Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 82: Thời gian đã để lại trên người cậu dấu tích gì

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 500 lượt xem
  • 4104 chữ
  • 2020-12-09 20:11:12

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trong khoảnh khắc Dư Châu Châu xoay người rời đi, ánh mắt Tân Nhuệ đuổi theo bóng lưng của cô, mãi tới tận khi cô biến mất tại điểm cuối hành lang.

Kì thực câu nói kia không phải là dành cho Lăng Tường Xuyến. Điều mà Tân Nhuệ thực sự muốn nói là, Châu Châu, cậu nhất định sẽ đứng nhất ban Xã hội đúng không?

Tân Nhuệ sẽ không nói ra, Dư Châu Châu của trước đây hiền lành nhiệt tình, cô không đành lòng khiêu chiến trước mặt. Dư Châu Châu của bây giờ giống như một màn hơi nước mờ mịt, chiến thư phát ra, tựa hồ một quyền đánh vào bên trong sương mù, hai bên đều không đau không ngứa, lại chỉ có thể toát lên rằng hành động vung tay của Tân Nhuệ đặc biệt ngu xuẩn.

Bất kể là thắng hay thua, đều là trận chiến của một người, Tân Nhuệ chỉ có thể giống như Don Quixote * chịu đựng sự coi thường triệt để.

(* "Don Quixote" là tiểu thuyết của văn sĩ Miguel de Cervantes Saavedra (1547-1616). Đây là một trong những tiểu thuyết viết sớm nhất bằng ngôn ngữ châu Âu hiện đại và có thể cho rằng là tác phẩm gây ảnh hưởng và điển hình nhất trong danh sách các tác phẩm của văn học Tây Ban Nha. Nhân vật chính của tác phẩm Don Quixote là một quý tộc nghèo. Vì ham mê truyện phiêu lưu, hiệp sĩ nên muốn trở thành hiệp sĩ trừ gian diệt bạo, cứu người lương thiện. Lão lên đường đi phiêu lưu, tự phong mình là hiệp sĩ Don Quixote xứ Mancha. Nhiều lần thất bại, lão vẫn tin mình bị lão pháp sư Fréston phù phép. Nhưng cuối cùng lão bị ốm nặng, lão mới thấy cái nhảm nhí, tai hại của truyện hiệp sĩ. Lão viết di chúc rồi qua đời. – theo vi.wikipedia.org.)

Huồng chi, đây là người bạn duy nhất của mình.

Cái gọi là người bạn duy nhất, cũng chính là người duy nhất cất giữ bí mật của mình.

Trong tay mỗi người đều nắm giữ quá khứ của người khác, có thể là những trường đoạn hình bóng không rời, cũng có thể là những mảnh vỡ nhỏ bé lướt qua. Tân Nhuệ không phải đột nhiên rơi từ trên trời xuống, cô cũng từng lặng lẽ lớn lên trong một góc nào đó của một ngôi trường cấp Hai bình thường, cũng từng bị ánh mắt của nhân vật phong vân nào đó làm cho rối loạn, cũng từng cùng vài người nào đó diễn ra những đoạn hội thoại không mặn không nhạt, cũng từng rụt rè đưa tẩy cho nam sinh điển trai nhất trong lớp song đối phương lại không có trả lại...

Đương nhiên, càng nhiều dấu tích lại càng không vinh quang. Cô liều mạng muốn xóa bỏ dấu tích của bản thân, cũng cơ hồ coi như thành công. Những người quen biết cô đều đã tan tác đi nhiều phương, cô sống trong Chấn Hoa khiến người ta kiêu ngạo, có được khởi đầu không thể sạch sẽ hơn.

Chỉ có Dư Châu Châu biết cô từng là ai. Thế nhưng cô không cách nào xóa nổi Dư Châu Châu khỏi Chấn Hoa.

Chí ít Dư Châu Châu là bạn của cô. Khi người khác cười chê cô lạnh lùng cô độc, nhân duyên rất kém, vẫn có thể lôi một tờ giấy chứng nhận ra, bên trên có viết ba chữ Dư Châu Châu thật lớn.

"Tân, Nhuệ!"

Tân Nhuệ ngoảnh đầu, nhìn thấy một cô gái rất xinh xắn. Tân Nhuệ không khỏi nhíu mày với cách ăn mặc của đối phương, khóe miệng thoáng chút độ cong cười nhạo. Là bạn học Tiểu học Hà Dao Dao, chẳng trách lúc gọi tên mình có một khoảnh khắc khựng lại ở giữa - cái tên Tân Nhuệ này, là sau khi tốt nghiệp cấp Hai mới đổi.

"Dao dao" dẫn đầu *. Giáo viên Tiểu học gần như cưng chiều mà dùng cách này gọi Hà Dao Dao, các học sinh thích sùng bái thần tượng tranh giành nhau hò hét biệt danh này không ngừng nghỉ trước mặt cô. Tân Nhuệ vẫn còn nhớ khuôn mặt đan xen giữa vẻ thoáng đắc ý và khiêm tốn của Hà Dao Dao. Nữ lớp trưởng thành tích rất tốt, hồi cấp Hai đã chọn tới THCS số 8, khiến mọi người ngưỡng mộ sát đất một phen. Cái ngôi trường không tên không tuổi chắp vá kia của cô, rốt cuộc vẫn có được một vị công chúa.

(* "Dao dao dẫn dầu" (遥遥领先) là một câu thành ngữ, ý chỉ dẫn đầu, bỏ rất xa người phía sau. Chữ Dao (遥) trong thành ngữ này và chữ Dao (瑶) trong tên Hà Dao Dao có cách đọc giống nhau, cách viết cũng gần giống nhau.)

"Chuyện gì thế?" Tân Nhuệ vẫn đổi một nụ cười hòa nhã thân thiện, mở to mắt dò hỏi.

"À, là thế này," Hà Dao Dao nghiêng nghiêng đầu dùng tay vén mái tóc dài ra sau mang tai, "Hồi mùa hè năm nay chúng ta vì một vài lí do mà buổi họp lớp chưa tổ chức thành công, mọi người nói vừa mới khai giảng đều không bận rộn nên chuẩn bị thứ Bảy tuần này cùng đi chơi, mình tới hỏi cậu có tham gia hay không."

Họp lớp Tiểu học. Tân Nhuệ có một khoảnh khắc thất thần. Hình như chưa tham gia bao giờ... Không, vẫn là từng tham gia một lần rồi. Lúc mới tốt nghiệp, Tân Nhuệ ngồi trong góc uống đồ uống, nghe mọi người tâng bốc trường cấp Hai sắp vào học của nhau tốt đến bao nhiêu, mỗi năm có bao nhiêu học sinh thi đỗ Chấn Hoa; nghe bọn họ thảo luận về sự giải tán của Muji [1], Vũ Tuyền [2] gặp vận may và các thương hiệu quần áo; nhìn nụ cười rạng rỡ vội vã nặn ra trên khuôn mặt bọn họ lúc được người khác chú ý đến, đôi môi đỏ hồng nói ra lời nịnh bợ mà đối phương muốn nghe nhất hoặc sự thật mà đối phương không muốn nghe nhất lúc đối phương bắt chuyện... Không có người khen ngợi chiếc váy mới mà Tân Nhuệ đặc biệt mặc, song lại có người đánh đổ nước cam lên mà một lời xin lỗi cũng không có. Cuối cùng còn chia đều tiền nong tiêu tốn —— Tân Nhuệ ăn rất ít, lại vì chỗ tiền này và chiếc váy bị dính nước cam bị mẹ bạt tai một cái.

([1] Muji: Một thương hiệu Nhật, sản xuất nhiều loại mặt hàng từ đồ gia dụng, quần áo đến các sản phẩm chăm sóc da chất lượng tốt, giá thành phải chăng. Nhưng mà theo mình biết thì hiện nay Muji vẫn đang hoạt động rất bình thường mà nhỉ...? Ở Việt Nam hiện chưa có cửa hàng phân phối chính thức của Muji như bên HongKong, Đài Loan, Singapore,... nhưng vẫn có thể mua được các sản phẩm dưỡng da Muji khá dễ dàng ở các cửa hàng xách tay ^^)

[2] Vũ Tuyền: Một nhóm nhạc Trung Quốc gồm hai thành viên là Trần Vũ Phàm và Hồ Hải Tuyền.)

Sau khi tiệc tàn, Tân Nhuệ đi vào cửa nhà, bước chân kia khiến nơi nào đó trong trái tim trùng xuống. Một luồng hơi ẩm mốc quen thuộc xộc vào mũi. Đột nhiên cả cơ thể trào dâng một loại oán hận không có nguyên do.

Không biết phải hận ai, không biết phải hận cái gì, Tân Nhuệ của tuổi 12 (lúc ấy cô vẫn còn tên là Tân Mỹ Hương) chỉ có thể cô độc nghiến răng rơi lệ trong bóng tối. Là bởi vì nước cam, lại cũng không phải vì nước cam. Thượng đế không phải cố ý ức hiếp cô, cô từng gặp vô số những người tương đồng, là những diễn viên quần chúng Giáp Ất Bính Đinh, cũng bị phớt lờ, cũng nhỏ bé hèn mọn, song bọn họ lại có thể năm này qua năm khác không biết chán tham gia diễn xuất, chỉ có Tân Nhuệ là bị vây hãm trong sự oán hận khó hiểu ấy. Đây là tuổi trẻ của bọn họ, rất nhiều người khi hồi tưởng lại sẽ cảm thấy đó là thanh xuân bất hối tình bạn vạn năm, thế nhưng, đây không phải là tuổi trẻ của Tân Nhuệ.1

Từ đó trở đi bắt đầu dùng đủ mọi loại lí do thoái thác. Dù sao cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng hay mỹ nhân nổi bật, không có ai từng tha thiết khuyên nhủ cô, rất nhanh đã chẳng còn ai tới mời nữa. Không có ai biết thực ra Tân Nhuệ muốn tham gia họp lớp đến bao nhiêu, nhưng thời cơ chưa tới.

Thời cơ chưa tới, thời cơ chính là mùa hè mà thiếu nữ chưa tròn 17 tuổi Tân Nhuệ thi đỗ vào cấp Ba Chấn Hoa. Mặt trời rực lửa của tháng Bảy làm tan chảy thời gian ảm đạm, Tân Nhuệ giống như chiến sĩ sắp sửa xuất chinh chờ đợi kèn hiệu lệnh, lại không có ai gọi điện cho cô. Đột nhiên nhớ tới bản thân trong vòng một năm chuyển nhà đổi số điện thoại đổi tên, không ai hay biết.

Mùa hè đau khổ kia. Thời tiết mệt mỏi bầu bạn cùng Tân Nhuệ lãng phí tâm khí thiếu niên của mình, cô nỗ lực khiến bản thân tin rằng cái tên mới là khởi đầu mới. Cái gọi là phục thù, chỉ là một loại dây dưa với quá khứ.

Để nó qua đi thôi, tên gọi cũ cùng quá khứ sứt mẻ lỗ chỗ.

"Ừm, mình không đi đâu, thứ Bảy có chút việc." Buổi họp lớp tâm tâm niệm niệm đang ở trước mắt, Tân Nhuệ nhàn nhạt nở nụ cười, quyết định buông tay. Thậm chí còn vì sự phóng khoáng của bản thân trong thời khắc này mà cảm thấy vui vẻ.

Nhưng khi đương sự cuối cùng cũng quyết định không còn canh cánh trong lòng nữa, ông Trời luôn luôn không cho cô cơ hội để lại một bóng lưng tiêu sái. Chúng ta vĩnh viễn đều sẽ kẹt chết bên trong hồng trần.

"Bận việc gì thế?" Vẻ mặt khi khóe môi hơi nhếch lên của Hà Dao Dao đột nhiên chọc giận Tân Nhuệ, "Trước nay cậu đều chẳng bao giờ tham gia, cô Vương vẫn luôn cảm thấy chuyện này rất kì lạ. Phải rồi, lần này cô ấy cũng tới đấy. Cậu đúng là một người bận rộn, chỉ biết cắm đầu vào học hành, muốn học tới buồn bực phát điên à, chẳng trách có thể thi đỗ được vào Chấn Hoa. Có điều, nếu như đã học ban Xã hội rồi, chắc là cũng nhàn nhã nhỉ? Bọn mình đều cảm thấy rất kì lạ vì sao cậu lại học ban Xã hội, có phải là vì các môn Tự nhiên khó tiêu quá hay không?" Nụ cười ngọt ngào vô tội, giọng nói ngây thơ đáng yêu, Tân Nhuệ lại giống như nghe thấy tiếng trống trận lờ mờ gióng lên từ phía xa.

Sự vui vẻ chân chính mà Tân Nhuệ cảm nhận được chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, chính là khi ở trong phòng giáo vụ của Chấn Hoa cô vô tình nhìn thấy mức phí xây dựng trường mà mấy học sinh phân hiệu phải đóng. Dáng vẻ của Hà Dao Dao vẫn duyên dáng xinh đẹp hệt như hồi bé, Tân Nhuệ thoáng kinh hãi, chào hỏi một câu với cô, dù cho Hà Dao Dao đã sớm không còn nhớ Tân Nhuệ là ai rồi, song khi biết Tân Nhuệ là học sinh của lớp (1) lớp chọn, nụ cười giả tạo trên khuôn mặt đã khó mà che giấu nổi sự ảo não và chán nản —— thế nhưng, cũng chỉ là trong một khoảnh khắc mà thôi.

Lúc đó Tân Nhuệ không hề muốn khoe khoang thứ gì trước mặt cô ta, nhưng khi rời phòng giáo vụ trở về lớp học, một luồng ngọt ngào còn đậm đặc hơn cả trong tưởng tượng trào dâng trong lòng.

Phân hiệu, Hà Dao Dao. Hà Dao Dao, phân hiệu.

Niềm vui đến muộn, dẫu u ám, nhưng là chân thực.

Tân Nhuệ cảm thấy sự thư thái của mình bị Hà Dao Dao cuốn đi sạch sành sanh. Mọt sách, học sinh ban Tự nhiên không thể bám trụ lại được nữa ở lớp chọn, sự khiêu khích trần trụi này, tựa hồ Hà Dao Dao kia cũng không hiểu thế nào gọi là bàn tay thép bọc nhung *. Tân Nhuệ quyết định lấy cứng chọi cứng.

(* Nguyên văn: "Giấu kim trong bông" (绵里藏针), ý chỉ bản chất cứng rắn của một sự vật được che giấu bên trong lớp vỏ bọc dịu dàng, vô hại, tương tự câu "bàn tay thép bọc nhung".)

Nụ cười trên gương mặt càng rạng rỡ thêm, thân người hơi nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói với Hà Dao Dao: "Học hành tới chết, đều là học tập cậu mà, hồi Tiểu học, mình phải nói là sùng bái cậu lắm ấy, cái gì cũng học theo cậu, về sau mới biết đúng là quá mù quáng rồi, sơ ý một cái, mình cũng sử dụng hết khả năng dự trữ thì biết phải làm sao?" Cố ý nhấn mạnh chữ "cũng" kia, tiện thể nhún nhún vai, "Bởi thế sớm đã phải được đến đâu mừng đến đó rồi, lớp Xã hội lớp Tự nhiên có cái nào là không phải lăn lộn cơ chứ, ngược lại còn lăn lộn không tệ. Trừ phi cậu từ trước đến nay chưa từng xem qua bảng xếp hạng thành tích toàn khối? À cũng phải, phân hiệu các cậu tự xếp hạng cho mình là được rồi, dẫu sao cũng chẳng có điểm gì chung với bọn mình."

Sắc mặt Hà Dao Dao trắng bệch, bờ môi run run.

"Đừng ép mình phải nói những lời vô vị này nữa, muốn khiêu khích thì lôi chút bản lĩnh ra đây, chiêu này của cậu từ hồi Tiểu học đã lỗi thời rồi, nói năng trần trụi như vậy, mình không rảnh lấy gậy ông đập lưng ông, còn lặp lại lần nữa là mình sẽ nôn đấy." Tân Nhuệ hững hờ nhìn Hà Dao Dao.

Dùng biểu cảm học được từ Dư Châu Châu nhìn cô.

Xoay người bỏ chạy giống như diễn xuất trong phim truyền hình thần tượng, tiện thể lau nước mắt, bộ dạng của Hà Dao Dao khiến Tân Nhuệ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Thật buồn nôn, tất cả đều thật buồn nôn. Loại tiết mục này, dù có liên quan đến bản thân mình cũng cảm thấy chán ghét.

Tân Nhuệ men theo hành lang đi về hướng đại sảnh tràn ngập ánh sáng mặt trời, chậm rãi lật quyển đề luyện tập trong tay Dư Châu Châu vừa đưa. Tân Nhuệ trước đây từng hỏi Dư Châu Châu, lượn lờ ở hiệu sách chuyên bán sách bổ trợ phong phú muôn vàn chủng loại đó là cảm giác gì.

Không có cảm giác gì. Dư Châu Châu lơ đễnh nhìn về phía trước.

Vậy ư? Tân Nhuệ cúi đầu cười cười. Mình chỉ là cảm thấy, mình muốn làm hết sạch bọn chúng. Ý chí chiến đấu rất mạnh mẽ, cảm giác kiệt sức rất mạnh mẽ. Giống như làm hết bọn chúng rồi, thì sẽ đạt được một thứ... gì đó, một thứ gì đó. Tân Nhuệ nói năng có chút lộn xộn, nhưng cô biết Dư Châu Châu sẽ hiểu.

Đây là những lời chỉ có thể nói ra ở chỗ của Dư Châu Châu. Đổi thành bất kì ai khác, những lời này đều sẽ bị truyền đi nơi khác, với một loại thái độ có vẻ là sùng bái song thực chất là khinh thường, cho dù mức độ nỗ lực học hành của đối phương so với mình chỉ hơn chứ không kém.

"Biết không, Tân Nhuệ đó nói rằng, chí hướng chính là làm hết toàn bộ sách luyện tập."

"Hả? Thật á? Có bệnh à?" ...

Giống như năm đó, bản thân và các bạn học khác ở lớp tăng cường hồi cấp Hai cùng cười nhạo Thẩm Sằn nỗ lực quá mức sau lưng. 

Tân Nhuệ đột nhiên cảm thấy cái buổi sáng này đặc biệt khó chịu. Cô liều mạng xé rách mớ suy nghĩ quấn thành một mớ bòng bong của mình. Ngoảnh đầu lại nhìn, kì thực cô chẳng có gì cả, của cải tích lũy được trong tay mấy năm nay, chỉ là chút lòng tự tôn vừa bị thức tỉnh đó, nó đang há lớn miệng gào khóc đòi ăn, mà hào quang và sự tán thưởng bản thân liều mạng cướp đoạt được, chỉ là để lấp đầy bụng rỗng.

Đột nhiên nghe thấy một trận hoan hô —— bên ngoài đổ mưa rồi, lễ kéo cờ chắc sẽ bị hủy bỏ.

Cơn mưa này đã rầu rĩ chờ đợi một mùa Hè, cuối cùng cũng cuồn cuộn hướng về phía thành phố không ngừng chuyển động này tiến công.

"Tân Nhuệ à, sao lại đứng một mình ở đây thế?"

Buổi sáng hôm nay hình như toàn gặp phải loại người này, không xa không gần lại khiến người ta luôn khó chịu. Tân Nhuệ ai oán nghĩ, song lại nỗ lực rặn ra một nụ cười.

Du Đan có lẽ được xem là một chủ nhiệm lớp đạt tiêu chuẩn, tuổi tác trên dưới 40, đang là nguồn sức mạnh kiên trung của xã hội, tinh lực và kinh nghiệm phong phú, trong trường rất có uy tín, quản lí học sinh cũng rất có nề nếp —— đương nhiên, thực ra thì lớp (1) là một lớp không cần phải quản lí. Nếu như nói cần một chút bản lĩnh, có lẽ nằm ở mặt điều hòa và trấn an này.

Không giống với cái lớp vàng thau lẫn lộn ồn ào lộn xộn thời cấp Hai kia của Tân Nhuệ, học sinh đầu bảng của lớp (1) là một đám người so với lũ trẻ cùng trang lứa hiểu chuyện hơn, dự định đối với tương lai cũng nhiều hơn, ngoan ngoãn lễ phép, đa tài đa nghệ, song lại phải sống trong một sự áp bức vô hình.

"Cô Du." Tân Nhuệ ngoan ngoãn nở nụ cười.

"Sao lại một mình ngồi ở bệ cửa sổ thế?" Du Đan ôm một xấp sách dựa lại gần.

Thức dậy quá trễ, trang điểm có chút ẩu. Kem nền vẫn chưa tán đều, vẫn còn quầng thâm dưới mắt. Tân Nhuệ nghĩ.

"Có chút buồn ngủ, bên trong hành lang quá ồn ã, nên tới sảnh lớn ạ."

"Có bạn nào thân thiết bên lớp mới không?"

Tân Nhuệ có chút lo lắng với phương hướng phát triển của cuộc hội thoại. Từ câu hỏi này, cô đã có thể đoán ra được Du Đan muốn nói với mình về cái gì.

Cuối năm học lớp 10, rất nhiều bạn nữ thành tích không lí tưởng tới gặp Du Đan xin tư vấn về việc học ban Xã hội, nhưng cuối cùng nộp đơn xin học ban Xã hội, lại chỉ có người chưa từng dính líu gì tới vấn đề này, thành tích cũng rất tốt là Tân Nhuệ và Dư Châu Châu.

"Có vài người, cũng quen được vài bạn mới rồi ạ. Đều là những người rất tốt, em rất thích bọn họ." Tân Nhuệ thuận miệng bịa chuyện.

"Thật đáng tiếc Dư Châu Châu lại không cùng lớp với em, có điều thế này cũng tốt, chịu khó tiếp xúc nhiều một chút với bạn bè mới. Cô quan sát thấy hồi lớp 10 em hình như không đặc biệt thân thiết với bất kì ai, mặc dù quan hệ với mọi người đều không tệ, chỉ nói chuyện nhiều hơn một chút với Dư Châu Châu, có lẽ là vì hai các em học cùng một lớp thời cấp Hai nhỉ."

Thế thì, rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Tân Nhuệ không biểu cảm, quyết định phải cố gắng chuyển chủ đề.

"Nghe nói lớp (2) chỉ có một bạn nữ học ban Xã hội." Tân Nhuệ nói.

"À, tên Lăng Tường Xuyến nhỉ, là một bạn nữ rất ưu tú."

Sau đó Tân Nhuệ liền không còn gì để nói nữa, Du Đan nở nụ cười rất hiền hòa.

"Luôn cảm thấy em có tâm sự Tân Nhuệ à. Sẵn lòng chia sẻ với cô chứ?"

Khốn nạn thật, làm sao lại dây vào rồi. Tân Nhuệ biết Du Đan cảm thấy tâm lí của mình có vấn đề, còn từng không mặn không nhạt viết trong sổ ghi chép tuần của cô là "Cô cảm thấy có thể em đang bức ép bản thân quá mạnh mẽ, cũng tạo ra áp lực rất lớn cho những người xung quanh, có đồng ý cùng cô trò chuyện không", thế nhưng, Tân Nhuệ từ trước đến nay chưa từng đưa ra bất kì hồi đáp nào. Dẫu sao Du Đan chắc chắn sẽ không vì vậy mà bám riết không thôi, Du Đan là người hiểu nhất con đường trung dung. Giống như lúc tổng vệ sinh ủy viên lao động một thân một mình bị rất nhiều bạn học ngồi lì trên bàn học bài không chịu nhúc nhích làm cho tức giận tới mức khóc hu hu, Du Đan cuối cùng cũng chỉ dịu dàng bảo mọi người, lần tổng vệ sinh này các em vất vả rồi, sau khi về nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Chỉ như vậy mà thôi.

Nhưng chẳng ngờ rằng, trận "tâm sự" này, Tân Nhuệ cuối cùng vẫn không tránh nổi.

Tân Nhuệ nở nụ cười, cười rất rạng rỡ, cô biết nếu như sống chết không chịu nói, sẽ chỉ khiến Du Đan cảm thấy mất mặt.

"Cô ơi, em thực sự rất lo lắng, từ trước đến nay vẫn luôn học Vật lý Hóa học, đột nhiên biến thành Lịch sử Địa lí, em rất sợ sự lựa chọn của mình không phải là đúng đắn, vốn dĩ nên tham khảo ý kiến một chút, thế nhưng em chưa từng nghĩ tới việc học ban Xã hội, chỉ là trước kì thi đột nhiên kích động, thế là..."

"Hối hận rồi?" Du Đan vẫn mỉm cười như cũ, "Nếu như hối hận..."

"Không ạ." Tân Nhuệ lắc đầu.

Du Đan bởi thế dùng giọng nói chậm rãi bắt đầu giảng giải, từ góc độ nhìn xa trông rộng mà nói, trong cuộc đời luôn phải đối mặt với đủ loại khảo nghiệm, thay đổi chưa chắc không phải là chuyện tốt; từ góc độ gần mà nói, cô cũng là người có tiềm năng rất lớn, lại chịu khó chịu khổ, chỉ cần kiên định lòng tin...

Tân Nhuệ làm bộ rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn đặt ra một số câu hỏi quan trọng không liên quan, không ngừng gật đầu.

Lúc rời đi Du Đan đột nhiên lại quay đầu nói, "Phải rồi Tân Nhuệ, mọi người đều rất nhớ em và Châu Châu đấy, các bạn còn nói muốn làm một buổi liên hoan chia tay cho hai đứa nữa cơ."

Vậy sao? Tân Nhuệ cảm nhận thấy đường cong nơi khóe môi mình có chút lạnh lùng, bởi thế bèn tăng thêm độ sáng lạn rực rỡ cho nụ cười.

"Em cũng bắt đầu nhớ mọi người rồi, buổi sáng ngày hôm nay còn đi nhầm tầng, xém chút nữa đi về lớp (1). Ha ha, cảm ơn mọi người nhé, còn về tiệc liên hoan chia tay, để em đi hỏi ý kiến Châu Châu đã ạ, chính là cảm thấy mọi người học hành đều rất căng thẳng, không muốn làm lãng phí thời gian của các bạn."

Du Đan cũng nở nụ cười, "Không sao, em đi thương lượng một chút với Châu Châu đi, bọn cô đều hi vọng có thể chuẩn bị một bữa tiệc chia tay cho hai người các em. Sở Thiên Khoát còn nói, hai người các em đột ngột ra đi vội vã như thế, khiến cả lớp giật mình một phen, dù thế nào cũng không thể bỏ qua các em được. Lớp trưởng lớp chúng ta đã nói như vậy rồi, em nghĩ mà xem, hành động của các em kì lạ đến mức nào chứ."

Là Sở Thiên Khoát nói ư? Tân Nhuệ có chút thất thần, trong đắng ngắt xuất hiện một tia ngọt ngào không rõ ý vị.

Cô nhàn nhạt mỉm cười, "Có lẽ là vì hành động của chúng em đã khiến mọi người kinh hãi một phen."

"Còn không phải sao. Thế này đi, hai các em thương lượng một chút, sau đó trực tiếp liên hệ với Sở Thiên Khoát nhé."

"Em biết rồi ạ, cảm ơn cô Du, em cũng về lớp đây, tạm biệt."

Tân Nhuệ thở dài một hơi, đi được vài bước, ngoái đầu lại nhìn bóng lưng mặc bộ đồ màu xám, sau đó thu hồi lại nụ cười cứng đờ trên môi, cho tới khi nó biến thành một đường thẳng tắp giống như vết sẹo do dao cứa.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top