc phim hoạt hình ngắn. Chỉ là chúng ta không ý thức được, không phải chỉ có những chuyện đao to búa lớn mới được coi là mạo hiểm. Có đôi lúc, ảo tưởng và cuộc sống thực không hề cách nhau xa đến như vậy. Việc duy nhất em phải làm chính là chạy hết vòng cuối cùng này."

Dư Châu Châu nghĩ vậy, đột nhiên giơ tay lên hướng về phía đài giám khảo ra sức vẫy với các anh chị lớp 9 đang không hề chú ý.

"Cậu hâm à?" Bôn Bôn bị hành động bất ngờ bột phát của cô dọa sợ.

"Hồi quang phản chiếu." Dư Châu Châu cười. *

(* Hồi quang phản chiếu: Hiện tượng một người trong thời khắc sắp sửa lâm chung đột nhiên trở nên khỏe mạnh, tỉnh táo lạ thường.)

Trong lúc Bôn Bôn còn chưa nghĩ ra nổi bốn chữ "hồi quang phản chiếu" này có ý nghĩa gì, Dư Châu Châu đột ngột gia tăng tốc độ, chạy vượt lên hướng về vạch đích cách khoảng hơn 300m phía trước.

Giống như một... chú chó hoang xổng chuồng.

Bôn Bôn không khống chế được vẻ ngơ ngẩn và kinh ngạc trên khuôn mặt, lớn tiếng gọi: "Cậu làm sao thế, chờ mình một chút", đồng thời cất bước đuổi theo. Hai người cùng lúc hét to thu hút toàn bộ ánh mắt của ban giám khảo và học sinh lớp 9 trên khán đài, rất nhiều người sững sờ đứng dậy, nhiệt liệt hò hét, tựa như lửa đang lan tràn trên cánh đồng.

Dư Châu Châu không nghe được bất kì thứ gì.

Cô chỉ có thể cảm thấy mặt trời rất chói chang, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, giống như gió nóng đang không ngừng táp vào mặt.

Bên cạnh có tiếng hít thở của một người khác đang chạy. Đó không phải Mộ Dung Trầm Chương, đó là Bôn Bôn. Cô vốn dĩ cho rằng mình đã đánh mất Bôn Bôn, không ngờ cậu vẫn giống hệt như ngày còn bé, chưa từng thay đổi.

Vì vậy, hướng về phía mặt trời mà chạy, không có điểm dừng.

"Trần An, khi đó, em cảm thấy như mặt trời đang bay lại gần phía mình."

Dư Châu Châu không biết Bôn Bôn đi đâu rồi. Sau khi cô chạy hết 1500m ở vạch đích bị các giáo viên vây quanh xoa đầu khen ngợi, giống như thể học sinh này chính là động vật nhỏ ngốc ngếch liều mạng. Bọn họ không để cho Dư Châu Châu trực tiếp ngồi xuống thảm cỏ nghỉ ngơi mà bắt cô phải tiếp tục chầm chậm đi lại xung quanh, nói nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe... Dư Châu Châu đầu óc choáng váng không dễ dàng gì mới hô hấp bình thường lại được, đi lòng vòng nhìn quanh mới phát hiện không còn thấy Bôn Bôn nữa rồi.

Tựa như một giọt nước, dưới cầu vồng rực rỡ trong ánh sáng mặt trời, bốc hơi cùng bước chân của Dư Châu Châu.

Quả nhiên vẫn là như vậy. Không muốn xuất hiện cùng mình sao?

Dư Châu Châu miễn cưỡng nở nụ cười, đầu gối nhũn ra đi về phía lớp của mình, giang hai tay vui sướng đón nhận tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.

Cuối cùng, lớp (3) có sở trường thể dục thể thao đã đạt giải Nhất, mà giải tinh thần văn minh mà ủy viên văn nghệ quan tâm nhất cũng về tay bọn họ bằng một cách cực kì khôi hài. Lớp (2) đạt giải "tinh thần văn minh nhất", các lớp khác cũng đạt giải "tinh thần văn minh". Dư Châu Châu cay mày đứng trong hàng ngũ, đột nhiên nhìn thấy ủy viên văn nghệ có vẻ cảm thấy cực kì không công bằng.

