Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 80: Phần 7: Nặng lòng một mối tơ vương - Ngủ đông

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 507 lượt xem
  • 3354 chữ
  • 2020-12-09 20:09:56

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dư Châu Châu chậm rãi từ trong mơ tỉnh lại, khoảnh khắc mở mắt, cảnh tượng trong mơ tan biến chậm rãi giống như phần kết của phim điện ảnh, hình ảnh nhòa đi, nền tuyết trắng xóa quay về một mảng tối om.

Tỉnh dậy một cách tự nhiên thế này có chút kì lạ, nhưng cô rốt cuộc cũng đã kết thúc một cơn ác mộng. Phần cuối của ác mộng dẫu không có hét lên, dẫu không có ngồi bật dậy vuốt ngực mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, hình như cũng không nên kết thúc lặng yên không tiếng động.

Cô áp mu bàn tay lên trán, sau khi thở một hơi thật dài liên rút điện thoại bên dưới gối ra. Hình ảnh màn hình Nokia khởi động quen thuộc đã xem cả trăm lần, một bàn tay lớn nắm lấy một bàn tay nhỏ —— chỉ là hôm nay hình ảnh này khiến lồng ngực cô có chút đau.

Thời gian hiển thị là "7:00". Tối qua cho rằng mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, kết quả quên mất đặt đồng hồ báo thức, ngày đầu tiên khai giảng lớp 11, cô đã sắp sửa đến muộn. Dư Châu Châu hét lên một tiếng với không khí, lập tức xoay người nhảy xuống khỏi giường, gấp chăn, cởi đồ ngủ ra thay chiếc áo phông trắng và quần bò yếm gấp gọn gàng trên chiếc ghế cạnh giường, lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi ngồi xuống ghế trong bếp cầm miếng bánh mì tối hôm qua mợ cả * đã đặt trên bàn lên, tùy tiện phết vài đường pho mát, cắn hai miếng, lại đứng bật dậy mở tủ lạnh ra rót cho mình một cốc sữa lạnh. Sữa lạnh buốt chảy qua cổ họng khiến cô quả thực bị sặc, nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống một chút còn lại trong miệng, cố gắng đè nén tiếng ho của mình xuống mức thấp nhất, sợ sẽ phá hỏng sự thanh bình của buổi sáng.

(* Vì "bác gái vợ của bác trai cả" có vẻ dài nên mình xin phép gọi là "mợ cả" nhé, mặc dù về mặt nghĩa không được chính xác cho lắm TvT)

Cầm cặp sách và áo khoác đồng phục màu trắng trên ghế lên, nhẹ nhàng mở cửa bảo hiểm, không làm phiền đến cả nhà bác cả vẫn đang say ngủ.

Có lẽ là vì ăn quá nhanh, lại không có thời gian từ từ uống sữa, lúc xuống tầng bụng có chút ngâm ngẩm đau, Dư Châu Châu vo áo khoác đồng phục thành một cục áp vào dạ dày, hơi cong lưng, cảm giác dễ chịu hơn một chút. Trong miệng còn lưu lại cảm giác mềm mịn của bánh mì hòa quyện với phô mai, bao lấy mùi vị sữa. Sữa lạnh cảm giác như nước, không có mùi thơm nức mũi, chỉ đến lúc còn dư vị mới thấy thơm ngây ngấy.

Vốn dĩ mợ cả cố ý muốn làm bữa sáng cho cô. Lúc Dư Kiều vừa lên Đại học, bác cả đã tái hôn, mợ cả mới là một người phụ nữ hiền lành truyền thống, có điều trước kia công việc trực ca đêm khiến bà có thói quen dậy muộn, Dư Kiều nghỉ hè về nhà, bà cũng chỉ cho anh anh bừa vài món tối qua còn thừa lại, hoặc xuống tầng mua sữa đậu nành và quẩy ở mấy xe hàng rong.

Châu Châu vẫn còn nhớ ánh mắt phức tạp của đối phương khi mình đứng trước cửa nhà bác cả ngửa mặt gọi lớn mợ cả. Đương nhiên, không hề có ghét bỏ.

Những người phụ nữ tái hôn đều hi vọng trong gia đình đối phương không có gánh nặng. Thế nhưng bác cả vừa được giải thoát khỏi một cái thì lại chuyển tay đón lấy cái tiếp theo.

Mợ cả là một người phụ nữ tốt. Chẳng hạn như việc bà kiên trì muốn làm bữa sáng cho Dư Châu Châu. Bà có thể dùng bánh quẩy lừa gạt Dư Kiều, song lại không thể dùng nó đối phó với Dư Châu Châu. Đôi lúc "đối xử bình đẳng" tuyệt đối không phải một từ mang nghĩa tốt. Dư Châu Châu biết, một luồng trượng nghĩa và nhiệt tình khiến bác cả đón mình vào nhà, thế nhưng khi sự nhiệt tình tiêu hao hết, sự tồn tại của cô chính là sự hành hạ mạn tính trong cuộc sống. Ví dụ như, việc thức dậy sớm mỗi buổi sáng.

Càng đau khổ hơn là, đồ mợ cả làm rất khó ăn.

Mà Dư Châu Châu xấu hổ nếu để lại cơm thừa.

"Cháu có thể ăn bánh mì uống sữa hàng sáng được không ạ?"

"Như vậy làm sao được? Mấy thứ đó làm đồ ăn vặt còn tàm tạm, không ăn cơm tử tế thì lấy đâu ra sức học hành chứ?" Giọng mợ cả rất lớn, mắt trợn lên có chút khiến người ta sợ hãi.

"Nhưng bánh mì so với màn thầu có nhiều chất dinh dưỡng hơn, sữa có nhiều canxi..." Dư Châu Châu suy nghĩ một chút, "Tốt cho sức khỏe."

"Nhưng mà, chẳng có ai làm như vậy cả," mợ cả chần chừ một lát, "Không thỏa đáng."

Có lúc thỏa đáng hay không còn quan trọng hơn dinh dưỡng, nhưng hành động của mợ cả có thể thấu hiểu được. Dư Châu Châu lặng yên ngồi xuống ghế nhìn đầu ngón chân của mình, cố gắng khiến cách nói chuyện của bản thân vừa có sức thuyết phục lại vừa mềm mỏng.

"Cháu trước kia vẫn luôn ăn sáng như vậy, cháu thích ăn bánh mì, mẹ cũng luôn để cháu ăn sáng như thế, quen rồi ạ."

Mợ cả ngây ra một chút.

"Vậy thì được, được... Nhưng mợ phải dậy sớm ốp trứng, hâm nóng sữa cho cháu."

"Cháu thích sữa lạnh, cháu ghét trứng gà." Dư Châu Châu cúi đầu, giọng nói có chút lạnh.

"Không được! Cứ theo những gì mợ nói mà làm đi."

Một khoảng im lặng, "Vậy được ạ, mợ cả, mỗi sáng vất cả cho mợ rồi."

Cô có thể nhìn thấy tia sáng xẹt qua đôi mắt mợ cả sau khi nghe thấy câu này, phức tạp giống như khi đón mình vào trong nhà, ẩn chứa bên trong loại nhiệt tình và thương xót phức tạp ấy là sự bất an lo lắng.

Có lẽ là vì đứa trẻ biểu cảm lạnh nhạt trước mặt này chưa từng khiến bà nảy sinh cảm giác gần gũi đáng yêu. Đôi lúc Dư Châu Châu còn nghe thấy mợ cả đè thấp giọng hỏi bác cả có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi không.

"Cứ để kệ nó đi." Bác cả chỉ uống nước trà, không rời mắt khỏi tivi, hờ hững buông một câu.

Dư Châu Châu chung quy vẫn là đứa trẻ ngoan, thỉnh thoảng ý kiến bất đồng cũng sẽ không tranh chấp. Yêu cầu của cô không hề nhiều, cũng chưa từng buông thả. Chỉ có điều mùi thơm của sữa nóng khiến cô buồn nôn, trứng ốp la cô cũng chỉ ăn lòng trắng.

"Không ngon à?"

"Không phải ạ, cháu từ trước đến giờ không ăn lòng đỏ trứng." Vẫn là một câu không biểu cảm nữa.

Dư Châu Châu còn nhớ vẻ mặt có chút tổn thương của mợ cả, đột nhiên có chút xót thương, thế nhưng vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng.

Cô đã không còn nhớ rõ mợ cả cuối cùng kiên trì làm trứng ốp la và sữa nóng được mấy ngày, chỉ là tới một ngày thức dậy buổi sáng nhìn thấy bên trong phòng bếp yên tĩnh có bày bánh mì lát và pho mát đóng gói. Châu Châu ngồi xuống, chậm rãi ăn, giống như cảnh tượng này đã duy trì trong nhiều năm.

Kì thực cô biết mình nên biểu hiện thế nào mới có thể trở thành cô gái khiến người khác yêu quý —— cô đã từng luôn là như vậy, đơn thuần tự nhiên.

