Trương Mẫn lén lút nhét vào tay Dư Châu Châu tờ bài thi nhăn nhúm.
"Đừng nói với người khác, đây là đề thi mật do giáo viên đại diện bị điều đi để lại, rất có khả năng đề môn Toán sẽ ra cực kì giống với phong cách trong này. Em bí mật photo một bản giữ lại, tuyệt đối không được phép truyền ra bên ngoài, hiểu chưa?"
Đề thi mật, lại là đề thi mật. Từ cuối tháng Năm, đủ mọi loại lò đoán đề thi đã mở ra như nấm sau mưa, đề thi do các các giáo viên bị điều đi ra đề ở các trường để lại đều biến thành bí kíp ngàn vàng, mọi người thà rằng phải làm vô ích đến 300 tờ cũng không muốn bỏ lỡ bất kì đề thi mật nào.
Trương Mẫn dường như đã nhìn ra tâm tư của Dư Châu Châu, "Đề thi này không giống, em cứ nghe cô đi, không sai lầm đâu."
Dư Châu Châu dùng sức gật mạnh đầu, nở nụ cười cực kì nịnh nọt.
"Bây giờ em sẽ đi photo, ngay lập tức. Cảm ơn cô ạ!"
Sau đó trở về lớp, Dư Châu Châu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn Ôn Miểu, "Đi, lại là một tờ đề mật nữa. Nghe nói cái lần này rất đáng tin."
Trương Mẫn dặn đi dặn lại không được phép nói với người khác, Dư Châu Châu biết Trương Mẫn trước nay luôn thiên vị mình, thế nhưng cô cũng có người mà bản thân thiên vị, chẳng hạn như Ôn Miểu.
Cho dù Ôn Miểu chẳng bao giờ muốn làm đề thi, nhưng mỗi lần Dư Châu Châu kéo cậu đi photo các loại phiên bản bí kíp ngàn vàn, cậu vẫn rất cảm kích đi theo.
Không biết vì sao, cô đã né tránh Tân Mỹ Hương.
Sau một lần huy hoàng ngoạn mục, Tân Mỹ Hương đã ổn định lại ở vị trí thứ hai lớp. Dư Châu Châu lần nữa đạt được hạng nhất của cô, song lại không thể cảm nhận được chút vui vẻ nào nữa. Sau lưng có người nhìn chằm chằm, cảm giác này khiến người ra rất không thoải mái. Cô chưa từng có lòng ao ước như vậy đối với vị trí của Thẩm Sằn, thế nhưng giờ đây, có người đang nhìn cô từ phía sau lưng, khiến thẳm sâu trong đáy lòng cô rét lạnh.
Sau lần thi thử thứ ba, Dư Châu Châu đi lấy nước sôi lướt qua bàn Tân Mỹ Hương, chỉ đơn giản là vô ý thoáng nhìn, song Tân Mỹ Hương lại đặc biệt mẫn cảm dùng khuỷu tay che tiêu đề tờ đề Toán mình đang làm lại.
Loại hành vi giữ bí mật kiểu này, chẳng có gì lạ lẫm với tất cả những học sinh giỏi có tâm tư riêng. Bản thân Dư Châu Châu cũng vô cùng thấu hiểu, thế nhưng lúc đầu, khi cô giơ tay ra tương trợ, chưa từng có ý định mảy may giữ lại chút gì với Tân Mỹ Hương.
Dư Châu Châu bước đi vội vã, làm bộ không hề chú ý tới hành động nhỏ không rõ là vô tình hay cố ý này của Tân Mỹ Hương, trong lòng lại rất đau rất đau.
Không ngờ lại biến thành thế này.1
Từ đó trở đi, bất kể là thông qua các con đường lấy được đề thi mật hay tài liệu ôn thi, Dư Châu Châu đều không còn chủ động đưa cho Tân Mỹ Hương nữa.
Sau khi bị tổn thương mới nhớ ra quay đầu hồi tưởng lại, Tân Mỹ Hương chưa bao giờ cùng cô và Ôn Miểu trao đổi bất cứ kinh nghiệm học tập nào, chưa từng chia sẻ bất cứ bí tịch tài liệu nào, cô ấy chỉ luôn yên lặng lắng nghe, bất luận bọn họ nói đúng hay sai đều không bình luận, không cải chính.
Ôn Miểu bày ra vẻ mặt "Mình đã sớm nói với cậu rồi mà", Dư Châu Châu không kìm được kêu to: "Rốt cuộc là cậu đã nói với mình những gì thế? Mông lung như vậy, mình làm sao mà biết được cậu có ý gì?"
Cô đột nhiên nhớ tới buổi tối đầu tháng Năm trước khi điền nguyện vọng ấy, hình như là buổi tụ họp lần cuối cùng ở thư viện của ba người bọn họ. Cam kết của hệ cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm đã được gửi tới tay ba người —— trong lần thi thử thứ hai quan trọng nhất, Ôn Miểu như thể biết được cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm sẽ lấy thành tích lần này làm chuẩn, thi được hạng ba của lớp, thành công lọt vào top 100 toàn Thành phố, giành được tư cách kí cam kết.
Dư Châu Châu gõ mặt bàn rất lâu, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Mình không kí."
Tân Mỹ Hương rất rất trầm mặc, không nói gì cả.
Mà Ôn Miểu trước nay vẫn luôn tuyên bố nếu nhận được cam kết sẽ kí ngay không cần suy nghĩ lại thay đổi hoàn toàn thái độ, thẳng thừng nói, "Mình cũng không kí."
Dư Châu Châu kinh ngạc há hốc miệng, "Cậu nói gì cơ?"
"Mình cùng cậu thi Chấn Hoa."2
Đôi mắt lại cong cong thành hai vầng trăng khuyết, đầu mày khóe mắt đều là sự ngạc nhiên mừng rỡ, Dư Châu Châu không hề chú ý tới sự im lặng tột cùng của Tân Mỹ Hương.
Chính vào buổi tối ấy, ba người cùng đi trong ngọn gió đêm mùa Xuân, vầng trăng khuyết trên bầu trời nhìn thật giống con thuyền ánh trăng, hoặc cũng giống nụ cười ngọt ngào của Dư Châu Châu, hai khóe môi cong cong lên.
"Tân Mỹ Hương, cậu có ước mơ không?"
Trong trí nhớ của Dư Châu Châu, đây là lần đầu tiên Ôn Miểu chủ động nói chuyện với Tân Mỹ Hương.
Tân Mỹ Hương còn chưa kịp mở miệng, Ôn Miểu đã xua tay, "Thi đỗ Chấn Hoa không tính là ước mơ."
"Thi đỗ một trường Đại học tốt cũng không tính là ước mơ."
"Kiếm được rất nhiều tiền cũng không tính là ước mơ."
"Ý mình là, điều mà cậu thực sự muốn làm, có thể cả đời này sẽ không có cơ hội để làm, nhưng là thứ mà cậu thực sự thích, tâm tâm niệm niệm cả cuộc đời."
Tân Mỹ Hương luôn né tránh câu hỏi và rất hiếm đề cập tới suy nghĩ của bản thân trong các cuộc nói chuyện lần này lại khác thường, có chút đỏ mặt cúi đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ rất lâu mới chầm chậm nói, "Mình hi vọng về sau có thể tới Tokyo, học vẽ manga, sau đó về nước, sáng tác truyện tranh. Vẽ ra được rất nhiều truyện hay, viết được rất nhiều câu chuyện thú vị... Dẫu chỉ là viết cho chính bản thân đọc."
Dư Châu Châu có chút rúng động. Từ trước tới nay cô chưa từng biết rằng, Tân Mỹ Hương thích ăn trộm mà cũng thích đọc sách, trong trái tim lại cất giấu một ước mơ cổ tích như vậy.
Ôn Miểu rất lâu không lên tiếng, cuối cùng mới nhẹ nhàng chọc chọc vào ngực của mình, không rõ là tượng trưng cho ý nghĩa gì.
"Tokyo rất xa."
Cậu nhỏ giọng nói, sau đó rơi vào sự im lặng kéo dài.
Tân Mỹ Hương, Tokyo của cậu, rất xa.
Dư Châu Châu và Ôn Miểu vội vã bước ra từ phòng photo nhỏ nóng hầm hập của trường, đụng ngay phải Tân Mỹ Hương và Thẩm Sằn. Bọn họ không biết lần lượt chạy từ hướng nào tới, trong tay mỗi người đều đang cầm một tờ đề thi.
Ngõ hẹp tương phùng, bốn người giương mắt nhìn nhau.
Dư Châu Châu nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy loại chuyện này chẳng thú vị chút nào.
Thẩm Sằn lại không hề làm bộ làm tịch trực tiếp chạy qua, "Đề thi gì thế?"
Dư Châu Châu hào phóng mở ra cho cô xem, Thẩm Sằn cũng mở tờ đề trong tay mình ra, hai người trao đổi, sau khi đánh giá kĩ một lượt đề bài của đối phương, đồng thời thốt ra ba chữ, "Cho mình mượn".
"Thế thì bây giờ quay lại photo thêm một bản nữa đi." Ôn Miểu đứng cạnh bên ngáp một cái.
Các cô cùng chạy về phía phòng photo, Tân Mỹ Hương bị bỏ lại một bên nắm chặt tờ đề thi trong tay, môi mím thành màu trắng bệch.
***
Sáng thứ Tư, Dư Châu Châu thức dậy rất sớm.
Bật xuống từ trên giường, đẩy cửa sổ ra, gió sớm mang theo mùi đinh tử hương thoang thoảng dưới lầu. Mặt bàn học trống trơn, chỉ có một tập file trong suốt, bên trong có túi bút, thẻ dự thi, số báo danh và thẻ học sinh,... Trên cùng là một tấm bưu thiếp rất lớn, Dư Châu Châu không biết đã cầm nó lên thận trọng ngắm nghía đến lần thứ mấy rồi. Trời xanh nước biếc và núi băng khổng lồ phía sau tạo thành bức tranh đẹp đẽ một cách mê hoặc mà không chân thực, lật mặt sau, nét chữ xa lạ nhìn có vẻ còn thiếu chân thực hơn cả núi băng kia.
"Châu Châu, anh đang ở thôn ông già Noel tại Phần Lan. Tới Phần Lan tham dự hội nghị, kì thực phần đa thời gian là đi đó đi đây thăm thú. Không biết tấm bưu thiếp này có kịp đến tay em trước dịp Giáng Sinh hay không, anh nhớ mùa Hè sang năm là em sẽ phải thi lên cấp Ba rồi nhỉ? Hi vọng lời khích lệ này sẽ không tới muộn.
Thư của em anh đều đọc rồi, thế nhưng không muốn hồi âm. Anh nghĩ chỉ cần anh không hồi âm, em mới có thể tự do viết tiếp. Anh thích đọc thư của em, song em hình như đã ngưng viết một năm rồi. Anh hi vọng lí do là vì em đã không còn cần viết nữa. Hãy làm một cô bé vui vẻ nhé, điều này còn quan trọng hơn việc vào Chấn Hoa rất nhiều, mà em đã càng ngày càng gần với nó rồi.
Chúc em hạnh phúc bình an. Trần An."1
Buổi chiều rời trường trước ngày thi cấp Ba ba ngày, bạn học phụ trách dọn dẹp thùng thư phát hiện ra tấm bưu thiếp không biết đã bị sót lại bao nhiêu lâu rồi này, các góc đều đã hơi cong.
Dư Châu Châu không hề cảm thấy đặc biệt vui sướng. Có lẽ là bởi bản thân sớm đã không còn chờ đợi hồi âm, có lẽ là bởi bản thân đã "không còn cần" viết thư cho một vị thần tiên xa xôi nữa rồi. Có điều, từ đáy lòng, cô cảm thấy vui vẻ cho Trần An.
Hi vọng anh về sau có thể gửi về những tấm bưu thiếp từ đủ mọi nơi trên thế giới, hi vọng anh có thể giống với những gì anh nói ở sân chơi tuyết năm ấy, thật sự bay đi rất xa.
Sáng sớm ngày đầu tiên của kì thi cấp Ba, Dư Châu Châu nằm bò trên mặt bàn, trái tim ấm áp bình lặng, giống như sự vui vẻ và hạnh phúc kia cuối cùng nhất định sẽ tới.
"Châu Châu? Chú Tề ở dưới tầng rồi, con uống xong sữa đậu nành thì chúng ta xuống nhé, kiểm tra lại lần cuối đi, mang đầy đủ hết thẻ dự thi và bút chì 2B chưa?"
"Không còn vấn đề gì nữa ạ, đi thôi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận