"Cô giáo đãi?"
"Ờ, bây giờ đã là hơn 2 giờ chiều, mọi người đều sắp chết đói đến nơi rồi. Các bạn khác về trường trước, còn cô giáo Vật Lý sẽ dẫn 8 người tham gia làm thí nghiệm chúng ta tới quán KFC ở gần đây."
Dư Châu Châu nghĩ ngợi một lát, "Ôn Miểu, cậu giúp mình nói với cô giáo một tiếng, mình có chút việc, phải về nhà. Bắt buộc... phải về nhà."
"Về nhà?"
Ôn Miểu còn chưa dứt lời, Dư Châu Châu đã xoay người chạy những bước dài ra bên ngoài.
Trường cấp Hai trực thuộc nằm sát ngay bên Đại học Sư Phạm, trên đường chạy tới bến xe, cô đã lướt qua cổng lớn của Đại học Sư Phạm. Bước chân của Dư Châu Châu chậm lại, đột nhiên nhớ tới một buổi sáng u ám đông nghẹt phụ huynh và học sinh ở nơi này, còn có cả sự chờ mong tràn ngập trong ánh mắt của bọn họ nữa.
Những người tham gia lần thi Olympic đó, giờ đây đều đang ở phương trời nào rồi? Mơ ước và chí khí tràn trề của lúc ban đầu, giờ đây vẫn còn nguyên vẹn hay không?
Còn đang ngẩn ngơ, Dư Châu Châu bất ngờ nghe thấy một tiếng đàn nhị sai phách lệch nhịp.
Giống như duyên phận diệu kì đang điều khiển mọi việc, Dư Châu Châu rẽ ở ngã tiếp theo, hầu như không tốn chút công sức nào mà tìm thấy lão ăn mày vẫn mặc đúng bộ quần áo, đeo đúng cặp kính đen của năm ấy.
"... Vì sao ông vẫn còn ở đây?"
Hơn nữa kéo đàn vẫn tệ hệt như vậy. Dư Châu Châu nuốt ngược nửa câu sau vào trong bụng.
Lão ăn mày vẫn cúi đầu như trước, nhìn cô qua khe hở phía trên mắt kính, trên trán là mấy nếp nhăn rất sâu.
Nhã nhặn hồi lâu, sau đó đột nhiên cười lớn, để lộ ra chiếc răng vàng phát sáng rực rỡ trong miệng.
"Nha đầu, ta còn nhớ cháu."
Dư Châu Châu nở nụ cười. Lại thêm một mùa Đông nữa qua đi rồi. Tiểu cô nương khóc lóc thảm thiết vì vấn đề Olympic và tiền đồ năm đó đã biến mất vào dòng nước thời gian mênh mông. Mặc dù bây giờ nhìn lại, những nỗi lo lắng của khi đó quả thực là vô cùng buồn cười, thực ra không phải cô không có khả năng được học ở cấp Hai Sư Đại. Dư Châu Châu biết, nghiêm khắc quở trách bản thân không hề có tác dụng, bởi lẽ khi ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả hóa ra đều không phải là chuyện to tát gì.
Cô đột nhiên rất muốn mượn Doraemon cỗ máy thời gian để quay về quá khứ, không biết có còn gặp được bản thân của lúc ban đầu hay không —— lẽ nào Dư Châu Châu của thời khắc này vẫn phải tiếp tục chìm đắm trong nước mắt và tuyệt vọng?
"Có còn muốn nghe khúc nhạc do ta tự phổ nữa hay không?"
Dư Châu Châu lắc đầu, "Cháu không mang tiền."
Lão ăn mày nhếch miệng, "Lừa được ta sao, có mà là không nỡ tiêu tiền thì có. Khúc đàn đó của ta dù có bỏ tiền ra cũng chưa chắc được nghe đâu. Nha đầu đúng là không có mắt nhìn."
Dư Châu Châu cười, "Trừ lần cháu dại dột đó, ông cho rằng vẫn còn có người khác đồng ý bỏ ra 5 tệ để nghe khúc đàn 3 xu đó hay sao?"
