Vào khoảnh khắc Từ Chí Cường biến sắc mặt, có một bóng người từ bên ngoài vòng vây lao vào trung tâm chắn giữa Dư Châu Châu và Từ Chí Cường.
Chỉ mảnh treo chuông, anh hùng cứu mỹ nhân, rất nhiều người một đời khó mà gặp nổi một lần, thế nhưng Dư Châu Châu lại không hề cảm thấy mình may mắn chút nào.
Bôn Bôn dùng khuỷu tay trái huých vai Từ Chí Cường, tay phải vòng ra phía sau giữ chắc cổ tay Dư Châu Châu, rất bình tĩnh nói, "Cho tao chút mặt mũi, kiềm chế lại chút, mày đừng kích động!"
Hoa Trạch Loại trước mặt toàn thể mọi người xông ra trước mặt Đạo Minh Tự che chở Sam Thái. Ý thức được điều này, Từ Chí Cường hưng phấn đến cực điểm, cơ hội ngàn năm hiếm có khó gặp, cậu ta không muốn phát hoà cũng phải phát hoả!
Không nói hai lời, vung tay đánh thẳng một quyền. Bôn Bôn không đề phòng, bị đánh bay ra xô lên người tên chân chó nào đó.
Những chuyện của sau đó, đã không còn liên quan gì với Dư Châu Châu. Cô và Ôn Miểu từ từ tách ra khỏi đám người, chân chó bên cạnh cũng không phải toàn bộ đều là thủ hạ của Từ Chí Cường, những người có quan hệ tốt với Bôn Bôn không phải thiểu số, bởi thế tất cả đều đưa mắt nhìn nhau không biết có nên ra tay giúp đỡ hay không. Trận chiến giữa hai người chẳng bao lâu đã phát triển đến mức độ bóp cổ lẫn nhau, cùng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Giống như phim truyền hình.
Giờ phút này, Dư Châu Châu mới phát hiện, cậu bé con vì hiền lành lễ phép mà bị đám con trai trong khu tập thể bắt nạt kia, thế nhưng vẫn xuất đầu lộ diện để bảo vệ Dư Châu Châu, đã lớn lên thành một thiếu niên giỏi đánh nhau rồi. Thoạt nhìn vẫn yếu ớt thư sinh như vậy, song nắm đấm lúc vung lên không chút do dự, mạnh mẽ tàn nhẫn, mang theo một cơn gió.
Lúc Bôn Bôn cưỡi lên người Từ Chí Cường đấm hết quyền này đến quyền khác, các chân chó xung quanh cuối cùng cũng đã kéo cậu ra vào thời điểm thích hợp. Mặt mũi Từ Chí Cường bầm dập, khoé miệng rỉ máu, nhưng vẫn cứ không chịu nhận thua, tiếp tục chửi mắng. Bôn Bôn lại từ đầu chí cuối không nói một lời.
"Mày được lắm, anh em kiểu gì thế, con mẹ nó, mày đúng là cái loại..."
Bôn Bôn nở nụ cười, "Ai là anh em với mày?"
Dư Châu Châu trợn mắt há mồm, một hồi lâu sau mới không thể không thừa nhận, dáng vẻ xoay người phất tay áo ra đi của Bôn Bôn, đúng là siêu cấp ngầu.1
Cô thấp giọng nói với Ôn Miểu, "Mau chuồn thôi, trở về lớp."
Hảo hán không ngại cái thiệt trước mắt. Ôn Miểu không hề cố chấp, cậu gật đầu toan bước đi, đột nhiên lại quay đầu hỏi, "Châu Châu, còn cậu? Cậu không về lớp à?"
Dư Châu Châu cười, "Mình đi xem Bôn Bôn có bị thương không."
"Bôn Bôn?"
Cô ngoái đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, "Phải, Bôn Bôn."
***
"Này!"
Nằm giữa sân vận động bốn chức năng và sân vận động của trường THCS số 13 là một hàng rào bị thủng một lỗ lớn, mọi người thường xuyên chui từ bên này sang bên kia, chạy loạn giữa hai sân vận động. Sân vận động bốn chức năng có một mặt là khán đài mở, Bôn Bôn ngồi trong góc hàng ghế cao nhất, không biết đang nhìn gì, nghe thấy tiếng gọi của Dư Châu Châu mới quay đầu sang cười khẽ.
Sau đó đau đến nhe răng trợn mắt một phen.
Hẳn là bị thương rồi.
"Không tới phòng y tế kiểm tra qua một chút à?" Dư Châu Châu ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Qua hai ngày nữa là ổn rồi, không cần đâu."
"Vậy thì cảm ơn cậu nhé."
Bôn Bôn mỉm cười, "Khách sáo gì chứ, chuyện nên làm mà."
Dư Châu Châu lắc đầu, có chút đã biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, "Vì sao lại là nên làm?"
Bôn Bôn thoáng sững lại, hồi lâu mới chậm rãi hỏi, "Châu Châu, lúc trước mình phớt lờ cậu, có phải cậu giận rồi hay không?"
Cho dù Bôn Bôn trước mắt là xa lạ, nhưng loại cảm giác thân thiết đó vẫn khiến Dư Châu Châu không hề phòng bị trước mặt cậu, không hề cần che giấu niềm vui hay nỗi buồn.
Nếu bạn có thể thẳng thắn không che giấu trước mặt một người thì nhất định phải trân trọng người đó, bởi lẽ khi lẽ trước mặt cậu ấy, bạn là chính bạn.
"Không phải tức giận, mà là khó chịu. Mình cảm thấy cậu đã thay đổi rồi, những chuyện hồi nhỏ cậu đều đã quên mất rồi."
Bôn Bôn nghiêng đầu, "Mình quả thật không còn nhớ nữa rồi."
"Sao có thể thế được?" Dư Châu Châu kéo kéo tay áo cậu, "Cậu có còn nhớ trong sân có một tên nhóc to con vừa đen vừa cao chuyên đi bắt nạt người khác tên Tiểu Hải đó không? Còn cả Nguyệt Nguyệt nữa, còn cả Đan Đan, còn cả... Chúng ta luôn cùng một ông bác cụt một tay ra sau khu tập thể trộm đá vật liệu, lục lọi cả buổi chiều chỉ vì muốn thu thập một viên đá đẹp mắt..."
Bôn Bôn nhún vai, "Thực sự là mình đã không còn ấn tượng gì nữa rồi. Trong trí nhớ của mình, tất cả mọi người trong khu tập thể đó đều giống hệt nhau."
Khẩu khí có chút uể oải nhàn nhạt của Bôn Bôn khiến tia hy vọng vừa dấy lên của Dư Châu Châu tắt lịm.
Dư Châu Châu ngẩng đầu, ánh nắng chiều khiến rìa mái tóc của Bôn Bôn nhuộm trong sắc vàng, lộ ra dáng hình tuyệt đẹp. Vết bầm bên khoé miệng cậu cũng toát ra vài phần mùi vị trẻ trung mà xa lạ. Cô có chút bị mê hoặc, bản thân ghi nhớ được kĩ càng người trước mắt, thế nhưng lại không thể nào nhận ra cậu. Mà cậu ấy có thể nhận ra cô, song lại không còn ghi nhớ quá khứ.
Thế nhưng Bôn Bôn đột nhiên bổ sung thêm một câu, "Mình chỉ ghi nhớ cậu."
"Hả?"
"Cậu vẫn giống hệt như ngày bé, chẳng thay đổi chút nào. Giống hệt như tưởng tượng của mình, đã trở thành một cô gái đặc biệt đặc biệt tốt," nói xong ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, "Cô gái tốt nhất, mà mình từng được biết."
Bôn Bôn và Dư Châu Châu có cùng một thói quen, khi bọn họ thật lòng muốn khen ngợi, luôn bị rơi vào trạng thái bí từ ngữ, chỉ có thể không ngừng lặp lại một chữ, "Tốt".
