Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 64: Phần 6: Năm tháng như nước chảy - Mùa Hè không có ngày nghỉ

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 469 lượt xem
  • 2737 chữ
  • 2020-12-09 19:59:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dù thế nào, kì nghỉ hè cũng đã bắt đầu rồi.

Dậy sớm mỗi ngày, tự học từ mới Tiếng Anh —— kì thực động lực này hoàn toàn xuất phát từ các cuốn vở và máy thu âm mới cứng. Buổi sáng học bài, xem phim, đọc các loại sách giải trí có ý nghĩa hoặc không có ý nghĩa, buổi chiều luyện đàn —— ban đầu là vì không thành công trong việc dùng dao chém nó thành củi, về sau lại vì đã rất lâu rồi không học đàn mà thực lòng trở nên yêu thích luyện tập. Điều này khiến Dư Châu Châu hiểu được sâu sắc một trong ba định luật Newton: "Nhân chi sơ, tính bản tiện."* Chiều tà trước giờ ăn tối chạy bộ một vòng, đây chính là di chứng từ cuộc thi chạy 1500m trong Đại hội Thể thao —— cô phát hiện ra cảm giác vượt qua giới hạn sẽ khiến người ta bị nghiện, dẫu mồ hôi có đổ bao nhiêu thì cũng không khó chịu. Cơm tối xong chạy tới hàng thuê truyện đổi truyện mới, ở lì trong phòng đọc tới thẳng 10 giờ, sau đó tắm rửa, đi ngủ.

(* Chế từ câu "Nhân chi sơ, tính bản thiện" – đây là một câu trong Tam Tự Kinh, cuốn sách được xem như sách vỡ lòng của học sinh Trung Quốc thời cổ đại – ý nói bản tính của con người vốn là lương thiện, sự độc ác chỉ là do về sau bị cuộc đời xô đẩy. Chữ "tiện" trong từ "đê tiện". Còn về phần Newton thì mình không hiểu Dư Châu Châu lấy ở đâu ra =)))

Ba ngày đi thăm bà ngoại một lần. Buổi tối cuối tuần cùng mẹ đi dạo phố tản bộ.

Dư Châu Châu cảm thấy cuộc sống nghỉ hè của mình đã thoải mái tới mức khiến thần người cùng phẫn nộ rồi.

"Trần An, anh nói xem, những vị đại hiệp rơi xuống vách núi nhưng đại nạn không chết đó, lại còn nhặt được bí tịch rồi một mình tu luyện, có phải lúc ấy cũng yên bình tốt đẹp như thế này?

Có khi nào sẽ vì quá yên bình mà quên mất luôn là còn phải trèo lên vách núi để tái xuất giang hồ?

Thực ra bây giờ em cũng như vậy. Em đột nhiên phát hiện mình không còn bế tắc nữa, cũng không thường xuyên nghĩ tới giáo viên và bạn học. Thậm chí... cũng không còn nghĩ tới phải trở nên xuất sắc thế nào để khiến mẹ tự hào, để khiến bố và vợ ông ấy phải mất mặt —— em đột nhiên cảm thấy tất cả mấy chuyện đó đều thật vớ vẩn.

Thỉnh thoảng mẹ sẽ cùng em xuống tầng đổi truyện tranh, hoặc cùng em ra ngoài chạy bộ, nhưng mà sức khỏe mẹ không còn được tốt như ngày xưa nữa rồi, chạy vài bước liền cảm thấy mệt, đành đi sang một bên nhìn em chạy.

Gió hoàng hôn rất lạnh, mặc dù là đang là mùa Hè, nhưng cũng không nóng. Trời chiều đẹp vô cùng, mẹ cũng đẹp vô cùng.

Em cảm thấy hết thảy đều thật tốt đẹp. Cứ như thế này đi, thời gian hãy dừng lại ở đây, có được không?"

Có được không?