Lão ăn mày nở nụ cười thần bí, "Cái này cháu vẫn chưa hiểu hả? Mùa Đông năm ngoái, có một tiểu tử trả cho ta 50 tệ, đứng ở đây bất động suốt 20 phút, nói rằng muốn nghe khúc mà cháu đã nghe đó."
"Cái gì?" Dư Châu Châu sửng sốt.
"Ta nào biết là nó muốn nghe khúc nào, tác phẩm do ta chắp bút xếp đầy cả giỏ, ta tài hoa thế này, hơn người thế này cơ mà. Tiểu tử ấy đã đứng ở đây miêu tả cho ta hồi lâu," lão ăn mày bắt chước theo khẩu khí của nam sinh đó nói: "'Chính là cô gái nhỏ đã đưa cho ông tiền bảo ông kéo đàn ấy, cao chừng này, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác đen, quàng khăn màu đỏ'..."
Nói xong, lão ranh mãnh cười hì hì, ánh sáng lóe lên từ chiếc răng vàng khiến Dư Châu Châu hoa mắt. Cô đột nhiên cảm thấy sống mũi cay xè, cảm giác tủi thân vì sự lạnh lùng xa cách của Lâm Dương ban nãy vốn bị cô đè nén trong lồng ngực giờ phút này như được phóng thích, trào dâng mãnh liệt.
"Ta nói rồi mà, cháu không nghe, nhưng chắc chắn vẫn còn những người khác biết thưởng thức nghệ thuật..."
Lão ăn mày còn đang huyên thuyên khoe khoang, ngẩng đầu phát hiện vỉa hè trước mắt đã không còn một bóng người.
***
Dư Châu Châu vội vã trở về nhà, bởi buổi tối ngày hôm nay rất quan trọng, cô phải xin phép về sớm để "chuẩn bị một chút". Mẹ nói, tối nay muốn để cô gặp một chú.
Bên cạnh mẹ chưa bao giờ thiếu những chú đang theo đuổi, thế nhưng từ trước đến nay bà chưa từng giới thiệu người nào với Dư Châu Châu, mà bọn họ cũng chỉ biến mất một cách lặng lẽ.
Hồi nhỏ, cô cũng từng hỏi, chú XX vì sao lại không gọi điện tới nữa ạ?
Mẹ luôn xoa xoa đầu cô nói, không gặp nữa chính là không gặp nữa, chúng ta hãy cứ xem như chưa từng xuất hiện nhé.
Bởi thế chú của ngày hôm nay, nhất định không phải là một người tùy tiện muốn gặp thì gặp muốn đi thì đi.
Người mà mẹ coi trọng, Dư Châu Châu sẽ coi trọng gấp bội. Cùng với sự trưởng thành dần dần của cô, hai mẹ con cũng thi thoảng nhắc tới một số vấn đề về phương diện này trong những lúc tán gẫu, trong số đó cũng bao gồm một vài chuyện cũ cấm kị.
Cho nên hi vọng mãnh liệt của Dư Châu Châu chính là mẹ có thể hạnh phúc. Trên thế giới này có một loại hạnh phúc mà Dư Châu Châu không cách nào mang đến được cho mẹ, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể.
Khi cô trong bộ trang phục gọn gàng chỉnh tề nắm tay mẹ xuất hiện ở cửa phòng ăn bàn xoay, bất giác có chút căng thẳng. Bàn tay mẹ vẫn mềm mại ấm áp như thế, không ngừng tiếp cho cô sức mạnh cuồn cuộn.
"Cháu chào chú Tề." Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, nở nụ cười tươi tắn.
"Chào Châu Châu." Chú Tề nhè nhẹ vỗ đầu cô, giống như cô là một động vật nhỏ.
Chú Tề ngồi trước bàn ăn cau mày xem thực đơn như thật rất lâu, sau đó đột nhiên bật cười ha ha, có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói với Dư Châu Châu, "Châu Châu, cháu và mẹ gọi món đi, chú ăn gì cũng được."
Dư Châu Châu thoáng kinh ngạc, nghiêng người về phía trước hỏi, "Thế chú có món gì thích ăn không ạ?"
"Có chứ," nụ cười của chú Tề có chút giống với đại hiệp Quách Tĩnh bản do Hoàng Nhật Hoa đóng, "Chú thích ăn món mì trộn tương do mẹ cháu nấu."
"Không đứng đắn gì cả." Mẹ Dư Châu Châu lườm ông một cái.
Dư Châu Châu sững sờ một giây, gật đầu như giã tỏi, "Cháu cũng thích. Chú thật có phẩm vị."
Chú Tề không giống với những chú bảnh bao đó. Ông không kiêu ngạo, cũng không theo chủ nghĩa hình thức, lúc cười lên nhìn hơi ngốc ngếch, thế nhưng lại mang đến một cảm giác ấm áp.
Chính là cảm giác ấm áp. Giống một người cha thực sự.
Hơn nữa ông còn thích xem phim hoạt hình, cũng thích tiểu thuyết kiếm hiệp và tiểu thuyết trinh thám. Quan trọng nhất là, ông là kĩ sư, học rất giỏi Toán...
Lúc về đến nhà, mẹ còn đang xả nước tắm, Dư Châu Châu đã mon men đến cửa phòng vệ sinh cười hì hì, "Chú Tề thật là đáng yêu."
Một người đàn ông 42 tuổi, lại được gọi là đáng yêu, không biết đây rốt cuộc có được xem là một lời khen ngợi hay không.
"Buổi chiều con trốn tiết đấy à? Mẹ vừa tan làm về đến nơi đã thấy con ở nhà rồi."
"Hê hê," Dư Châu Châu kiên quyết sử dụng chiến thuật chuyển chủ đề, "Để chú Tề dẫn con đi mua máy tính được không ạ?"
Mẹ thở dài, đóng vòi sen lại, tiếng nước ào ào cũng tắt.
"Châu Châu, con có thực sự thích chú ấy không?"
Dư Châu Châu ngước mắt. Mẹ vẫn chưa tẩy trang, trên khuôn mặt hầu như không nhìn ra được dấu vết của năm tháng, trẻ trung xinh đẹp hệt như ngày nào. Chỉ có Châu Châu biết bên dưới lớp phấn bà cũng có quầng thâm dưới mắt và vài nếp nhăn nhỏ bên khóe mắt. Vào những lúc bà xỏ đôi giày cao gót 10 phân bước đi ở nhà hay ở văn phòng như một nữ siêu nhân, điều mà Dư Châu Châu có thể làm chỉ là không tăng thêm gánh nặng cho bà. Cho nên, cô thực sự rất hi vọng sẽ đợi được một người có thể san sẻ gánh nặng với mẹ xuất hiện.
Là ai cũng được, chỉ cần người đó có một tấm lưng thẳng, lồng ngực rộng rãi và nụ cười ấm áp.
Cô biết mẹ không muốn mình vì một vài nguyên nhân mà miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, giống như không lấn cấn chút nào về việc tái hôn của mẹ —— thế nhưng quả thực là cô hoàn toàn không lấn cấn, ngược lại còn vô cùng vô cùng chờ mong.
"Con thích chú ấy. Chỉ cần là người mẹ thích thì con đều thích." Dư Châu Châu trịnh trọng nói.
Mẹ sững sờ, giơ tay lên vén mấy sợi tóc mái lưa thưa của Dư Châu Châu ra sau mang tai, giọt nước ấm trên ngón tay lăn xuống hàng lông mi đen dày của cô, khiến tầm mắt nhòa đi.
"Châu Châu, con không cần..."
"Con kèm theo điều kiện đó," Dư Châu Châu cười hì hì gián đoạn cảm xúc xót xa của mẹ, "Sau này lúc con tìm bạn trai, mẹ cũng phải có thái độ giống thế này đấy nhé."
Bàn tay một giây trước còn dịu dàng vuốt ve gương mặt cô lúc này chuyển thành hung tàn véo một cái, Dư Châu Châu khoa trương kêu to một tiếng, lùi lại phía sau. Mẹ cười mắng cô, nha đầu chết tiệt, có phải là có mục tiêu rồi hay không? Dám rào trước đón sau với cả mẹ?
Dư Châu Châu cười gượng lắc đầu. Bí mật, không thể nói, không thể nói.
Có những câu đích thực không thể nói ra. Hạnh phúc không dễ gì mới có được, không dám nói ra, sợ lại bị ông Trời ghen ghét cướp đi.
Mẹ, mẹ phải hạnh phúc.
Dư Châu Châu cười hi hi, thế nhưng trong lòng lại âm thầm rơi lệ.
***
Giải đặc biệt hạng ba.
Lúc giáo viên Vật Lý thông báo tin tức này, toàn lớp đều sôi trào. Điều đầu tiên mà Dư Châu Châu nghĩ tới lại là, không biết Thẩm Sằn nghe được tin này rồi liệu có vui vẻ hơn chút nào hay không?
Ngày thứ Bảy đầu tiên sau lần dạy học công khai đó, Dư Châu Châu và Thẩm Sằn vẫn hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hầu như không hề nói chuyện với nhau, nếu có cũng chỉ là "Cho mình đi nhờ" và "Được". Thế nhưng đối với Dư Châu Châu mà nói, Thẩm Sằn đã không còn thần bí, cũng không còn lạnh lùng nữa. Giấc mơ cháy bỏng trong đáy lòng cô gái này cũng giống với Dư Châu Châu, đều là cái tên mà học sinh trường số 13 không muốn và cũng không dám nói ra.
Mặc dù giải của tiết học công khai chỉ là một giải thưởng tập thể, thế nhưng Dư Châu Châu thật sự hi vọng thành tích này có thể khiến tâm trạng Thẩm Sằn dễ chịu hơn một chút —— ở một mức độ nào đó, ít nhất có cũng có thể chứng minh, THCS số 13 không phải là ngôi trường quá đến nỗi nào, cách biệt giữa bọn họ và học sinh trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm không hề lớn đến như vậy.
Đương nhiên, chỉ là chứng minh ở một mức độ nào đó. Tất cả mọi người, kể cả Ôn Miểu, sau khi theo dõi tiết Tiếng Anh công khai của cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm đều đã sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch, không chỉ là chênh lệch về thành tích học tập. Tư thái tự tin dạn dĩ đó, không chỉ đơn giản là do thành tích mang lại.
Sau lần dạy học công khai, Ôn Miểu cũng đã lặng lẽ một cách kì lạ rất lâu.
Ánh mắt cậu nhìn Dư Châu Châu cứ luôn kì quái. Dư Châu Châu đấu khẩu với cậu như ngày thường, không ngờ chỉ nhận lại được những câu đáp trả vô cùng nhạt nhẽo. Dần dà, cô cũng phải tự giác tiết chế bớt những hành vi ngả ngớn bỡn cợt trước mặt con người này.
Tâm lí kích động do tiết mục buổi sáng ngày Giáng Sinh mang tới không hề dễ dàng nuốt trôi.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng gì chỉ có Tân Mỹ Hương và Mã Viễn Bôn.
Mỗi lần Mã Viễn Bôn gây ra những tiếng động kì dị trong giờ tự học, Dư Châu Châu luôn hung ác cấu véo cậu, thế nhưng chỉ nhận lại được một câu hời hợt "đồ phiền phức". Thứ khiến Dư Châu Châu kinh sợ trong lòng còn là những mảng gàu to tướng trên đầu Mã Viễn Bôn, dưới ánh nắng rực rỡ dường như còn có thể phát sáng, nhưng đây là thứ mà cô không thể chọc vào, bởi nói ra sẽ khiến người ta cảm thấy rất tổn thương. Có đôi lúc tâm tình tốt, Dư Châu Châu cũng sẽ hát cho cậu nghe bằng tiếng Quảng Đông: "Xin chúc mừng, tiền vào như nước", mỗi lúc như vậy, Mã Viễn Bôn đều nở nụ cười như gà mái mẹ chuẩn bị đẻ trứng. Đương nhiên, mặc dù lần nào phát bài thi cũng đều được cậu đánh số thứ tự cẩn thận hộ, Dư Châu Châu não cá vàng vẫn thường xuyên thọc tay vào ngăn bàn cậu lục tìm bài thi trắng hoặc giấy nháp. Lúc làm bài kiểm tra 15 phút, cậu sẽ nằm sấp trên mặt bàn, chuyên môn thay cô kiểm tra lại kết quả những câu tính toán đơn giản. Cô cứ yên tâm làm các câu hỏi lớn phía sau, còn cậu dựa theo các bước kiểm tra lại từng con số. Nếu là bài kiểm tra Ngữ Văn, cậu thậm chí còn mở cả sách, chỉ vào chỗ điền trống thơ cổ của Dư Châu Châu nói, "Chữ này viết sai rồi."
Thỉnh thoảng, vào những lúc đám người Từ Chí Cường sai cậu xuống tầng mua đồ ăn vặt cô cũng nhẹ giọng nói với cậu: Lẽ nào cậu không thể cứng rắn một lần được ư? Nói với bọn họ là "không đi"?
Lần nào Mã Viễn Bôn cũng đều dùng ánh mắt nhìn quái vật quan sát Dư Châu Châu.
"Bọn họ là anh em của tôi." Cậu trịnh trọng tuyên bố.
Bọn họ chỉ đang đùa bỡn cậu thôi. Thế nhưng Dư Châu Châu vẫn giữ câu nói này ở trong lòng. Có một số chuyện nếu nói toạc ra sẽ chỉ càng khiến đối phương thêm buồn bã.
Có lẽ những lúc Mã Viễn Bôn vui vẻ hớn hở chạy xuống tầng mua đồ ăn vặt hoặc thuốc lá ấy, trong lòng đang tràn đầy cảm giác vui vẻ, cô không có quyền cướp đi loại vui vẻ này, dù cho nó kì thực chỉ là ảo giác.
Mã Viễn Bôn cũng thường hay hỏi Dư Châu Châu, vì sao Trương Mẫn luôn mắng cậu và Tân Mỹ Hương, song lại chưa bao giờ truy cứu việc bọn Từ Chí Cường không đạt yêu cầu, không phải tất cả đều đang kéo điểm trung bình của lớp xuống sao?
Dư Châu Châu nhún nhún vai, "Bởi vì cậu không phải là đã hết thuốc chữa."
Cô tin rằng, dù Trương Mẫn có ngốc nghếch hơn đi nữa thì thực ra cũng có thể thấy rõ, Mã Viên Bôn là một thiếu niên có trái tim lương thiện chất phác.
Chỉ có điều vết máu tụ trên gương mặt Tân Mỹ Hương khiến Dư Châu Châu rất lo lắng. Bây giờ, tất cả mọi tiết học chỉ cần có phần "chạy tàu hỏa" từ bàn đầu xuống bàn cuối, giáo viên và các bạn đều mặc nhận sẽ tự động bỏ qua cô ấy. Có một lần Tân Mỹ Hương ngồi hàng cuối cùng vừa đứng dậy, một nữ sinh hàng đầu của tổ bên cạnh đã đứng lên bắt đầu tạo thành đầu của một "đoàn tàu mới". Tân Mỹ Hương đứng ngây ra đó, trầm mặc một phút, sau đó lại lặng lẽ ngồi xuống.
Về sau, cô không bao giờ đứng lên nữa.
Còn về vết máu tụ trên mặt, gần như không cần hỏi cũng có thể đoán ra, hẳn là kiệt tác của mẹ Tân Mỹ Hương.
"Trần An, đôi khi em nghĩ, kì thực đối với Tân Mỹ Hương mà nói, liệu có khi nào chưa từng được sinh ra lại tốt hơn hay không?"
Dư Châu Châu đang nằm nhoài trên mặt bàn của mình viết nhận kí thì đột nhiên nghe thấy từ phía sau lưng truyền đến tiếng la hét và chửi mắng dồn dập.
"Đm, tao bảo mày giao cặp sách ra đây. Bị điếc rồi có đúng không?!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận