Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 83: Tokyo rất xa

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 519 lượt xem
  • 2962 chữ
  • 2020-12-09 20:13:55

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tân Nhuệ quay đầu trở về lớp, lúc kéo cửa ra va phải một nữ sinh, cô vừa né người, đối phương đã lao thẳng tới bức tường phía đối diện, nhìn bóng lưng thì, là Lăng Tường Xuyến.

"Ngại quá, không khiến cậu sợ hãi chứ?" Lăng Tường Xuyến một tay che đầu, tay còn lại bận sửa sang lại mái tóc có chút rối.

"Không. Cậu không sao chứ."

"Ừm, vậy thì mình đi đây."

Theo lí thuyết mà nói thì không nên là một cô gái thẳng thắn thế này. Tân Nhuệ chú tâm liếc nhìn dáng vẻ lúc chạy của Lăng Tường Xuyến, không ngờ lại làm bộ giống như Hà Dao Dao, trong lòng bất giác nảy sinh vài phần chán ghét.

Công chúa điện hạ.

Tân Nhuệ về chỗ ngồi của mình, mở sách bài tập Chính trị Châu Châu photo cho mình ra.

Trước mỗi bài đều có phần phụ trợ học thuộc lòng, người biên soạn để trắng phần trọng điểm cho học sinh điền. Tiến độ dạy học được trường thông báo trong buổi họp là giảng từ phần Triết học chủ nghĩa Mác, phần Kinh tế học của lớp 10 đợi đến về sau mới ôn tập. Tân Nhuệ mở cặp sách ra lục tìm sách giáo khoa Chính trị mới được phát, tay phải đã cầm sẵn ba loại bút chuẩn bị tự gạch chân phần trọng điểm. Vừa đọc được ba dòng chương mở đầu, loa phát thanh đột nhiên truyền đến thanh âm chói tai.

"Mời các em học sinh lập tức tập trung ở quảng trường kéo cờ, sinh hoạt toàn trường sẽ được tổ chức như bình thường."

Hóa ra cơn mưa kì lạ đó đến vội vã rồi cũng đi vội vã, Tân Nhuệ có chút bực dọc, một buổi sáng đang yên đang lành, bị hoang phí một cách vớ vẩn, y hệt như trận mưa dở hơi kia.

"Cùng đi đi!" Đột nhiên một nữ sinh thấp lùn đi tới nở nụ cười với Tân Nhuệ, khuôn mặt phúng phính làm nổi bật hai má lúm đồng tiền, đôi mắt nhỏ khi híp lại rất giống như chẳng có gì. Bạn nữ rất tự nhiên kéo tay Tân Nhuệ, Tân Nhuệ có chút kinh ngạc.

"Mình tên là Trần Đình, còn cậu?" Màn tự giới thiệu rất đơn giản, giọng của Trần Đình bình thường tới mức khiến người ta không ghi nhớ nổi, tốc độ nói hơi nhanh, nhưng ngữ điệu không rõ ràng khiến Tân Nhuệ cảm thấy không thoải mái.

"Tân Nhuệ. Nhuệ trong 'nhuệ lợi' (sắc bén)."

"Chưa từng nghe nói qua!" Trần Đình không hề nhận ra giọng nói kinh ngạc cố tình thể hiện sự nghi hoặc của mình khiến mây đen bay đầy trên đầu Tân Nhuệ, "Hồi lớp 10 cậu học lớp nào thế?"

"Lớp (1)."

Học sinh lớp (1) lớp (2) nếu không phải người đạt giải Nhất kì thi Olympic Tỉnh thì cũng là học sinh có thành tích thi cấp Ba cực cao, Tân Nhuệ sớm đã lĩnh ngộ được làm thế nào để thoải mái nói ra hai chữ này mà không khiến người khác cảm thấy niềm vui ngập tràn cố tình khoe khoang. Cứ xem nó giống lớp (5) lớp (6) lớp (14) mà nói ra là được rồi, ngữ khí bình thản, giống như nói chào buổi sáng với Dư Châu Châu vậy.

Mặc dù đã nghe đến phát ngán phản ứng kinh ngạc của người khác với hai chữ này, thế nhưng Trần Đình căn bản không hề có thái độ phản ứng nào hay khiến Tân Nhuệ phải quẫn bách —— thật giống như sao lớn đeo kính đen đi trên đường, lại không bị ai nhận ra.