Rất nhiều năm về sau có thể họ thậm chí sẽ không còn nhớ nổi cái gọi là vinh dự tập thể, hay một khoảnh khắc mà mình từng nỗ lực đến mức liều mạng. Dư Châu Châu không biết rốt cuộc vì sao ủy viên văn nghệ lại cố chấp đến như vậy. Cả lớp có 56 người thì 55 người không hề để ý đến chuyện này.

Khác với lúc trước đại hội, trên đường trở về, mọi người ngồi trên xe buýt chẳng còn ca hát. Mỗi người đều cởi bỏ lớp áo giáp sắt, ôm bọc lớn bọc nhỏ phơi trong bụi đất một ngày, lặng lẽ giữ khuôn mặt không biểu cảm.

Dư Châu Châu ngồi cạnh Tân Mỹ Hương, sau một ngày hò hét cổ vũ đến rách cả cổ họng thì quả thực giờ đây không còn muốn mở miệng nói bất cứ điều gì, chỉ có thể đờ đẫn nhìn ra quang cảnh thành phố chìm trong ánh nắng vàng rực cuối ngày bên ngoài.

Lúc ra về, cô gọi Tân Mỹ Hương: "Nhà cậu ở đâu, chúng mình cùng về được không?"

Không rõ có phải là ảo giác, trên khuôn mặt Tân Mỹ Hương xẹt qua một tia hoang mang. Cô không trả lời ngay mà nhỏ giọng hỏi ngược lại, "Thế nhà cậu ở đâu?"

"Tiểu khu Hải Thành."

"Chúng ta không thuận đường."

Dư Châu Châu có chút mất mặt, nhưng dáng vẻ né né tránh tránh của Tân Mỹ Hương khiến cô tạm thời quên đi tình cảnh quẫn bách của bản thân. Trong thời khắc đối phương xoay người bỏ đi, cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

Dư Châu Châu lưng đeo cặp sách, tay xách một tấm lót ghế nhựa, lén lút đi theo sau Tân Mỹ Hương, duy trì khoảng cách hơn 10m. Bởi vì trên đường về còn không ít bạn học khác nên cô tự tin hành vi của mình sẽ không bị phát hiện.

Năm phút sau, qua bảy tám lần rẽ trái rẽ phải, Dư Châu Châu ngước mắt, phát hiện mấy tòa nhà mới xây trước mặt cực kì quen thuộc, thậm chí cả bãi cỏ quanh năm bẩn thỉu và khu vực kiến trúc bỏ hoang cũng đặc biệt thân thiết.

Chỗ này rõ ràng là tiểu khu Hải Thành nhà mình.

Tâm trạng Dư Châu Châu ngày càng kích thích và căng thẳng. Cho dù toàn thân đã rệu rã nhưng lực chú ý lại giống như con báo ranh mãnh đang săn mồi, ánh mắt không rời cô bạn có dáng người hơi mập đằng trước.

"Trần An, dò xét bí mật của người khác là một hành vi không tốt, em biết. Nhưng mà vì sao em vẫn cảm thấy hưng phấn đến vậy cơ chứ?"

Tân Mỹ Hương đi qua khu nhà của Dư Châu Châu, ra khỏi tiểu khu Hải Thành, cuối cùng dừng trước một dãy cửa hàng cũ kĩ bên ngoài tiểu khu.

Cô đi vào bên trong cửa hàng bán đồ ăn hỗn tạp ở tầng một tòa nhà màu xám.

Dư Châu Châu lặng lẽ chờ ở phía xa xa, cảm thấy có chút khó hiểu. Đại hội thể thao vừa kết thúc, đồ ăn vặt vẫn đang đầy bụng, miệng vừa chua vừa dính, vì sao Tân Mỹ Hương còn đi mua thức ăn làm gì?

Tới tận lúc bắp chân cứng nhắc, vai cũng mỏi đến mức sắp gãy, cô mới chợt hiểu ra.

Ngẩng đầu, phía trên hàng tạp hóa tối om om có treo một biển hiệu cũ kĩ nhem nhuốc.

"Quán ăn Mỹ Hương."

Dư Châu Châu kinh ngạc tới mức không khép được miệng. Kì thực nhà mở hàng ăn chẳng phải chuyện xấu hổ gì, nhưng không biết vì sao Dư Châu Châu lại cảm thấy bốn chữ to đùng đó giống như thiên thạch vừa rơi xuống từ bên ngoài vũ trụ, lạ lùng tới mức gây choáng váng.

Cô chậm rãi bước đến, bên cạnh quán nhỏ có không ít người. Mặc dù đang là cuối mùa xuân, thời tiết hôm nay lại nóng nực kì lạ. Dư Châu Châu lánh đến bên bồn hoa ngồi xuống, lẳng lặng quan sát từ xa quang cảnh người lớn đánh cờ, chơi mạt chược, còn có cả những chai bia lạnh đang rỏ nước thành những vòng tròn bên cạnh bọn họ, thậm chí còn cả bà chủ quán đang đuổi đánh chồng của mình khiến bụi đất mù mịt lên —— bà chủ kia, chính là người phụ nữ lôi cánh tay Tân Mỹ Hương đi trong ngày khai giảng. Mẹ của cô ấy.

Mà cái người bộ dạng lấm lét, mặt mũi thô kệch dù bị vợ mắng té tát vẫn chăm chăm nhìn tình hình trên bàn mạt chược kia, chắc hẳn là bố của Tân Mỹ Hương.

"Mẹ nhà mày, tham gia xong cái đại hội thể thao chết tiệt kia có phải đánh mất tấm lót ghế tao đưa cho rồi không? Các người đều là cái loại không ra gì, kiếp trước rốt cuộc tao đã thiếu nợ cái gì?..."

Mẹ Tân Mỹ Hương mắng chồng xong lại vào phòng chì chiết Tân Mỹ Hương. Dư Châu Châu nhìn cánh cửa tối om, không rõ tình hình bên trong đang như thế nào, nhưng nghe tiếng đập phá choang choang cùng tiếng chửi bới không ngừng, cô biết Tân Mỹ Hương nhất định là không nơi để trốn.

Dư Châu Châu nhấc cặp sách và đêm lót lên, cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi.

"Trần An, em thực sự không hiểu.

Mẹ cô ấy thoạt nhìn hung ác như vậy, căm hận cô ấy và người cha vô tích sự —— thật xin lỗi, em không hề cố tình nói thế này —— nhưng nếu hận như vậy vì sao lúc đầu còn sinh Tân Mỹ Hương ra, vì sao lại đặt tên quán là 'Quán ăn Mỹ Hương'?

Là cuộc sống thay đổi tình cảm ban đầu, hay là vì bà ấy đã lãng quên mất thứ thực sự quan trọng đối với mình?"

Lúc Dư Châu Châu về đến nhà, mẹ vẫn chưa tan làm. Cô đặt cặp sách xuống, chạy vào phòng mẹ ôm hết nội y thả vào chậu giặt nhẹ nhàng giặt sạch, sau đó vò qua nước sạch bốn năm lần mới cẩn thận mang ra ban công phơi. Còn thừa thời gian vội vàng dọn dẹp nhà cửa, mang dép lê đặt ra ngoài cửa rồi yên tĩnh chờ mẹ về.

Dư Châu Châu vẫn luôn có ác cảm với loại nhiệm vụ làm màu với thiên hạ "bưng cho bố mẹ một chậu nước để rửa chân" được giao về nhà. Cô xấu hổ khi nói với mẹ con yêu mẹ, cũng luôn cho rằng tình cảm tốt đẹp nhất là thứ tình cảm không cần thổ lộ, thay vào đó là được tự cảm nhận qua cuộc sống hàng ngày.

Lúc này, cô cũng không hề muốn nói điều gì với mẹ.

Chỉ là trong lòng có một xúc cảm biết ơn không nói nên lời.

Mẹ, cảm ơn mẹ.

Dù cho gian nan đến mức nào, cảm ơn mẹ vì đã không trở thành một người mẹ như vậy.

Dư Châu Châu biết niềm hạnh phúc của mình kì thực cũng chứa đựng sự tàn nhẫn đối với Tân Mỹ Hương.

Nhưng cô không thể nào kìm nén nổi sự vui sướng của mình.

Chúng ta luôn cảm nhận được hạnh phúc từ chính sự đau khổ của người khác.

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top