Khoảnh khắc hai người đó rời đi, Dư Châu Châu nghe thấy Lâm Dương thở dài một tiếng.
"Cái bạn nữ đó là ai thế..." Cậu cau mày lầm bầm.
Dư Châu Châu lắc lắc đầu, ngồi xuống trước bàn, cúi đầu bắt đầu chậm rãi ăn. Các món mà Lâm Dương lấy đều rất thanh đạm: cải thìa xào, trứng tráng mộc nhĩ, đỗ xào Tứ Xuyên, cháo yến mạch hoa cúc.
"Cậu không thích ăn thịt à?" Dư Châu Châu cảm thấy rất kì quái, nam sinh trong ấn tượng của cô là một loại động vật không thể sống thiếu thịt trong mỗi bữa cơm.
"Cậu thích ăn? Mình sợ cậu không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, bởi thế... Cậu đợi nhé, mình đi..."
"Không cần đâu, mình rất thích!" Dư Châu Châu gọi cậu lại, ra hiệu cho cậu ngồi xuống cùng ăn cơm.
Hai người lặng lẽ húp cháo, dường như nơi này không phải nhà ăn mà là phòng tự học, bọn họ đang ngồi làm đề Toán của riêng mình.
Lâm Dương ăn mà không thấy mùi vị. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cậu ngồi đối diện ăn cơm cùng Dư Châu Châu, tối hôm qua nửa là vì suy nghĩ cặn kẽ nửa là vì nhất thời kích động, sau khi gửi đi lời mời, mãi rất lâu sau tin nhắn trả lời của Dư Châu Châu mới tới, cậu ngần ngừ không dám nhấn vào nút "Xem".
Thậm chí không biết rốt cuộc là hi vọng đối phương đồng ý mình hay thẳng thừng từ chối.
Nửa đêm mất ngủ, hồi ức giữa đêm rất mãnh liệt. Hôm nay đi học suýt chút nữa đến muộn, chiếc áo gi-lê nhung màu xám đậm mặc bên ngoài sơ mi trắng bên dưới áo khoác đồng phục này là trang phục mà cậu yêu thích nhất, song buổi sáng lại như bị ma quỷ trêu đùa mà không tìm thấy nổi. Chẳng dễ dàng gì mới lôi được ra, mặc lên, lại cảm thấy có chút làm bộ, vô cùng ngượng ngập, bởi thế buổi trưa trước khi ra khỏi cửa vội vã khoác áo đồng phục lên rồi mới chạy sang lớp (7) tìm cô, nhưng như thế này, áo nhung bị che mất, hành động đặc biệt mặc nó lại trở nên chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đột nhiên cảm thấy nhất cử nhất động của bản thân giống hệt như con gái.
Lâm Dương rối rắm tới mức muốn chết, càng ăn càng thấy nóng, dứt khoát phanh khóa áo ra, để lộ ra chiếc áo nhung bên trong.
Thế nhưng ngay lập tức nghe thấy tiếng cười của Dư Châu Châu. Cậu ngẩng đầu lên, nụ cười của cô gái đối diện vô cùng hiền hòa, lại ẩn chứa vài phần nhàn tản.
"Quần áo rất đẹp." Cô nói.
Lâm Dương cảm thấy nhục nhã đến mức muốn đập đầu vào tường.
Cậu hít sâu một hơi, gác đũa lên mặt bàn, nghiêm trang nhìn cô: "Châu Châu, mình có lời muốn nói với cậu."
Sau lưng đột nhiên có người hét: "Lâm Dương!"
Không cần biết là ai, ông nội nhà cậu! Lâm Dương vẻ mặt như tro tàn quay đầu nhìn người hét gọi mình, không ngờ lại là Sở Thiên Khoát.
"Mình đang định buổi chiều đi tìm cậu, vừa hay ở đây gặp được. Trận đấu bóng rổ giữa hai lớp chúng ta tính toán ra rồi, thời gian đấu loại cho cho tiết học công khai đã xác định, cho nên chúng ta buổi chiều thứ Tư và thứ Sáu có hai tiết tự học, vừa hay nối liền với giờ nghỉ trưa, thời gian thoải mái. Còn không quyết định nữa, Lộ Vũ Ninh nhất định sẽ cười nhạo lớp chúng mình không dám ứng chiến."