Dư Châu Châu không còn gửi thư cho Trần An, nhưng cô đã mua một quyển sổ nhật kí có bìa ngoài màu xám mộc mạc giản dị, bên trên viết mấy từ đơn, "The spaces in between".

Cô gọi quyển nhật kí là Trần An.

Dì Lý giúp việc theo giờ ở nhà bà ngoại rất nhanh nhẹn, chỉ có điều cực kì thích lén ăn vụng. Vốn dĩ hoa quả mua về ăn không hết, mọi người từ trước tới nay luôn mời dì tới ăn cùng, thế nhưng dì một mực từ chối, không ăn bất kì miếng nào.

Rồi lại lấy trộm hoa quả sau lưng lén lút ăn.

Rất nhiều lúc ban ngày chỉ có mình Dư Châu Châu ở nhà, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy Dư Đình Đình nữa. Dì Lý trước mặt các cô không hoàn toàn giữ kẽ, bởi vậy hai người đã bắt gặp rất nhiều lần. Đào mà mẹ và bác ba mua, một túi 8 quả, một túi 7 quả, bị dì Lí bỏ chung vào một túi ni lông, như vậy thì sẽ không ai để ý tới việc chúng từ từ biến mất.

"Vì sao? Vì sao rõ ràng là chuyện chẳng vi phạm pháp luật, không cần phải hô hào rằng không phải mình làm, sau đó lại lén lút ăn trộm sau lưng?"

Trên thế giới này có một loại động vật không cách nào lí giải được, tên gọi là người lớn.

Lúc sắp xếp sách vở của học kì trước lại tình cờ tìm thấy một tờ thông tin liên lạc trong lớp, bên trên có số điện thoại nhà của tất cả mọi người. Dư Châu Châu đột nhiên nhớ ra mình thậm chí còn không có số điện thoại của Bôn Bôn.

Ngoài cửa sổ nắng gay gắt như đổ lửa, dế trong bụi cỏ kêu ri ri, Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Cô gấp quyển nhật kí đang để mở trên mặt bàn lại —— một kì nghỉ, 8 đoạn tuần kí, cô đã thiếu mất hai đoạn rồi.

Còn một núi bài tập viết chữ thể Khải bằng bút bi, mỗi ngày một tờ giấy kẻ ô vuông, Dư Châu Châu viết liền một mạch hơn 30 tờ, ban đầu còn quy củ viết từng hàng từng hàng, về sau chuyển hành từng cụm từng cụm, cuối cùng dứt khoát chọn cách viết bừa viết bậy, thậm chí còn lôi cả "Hoàn Châu Cách Cách", "Tôn Yến Tư", "Hoàng Dung" cùng các thể loại lời bài hát và lời thoại trong truyện tranh vào, biến tờ giấy kẻ ô thành trò chơi điền chữ của gián hôi.

Có chút nhàm chán.

Khóe mắt cô liếc tới điện thoại bàn nhà Tân Mỹ Hương.

Kì thực lúc điện thoại kêu những tiếng "Tút —— tút ——" kéo dài, Dư Châu Châu có chút bồn chồn. Giọng nữ bắt máy rất cao, tốc độ nói nhanh, ngữ khí sốt ruột, vừa nghe đã biết là mẹ Tân Mỹ Hương.

"A lô, tìm ai?"

"A, cháu chào cô, cho hỏi Tân Mỹ Hương có đó không ạ?"

"Cháu là ai?" Ngữ khí của mẹ Tân Mỹ Hương vẫn không khá hơn là bao, nhưng thoáng chút bất ngờ và kinh ngạc, dường như từ trước đến nay chưa từng có ai gọi điện cho Tân Mỹ Hương.

Dư Châu Châu nuốt một ngụm nước bọt, "Cháu là bạn cùng..." Cô dừng lại một chút, đổi giọng điệu, "Cháu là lớp trưởng. Lớp có chút việc, cháu muốn gặp bạn ấy một chút."

"Việc gì?"

"Giáo viên phụ trách bộ môn bảo cháu thông báo mọi người đến tập trung ở trường, hình như là có hoạt động ạ."

Kì thực không nhất thiết cần nói dối, nhưng trực giác mách bảo Dư Châu Châu rằng Tân Mỹ Hương muốn ra khỏi nhà hoàn toàn không phải việc dễ dàng gì.

"Chờ đó." Đối phương đặt ống nghe xuống, Dư Châu Châu loáng thoáng nghe thấy một tiếng, "Có điện thoại, lại đây!"

Cô thở dài một hơi.

"A lô?" Giọng nói có chút sợ sệt chần chừ của Tân Mỹ Hương truyền tới trong ống nghe.

"Không có việc gì đâu. Ra ngoài chơi không?"

Không tới rạp chiếu phim, cũng không tới khu vui chơi, sau khi Dư Châu Châu và Tân Mỹ Hương gặp mặt tại cổng trường, Tân Mỹ Hương quẫn bách từ chối tất cả những lời đề nghị của cô. Hỏi tới hỏi lui, cuối cùng Dư Châu Châu mới bối rối phát hiện ra chân tướng.

Trong túi quần Tân Mỹ Hương chỉ có 3 tệ.

"Vậy phải làm thế nào..." Dư Châu Châu vô thức thở dài khiến Tân Mỹ Hương cúi đầu thật sâu. Cô bèn vội vàng xua xua tay, cười hì hì nói, "Tìm chỗ nào đấy râm mát tán gẫu, dù sao hôm nay thời tiết nóng nức như thế này, khu vui chơi lại đông đúc, thể nào cũng bị cảm nắng, vốn dĩ không nên tới."

Tân Mỹ Hương lí nhí "Ừm" một tiếng.

Hai người dứt khoát tới gốc cây du cổ thụ ở sân vận động phía sau trường học, khoanh chân ngồi trong bóng mát, cùng nhau lặng lẽ nheo mắt nhìn mảnh sân đầy nắng sáng đến chói mắt.

Dư Châu Châu cảm thấy hơi ngại ngùng. Gọi người ta ra đây, mạo hiểm bịa đặt một lời phét lác, chẳng lẽ là để cùng mình ngồi ngây như phỗng dưới gốc cây này? Thích Ca Mâu Ni có thể đắc đạo thành Phật lẽ nào còn cần gọi thêm đồng bọn?

"Cậu thích hát không?" Cô hỏi một câu không đầu không đuôi.

Hỏi xong lại cảm thấy câu này thật nhạt nhẽo. Tân Mỹ Hương rõ ràng không hề thích nói, bình thường đến tiếng còn hiếm khi được nghe, nói chi đến việc hát.

Cảm nhận thấy được một giọt mồ hôi toát ra dưới chân tóc, chảy một đường uốn lượn như chú sâu nhỏ xuống tóc mai rồi tới cằm, tê tê ngứa ngứa.

"Thích."

"Thực ra mình cũng không quá thích..." Dư Châu Châu uể oải lên tiếng, mới chợt bừng tỉnh phản ứng lại đáp án của đối phương là xác nhận.

"Cậu, cậu thích à... Cậu thích hát ca khúc của ai?"

Tân Mỹ Hương ngẩng đầu suy nghĩ một lát, "Không có gì đặc biệt hết. Chỉ cần là hay thì mình đều thích."

Dư Châu Châu cực kì quý trọng cơ hội này, hết sức thận trọng hỏi, "Chẳng hạn như?"

Tiếng dế râm ran trong bụi cỏ càng tô đậm thêm sự yên tĩnh của sân vận động.

Tân Mỹ Hương rất lâu không mở miệng, dường như đang đấu tranh tư tưởng quyết liệt. Dư Châu Châu sâu sắc lĩnh hội được thế nào gọi là "tâm tĩnh tự khắc trầm ổn" —— ở cùng Tân Mỹ Hương, cô cảm thấy bản thân mình đã trở nên tĩnh tại thâm trầm hơn rất nhiều.

