Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 71: Oan gia ngõ hẹp

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 494 lượt xem
  • 4028 chữ
  • 2020-12-09 20:03:54

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Dư Châu Châu cậu đi chết đi..." Giọng Ôn Miểu lí nhí như muỗi, không biết có phải là vì đang nghiến răng hay không.

"Sao mình lại không nhìn ra là tường nghiêng nhỉ?!" Lâm Dương cuối cùng cũng gỡ xuống tấm mặt nạ ưu thương của chàng Romeo, giọng nói cũng không còn ưu nhã trầm tĩnh —— Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.

Đây mới là Lâm Dương mà cô quen biết.

"Bởi vì..." Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn bức tường dựng đứng, "Vừa nãy chúng mình đã đẩy cho nó thẳng trở lại rồi mà..."

Có một khoảnh khắc, Dư Châu Châu thậm chí còn cảm thấy Lâm Dương sắp sửa lao tới cắn mình rồi.

Mỗi lần nhìn thấy cậu, trong lòng cô đều xuất hiện một cảm giác bối rối phức tạp, những lời nói ra, những chuyện làm ra, đều lệch ra khỏi quỹ đạo thông thường. Hoặc nói cách khác, là cô cố ý, cố ý đẩy chủ đề đi xa nhất, giống như làm vậy thì có thể trốn tránh những điều rối ren bện kết vào nhau giữa hai người bọn họ.

Giống với mọi lần của trước đây, dùng hộp cơm, băng vệ sinh, trang lưu bút thiếu mất một câu chúc, lấy tất cả những cơ duyên xảo hợp để lấp đầy khoảng trống thời gian, khiến hai bọn họ của lúc ban đầu xích lại gần nhau.

Dư Châu Châu không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Ôn Miểu, cũng không nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Thẩm Sằn. Cô vẫn thản nhiên mỉm cười, thế nhưng thần sắc lại có chút căng thẳng nhìn Lâm Dương trước mặt.

Lâm Dương không cười. Trong sự trầm mặc chậm rãi trôi qua, cậu tựa như một con thú nhỏ, khi bị thương sẽ lập tức dựng lông vung vuốt sắc, chỉ khép hờ đôi mắt, yên lặng giằng co với Dư Châu Châu, mang theo một tia lạnh lẽo thấu xương.

Dư Châu Châu biết rằng Lâm Dương hấp tấp mất bình tĩnh kia, chỉ xuất hiện trong vài giây, rồi sau đó đã biến mất không một dấu vết.

"Cậu cảm thấy như thế này rất thú vị sao?" Lâm Dương nở nụ cười, nhưng nụ cười này không chứa chút ấm áp sáng ngời nào.

Dư Châu Châu nhướng mày, lồng ngực hơi nghẹn lại, nhưng không phản bác.

"Cậu đã mấy tuổi rồi mà còn đi kiếm loại cớ này, cho rằng bản thân là học sinh vừa mới tốt nghiệp Tiểu học sao?"

"Một câu chào hỏi cũng không nói đã biến mất tăm mất tích, bây giờ lại không biết từ góc nào chui ra, lại định dùng chút khôn vặt đó của cậu để bắt nạt người khác?"

Lâm Dương khoanh tay đứng thẳng tựa vào tường, ngữ điệu mỗi câu nói đều bình thản, thậm chí còn phảng phất chút nhạo báng khinh thường, thế nhưng âm cuối cùng nhẹ nhàng run rẩy vẫn làm lộ ra tâm trạng thực sự của cậu.

Ôn Miểu sửng sốt nhìn Dư Châu Châu vừa mới 3 phút trước hãy còn giống nữ vương khống chế toàn cục, giờ phút này lại lặng lẽ cúi đầu, khuôn mặt hơi đỏ, không thấy rõ biểu cảm, chỉ còn bím tóc đuôi ngựa là vẫn còn vểnh cao, giống như một chú chim khách không chịu nhận thua.