"Trần An, em trước sau vẫn luôn tin tưởng, sự thân mật thực sự không phải là cái ôm từ ái hay nụ cười trìu mến, không phải là làm nũng và chiều chuộng, mà là không khách sáo, là không cần phải cảm thấy ngại ngùng khi đưa ra yêu cầu, là lớn tiếng nói 'mẹ ơi mua máy tính cho con', 'cái váy đó xấu quá đừng mua nữa', là bị đuổi xuống tầng ăn quẩy rán và cơm thừa, thậm chí là tranh cãi và gào thét, không hề để ý tới rạn nứt quan hệ, cũng không để ý tới phá hỏng sự hài hòa ngoài mặt... Bởi thế em biết, một khi bầu không khí thân mật giả tạo được xây dựng nên, em và mợ cả đều sẽ rất không thoải mái. Anh có thể hiểu được mà nhỉ, tất cả mọi người đều vì phá bỏ sự bối rối và lạnh nhạt mà tăng nhiệt độ cho tình cảm, quá đà mọi thứ lên. Thế nhưng, rồi sẽ đến một ngày, vẫn sẽ vì một sự việc nào đó mà xé rách lớp vỏ bọc hòa hợp đẹp đẽ giữa hai bên."1

Dư Châu Châu lại bắt đầu viết thư cho Trần An, chỉ là cô đã có được con đường mau lẹ hơn. Tin nhắn có thể tới được ngay lập tức, Trần An không cần vì thư từ chuyển đến chậm mà đọc lại Dư Châu Châu của vài ngày trước hoặc thậm chí là của một tháng trước, thế nhưng, Dư Châu Châu lại không còn tìm thấy được sự yên ổn trong nội tâm do tiếng ngòi bút ma sát trên mặt giấy mang lại nữa.

Kì thực, Dư Châu Châu đã nói dối mợ cả. Hồi nhỏ cô không có may mắn được ăn pho mát và bánh mì lát, mà đến lúc lớn lên rồi, cuộc sống ổn định, mẹ cũng thường không có thời gian làm bữa sáng cho cô, ăn quẩy uống sữa đậu nành mới là chuyện bình thường. Tất cả những thứ liên quan đến dinh dưỡng và thói quen đó, chỉ là vì thuyết phục mợ cả tin lời mình.

Thậm chí, chỉ là vì hoàn thành một tâm nguyện bé nhỏ. Dư Châu Châu chỉ còn nhớ lúc tháng Bốn, Năm bắt đầu, mẹ đi làm xoa bóp cho người ta, công việc rất không ổn định, bỏ lỡ mất giờ ăn cơm sẽ tiện tay móc ra một tệ hai tệ bảo cô ra hàng tạp hóa mua vài thứ đồ ăn.

Châu Châu, đi mua bánh mì ăn đi.

Nhưng không được mua kẹo son nhé.

Bọn Bôn Bôn luôn rất ngưỡng mộ Dư Châu Châu, cô là khách quen của tiệm tạp hóa. Nhưng Dư Châu Châu lại ngưỡng mộ những người HongKong và ngoại quốc trên tivi kia, ngồi bên chiếc bàn ăn thật dài, uống sữa, ăn bánh mì lát nướng. Thậm chí lúc cả lũ cùng chơi trò gia đình, dùng cát xây dựng ẩm để nặn bánh bao sủi cảo, cô liền bắt đầu ngồi xổm một bên vùi đầu nghiên cứu xem tạo hình miếng bánh mì vuông như thế nào.

Có điều, sau khi cuộc sống khá lên, cô lại quên mất không đề xuất yêu cầu này với mẹ. Có lẽ là vì cả vật chất lẫn tinh thần đều không còn thiếu thốn nữa.

Bây giờ, ngược lại đều nhớ ra rồi. Đều nhớ ra hết rồi.1

Về mẹ.

Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn, không cách nào hô hấp được. Bước chân của cô thoáng khựng lại, sau đó hít sâu một hơi ngẩng đầu, sải bước chạy về phía trạm xe.

Lúc đứng ở trạm xe, Dư Châu Châu vẫn cảm thấy rất uể oải, giống như cả đêm qua không được chợp mắt. Xa xa, một chiếc xe số 8 lắc lư chạy tới, tựa như một ông già ăn no tới mức không đi nổi nữa. Giơ tay lên xem đồng hồ, 7:06.

Hôm nay nhất định phải lên chiếc này rồi. Dư Châu Châu bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Xe số 8 có hai loại, một loại xe bus thông thường 1 tệ một vé, hai là loại xe bus có điều hòa 2 tệ một vé. Xe bus có điều hòa tương đối ít, cũng tương đối rộng rãi, mỗi ngày đến trường cô đều phải đợi chuyến xe có điều hòa khoảng lúc 6 giờ 50 phút. Chỉ có điều để không đến muộn, hôm nay cô bắt buộc phải chen lên xe thông thường rồi.

Gần như mỗi ngày Dư Châu Châu đều có thể chứng kiến trận đại chiến chen lên xe thảm khốc. Xe vừa xuất hiện ở góc rẽ, trên trạm chờ đã bắt đầu rối loạn, xe tiến tới gần, mọi người đều điều chỉnh vị trí và bước chân của mình, suy đoán chiếc xe này sẽ dừng ở đâu để chiếm trước địa hình có lợi. Cô từng nhìn thấy một chiếc xe số 8 phanh lại ở khoảng cách quá xa, khiến cho một đám người chạy đuổi theo như điên, một người phụ nữ trung niên không cẩn thận vấp ngã bị đoàn người phía sau giẫm đạp lên.

Xe vừa dừng, trận giằng co đã bắt đầu khai triển. Cánh cửa lên xe bé nhỏ giống như lỗ tổ kiến bị đám người đen sì sì bịt tắc, Dư Châu Châu có chút thương chiếc xe mập mạp kia —— mỗi ngày, mỗi trạm, nó đều phải nuốt những người thuộc tộc đi làm này vào, bên trong luôn chen chúc đến ngạt thở, tới mức độ một người chen được vào từ cửa trước thì cũng sẽ có một người bị lòi ra từ cửa sau. Những người chưa chen lên được vẫn sống chết tóm lấy cửa trước, mím chặt môi không quan tâm tới tiếng chửi bới lớn của những người trên xe. Rất nhiều người vừa chen lên xong cũng ngoái đầu lại lớn tiếng trách móc bọn họ làm chậm trễ thời gian, yêu cầu bọn họ đợi chiếc xe tiếp theo.

Dư Châu Châu ngày ngày đều lặng lẽ xem màn trình diễn này, trong lòng không có bất cứ bình luận nào.

Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tiểu khu hoa viên mới xây ở phía đối diện bên kia đường, kiến trúc phong cách châu Âu xinh đẹp, cổng sắt nghệ thuật đón những chiếc xe bóng nhoáng chạy ra chạy vào, ào ào lướt qua trạm xe lúc nhúc người.

Trên thế giới này có hai cách suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Cuộc sống của mỗi người đều có nỗi khổ riêng, cũng có chân tướng khác biệt. Mẹ đã từng nói như vậy.

Dư Châu Châu đã không còn nhớ rõ giọng nói mơ hồ này rốt cuộc có phải là của mẹ hay không. Thế nhưng độ ẩm lòng bàn tay chỉ đặt trên đỉnh đầu mình ấy thì vẫn còn đó. Dư Châu Châu trước nay chưa hiểu được mẹ muốn nói những gì, hay bà chỉ đơn giản là uống say rồi. Chỉ là thời gian một năm, thời gian như nước từ từ bào mòn kí ức, cô cũng chỉ mở to mắt trầm mình dưới đáy dòng nước, không nói một lời.

Mỗi khi đến 6 giờ 50, xe có điều hòa trống hơ trống hoác sẽ chầm chậm tiến đến, Dư Châu Châu bước lên xe, lướt qua những người đang giằng co ở chiến trường. Cô nhớ được hai vị khách quen khác trên xe điều hòa, cũng là nữ sinh học ở Chấn Hoa, bọn họ mỗi lần nhìn thấy màn hỗn loạn trên bến xe đều lớn tiếng bật cười, nhún nhún vai cười nhạo nói thật không hiểu bớt được 1 tệ để rồi phải khổ sở như vậy có đáng không.

Dư Châu Châu không hề biết có đáng hay không, nhưng cô biết mình sẽ không chen lên xe nổi. Rất lâu trôi qua vẫn ngơ ngác đứng bên ngoài vòng vây, căn bản không thể nào tới gần được cửa xe. Sau khi đã bị giẫm lên chân rất nhiều cái, cô ấm ách giơ tay vẫy một chiếc taxi.

"Chú ơi, trường trung học Chấn Hoa."

Con đó, thân thể tiểu thư, số mệnh hầu gái. Cô như nghe thấy ngữ điệu mang theo ý cười của mẹ.