Dư Châu Châu đang ngây ngốc nhìn sân vận động thì đột nhiên nghe thấy bên tai truyền tới giọng hát khàn khàn ngượng ngịu, hòa lẫn cùng tiếng dế kêu ri ri.

"Tình yêu của anh và em, tựa hồ thủy tinh. Không có bí mật, không có gánh nặng, tinh khiết lại trong suốt."

Là "Thủy tinh" của Nhiệm Hiền Tề và Từ Hoài Ngọc, từng vang bóng một thời hồi Dư Châu Châu học Tiểu học.

Nhớ lại Tiểu Yến Tử Chiêm Yến Phi từng có chút ước ao nói, trong lòng mỗi người đều có một người mà mình muốn cùng hát bài hát này.

Dư Châu Châu không thích Nhiệm Hiền Tề, cô cảm thấy anh ta hát lúc nào cũng khó nhọc tựa như đi đại tiện phân rắn —— đương nhiên cách nói này từng bị những nữ sinh thích Nhiệm Hiền Tề công khai vùi dập tơi tả.

Nhưng mà cô thừa nhận, bài hát này thực sự dễ nghe, rất thuần khiết. Khi đó, nếu như trong lòng có một người, có lẽ thật sự cũng muốn cùng cậu ấy hát bài này —— nhưng tiếc là đã định trước sẽ không có được cơ hội.

Nếu như có thể dũng cảm nổi loạn đến mức độ nắm tay cùng hát "Thủy tinh" ở độ tuổi đó thì sợ rằng tình cảm ấy cũng chẳng xứng được gọi là "tinh khiết lại trong suốt".

Tân Mỹ Hương không hề có nhiều sự tự tin, cô không lạc điệu nhưng giọng hát rất run, giống như một chú cừu nhỏ. Thế nhưng Dư Châu Châu vẫn nghiêm túc nín thở lắng nghe, tựa như trong tay lúc này  đang thật sự nâng một khối thủy tinh.

Tình yêu của tôi và bạn, tựa hồ thủy tinh.

Mặc dù không hiểu tình yêu, nhưng không ngại mỉm cười.

Tân Mỹ Hương hát xong, đỏ mặt tía tai liếc nhìn Dư Châu Châu. Dư Châu Châu cười nhìn lại cô, cực kì chân thành nói, cậu hát thật hay.

Sau đó hai người các cô bắt đầu cùng nhau hát, không phải các ca khúc đang thịnh hành mà còn rất nhiều ca khúc Hong Kong Đài Loan được yêu thích mà trẻ con nghe không hiểu, từ "Phóng khoáng cất bước" Dư Châu Châu nghe được trong buổi hoạt động của cán bộ về hưu cho đến "Lựa chọn",  "Khi em lén lút che mắt anh", "Tương tư trong mưa gió", "Đời này cầu chi", "Tấm lòng sắt son",...

Khi còn nhỏ căn bản không hiểu mấy bài này đang nói về thứ gì, lại vẫn có thể lớn tiếng hát quanh bàn ăn trợ hứng, tăng sự vui vẻ cho người lớn.

Cho tới tận lúc hai người bọn họ lần nữa hát lên những bài hát này, mới hiểu được hàm nghĩa trong ca từ.

"Từ Mary đến Sunny rồi Ivory, không hề gọi tên em." [1]

"Vì sao tất cả những gì tôi mất đi, lại là tất cả những gì tôi có." [2]

([1] Đây là một câu trong bài "Khi em lén lút che mắt anh", trong bản gốc là "Sony", nhưng mình tra lại trên baidu thì phải là "Sunny" mới đúng, chắc Bát tỷ gõ nhầm TvT Khúc này ý nghĩa đại khái là cô gái bịt mắt chàng trai từ phía sau để anh đoán xem mình là ai nhưng mãi mà anh ta vẫn không hề nghĩ đến cô ấy :))

[2] Một câu trong bài "Đời này cầu chi".)

Có lúc cũng hát được một nửa rồi đột ngột ngừng lại, những quyến luyến triền miên đó khiến hai bọn họ nhìn nhau bật cười, chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác ngượng ngùng thè lưỡi.

Sau này của sau này, Dư Châu Châu không còn nhớ nổi buổi chiều ngày hôm đó bọn họ rốt cuộc có tán gẫu hay không, tán gẫu về những gì —— nhưng trong kí ức luôn xuất hiện một mảng trắng lóa rực rỡ, là ánh nắng lúc 2 giờ chiều gay gắt nhất, cùng tiếng dế kêu rả rích không ngừng bên tai.

Giống như nắp hộp đã bật mở, Tân Mỹ Hương cũng dần dần hoạt bát lên.

"Không phải là loại mà cậu nói, ý mình là cái loại mơ đóng túi to đùng ấy, không phải loại một túi chỉ có ba bốn miếng."

"Mình cảm thấy túi nhỏ ngon hơn. Mứt cam thảo, mận sấy và sung, đều là túi nhỏ ăn ngon."

Dư Châu Châu tức giận đến trợn mắt, nhưng thực ra túi to túi nhỏ loại nào ăn ngon hơn, cô tranh luận không nổi với Tân Mỹ Hương bướng bỉnh mà kiên định.

"Cho nên kì thực mình cảm thấy người mà Tuxedo mặt nạ thích là princess Moon, không phải là Sailor Moon."

"Mình lại cảm thấy là Sailor Moon, không phải princess Moon."

"Nếu Sailor Moon kiếp trước không phải là princess Moon, Tuxedo sao có thể yêu cô ấy? Tính cách hai người bọn họ khác nhau đến thế kia mà?!" Dư Châu Châu cảm thấy mình sắp lao ra cắn người đến nơi rồi.

Tân Mỹ Hương vẫn nặng nề lắc đầu.

"Không phải."

Bình tĩnh, Dư Châu Châu, mày nhất định phải bình tĩnh. Cô vừa tự nói với chính mình vừa tiếp tục bảo vệ quan điểm, "Cậu nghĩ mà xem, princess Moon dịu dàng hiền thục như vậy, còn Sailor Moon... không cần nói cũng rõ rồi. Bọn họ thoạt nhìn rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, Tuxedo mặt nạ sao có thể đồng thời thích hai người khác nhau? Điều này căn bản không hợp tình hợp lí."

Tân Mỹ Hương sững sờ một lát, chậm rãi nói, "Bọn họ là cùng một người... Chỉ là sau đó đã thay đổi."

Dư Châu Châu gãi gãi đầu, "Nếu như người cậu thích về sau thay đổi, cậu liệu có còn thích cậu ta nữa hay không?"

Lúc Dư Châu Châu hỏi câu này nội tâm vô cùng trong sáng. Cô nghĩ tới Bôn Bôn.

Princess Moon biến thành Sailor Moon, dường như là hai người khác nhau.

Song chữ "thích" lại làm Tân Mỹ Hương nghe mà biến sắc.

Dư Châu Châu thì vẫn ngồi cạnh bên phát triển tính tư duy.

"Cậu nói xem, thầy cô giáo và phụ huynh không cho phép chúng ta yêu sớm, có phải cũng vì sau khi chúng ta trưởng thành đối phương sẽ thay đổi, bản thân chúng ta cũng vậy, cho nên tình cảm sẽ rất dễ tan vỡ?"

Tân Mỹ Hương kịp thời đưa ra một đáp án không thể chính xác hơn, "Là bởi ảnh hưởng đến học hành."

Dư Châu Châu chán nản quay mặt đi.

Tân Mỹ Hương thực sự rất khiến người ta phải cạn lời.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top