"Lớp (1)? Cũng là lớp chọn? Nhìn thấy bạn nữ kia không? Cái bạn đi vào phòng cầm áo khoác ấy," Trần Đình chỉ vào Lăng Tường Xuyến cách đó không xa, mà Lăng Tường Xuyến hình như đã nghe thấy, Tân Nhuệ nhìn thấy đôi mắt cô thoáng liếc về phía bên này rồi lại cúi đầu giả vờ không nghe thấy.

"Đó là Lăng Tường Xuyến, lớp (2). Lớp (2) là lớp chọn, học các môn Tự nhiên rất cừ, thế mà cô ấy vẫn tới học Xã hội, chắc chắn sẽ là hạng nhất ban Xã hội. Nhà có tiền, người lại còn đẹp, coi như hoa khôi của trường rồi."

Cậu chào hỏi mình chính là để giới thiệu cho mình biết về hoa khôi trường? Tân Nhuệ thoáng cau mày, trong khoảnh khắc muốn thốt ra Lăng Tường Xuyến có khả năng là học Tự nhiên quá đuối mới sang học Xã hội, liếc thấy biểu cảm háo hức tám chuyện và châm ngòi chia rẽ của đối phương, cuối cùng vẫn vì lo sợ câu nói này bị ác ý truyền tới tai Lăng Tường Xuyến mà từ bỏ ý định.

"Ừm, mình biết cô ấy, đúng là đặc biệt toàn tài, hoàn hảo, những người phàm phu tục tử như chúng ta chỉ có thể ngưỡng vọng nữ thần thở dài từ xa thôi."

Tân Nhuệ dùng giọng nói có chút khoa trương hùa theo. Dẫu sao, bản thân cũng đã từng ở trước mặt Dư Châu Châu nói rằng cô ấy sẽ là hạng nhất toàn khối. Thế nhưng, không có câu nào là thật lòng.

Tân Nhuệ không muốn giống như Lăng Tường Xuyến bị muôn dân trăm họ chờ mong, những người xung quanh chỉ cần dùng ngữ khí khoa trương tán dương mà định ra tiêu chuẩn và xiềng xích, song lại chưa từng biết được người trong cuộc sẽ phải gánh trên vai bao nhiêu áp lực.

Tán dương là việc làm không cần phải chịu trách nhiệm.

Nhưng nếu không có ai chờ mong, lại càng mất mặt hơn, loại trước là trước mặt tất cả mọi người, loại sau là đối mặt với chính bản thân.

Tân Nhuệ không học nổi cách tự dối lừa mình. Cô biết bản thân ghét tất cả những người hữu ý vô tình nâng tấm gương lên phản chiếu khuôn mặt hèn mọn của cô, cô đã đập vỡ tấm gương của Hà Dao Dao, thế nhưng của Lăng Tường Xuyến, lại không phải có thể cướp lấy rồi thô bạo đập nát.

Một vết nứt rạn, sau đó vỡ vụn thành ngàn mảnh không thể vãn hồi, đây mới là cái đích hoàn hảo nên có.

"Cậu vốn là học sinh của lớp nào?" Tân Nhuệ chuyển hướng chủ đề.

"Mình học lớp (16)." Cùng là phân hiệu song Trần Đình lại hoàn toàn không có sự tự ti và lấn cấn của Hà Dao Dao, khẩu khí này, khi Tân Nhuệ nói "lớp (1)" bất kể thế nào cũng không bắt chước nổi.

"Lớp chúng mình có một người chắc chắn cậu biết, Mộ Dung Trầm Chương, chính là cái người bị kỉ luật, lúc đánh nhau mới thực sự đàn ông, một nửa số nữ sinh lớp mình đều thích cậu ta. Còn có Liễu Liên nữa cậu biết không, nữ sinh đó buổi sáng ngồi Cadillac trắng đến trường, bố là chủ của khách sạn lớn Kim Môn."

Tân Nhuệ không nói năng gì. Bọn họ đã đi tới hành lang bên trong tòa nhà, từng đám từng đám người rất ồn ã, Tân Nhuệ đã không còn sức lực xã giao nữa, vừa hay kéo dài khoảng cách giữa hai bên.

Bất ngờ nghe thấy mấy bạn nữ bên cạnh líu ríu kể về chuyện thú vị sau khi mình thức dậy buổi sáng.

"Mình sắp phát điên mất, rõ ràng là sắp muộn giờ, mẹ mình lại cứ đòi đơm cúc áo sơ mi cho mình, tay mình dính đầy mứt hoa quả, bà ấy bảo mình cầm hộ chiếc cúc, mình chẳng còn cách nào khác đành ngậm ở môi. Bố mình lại còn góp thêm công lao, đem đồng phục mà mình đã chuẩn bị sẵn treo lại lên mắc —— đây không phải là gây phiền phức sao? Mình cuống lên, há miệng ra hét ông ấy, kết quả là nuốt mất chiếc cúc. Cậu nói xem phải xử lí thế nào đây?"

Tân Nhuệ đột ngột có ảo giác như bị sét đánh trúng. Cảnh tượng này hình như đã từng diễn ra, tại cửa hàng văn phòng phẩm nào đó, cô vô ý thốt ra ý nghĩ trong đầu, bị Dư Châu Châu nghe thấy, cố chấp truy hỏi về sự biến mất của chiếc cúc đó.

Khi ấy, Dư Châu Châu nở nụ cười vô cùng ấm áp hiền lành, nhẹ nhàng hỏi cô, "Cậu cũng thích đồ dùng văn phòng phẩm à?"

Dư Châu Châu của bây giờ, trong cặp sách chỉ có một túi đựng bút màu xám nhạt, bên trong bút mực bút chì bút bi mỗi loại một cây, thêm một cục tẩy và ngòi chì cỡ 0.5 nữa, hết thảy mộc mạc đến cực điểm.

Tân Nhuệ đang chìm đắm trong hồi ức, cánh tay lại bị Trần Đình kéo một cái —— "Có nhìn thấy không, bạn kia chính là Dư Châu Châu."

Lại nhìn thấy Dư Châu Châu, đang nói gì đó với nam sinh nhợt nhạt gầy yếu bên cạnh, xem chừng cũng chỉ là đang tìm hiểu lẫn nhau, nói về những chủ đề kiểu như bạn học giáo viên mà cả hai cùng quen. Nhìn thấy Tân Nhuệ, Dư Châu Châu thoáng nở nụ cười.

"Không ngờ mưa lại tạnh rồi." Tân Nhuệ nói.

"Dư Châu Châu à, cậu học ở lớp (1) nhỉ, mình là Trần Đình, hồi Tiểu học mình học lớp (5), mình vẫn còn nhớ cậu đấy! Nghe nói cậu thi đỗ Chấn Hoa rồi, mình liền một mực rất muốn nhìn xem dáng vẻ của cậu đã thay đổi hay không, kết quả là cả một năm lớp 10 chẳng có cơ hội nào nhìn thấy cậu, mình còn nói cái người này hay là ngày ngày đều vùi đầu học hành giống như biến mất rồi vậy. Nghe nói cậu cũng học ban Xã hội rồi? Vì sao không ở lớp (1) nữa thế? Có phải là... lẽ nào học Tự nhiên khó khăn quá ư?"

Hàng lông mày của Tân Nhuệ triệt để nhăn tít lại thành quẩy, trong vòng nửa giờ đồng hồ nghe thấy những lời kiểu này lần thứ hai, sự hiểu lầm và khinh thường đối với học sinh ban Xã hội khiến cảm xúc khó chịu của Tân Nhuệ bị xúc tác xuất hiện phản ứng kịch liệt.

"Quả thật là lâu rồi không gặp. Cậu cũng học ban Xã hội à?"

Dư Châu Châu nhàn nhạt cười, Tân Nhuệ hừ một tiếng —— lại là chiêu này. Dư Châu Châu không trả lời bất kì thứ gì, chỉ thoải mái thuận miệng hỏi đối phương những câu không mặn không nhạt, dịch chuyển càn khôn một cách thân thiết hữu hảo.

"Đúng rồi, mẹ mình bắt mình phải học ban Xã hội, chứ mình chẳng muốn rời khỏi lớp (16) của bọn mình chút nào, Mộ Dung Trầm Chương và Liễu Liên đều học ở lớp bọn mình đấy. Học kì trước Vật lý Hóa học mình đều được 40 50 điểm, thế này căn bản không đỗ nổi Đại học Trung Sơn, bởi vậy mình đành phải học Xã hội, bất đắc dĩ đó, nếu không thì có ai thèm học Xã hội chứ."

Ha ha, dựa vào cậu, muốn vào Đại học Trung Sơn? Sự u ám của Tân Nhuệ đã lộ rõ mồn một trên khuôn mặt.

"Mình cảm thấy học Xã hội rất tốt mà." Ngạn Nhất ở một bên nhỏ giọng tiếp một câu. Tân Nhuệ nhìn cậu, cảm thấy nam sinh gầy gầy này phút chốc như đã cao lớn lên rất nhiều. "Cậu và Châu Châu học cùng lớp à?" Cô hỏi.

"Ừ, bọn mình là bạn cùng bàn."

"Mình tên là Tân Nhuệ. Nhuệ trong 'nhuệ lợi'."

"Mình biết cậu, rất lợi hại, cậu và Dư Châu Châu hồi lớp 10 học lớp (1) nhỉ. Mình tên Trịnh Ngạn Nhất, vốn học lớp (15)."

"A, lớp (15) à, mình biết mình biết, Lục Bồi Bồi ban đầu ở lớp các cậu, cô ấy múa dân tộc siêu đẹp, lớp chúng mình có tận hai nam sinh theo đuổi cô ấy. Nghe nói mẹ cô ấy là chủ tịch ngân hàng thành phố, lúc nhập học hiệu trưởng còn đặc biệt gặp riêng mẹ cô ấy, các khoản vay của trường chúng ta vẫn còn phải trông chờ vào việc xây dựng quan hệ tốt với mẹ cô ấy mà. Có điều nghe nói cô ấy cũng học ban Xã hội rồi, ở ngay lớp (3) của bọn mình! Còn có Vu Lương nữa, ngày hôm đó mình nhìn thấy cô bạn gái trong truyền thuyết đó rồi, lớn hơn cậu ta 9 tuổi lận, đang học tiến sĩ ở Đại học Nông nghiệp, nhà có cực nhiều tiền." Trần Đình tiếp tục nói như thể bên cạnh không có ai.

"9 tuổi?" Ngạn Nhất kinh ngạc kêu to, "Lớn hơn 9 tuổi? Dư Châu Châu cậu có tin không?"

"Ờm, con gái tuổi tác lớn một chút không sao. 'Nữ hơn ba, nhà đầy của'*." Dư Châu Châu ngáp một cái.

(* Một câu tục ngữ dân gian Trung Quốc, ý chỉ người nữ lớn hơn người nam ba tuổi khi kết hôn. Đầy đủ (tạm dịch):

"Nữ hơn một, ôm gà vàng

Nữ hơn hai, vàng đầy hũ

Nữ hơn ba, nhà đầy của

Nữ hơn bốn, phúc lộc về

Nữ hơn năm, hơn cả mẹ

[...])

"Nhưng đây là 9 tuổi đấy, 9 tuổi!"

Dư Châu Châu thoáng ngây ra, chậm rãi nói, "Thế thì gấp ba lần số của cải lên thôi."

Tân Nhuệ cười phì một tiếng, cảm giác kìm nén vừa nãy Trần Đình đem đến cho cô khi không kiêng nể gì mà tâng bốc Lăng Tường Xuyến đột nhiên giảm bớt, dường như là ý thức được sự không giữ mồm giữ miệng của Trần Đình khi tám chuyện và miêu tả về các nhân vật nổi tiếng, cô đã bắt đầu đổi thành một loại ánh mắt không thèm quan tâm quan sát Trần Đình.

Đối phương vẫn đang không ngừng luyên thuyên.

"Buổi sáng ngày hôm nay mình nghe Cố Tâm Vũ nói, à, Cố Tâm Vũ cũng học lớp (2), lớp chọn ấy, nha đầu này thành tích đặc biệt tốt, ngày trước ở trường cấp Hai của bọn mình đặc biệt lợi hại, hai chúng mình thì không cần phải nói, quan hệ cực kì tốt. Cố Tâm Vũ nói sáng nay trong lễ kéo cờ có phần đọc thơ diễn cảm, là Hứa Lệ Dương và Lâm Dương lớp (2), đại mỹ nhân và đại soái ca đó! Diễn thuyết là Sở Thiên Khoát, hot boy của trường ta, cậu biết chứ nhỉ? Lớp trưởng của lớp (1), lớp (1) chính là lớp chọn đó!"

Cậu vừa nãy không phải còn hỏi tôi lớp (1) có phải là lớp chọn hay không ư? Tân Nhuệ thở dài.

Dư Châu Châu không nói năng gì nữa. Tân Nhuệ nhân lúc Trần Đình tạm ngừng làm một vẻ mặt bất đắc dĩ với cô, Châu Châu đáp lại một cái ngáp.

"Cậu ta đánh giá rất cao Lăng Tường Xuyến." Tân Nhuệ không biết vì sao lại nhắc tới người này. Vừa nói xong, liền có chút hối hận, suy cho cùng vẫn không hi vọng Châu Châu cảm thấy mình hẹp hòi.

"Trong miệng cậu ấy không có đánh giá, chỉ có lời đồn."

"Lời đồn chẳng phải là đánh giá của tất cả mọi người hay sao?"

"Lời đồn là đánh giá của một người có sức ảnh hưởng, cộng với sự thuật lại của một đám người nhiều chuyện," Dư Châu Châu hình như đêm hôm trước ngủ rất không ngon, vừa nói vừa không nén nổi cái ngáp, nước mắt ầng ậc trong vành mắt, "Đi vệ sinh đây, các cậu đi trước đi."

"Thế nhưng, Lăng Tường Xuyến không phải là lời đồn." Rõ ràng là không muốn nhắc tới, lại cứ muốn tranh luận tới cùng, Tân Nhuệ cảm thấy bản thân điên rồi.

Lúc này Ngạn Nhất vì giữ phép lịch sự mà không thể không lắng nghe màn kể lể bùng nổ của Trần Đình về những nhân vật nổi tiếng lớp (15), theo cô cùng xuống tầng, mà Tân Nhuệ và Châu Châu ở góc rẽ lặng lẽ nhìn đối phương, không một ai động đậy.

"Cô ấy trở thành động lực mới của cậu rồi à?" Dư Châu Châu hỏi.

"Mình không hiểu."

"Cậu hiểu."

"Tùy cậu muốn nói thế nào cũng được."

"Ngược lại mình rất vui vì cậu đã tìm được một người như thế này."

"Mình tìm cô ấy làm gì? Tìm cô ấy gây phiền phức sao?" Tân Nhuệ lờ mờ cảm thấy Dư Châu Châu đang đụng vào vùng cấm trong lòng mình.

"Cậu biết là mình đang không nói về cái này mà."

"Thế thì là cái nào?"

"Tân Nhuệ, cậu không có cách nào một mình sinh tồn được." Dư Châu Châu thở dài.

"Thế nhưng cậu có cách."

Khi thốt ra câu này chính Tân Nhuệ cũng bàng hoàng, câu nói này so với chiếc gương của Hà Dao Dao còn bén nhọn thiển cận hơn, chọc thẳng vào vết thương sâu nhất của Dư Châu Châu. Cô hoang mang muốn nói gì đó cứu vãn, lại cảm thấy làm như vậy trước mặt Dư Châu Châu chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể tiếp tục mất mặt.

Dư Châu Châu nhìn cô, lặng lẽ mỉm cười.

"Phải, quả thực là mình có cách. Bởi thế mình không hận."

Đám người đi ngang qua không để ý tới bọn họ nơi góc ngoặt, dư Châu Châu lặng lẽ chăm chú quan sát Tân Nhuệ, bên trong đôi mắt là hơi nước mịt mùng.

Tân Nhuệ đột nhiên nhớ tới thần thái giống thế này, ở rìa sân vận động của trường cấp Hai, ánh mắt chăm chú của Ôn Miểu.

Chuồn chuồn đầu hạ bay qua sau lưng, Tân Nhuệ thoáng đỏ mặt truy hỏi, "Tokyo rất xa, rốt cuộc là ý gì?"

"Rất xa chính là rất xa." Ôn Miểu rõ ràng không muốn nói nhiều.

Tokyo rất xa? Nếu như có tiền, chỉ là vài giờ đồng hồ bay, độ cao 30 nghìn foot *.1

(* 1 foot = 0.3048 mét.)

Thế nhưng đôi lúc lại cảm thấy thực ra bản thân hiểu rõ cậu đang nói điều gì.

Bởi lẽ hình ảnh này cô luôn ghi nhớ, có một người từng nói rõ ràng mạch lạc với mình như vậy.

Tokyo rất xa.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top