Cậu đã trở thành một cô gái đặc biệt đặc biệt tốt.
"Vậy vì sao cậu phớt lờ mình?"
Vì sao cậu phớt lờ mình. Đây là câu hỏi chỉ có trẻ con mới có thể thốt ra được, không bận tâm tới tự tôn, không bận tâm tới tư thái cao thấp. Cùng với sự trưởng thành của bọn họ, tất cả mọi người đều dần dần học được cách bảo vệ bản thân, trước khi bị người khác xa lánh sẽ hành động trước một bước, trước khi bị người khác lạnh nhạt sẽ hờ hững gấp bội, vào lúc không đạt được sẽ lớn giọng nói, tôi vốn dĩ đâu có muốn thứ đó.
Bôn Bôn đưa tay túm lấy bím tóc đuôi ngựa của Dư Châu Châu, giống như hồi bé.
"Bởi vì mình sẽ gây phiền phức cho cậu. Mình không phải học sinh giỏi, cậu cách xa mình một chút thì tốt hơn.
Cậu tiếp tục cố gắng đi, tiếp tục xuất sắc như hiện tại, hoặc là trở nên càng xuất sắc hơn. Mình chỉ cần đứng từ phía xa nhìn là đủ rồi. Cậu không biết mình vui mừng vì cậu đến thế nào đâu, thật đấy."
Dư Châu Châu phát hiện bản thân dường như có chút nghẹn ngào kích động. Cô lắc đầu, vội vã hỏi câu hỏi mà mình cảm thấy vô cùng cấp thiết.
"Vì sao... Vì sao không làm một học sinh giỏi?"
Bôn Bôn trả lời rất thoải mái, "Bởi vì làm học sinh hư tương đối đơn giản mà. Vì sao mình phải làm một học sinh ngoan cơ chứ?"
Dư Châu Châu không biết vì sao bản thân nhất định phải làm một học sinh giỏi. Đối với cô mà nói, đây là một vấn đề không đáng để suy ngẫm, mà là một nguyên tắc, chảy bên trong mạch máu. Cá từ trước đến nay chưa từng suy ngẫm vì sao mình phải ngược dòng bơi lên, không phải sao?
Chiều muộn mùa Hạ, đến cả sự im lặng cũng ấm áp, thời gian tựa như quay ngược lại 10 năm.
Rất lâu trôi qua, Bôn Bôn mới chậm rãi nói, "Có thể là... Có thể là vì mình ghét người nhà của mình."
Lúc này Dư Châu Châu mới nhớ ra câu hỏi mà đáng lẽ cô nên thăm dò ngay từ đầu. Bố cậu còn đánh cậu không? Nhà cậu bây giờ ở đâu? Cậu sống có dễ dàng không?
Người bố nuôi nghiện rượu kia, vào năm cậu lớp 5 Tiểu học đã ngã từ trên giàn giáo công trường xuống hố xi măng.
Lúc đưa tang, ngay đến cả Bôn Bôn cũng không ngờ được rằng, mình lại biết khóc.
Càng không tưởng tượng nổi, cặp bố mẹ ruột bí ẩn cũng xuất hiện. Giống hệt như một giấc mộng, giữa lúc còn đang mơ mơ hồ hồ, cậu đã có một cái tên và một gia đình mới. Hàng xóm cũ đều tặc tặc lưỡi cảm thán sau lưng đàm luận đứa bé này rốt cuộc chó ngáp phải ruồi đến thế nào, hẳn là mộ tổ tiên đang phát lộc —— tất cả mọi người đều đã quên rằng, kì thực những này vốn dĩ chính là của cậu, cậu chỉ đơn giản là trở về đúng phần mộ tổ tiên của gia đình mình mà thôi.
Thứ đồ vật đáng giá duy nhất trong nhà chỉ có hộp giày đựng tiền trong ngăn kéo. Khi Bôn Bôn đeo ba lô, ôm chiếc hộp giấy xuất hiện trước mặt bố mẹ ruột, những vết thương trên mặt do bị bố nuôi đánh vẫn chưa lành hẳn.
Bôn Bôn từ lúc Tiểu học đã học được cách làm thế nào để dùng nắm đấm bảo vệ chính mình, thi thoảng buột miệng thốt ra một câu "Mẹ nó" cũng có thể khiến cậu anh trai lớn hơn cậu hai tuổi khiếp sợ, lúc uống canh phát ra âm thanh cũng sẽ bị cậu ta cười. Khi Bôn Bôn vung nắm đấm chuẩn bị đánh về phía cậu anh trai ruột, bọn họ đã mở cuộc họp gia đình chính thức lần đầu tiên.
Bôn Bôn kiên quyết không thay đổi hộ khẩu. Cặp bố mẹ từ thành phố Hải Thành chuyển về thành phố thủ phủ của Tỉnh muốn đưa cậu vào học ở cấp Hai Sư Đại, cũng bị cậu từ chốt kịch liệt. Anh trai chỉ cười lạnh nói cậu là đồ vong ân bội nghĩa.
"Châu Châu, vì sao cậu lại tới tận trường THCS số 13 để học?"
"Mình nghĩ lí do của mình không giống với của cậu."
Trường số 13 là trạm nghỉ ngơi của Dư Châu Châu, song lại là nơi Bôn Bôn có cảm giác thuộc về.
"Ban đầu cảm thấy cần trả món nợ tình cảm cho mình, về sau lại đón mình về chỉnh đốn lại thành một đứa trẻ ngoan, giống như mình dơ bẩn xấu xa vô cùng vậy, dựa vào cái gì mà bắt mình phải nghe lời bọn họ? Dựa vào cái gì mà bắt mình phải ngoan ngoãn biến thành một người như cậu anh trai đó của mình?"
Ngay cả lúc nói những lời này Bôn Bôn cũng không hề kích động. Bên trong cậu thiếu niên thoạt nhìn có vẻ yếu đuối này vẫn có một loại sức mạnh tinh thần kiên cường bất khuất, có thể giúp cậu chịu đựng được sự đánh chửi của bố nuôi, cũng có thể giúp cậu không chút dao động từ chối sự cải tạo của bố mẹ đẻ.
"Bôn Bôn, cậu không thể mãi mãi như thế này."
"Vậy thì mình nên như thế nào?" Bôn Bôn mỉm cười, "Châu Châu, về sau cậu muốn trở thành một người thế nào?"
"Một người rất mạnh mẽ, rất ưu tú mạnh mẽ, có thể đem đến cho mẹ mình một cuộc sống tốt đẹp," ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, "Khiến tất cả những người mà mình yêu quý có được cuộc sống tốt đẹp."
Đặc biệt là cậu.
Bôn Bôn gật đầu, "Rất tốt. Rất giống lí tưởng mà người như cậu nên có."
"Còn cậu?" Dư Châu Châu cố chấp truy hỏi.
"Mình?" Bôn Bôn nở nụ cười, "Giống với cậu!"
Châu Châu không chịu bỏ cuộc, "Cho nên, vì sao cậu không cùng cố gắng? Chúng ta..."
"Châu Châu," Bôn Bôn ngắt lời cô, "Không phải chỉ có thi được vào những trường trung học, Đại học tốt thì mới có thể bảo vệ những người mà mình yêu thương, cậu xem, vừa nãy mình cũng có thể bảo vệ cậu đấy thôi, mà cái cậu suýt nữa bị ăn tẩn kia thì không thể. Huồng hồ..."
"Huống hồ cái gì?"
Bôn Bôn trong đôi mắt của Dư Châu Châu đã nhoè mờ thành một hình giấy cắt màu vàng, gần ngay trong gang tấc, song lại không cách nào với tới được.
"Huống hồ, người mà mình muốn bảo vệ, đặc biệt ít."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận