Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 79: Hình như, em đã hạnh phúc quá mất rồi

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 516 lượt xem
  • 2512 chữ
  • 2020-12-09 20:09:05

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dường như trong mỗi kì thi việc không để lại tiếc nuối nho nhỏ nào là rất khó. Ngày thứ hai sau khi kì thi kết thúc, trong lòng Dư Châu Châu vẫn một mực lo lắng bất an. Cô dường như sống chết cũng không thể nhớ ra nổi mình rốt cuộc tô cột mã số trường trên tờ phiếu trả lời môn Vật Lý đó hay chưa —— có lẽ là chỉ viết mã số chứ chưa kịp tô? Chắc là không đâu, giáo viên coi thi đều kiểm tra rất kĩ càng, sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, nhất định là không... Thế nhưng nhỡ rơi vào đúng trường hợp hi hữu nghìn người có một thì sao?

Loại tâm sự này trong khoảng thời gian từ khi kì thi cấp Ba kết thúc cho tới trước khi kết quả được công bố không ngừng nhảy ra trong đầu hành hạ Dư Châu Châu.

Kì nghỉ này chỉ dành cho các cuộc tụ tập bạn bè và du ngoạn. Dư Châu Châu cùng Ôn Miểu đi mòn đường tất cả các công viên sân chơi lớn nhỏ có thể chơi được trong thành phố, cuối cùng thì cũng đợi được tới ngày công bố thành tích ấy.

Khi Dư Châu Châu cầm ống nghe lên ấn phím số tra điểm đầu tiên, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân mình. Trái tim bé nhỏ kia, sắp sửa nhảy ra ngoài đến nơi rồi.

"Mẹ giúp con nhé?" Mẹ ở một bên nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Không," Dư Châu Châu lắc đầu, "Không cần đâu ạ. Không sao."

Cúi đầu, nhấn tiếp phím thứ hai, vô cùng trịnh trọng.

Tối đa 560 điểm, cô được 542, cao hơn so với điểm trúng tuyển hàng năm của Chấn Hoa mười mấy điểm. Sắc mặt cô trầm tĩnh cúp điện thoại, ngẩng đầu, giọng nói có chút run rẩy: "Mẹ, thi hỏng rồi."

Sau đó nhào vào lòng mẹ, làm bộ nghẹn ngào, cúi đầu lén lút nở một nụ cười ranh mãnh giữa sự sốt sắng hỏi han của mẹ.

***

Buổi chiều cùng ngày, cô mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám nhạt mà mình thích nhất cùng quần short yếm bò, đeo ba lô chạy đến trường nhận giấy báo điểm. Vừa chạy vào cửa phòng học đã bị Ôn Miểu túm cổ kéo lại.

"Cậu làm cái gì..."

Dư Châu Châu vừa tra thành tích ôm máy điện thoại, muốn gọi cho Ôn Miểu, lại sợ nhỡ may đối phương thi hỏng, nếu nhận được điện thoại liệu chẳng phải sẽ rất buồn hay sao? Bởi thế đành nhẫn nhịn chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được điện thoại của Ôn Miểu.

Cậu phát huy tốt hơn bình thường rất nhiều, 524 điểm, có điều hiển nhiên chỉ có thể vào được hệ tự túc học phí của Chấn Hoa.

Những học sinh tự túc của ngôi trường này, hàng năm đều phải nộp ít nhất bảy nghìn tiền học phí. Dư Châu Châu im lặng trong điện thoại rất lâu, đột nhiên nghe thấy Ôn Diểu nói, "Đồ ngốc, mình biết cậu đang nghĩ gì. Thực ra mình đã kí vào cam kết với cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm rồi."

"Cái gì?"

"Mình nói thi Chấn Hoa, chỉ là vì muốn thi cùng cậu thôi. Cậu xem, bây giờ cậu đã thi đỗ rồi, thành tích cao như thế, tốt biết bao, cả hai chúng ta đều có được kết quả tốt."

Dư Châu Châu bất giác mỉm cười. Ôn Miểu là kiểu người giữa hệ tự túc của Chấn Hoa và cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm thì sẽ lựa chọn cái thứ hai. Cậu không thích tranh giành, cũng không thích cố chấp trong mệt mỏi. Thế nhưng vài tháng trước kì thi chuyển cấp đó cậu lại miễn cưỡng bản thân cùng cô thục mạng tiến về phía trước.

"Ôn Miểu ..." Dư Châu Châu đột nhiên nhớ ra, Tân Mỹ Hương và cô đều từng nhắc tới ước mơ của bản thân, chỉ có Ôn Miểu không nói lời nào.

"Ôn Miểu, ước mơ của cậu là gì?"

"Cậu bị hâm à, vì sao tự nhiên đi hỏi cái này?"

"Nói đi!"

"Ước mơ của mình chính là người khác để cho mình được sống yên ổn!"

Ước mơ của mình bị mang ra làm trò đùa khiến Dư Châu Châu đỏ bừng mặt, "Mình bảo cậu trả lời nghiêm túc cơ mà!"

Ôn Miểu khựng lại rất lâu trong điện thoại, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là khôi phục lại giọng điệu đùa bỡn.

"Mình không làm được, bởi thế vẫn không nên nói ra thì hơn."

Dư Châu Châu nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài.

"Châu Châu, chúng là ta bạn tốt nhất của nhau phải không? Sau này không được gặp mặt nữa, cũng vẫn là bạn tốt chứ?"

"Phải."

Giống như một lời cáo biệt của số mệnh qua điện thoại. Dư Châu Châu và Ôn Miểu đều không nhìn thấy được nét mặt của người kia.

Ôn Miểu, cảm ơn cậu.

Lại không ngờ được rằng, lần gặp mặt cuối cùng của hai người, việc đầu tiên xảy ra là bị đối phương bóp cổ kéo lại.

"Cậu bị thần kinh à!" Dư Châu Châu chẳng dễ dàng gì mới giãy được ra.

"Mình đây là vui mừng thay cho cậu đó," Ôn Miểu nở nụ cười, "Cậu có biết không, cuối cùng thì cậu đã thi được hạng nhất toàn trường rồi!"

Dư Châu Châu lại không hề cảm thấy một chút vui vẻ nào, cô nhẹ giọng hỏi, "Còn Thẩm Sằn?"

Ôn Miểu ngây ra, "Phải rồi, mình chưa hỏi, tóm lại cô Trương nói là cậu đứng đầu, hạng 7 toàn Thành phố, lợi hại quá."

Dư Châu Châu không nói thêm lời nào đã chạy về hướng lớp (2), song lại nhìn thấy bóng lưng gầy gò của Thẩm Sằn lúc đi ngang qua hành lang.

"Thẳm Sằn?"

Hô lên rồi Dư Châu Châu mới nghĩ tới, giờ phút này sự tồn tại của mình đối với Thẩm Sằn sẽ là một đả kích to lớn đến thế nào. Có điều, xếp thứ mấy thực ra không hề quan trọng, thứ gọi là điểm số này là đủ dùng rồi, chẳng phải sao?"

Thẳm Sằn quay đầu lại, thoải mái mỉm cười một cái, khiến Dư Châu Châu nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Chúc mừng cậu."

"... Cảm ơn."

"Có phải là cậu muốn biết mình thi được bao nhiêu điểm?"

Dư Châu Châu lắc lắc đầu, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

"520, không ngờ được phải không?"

Thẳm Sằn vẫn đang mỉm cười. Vẻ ngoài bình tĩnh khiến Dư Châu Châu xót xa.

"Thật ra cậu đúng là rất dễ khiến người ta ghen tị. Thế nhưng mình không ghen tị với cậu. Phàm là những việc mình có thể nỗ lực để giành được, mình đều không đố kị với người khác, dù cho người khác có thanh thản nhẹ nhàng, còn mình lại phải trả giá bằng mồ hôi nước mắt. Rõ ràng là vì tiết kiệm tiền cho gia đình, song kết quả cuối cùng, mình có lẽ sẽ phải nộp hơn hai nghìn để học ở Chấn Hoa hoặc là tới cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm.

Gia đình mình không gánh được. Có lẽ phải dựa vào người cô chết tiệt kia. Mỗi lần nhìn thấy bà và thằng con trai đang học ở cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm của bà ta là mình lại muốn bóp chết bọn họ —— thực sự là bóp chết bọn họ. Bọn họ không coi bố mình ra gì, cảm thấy ông ấy làm mất mặt ông bà nội, còn coi thường sự nghèo khó của gia đình mình. Lúc ấy bà ta bảo cho mình tiền để vào học ở cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm, mình căn bản không đồng ý, mình muốn theo hộ khẩu mà vào trường số 13, mình không tin học ở trường số 13 thì không thi đỗ nổi Chấn Hoa, mình phải cho bà ta và đứa con trai ngu ngốc kia chống mắt lên mà xem!"

Thẩm Sằn nói hai câu cuối với tốc độ cực nhanh, Dư Châu Châu đột nhiên nhớ lại biểu hiện như bắn súng liên thanh của cô ấy ở tiết học công khai.

"Rốt cuộc mình vẫn khiến bố mẹ mất mặt trước bọn họ rồi. Kì thực con trai bà ta thi cực kì tệ, nhưng mình vẫn phải thi được rất tốt rất tốt mới có thể mở mày mở mặt. Mình không làm được.

Học ở trường mình được bao nhiêu lần hạng nhất đều là vô ích, thời khắc quan trọng nhất, cậu mới là số một.

Mình thực sự không đố kị với cậu. Cậu yên tâm.

Trường trọng điểm mình đăng kí Chấn Hoa, cột tự túc đó, căn bản không hề điền. Mình quyết định tới phổ cao *."

(* Phổ cao: gọi tắt của "phổ thông cao trung" - trường cấp Ba bình thường, trái nghĩa với trọng điểm cao trung.)

Dư Châu Châu kinh ngạc ngẩng đầu. Khoảng cách giữa trường cấp Hai trọng điểm và trường cấp Hai bình thường vĩnh viễn không xa xôi được bằng giữa cấp Ba với nhau, quyết định của Thẩm Sằn, không biết có bao nhiêu phần vì cảm tính bên trong, thế nhưng đây chắc chắn là một quyết định vô cùng nguy hiểm.

"Hoặc là, cậu dùng tiền của bọn họ, học Chấn Hoa, còn có thể thế nào được nữa? Mặt mũi và tiền đồ, luôn có một thứ quan trọng hơn." Dư Châu Châu có chút kích động ngắt lời cô.

"Đó không phải vấn đề mặt mũi," Thẳm Sằn quay mặt sang nhìn cô, "Đó là vấn đề tôn nghiêm. Tiền đồ và tôn nghiêm không thể so sánh được."

Dư Châu Châu cứng họng. Cô biết, nếu cô rơi vào hoàn cảnh của Thẩm Sằn, cô có thể cũng sẽ đưa ra sự lựa chọn giống như Thẩm Sằn.

"Ba năm này thất bại rồi, mình vẫn còn ba năm nữa. Mình không tin."

Vào lúc nghe thấy một tia nghẹn ngào trong giọng nói, Dư Châu Châu ngẩng đầu lên, Thẳm Sằn trước mắt đã xoay người rời đi.

Đó là lần cuối cùng Dư Châu Châu nhìn thấy dáng nghiêng của Thẳm Sằn, mụn trứng cá trên trán vẫn chưa khỏi hẳn, mắt kính phản quang khiến mọi người không nhìn rõ được vẻ mặt của cô, gầy gò nghiêm túc, hệt như lần đầu tiên gặp mặt.

***

Dư Châu Châu vội vàng nhét tờ thông báo trúng tuyển vào ba lô, chân trước chân sau lao ra khỏi cửa nhà.

Lúc thay quần áo, cô từ tốn thong thả, cuối cùng phát hiện đã không còn kịp, chỉ còn 15 phút nữa là tới thời gian đã hẹn mất rồi.

Bởi thế suốt quãng đường cắm đầu chạy thục mạng, khi chạy tới bên bờ sông, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của một người vóc dáng cao cao đang mặc áo phông màu trắng, chếch lưng đeo ba lô đứng dưới ánh nắng mặt trời.

Tối qua nhận được điện thoại, giọng nói xa lạ mà quen thuộc ở đầu dây bên kia khiến cô nhất thời thất thần.

"Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà Dư Châu Châu không ạ?"

Cô cong môi cười, sau đó hít sâu một hơi, chạy từng bước lớn về phía anh.

Khi đứng trước mặt anh, trước tiên là không nói một lời, cúi đầu rút tờ giấy nhàu nhĩ ấy từ trong cặp sách ra, mấy chữ "thông báo trúng tuyển" mạ vàng ngoài bìa có chút chói mắt.

"Này, em thi đỗ rồi."

Trần An hình như đã đen đi một chút, ngũ quan so với trước kia cũng góc cạnh sắc nét hơn nhiều. Anh cười đặc biệt rạng rỡ, dường như không còn mờ mịt nữa.

"Ồ, chúc mừng nữ hiệp tái xuất giang hồ."

Có một khoảnh khắc, Dư Châu Châu đột nhiên nghĩ tới Thẩm Sằn. Thân làm một nữ hiệp mạo hiểm gieo mình xuống vách núi giống cô, Thẩm Sằn không có bí tịch, cũng không có vận may. Cô ấy chỉ chứng minh được rằng, học cấp Hai tốt thì sẽ dễ dàng thi được vào cấp Ba tốt, lời bọn cô Vu nói tuyệt đối là có lí.

Dư Châu Châu không muốn nhắc tới Thẩm Sằn. Bản thân là người may mắn kia, bất luận thế nào cũng không có tư cách dùng ánh mắt bi ai thương hại tiếc nuối thay cho cô ấy. Đối với Thẩm Sằn mà nói, đó là một loại hạ nhục.

Dư Châu Châu không còn cười nữa. Cô nhanh chóng cất giấy trúng tuyển vào lại cặp sách, ngẩng mặt lên, tỉ mỉ ngắm nhìn Trần An.

"Anh không còn đẹp trai như ngày xưa nữa rồi."

Trần An khoa trương dựa vào cột đèn đường đỡ trán, "Em vẫn thẳng thắn thật đấy."

Dư Châu Châu gật đầu, "Nhưng dáng vẻ của bây giờ, giống với một người sống hơn."

"Hóa ra anh trước đây không giống người sống?" Trần An cúi đầu cười hỏi.

"Không phải." Cuối cùng cũng gặp nhau, Dư Châu Châu mới phát hiện mình khi đối diện với Trần An, phút chốc đã trở nên phóng khoáng tự tin, không còn là tư thế ngước lên nhút nhát nữa.

"Ý em là," Dư Châu Châu nghiêng đầu, "Thần tiên hạ phàm rồi."

Trần An nở nụ cười rất kỳ quái, anh xoa xoa đầu Dư Châu Châu, nói, "Em nghĩ như vậy, rất tốt."

Dư Châu Châu đột nhiên nghĩ tới, nắm tay áo Trần An thần thần bí bí nói, "Đưa anh đến một nơi được không? Vốn dĩ buổi chiều em có việc, có điều bây giờ lại muốn đưa anh cùng đi."

"Chuyện gì thế?"

"Đi rồi anh sẽ biết."

***

"Mẹ em có phải rất đẹp không?"

Dư Châu Châu cơ hồ dùng ánh mắt tham lam ngắm nhìn mẹ đang mặc áo cưới dưới tầng, sau đó gấp gáp thăm dò ý kiến của Trần An. Trần An dịu dàng cười, "Ừ, là người mẹ đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy."

"Dẻo miệng thật đấy," Dư Châu Châu liếc xéo anh, "Còn đẹp hơn cả mẹ anh cơ à?"

Trần An ngây ra một lát, không biết đang suy nghĩ điều gì, sau một hồi liền gật gật đầu, "Chắc là thế."

Bọn họ đứng bên khung cửa sổ tầng hai của ảnh viện, dưới tầng là phông nền bãi cỏ, bong bóng thủy tinh tạo thành cái gọi là phong tình châu Âu. Mẹ và chú Tề tạo đủ các tư thế dưới sự chỉ huy của nhiếp ảnh gia, vạt váy màu rượu vang kéo thành một cái đuôi thật dài trên nền cỏ.

Dư Châu Châu nằm bò ra bệ cửa sổ, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ đang nâng váy hết sức thận trọng bước qua bãi cỏ kia căn bản không phải là mẹ của mình. Bà chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, đang dào dạt ước mơ bước vào một đoạn đời mới.

Tất cả mọi thứ của cuộc sống đều tốt đẹp, bản thân cô, mẹ cô, bạn bè cô.

Ngước lên nhìn ánh nắng chói chang lúc 3 giờ chiều, Dư Châu Châu đột nhiên bật khóc.

"Sao vậy?"

Dư Châu Châu túm tay áo Trần An, rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.

"Hình như, em đã có chút hạnh phúc quá mất rồi."

Thụ sủng nhược kinh, không chống đỡ nổi.

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top