Chui vào trong xe, Châu Châu xoay mặt đi không nhìn tình hình chiến đấu ác liệt bên cạnh xe số 8. Bầu trời màu xám, thành phố màu xám đan kết vào nhau tạo thành một tấm lưới mờ ảo phía sau lưng, cô cảm thấy hơi lạnh, khoác áo đồng phục lên, vùi đầu vào mùi hương bột giặt còn lưu lại sau khi giặt. Mỗi lần ngửi thấy mùi bột giặt cô đều cảm thấy rất an toàn, an toàn tới mức mơ màng buồn ngủ, mơ màng buồn ngủ tới mức ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy chữ Song Hỉ*, cao cao treo trên bầu trời trong mộng cảnh tối hôm qua.

(* Song Hỉ: Là hai chữ "Hỉ" viết liền vào nhau, thường được dán ở hôn lễ.)

Giấc mơ kia.

Nửa đầu vui vẻ đẹp đẽ, nửa sau lại giống như một lời nguyền, giai điệu của sinh mệnh xoay chuyển đột ngột, thiếu chút nữa đã đứng khựng lại, giống như biểu hiện gượng gạo của một nhạc sĩ vụng về thể hiện ra trên tác phẩm, chỉ có điều đầu bút dịch chuyển quá đỗi thê lương.

Dư Châu Châu mở bừng mắt ra, xoay đầu nhìn nhà cửa đang lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ.

"Cô bé học Chấn Hoa à."

Xe đã sắp tới cổng trường rồi, tài xế mới giống như vừa mới tỉnh ngủ bắt đầu tán chuyện.

"Vâng. Lên lớp 11 rồi ạ." Cảm thấy chỉ "vâng" một tiếng không được lịch sự cho lắm, Châu Châu tự giác thêm lớp học vào phía sau.

"Thi đỗ Chấn Hoa, hầy, giỏi giang quá."

"Không ạ, ha ha."

Đúng là một đoạn hội thoại nhạt nhẽo. Cô bất giác muốn phì cười.

"Con gái chú năm nay thi cấp Ba. Chẳng đỗ được trường nào cả. Muốn chuyển nó vào trường tốt, thế nhưng bọn chú một là chả quen biết vị lãnh đạo trong ngành nào, hai là cũng chẳng có bao nhiêu tiền để tùy tiện đổ vào đó, để cho nó chọn bừa một trường, cũng biết nó không phải dạng có nhiều tư chất. Có điều, xã hội này cần những người như các cháu, cũng cần những người như con bé nhà chú, phải không? Nói một cách trần trụi thì, cũng phải có người đi lái xe taxi chứ, đâu thể tất cả cùng ngồi trong văn phòng được, đúng không?"

Học Đại học rồi vẫn có khả năng bị hiện thực ép phải quay về làm tài xế taxi, chẳng ai nói trước được cuộc đời về sau liệu có phải là đi hết một vòng tròn trở về xuất phát điểm. Đây là nguyên văn lời Trần An nói.

"Đúng ạ, chú ơi, con gái chú nhất định sẽ thành công, bố em ấy khoan dung, hiểu đạo lí thế này cơ mà."

Chú tài xế nở nụ cười, "Vậy thì phải mượn lời chúc may mắn của cháu rồi, cô bé."

Khoảnh khắc xuống xe, Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy màn diễn thuyết khảng khái vừa nãy của chú đó có chút kì quái. Có lẽ buổi sáng vừa ở nhà mắng cho con gái một trận, sau đó lại cảm thấy thương xót, song không vượt qua nổi lòng tự tôn, bởi vậy mới bộc bạch một hồi với Dư Châu Châu, coi như một cách tự an ủi bản thân.

"Còn không chịu học hành, kì thi cấp Ba là ranh giới của cuộc đời các em có hiểu không, cùng một đám ngu ngốc vẫn còn ở đó không làm chuyện tử tế, chờ đến lúc chúng mày một lũ cùng đi quét đường xem có còn cười nổi được nữa không!"

Trong đầu thoáng hiện lên lời giáo huấn nhạt nhẽo nơi cửa miệng của Trương Mẫn, lí lẽ trần trụi cực đoan, song lại chân thực mà tàn khốc.

Dư Châu Châu quay người lại nhìn chú tài xế ngồi trên ghế lái một lần cuối cùng, nhún nhún vai, cảm thấy có chút buồn bã.

Bốn chữ thếp vàng lớn ở cổng "Trung học Chấn Hoa" trầm ổn nội liễm, Dư Châu Châu khoác ba lô lên một vai, hòa vào biển người tiến vào trường.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top