Lâm Dương mãi mới phản ứng lại, gật gật đầu, "Ừm."
"Ừm cái gì mà ừm, cậu mất hồn rồi à?" Sở Thiên Khoát lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn Dư Châu Châu ngồi phía đối diện vẫn đang chậm rãi húp cháo, có chút kinh ngạc.
"Dư Châu Châu? Cậu sao lại... Ồ." Cậu rất nhanh chóng chuyển chủ đề, "Thời gian của tiệc liên hoan chia tay cũng đã quyết định rồi, tiết 3 của buổi chiều thứ Năm nhé, vừa hay trùng với thời gian tổ chức buổi họp lớp đầu tiên sau khi khai giảng, không lấy chủ đề là tiễn biệt, để các cậu khỏi bối rối. Cứ xem như quay về lớp tham dự một buổi họp đi."
"Cảm ơn cậu đã suy nghĩ chu toàn như thế, mình biết rồi." Dư Châu Châu ngẩng đầu nở nụ cười.
"Tiện thì giúp mình nhắn với Tân Nhuệ một tiếng nhé."
"Cậu tự đi nói với bạn ấy đi."
Sở Thiên Khoát sửng sốt nhướng mày: "Sao vậy? Các cậu cãi nhau à?"
"Nghĩ nhiều rồi," Dư Châu Châu cười cười, "Tóm lại cậu tự đi nói với cô ấy thì tốt hơn."
Sở Thiên Khoát không truy hỏi tiếp, gật gật đầu rồi chào tạm biệt, lúc rời khỏi bàn còn nháy mắt với Lâm Dương, nhỏ giọng nói: "Không ngờ đấy nhé, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi." Lâm Dương không nói gì, trực tiếp thúc cho đối phương một khuỷu tay.
Sau khi Sở Thiên Khoát đi, Lâm Dương hắng hắng giọng, phát hiện ra chút dũng khí gom góp được ban nãy đã bị Sở Thiên Khoát làm cho rối tinh rối mù lên hết cả, gãi gãi đầu nghĩ ngợi nửa ngày, đột nhiên thốt ra một câu mời mâu thuẫn trước sau.
"Tới xem mình chơi bóng rổ nhé."
Dư Châu Châu không ngẩng đầu lên: "Vì sao?"
Lâm Dương đờ ra, gãi gãi gáy, chậm chạp nói: "Bởi vì... Mình chơi bóng rổ rất được."
Nói xong suýt chút nữa cắn luôn phải lưỡi. Đây là lí do gì chứ?
Dư Châu Châu đột nhiên nhớ tới "Slam Dunk", đã xa xôi tựa như chuyện của kiếp trước. Hồi Tiểu học có một thời gian cô và Lâm Dương khôi phục tình giao bang, lúc ấy luôn ở trước mắt cậu lải nhải mình thích Kenji Fujima, Akira Sendoh, Hanamichi Sakuragi, Hisashi Mitsui nhiều đến bao nhiêu...
Song kì thực, cô chưa từng nhìn thấy người thật chơi bóng rổ bao giờ.
Lại nhớ tới Iverson. Người đàn ông của Mễ Kiều, bị xé mất một nửa khuôn mặt, cứng đơ nằm trên mặt bàn học.
Khóe môi lộ ra một chút ý cười: "Ồ, vậy để mình đi xem, bao giờ thế?"
Lâm Dương vốn bởi tự biên tự diễn mà cảm thấy khó xử giờ đây thoắt cái tươi cười hớn hở, khiến Dư Châu Châu xuất hiện một loại ảo giác như thể mình đang nuôi cún.
"Mình quyết định thời gian rồi sẽ nói cho cậu, nhất định phải đến đấy!"
Dư Châu Châu nhìn cậu, gật gật đầu.
Hai người đều đã ăn lưng lửng dạ, Dư Châu Châu quyết định không né tránh nữa, nhìn thẳng vào cậu hỏi: "Lâm Dương, cậu tìm mình, là vì chuyện gì thế?"
Lâm Dương nhìn chằm chằm đôi mắt Dư Châu Châu, giống như muốn từ cửa sổ tâm hồn mà tiến thẳng vào tâm trí của cô.
"Không có chuyện gì cả."
"Cái gì?"
"Thật sự là không có chuyện gì cả," Lâm Dương kiên quyết lắc đầu, "Chí ít, hiện giờ vẫn chưa có bất kì chuyện gì cả."
Cậu bưng khay cơm đứng lên: "Cổ áo đồng phục của mình lệch rồi, tay đang bận, cậu giúp mình chỉnh lại đi."1
Dư Châu Châu vừa nhét gói giấy ăn vào túi áo, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu.
Lâm Dương quật cường nhìn cô, biểu cảm tràn đầy vẻ "cậu không giúp mình chỉnh cổ áo thì mình không rời đi" cố tình gây sự. Trong nhà ăn tấp nập người qua lại, trái tim Dư Châu Châu đột nhiên thoáng run lên.
Cô cúi đầu, tiếp tục giả bộ thờ ơ lãnh đạm, vươn tay nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo đồng phục cho cậu, chỉ là đầu ngón tay hơi run rẩy.
"Được rồi."
"Đi thôi, về lớp!" Lâm Dương cười xán lạn như cảnh xuân.
Tiếng động lanh canh lanh canh nơi bàn thu nhận bát đĩa vang vọng bên trong nhà ăn, tiếng người huyên náo, đi qua đi lại. Trong góc nhỏ chen lấn đầy mùi thức ăn, Lâm Dương hỗn loạn cả một năm bỗng nhiên cảm thấy những mảnh ghép trong lòng mình thời khắc này đang không nhanh không chậm mà quay về vị trí cũ, ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.
"Châu Châu!"
Khi Dư Châu Châu đã về đến cửa lớp, Lâm Dương phía sau lưng gọi cô lại.
"Cái gì?"
"... Không có gì." Lâm Dương lặng lẽ siết nắm đấm. Có một số lời, để về sau nói cũng không muộn.
Sau khi làm được rồi nói cũng không muộn.
"Buổi trưa thứ Tư hoặc thứ Sáu có trận đấu bóng rổ giữa lớp bọn mình và lớp (1), cậu nhất định phải đến xem!"
Không đợi Dư Châu Châu kịp phản ứng, Lâm Dương đã xoay người chạy đi, áo đồng phục màu trắng rộng rãi bị gió thổi phồng lên, cậu cảm thấy mình giống như một chú chim, sắp sửa cất cánh bay lên rồi.
Một năm này, hay là nói, mười năm này cậu vẫn luôn dựa vào trực giác mơ hồ lẫn lộn ghép bức bản đồ đó, thời khắc này đã rõ ràng trải rộng dưới đôi chân của mình.
Lần này, cậu không muốn nói. Giải thích hay biện hộ, bộc bạch hay hứa hẹn.
Không nói "mãi mãi" nữa.
Thế nhưng cũng không mơ hồ, không xấu hổ nữa.
"Ha, mình nghe thấy hết rồi."
Ánh mắt Dư Châu Châu rời khỏi bóng lưng biến mất nơi góc ngoặt của Lâm Dương, nữ sinh đang đứng dựa cửa cười híp mắt chính là Mễ Kiều đã biến mất cả một buổi sáng.
"Cậu quay về rồi." Dư Châu Châu chào hỏi.
"Nói nghe như nàng dâu nhỏ ấy, chậc chậc, nàng vẫn một mực đợi lão tử quay về à?"
Mễ Kiều đùa cợt dùng ngón tay nâng cằm Dư Châu Châu: "Nào, cười một cái cho lão tử xem."
Dư Châu Châu nghe thấy vậy liền nở nụ cười rạng rỡ nhất.
Cô chỉ là cảm thấy Mễ Kiều quả thật rất thú vị.
Mễ Kiều lại bị dọa tới mức lùi về phía sau một bước lớn: "Khốn nạn, chưa từng gặp qua người nào phối hợp như cậu, cậu cậu cậu, cậu... cậu là ai thế?" Nói xong bản thân cô cũng ngại ngùng cười hê hê, vỗ vỗ đầu.