Vốn dĩ vào lúc biết được rằng Romeo và Dư Châu Châu có quen biết, cậu đã bắt đầu biết điều mà duy trì im lặng, thế nhưng đến lúc này thì thật sự không kiềm chế nổi nữa.

"Chúng tôi chẳng phải thực sự xô đổ tường của trường các cậu, cậu lại còn quản tôi vì sao đẩy tường à? Con mẹ nó, tôi thích thì tôi đẩy đấy, liên quan cái rắm gì đến cậu? Vì được đội mũ vành nên quên mất luôn mình là ai rồi phải không? Hôm nay nhìn cậu diễn tôi đã sớm thấy đếch vừa mắt rồi..."

"Ôn Miểu!"

Dư Châu Châu giữ chắc Ôn Miểu lại, ngón tay lạnh toát vì mồ hôi nắm lấy ống tay áo của cậu khiến cậu vô cùng kinh ngạc, cơn nóng giận mới phát được một nửa lại lập tức xẹp xuống.

"Đừng nói nữa, đi thôi." Dư Châu Châu lắc đầu với Ôn Miểu, rũ mắt đi qua Lâm Dương trở về phía hội trường. Thế nhưng vào khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, cổ tay cô lại bị nắm chặt lại.

"Mình còn chưa nói xong, cậu muốn đi thì đi đấy à?" Khuôn mặt Lâm Dương hơi đỏ, ánh mắt sáng đến dọa người.

Nhìn thấy Ôn Miểu một bên đang nhướng mày dáng vẻ muốn xông lên, Lâm Dương chỉ khoát khoát tay, "Bạn gì đó này, cậu bình tĩnh một chút, đây là chuyện riêng của hai chúng tôi, không liên quan đến cậu."

Bước chân của Ôn Miểu khựng lại, chỉ đành đứng nguyên tại chỗ cũ, vẻ mặt nửa hung hăng nửa bối rối.

Vóc dáng Lâm Dương giờ đây đã cao hơn Dư Châu Châu nửa cái đầu, Dư Châu Châu cũng không vùng vẫy, chỉ ngẩng đầu im lặng nhìn cậu thiếu niên mới trưởng thành trước mặt. Cậu thay đổi nhiều đến như thế, thứ xa lạ không chỉ là chiều cao khiến cô hơi phải ngước nhìn.

Nhưng rất lâu đã trôi qua mà Lâm Dương không hề nói năng gì, cũng không hề hỏi han gì.

Cậu vì sao lại không học ở cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm? Vì sao lại không liên lạc với mình? Cậu đã chạy tới đâu rồi?

Cậu có thể gọi điện thoại cho Dư Đình Đình, các cô dù sao cũng là chị em họ, nhất định sẽ tìm được cô. Thế nhưng, cậu lại không làm như vậy. Chính cậu cũng không biết là vì sao.

Cô biến mất giống như một giấc mơ. Hoặc có lẽ, cô của lúc ban đầu kì thực chỉ là một giấc mơ.

Song không có chút báo trước, cũng không có chút chuẩn bị nào. Lăng Tường Xuyến còn đang vừa kêu ca vừa thay bộ trang phục phiền phức ra, cậu chẳng muốn đợi nên đã một mình tới văn phòng của giáo viên Mỹ Thuật trả đạo cụ trước, sau đó liền nhìn thấy một màn khiến máu nóng sôi trào —— đẩy tường làm cái gì? Bệnh nhân tâm thần muốn vượt ngục sao?

Giây tiếp theo, cô gái ở giữa lùi lại, khoa trương xoa xoa thái dương căn bản không hề đổ chút mồ hồi nào, cười hì hì nói, không được rồi không được rồi, mệt quá đi mất, hai người các cậu tiếp tục cố lên!

Giọng nói rất quen thuộc, lại phảng phất chút thanh thúy vô cùng xa lạ. Nụ cười bên sườn mặt cũng quen thuộc như vậy, mắt mày xinh đẹp giống hệt lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, chỉ có điều Lâm Dương chưa từng nhìn thấy một Dư Châu Châu ngây thơ hồn nhiên như thế, thậm chí còn có chút hâm hâm.

Tự nhiên vui vẻ như vậy.

Lâm Dương chưa tròn 15 tuổi lần đầu tiên cảm thấy trong lồng ngực mình cuộn trào lên nhiều tâm tình đến vậy, lẫn lộn vào nhau tạo thành một khối hỗn loạn. Thời gian cấp bách, không đủ để cậu giải quyết hết từng khúc mắc nhỏ nhặt, chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng nhất.

Ánh mắt đỏ au vì giận dữ.

"Cậu cho rằng, mình vẫn có thể cười vui vẻ nghe cậu nói huyên thuyên hay sao? Vẫn có thể chịu sự ức hiếp của cậu?" Giọng nói của Lâm Dương bình tĩnh, thế nhưng bàn tay lại không khống chế được lực đạo, khiến Dư Châu Châu không kìm được khẽ nhíu mày, song không hề kêu một tiếng.

Hồi lâu sau, cô ngẩng đầu.

"Mình biết, từ trước đến nay vẫn luôn là cậu nhường nhịn mình."

Lâm Dương có chút kinh ngạc, mấp máy môi, buông lỏng tay.

"Cậu yên tâm, mình sẽ không bắt nạt cậu nữa đâu."

Dư Châu Châu gỡ tay cậu ra, vẻ mặt hoang mang của Lâm Dương trước mắt lóe lên rồi biến mất. Cô sải bước dài đi về phía lối vào hội trường, không quay đầu lại.

***

"Cậu thật sự không sao đấy chứ?"

Dư Châu Châu gật gật đầu, "Không sao."

Cô rất cảm kích Ôn Miểu không hề hỏi bất cứ điều gì, bao gồm cả việc Romeo là ai.

Sau khi Dư Châu Châu đã về chỗ ngồi được khoảng 5 phút, Ôn Miểu và Thẩm Sằn mới trở về. Vẻ mặt Thẩm Sằn rất âm trầm, còn Ôn Miểu thì dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì.

Cô hơi ảo não, xấu hổ cười cười, "Xin lỗi, là mình gây chuyện, vừa nãy khiến các cậu đều phải khó xử, bây giờ xem ra một chút hiệu quả cũng không có, ngược lại tất cả đều là hiệu ứng phản tác dụng."

Ôn Miểu không để ý xua tay, "Mình không còn căng thẳng nữa rồi, thật đấy." Sau đó giọng nói đột nhiên hạ xuống, "Còn Thẳm Sằn, cậu ấy không phải là đang trách cậu đâu. Ban nãy cậu ấy mới cãi nhau với người khác.

"Thẩm Sằn? Cãi nhau?" Hai từ này dù thế nào cũng không thể liên kết nổi với nhau.

"Ừ," Ôn Miểu gật đầu, "Vẫn là ầm ĩ cùng một nam sinh. Cậu vừa đi xong thì lại có một  nam sinh và một nữ sinh khác đến tìm Romeo, kết quả là... Cách bọn họ nói chuyện khiến người khác đặc biệt tức giận, mình cũng đã nói giúp cho Thẩm Sằn rất nhiều lời, dù sao chính là..." Ôn Miểu dừng lại, nhún nhún vai.

Cậu không muốn đem nội dung của cuộc cãi vã kể hết lại với Dư Châu Châu giống như bà tám. Dù sao, nếu cậu là người vì có lòng tự tôn quá cao tới mức không giữ nổi bình tĩnh như Thẩm Sằn thì nhất định cũng sẽ không hy vọng những lời ác ý hạ thấp người khác đó bị truyền ra ngoài.

"Cuối cùng vẫn là cái cậu Romeo kia ngăn chúng mình lại. Thực ra... Thực ra nói cho cùng cậu ta vẫn là người hiểu lí lẽ. Vừa nãy, lúc cậu bỏ đi xong, cậu ta cứ giống hệt như người mất hồn." Ôn Miểu nói xong bèn thận trọng liếc nhìn quan sát vẻ mặt của Dư Châu Châu, thế nhưng không phát hiện ra được bất cứ điều gì.

Dư Châu Châu nhanh chóng chuyển chủ đề, "Tâm trạng Thẩm Sằn không có vấn đề gì chứ?"

Ôn Miểu nhún nhún vai, hướng về phía Thẩm Sằn mấp máy môi.

Lúc này Thẩm Sằn đang mím chặt môi, không còn giống dáng vẻ lẩm nhẩm đọc thuộc lòng ban nãy nữa. Dư Châu Châu không biết nên an ủi đối phương như thế nào, không cất lời được, bởi thế liền dứt khoát vươn tay phủ lên bàn tay phải Thẩm Sằn. Mặc dù ngón tay rất lạnh, nhưng ít ra lòng bàn tay vẫn còn ấm, dán trên mu bàn tay lạnh buốt của Thẩm Sằn, cuối cùng cũng thành công kéo được đối phương ra khỏi trạng thái mơ hồ.

Thẩm Sằn nhìn cô, giống như đang chờ đợi Dư Châu Châu nói gì đó, thế nhưng cô lại một mực im lặng.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Thẩm Sằn đột nhiên mở miệng, nhưng lại là nói đến một chuyện không hề liên quan.

"Cậu có muốn thi Chấn Hoa không?"

Dư Châu Châu sững sờ một lát, sau đó gật đầu cực kì kiên định.

Không chút do dự.

Không phải là chưa từng bị hỏi câu này. Mỗi lần thành tích thi được công bố, những lời tâng bốc của các bạn học luôn luôn gắn chặt với chủ đề "mầm non của Chấn Hoa", thế nhưng những lúc ấy cô chỉ khiêm tốn cười cười, sau đó làm bộ không chút để ý nói, mình còn lâu mới dám nghĩ đến chuyện thi Chấn Hoa, một chút cũng không, vào được cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm đã là tốt lắm rồi...

Dù sao, trong lịch sử các khóa trước của trường THCS số 13, cũng chỉ có những năm phần mộ tổ tiên phát lộc thì mới có được một, hai học sinh đỗ Chấn Hoa.

Chỉ với Thẩm Sằn, Dư Châu Châu mới tin tưởng bọn họ là người thuộc cùng một đẳng cấp, có thể sánh vai cùng chạy, sẽ không chế nhạo đối phương mơ tưởng hão huyền.

Mình muốn thi Chấn Hoa. Giống cậu.

Thẳm Sằn lật tay lại nắm lấy tay cô, trịnh trọng gật đầu, ánh mắt lại phiêu dạt đến một chốn xa xăm nào đó.

"Mình phải thi đỗ Chấn Hoa." Cô nói.

Dư Châu Châu chấn động. Rốt cuộc kẻ cùng cô ấy cãi nhau đã nói những điều gì mà để cô dùng tới tận chữ "phải" nặng nề kia?

Đã không kịp suy ngẫm nữa rồi. Giáo viên ở bên cạnh chỉ huy tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, đi xuống cánh gà làm công tác chuẩn bị.

Dư Châu Châu chỉ có thể nắm chặt tay Thẩm Sằn, sau đó lặng im đứng lên.

***

Sát khí.

Dư Châu Châu và người bạn cùng bàn tạm thời Ôn Miểu liếc nhìn nhau, bên trong ánh mắt của cả hai đều ẩn chứa chút lo lắng. Thẩm Sằn đang đứng trên bục giảng tỏa ra thứ sát khí còn lạnh lẽo gấp cả chục lần ngày thường, những người khác chỉ cảm thấy hơi quái dị, chỉ nghĩ là Thẩm Sằn bị căng thẳng, chỉ có hai người bọn họ có thể phán đoán chính xác được tâm trạng thực sự của Thẩm Sằn.

Giọng nói hơi hơi run rẩy, tốc độ cũng nhanh quá nữa.

Sau khi thí nghiệm kết thúc, diễn viên được sắp xếp sắm vai quần chúng Dư Châu Châu giơ tay hỏi: "Xin hỏi, vì sao thí nghiệm này lại phải sử dụng nguồn sáng là đèn laser mà không phải đèn pin?"

"Bởi vì..." Người thực hiện thí nghiệm cùng Thẩm Sằn là một nam sinh mập mạp, còn chưa nói hết, Thẩm Sằn đã lên tiếng át đi giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu của cậu.

"Ánh sáng mà đèn laser phát ra là luồng sáng tương đối tập trung, chiếu vào bình thủy tinh chỉ tạo ra một điểm đỏ, dễ dàng cho việc ghi chép số liệu, đồng thời, ánh sáng đỏ so với ánh đèn pin mà nói có sức xuyên thấu mạnh hơn, giúp chúng ta khi dùng những chất lỏng không trong suốt hoàn toàn như dầu để thí nghiệm cũng có thể dễ dàng xác định chuẩn xác vị trí điểm cần quan sát hơn."

Giống như bắn súng liên thanh, nhanh chóng lưu loát tới mức dọa người.

"Cảm ơn... Cảm ơn. Mình hiểu rồi." Dư Châu Châu cười gượng hai tiếng rồi ngồi xuống. Thẩm Sẵn đã gọi tên một bạn học đang giơ tay khác.

"Cậu ấy ăn phải thuốc nổ rồi à?" Ôn Miểu nhỏ giọng hỏi.

Dư Châu Châu nghĩ ngợi một lát, cười khổ, "Chỉ sợ bây giờ trong số khán giả bên dưới đang chôn vùi một vài ngòi nổ nào đó."

Ôn Miểu có chút mờ mịt, đành phải cười cười, "Cậu nói xem, các cậu cứ thế này, không mệt sao?"

Chúng mình? Dư Châu Châu kinh ngạc. Cô và Thẩm Sằn, rất giống nhau ư?

Thí nghiệm thứ hai là tới lượt Dư Châu Châu và Ôn Miểu thực hiện. Lúc bọn họ bước lên bục giảng, Thẩm Sằn đang thu dọn đạo cụ thí nghiệm, Dư Châu Châu chỉ nghe thấy một tiếng "Cố lên" rất nhẹ, thậm chí có chút giống với tự huyễn hoặc ra.

Ôn Miểu không cười nổi nữa rồi. Đứng trên sân khấu quan sát đám người đông nghịt bên dưới, cảm giác đó và lúc ngồi ở chiếc bàn quay lưng về phía bục giảng là hoàn toàn khác biệt.

"Bắt đầu đi." Cậu hít sâu một hơi, trước đây chưa từng trải qua kiểu tình huống này, từ nhỏ đã chưa bao giờ có cơ hội đứng trên sân khấu, cho nên lúc này thật sự hơi run. 

"Vội gì chứ," Dư Châu Châu nở nụ cười, "Chúng ta vẫn còn một câu chưa nói mà."

"Nói cái gì? Mọi người đều đang đợi chúng ta đó!" Ôn Miểu hoảng hốt đến biến sắc mặt.

"Lợn." Dư Châu Châu bình thản ung dung, "Dù sao người bắt đầu thí nghiệm cũng là mình, nếu như cậu không nói thì mình sẽ không thực hiện đâu."

Ôn Miểu tức tối, đứng đờ ra hai giây rồi không thể không cứng ngắc đối diện với biển người đông nghịt bên dưới nhỏ giọng nói, "Bên dưới sân khấu... đều là lợn."

"Bên dưới sân khấu đều là lợn."

"Bên dưới sân khấu đều là lợn."

Không hề báo trước mà đột nhiên phì cười, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không còn cứng đờ. Quan trọng không phải là thực sự coi thường người xem bên dưới, mà là để nỗi sợ hãi lớn nhất qua đi khi phải nói ra câu đó trong tình huống đang bị muôn vàn ánh mắt nhìn chằm chằm này. Sau đó rồi, thí nghiệm phía sau đều chỉ còn là chuyện nhỏ.

Nghiêng mặt sang, đồng đội Dư Châu Châu đang cười tươi như hoa, trong mắt là sự khích lệ và tán thưởng.

Ôn Miểu cảm thấy trái tim như được một dòng nước ấm chảy qua, song đồng thời cũng cảm thấy một sự mất mát ở sâu thẳm bên trong.

Cô gái bên cạnh này, có thể dễ dàng làm nóng bầu không khí, lúc đứng trên sân khấu nói chuyện cũng tự nhiên lưu loát hệt như bình thường, thân thiết phóng khoáng, thi thoảng khiếu hài hước lại khiến cho khán giả bên dưới cười ầm. Ôn Miểu đột nhiên cảm thấy Dư Châu Châu tỏa sáng đến chói mắt, không hề thuộc về cùng một thế giới với lớp (6), hay là toàn bộ những người ở THCS số 13.

Giống như, sớm muộn cũng sẽ cất cánh bay đi.

"Trái Đất không phải là hình cầu ư, vì sao các cậu lại dùng cái hộp vuông để làm đường chân trời?"

Dư Châu Châu ngẩn ra, câu hỏi này căn bản không hề nằm trong "kịch bản", mà cô cũng không chắc chắn cho lắm. Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Ôn Miểu đang ngây người, đối phương không có phản ứng, cô đành bối rối cười nói, "Câu hỏi này rất thú vị, nhưng mà cũng không khó để trả lời, xin nhường lời lại cho trợ lí của tôi."

Ôn Miểu lúc này mới bừng tỉnh, ngơ ngác hỏi một cậu: "Cái gì cơ, mình thành trợ lí của cậu từ bao giờ thế?"

Bên dưới cười nghiêng ngả, tràng cười này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, giáo viên Vật Lý và các bạn chỉ biết ngẩn ra, mà bạn học đưa ra câu hỏi khó kia cũng đã cực kì xấu hổ ngồi xuống, chuẩn bị tinh thần nghe tổng sỉ vả.

Mặt Ôn Miểu thoắt cái đỏ bừng, có chút bất lực quay sang nhìn Dư Châu Châu trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người.

Thế nhưng Dư Châu Châu lại vui vẻ nở nụ cười.

Cô gõ gõ bàn, lớn tiếng nói: "Đừng cười nữa, trật tự nào!"

Tiếng cười dần dần lắng xuống, mọi người đều mở to mắt xem rốt cuộc cô định làm gì.

"Đối với người làm công tác nghiên cứu khoa học mà nói, có hai điều cần ghi nhớ trong đầu."

Ôn Miểu khóc thét trong lòng. Dư Châu Châu lại sắp sửa bắt đầu nói nhảm rồi.

"Thứ nhất, trong lòng chúng ta không được có suy nghĩ tham công, ai là tổ trưởng, ai là trợ lí, điều này không phải điểm mấu chốt, tinh thần khoa học mới là quan trọng nhất. Phải vĩnh viễn ghi nhớ, chân tướng chỉ có một! Dù là tổ trưởng hay trợ lí cũng cần chịu trách nhiệm về nó."

Nói xong còn nhìn Ôn Miểu cười cười.

Hừ. Ôn Miểu âm thầm đá Dư Châu Châu một cái.

"Thứ hai, không phải mọi thí nghiệm đều hoàn hảo ngay từ khi bắt đầu, khi gặp phải khó khăn và những vấn đề khó hiểu, cần kịp thời dừng lại, đồng thời có thể khiêm tốn lắng nghe kiến nghị, tránh việc trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Vì vậy, khả năng tiếp thu là rất quan trọng. Cho nên, với câu hỏi do bạn học này đặt ra, chúng tôi thực sự không dám quá chắc chắn, sau khi thí nghiệm kết thúc nhất định sẽ tiếp tục nghiêm túc suy nghĩ tìm tòi đáp án. Đương nhiên, nếu như ở bên dưới có bạn học nào biết rõ đáp án thì bây giờ có thể thay chúng tôi giải đáp cho mọi người..."

"Tôi biết. Vấn đề này rất đơn giản."

Lời vừa dứt, bên dưới sân khấu đã vang lên những tiếng xôn xao hưởng ứng, khoảng cách thời gian hoàn toàn kín kẽ, giống như đã được luyện tập từ trước. Ôn Miểu nhìn xuống biển người xem, phát hiện ra nam sinh đang đứng bên cạnh hàng đầu tiên đó, không ngờ lại chính là Romeo.

"Mặc dù Trái Đất quả thật có hình cầu, nhưng chúng ta lại không phải là đang từ trên vệ tinh trên cao nhìn xuống. Bởi vì diện tích bề mặt Trái Đất rất lớn, con người đứng trên Trái Đất lại chỉ chiếm một tỉ lệ vô cùng vô cùng nhỏ, hơn nữa phạm vi tầm mắt chỉ giới hạn trong phía trước, cho nên chỉ có thể nhìn thấy một phần rất nhỏ của Trái Đất. Cũng có nghĩa là, con người không thể nhìn thấy toàn bộ bề mặt Trái Đất, vậy thì làm sao có thể cảm nhận được độ cong? Nếu như chúng ta có một hình tròn rất lớn, sau đó cắt ra một đoạn rất nhỏ thì đoạn đó thoạt nhìn sẽ giống một đoạn thẳng, căn bản không hề có độ cong, bởi vậy các cậu dùng hộp vuông để thay thế cho đường chân trời không hề có bất cứ vấn đề gì."

Chàng trai nói xong, liền mỉm cười chăm chú nhìn Dư Châu Châu.

Dư Châu Châu chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, "Câu trả lời thật xuất sắc, rất cảm ơn bạn."

Romeo vẫn tiếp tục bướng bỉnh nhìn, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu, "Xin lỗi."

Không có ai chú ý tới đoạn đối thoại kì cục của hai người, nhưng Ôn Diểu lại cảm thấy Dư Châu Châu thoáng run lên một cái.

Dư Châu Châu xoay người tươi cười bắt đầu thực hiện thí nghiệm, vờ bày ra biểu cảm nửa hiểu nửa không với mọi người, sau cùng rút ra kết luận cực kì táo bạo. Đối với khả năng xử lí tình huống của cô và sự phối hợp xuất sắc của Romeo bên dưới, khán giả bên dưới liên tiếp nổ những tràng pháo tay giòn rã.

Lúc bước xuống khỏi sân khấu, Ôn Miểu chỉ cảm thấy trống rỗng và chán nản. Vào lúc Dư Châu Châu vỗ ngực vui mừng lặp đi lặp lại "Cuối cùng cũng diễn xong rồi", cậu yên tĩnh một cách kì lạ.

Biểu hiện kém cỏi của bản thân thì không đáng để chán nản làm gì. Thứ khiến cậu chán nản chính là, không ngờ cậu lại để ý chuyện mình biểu hiện có kém cỏi hay không.

Loại tâm lí ăn thua mãnh liệt này, sau khi nhìn thấy màn đối chọi gay gắt chói lóa của bọn họ, đã từ dưới đất mà nảy nở rồi bay thẳng lên trên.

Có lẽ rất nhiều năm về sau hồi tưởng lại về tiết học công khai ngày hôm nay, thứ mà cậu ghi nhớ được, chỉ có hai khoảnh khắc.

Một cái là hình ảnh Dư Châu Châu bình thản phóng khoáng đứng trước sân khấu, mỉm cười nói, bên dưới sân khấu đều là lợn, lợn, lợn!

Cái còn lại là cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, vào thời khắc mấu chốt đã dũng cảm đứng ra, điềm tĩnh giải vây, cuối cùng như coi những người xem đông nghịt xung quanh là không khí mà chăm chú nhìn Dư Châu Châu nói, xin lỗi.

Ôn Miểu có chút buồn bã nghĩ, kì thực bất kể Dư Châu Châu có thân thiết nhiệt tình mời mọc đến đâu, cậu cũng đều không có tư cách để nói câu "Bên dưới sân khấu đều là lợn."

Trên sân khấu của bọn họ, cậu mới là chú lợn đó.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top