"Mình tên Dư Châu Châu."
Mễ Kiều nghe xong hơi nhíu mày, giống như nhớ ra được điều gì, sau đó lập tức nở nụ cười.
"A, mình là Mễ Kiều."
Cô gật đầu: "Chào cậu Mễ Kiều."
Mễ Kiều vò vò đầu: "Khách sáo khách sáo rồi, chào cậu, cậu... cậu có thể giúp mình một việc được không, cùng mình bóc poster trên mặt bàn học xuống?"
Dư Châu Châu quay đầu nhìn về phía Iverson đang vô cùng thảm: "Thỏa hiệp rồi?"
Mễ Kiều lắc lắc đầu: "Không phải, mình muốn đổi tấm khác."
Dư Châu Châu bật cười: "Được, mình giúp cậu."
Bọn họ cùng nhau ngồi xổm trước bàn dùng dao dọc giấy cắt băng keo trong suốt, có điều khó ở chỗ, Mễ Kiều vì dính chắc đã dùng quá nhiều băng keo hai mặt, rất khó dọn dẹp, hai người cùng nhau vật lộn tới mức đầu đầy mồ hôi, sắp sửa vào tiết đầu tiên của buổi chiều rồi mà mặt bàn vẫn vô cùng thê thảm.
"Cố gắng nhịn, ngày mai dán tấm poster mới lên là che được rồi."
"Ờm, mình biết rồi," Mễ Kiều phủi phủi tay, lau mồ hôi trên trán, "Cảm ơn cậu, Châu Châu. Để báo đáp, mình sẽ giữ bí mật tất cả những gì mình nghe thấy ban nãy."
"Cậu đã nghe thấy gì?"
"Đó không phải là bạn trai của cậu à?"
Dư Châu Châu có chút dở khóc dở cười: "Không phải."
"Thế cậu ta là ai?"
Dư Châu Châu ngẫm nghĩ, đột nhiên nhận ra mình không cách nào xác định được vị trí của Lâm Dương. Cậu không phải bạn trai, không phải bạn học bình thường, vậy thì cậu là ai?
Cô lắc lắc đầu: "Cậu ấy..."
"Mình biết rồi, cậu ấy đang theo đuổi cậu." Mễ Kiều hất mái tóc ngắn, làn da màu lúa mạch vì vừa lao động cực khổ xé tấm poster mà hơi ửng hồng khỏe mạnh, ranh mãnh cười hề hề, song độ cong của khóe môi tràn đầy thiện ý.
"Không phải..."
"Ai dà, các cậu chính là thích đem chuyện nhỏ làm thành phức tạp, nghĩ Đông nghĩ Tây, nhớ lấy, 'phản phác quy chân' *, câu đó Tiếng Anh nói như thế nào ấy nhỉ, cái gì mà ground..."
(* Phản phác quy chân: quay trở về trạng thái đơn giản và thuần khiết ban đầu.)
"Down to the ground? Câu này không có nghĩa là phản phác quy chân..."
"Bà đây nói phải thì là phải! Từ bây giờ trở đi nó sẽ có nghĩa là phản phác quy chân!" Các bạn học xung quanh đã lần lượt ổn định chỗ ngồi, rất nhiều người nhìn Mễ Kiều bị lôi đi hồi buổi sáng bằng ánh mắt nhìn vật thể lạ, nhưng cô không hề bận tâm, tiếp tục như nơi không người mà lớn tiếng trình bày quan điểm của mình, "Tóm lại, phải nhìn thẳng vào trực giác của cậu, cậu ta thích cậu đó, hiện giờ đang theo đuổi cậu, mình vừa nhìn phát đã nhận ra rồi."
Dư Châu Châu đỏ mặt tía tai, hận không thể xông lên bịt miệng Mễ Kiều lại.
Cô phát hiện, trước mặt Mễ Kiều và Lâm Dương, kí ức và cảm xúc của bản thân đang hồi phục lại một chút.
Cảm xúc khác ngoài hận.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận