Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 90: Phần 8: Bên cậu tới tận cùng thanh xuân - Bụi trần rơi trong trái tim ai

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 557 lượt xem
  • 2838 chữ
  • 2020-12-09 20:23:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Cậu đã nghe album mới của Châu Kiệt Luân chưa? Siêu hay!" Trần Đình tự nói tự nghe ngồi bên cạnh Tân Nhuệ, lúc bóc vỏ quýt xanh làm nước bắn vào mắt Tân Nhuệ. Cô không hề phát hiện ra con mắt bên trái ầng ậc lệ của Tân Nhuệ, vẫn tiếp tục độc thoại một mình.

"Bây giờ điểm số của Lăng Tường Xuyến và Dư Châu Châu đặc biệt sát sao. Lăng Tường Xuyến môn Toán được 145 điểm, cao hơn Dư Châu Châu 5 điểm, thế nhưng Tiếng Anh và Ngữ văn của Dư Châu Châu cộng lại lại cao hơn Lăng Tường Xuyến 12 điểm. Lịch sử, Địa lí hai người đều ngang ngửa nhau, nhưng môn Chính trị của Dư Châu Châu hỏng bét - hỏng nặng nề, hỏng tới mức khó mà tưởng tượng nổi, Lăng Tường Xuyến 93 điểm, cô ấy chỉ có 77, cái này thì không thể cứu nổi được rồi. Cậu nói xem có kì lạ không, giáo viên chẳng phải luôn nói trong ba môn Xã hội tổng hợp, Chính trị là dễ học nhất hay sao?"

Tân Nhuệ mím môi, không nói năng gì.

Mấy ngày nay, phép cộng, phép trừ, kĩ năng tính nhẩm của Tân Nhuệ đã đạt tới tốc độ ánh sáng. Sau khi cộng xong một lần tổng điểm, lại dùng khoảng cách điểm số tính toán một lần, tính đi tính lại, phép cộng phép trừ...

Bất luận tính kiểu gì, điểm số của cô cũng không thể vượt qua nổi Lăng Tường Xuyến. Dẫu tính thế nào cũng cho ra một đáp số cuối cùng giống nhau. Môn Toán rất tệ, Ngữ văn bình bình, Tiếng Anh bình bình, tổng điểm ba môn Xã hội tổng hợp không tệ, chỉ có điều chưa đủ tốt đến mức có thể san bằng được khoảng cách.

Có lẽ việc duy nhất đáng chúc mừng chính là từ trước đến nay chưa từng kì vọng bản thân sẽ đứng đầu ban Xã hội, bởi thế không thi được cũng coi là lẽ dĩ nhiên, sẽ không xấu hổ bối rối.

Tân Nhuệ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lăng Tường Xuyến ở phía xa, muốn gửi cho Dư Châu Châu một tin nhắn, móc di động ra, lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên chiếc màn hình tối đen, u ám lạnh lùng, khóe môi rũ xuống một cách khó coi.

Nghiêng mặt sang, cảm thấy nước quýt của Trần Đình lại bắn vào trong mắt.

***

Lâm Dương mấy ngày nay vui vẻ hết sức.

Hạng 2 ban Xã hội Dư Châu Châu, hạng 2 ban Tự nhiên Lâm Dương.

Cậu chỉ hận không thể túm lấy mỗi người qua đường mà hỏi: "Tổ hợp này có phải rất xứng đôi?"5

Tâm trạng của mọi người đều rất tốt. Lâm Dương xuân phong đắc ý, Lăng Tường Xuyến thở phào nhẹ nhõm, Sở Thiên Khoát vẫn như bao lần, Dư Châu Châu bình tĩnh trước mọi sóng gió. Lâm Dương thậm chí còn nghĩ tới một bài hát mà thực ra cậu chưa từng nghe bao giờ: "Cuộc sống của chúng tôi tràn ngập ánh dương".2

Hàng ngày mỗi buổi trưa hết giờ, cậu liền hớn hở chạy tới khu vực xung quanh lớp (7) đi lại loanh quanh, đợi Dư Châu Châu ra khỏi lớp bèn không gần không xa theo đuôi phía sau, sắp sửa tới nhà ăn thì bước nhanh vài bước kéo kéo bím tóc đuôi ngựa của cô, bày ra vẻ mặt "thật là trùng hợp quá đi".

Hành động của hôm nay vẫn thuận lợi như bao ngày. Lâm Dương hài lòng nhìn nụ cười thoáng chút uể oải của Dư Châu Châu, cơ hồ đã bất lực đến cực điểm với kiểu trùng hợp này rồi. Trước đây Lâm Dương sẽ cảm thấy nụ cười thế này khiến cậu tổn thương tức giận, nhưng cậu của hiện giờ đã nhìn rõ được tấm bản đồ đó trong lòng, coi Dư Châu Châu giống như câu hỏi khó cần phải bỏ ra thật nhiều công sức đánh bại trong Toán học, Vật lí. Dẫu sao nhất định sẽ đến một ngày cô sẽ quen thuộc với cậu, sẽ đến một ngày, coi cậu là người thân, hoặc, một người nào đó khác.

Thứ gọi là tình thân này trước nay đều chẳng có gì thần bí, bắt đầu từ bất tri bất giác, không ngừng ở bên nhau, không ngừng mang đến sự ấm áp và tình yêu, cuối cùng, cô nhất định sẽ không thể rời khỏi cậu nổi.

Đền bù phần tình thân bị mất đi vì sai lầm vô tình đó của cậu. Lâm Dương kiên định như vậy mà cho rằng, Dư Châu Châu mệt mỏi lạnh nhạt thế này, là bởi cần được cứu vớt.

Chỉ là tình thân mà thôi. Còn về loại tình cảm khác, Lâm Dương hễ nghĩ tới dù chỉ là trong lòng cũng đủ để đỏ bừng cả mặt, cậu quyết định phải tạm thời gác lại.

Lâm Dương đột nhiên cảm thấy có một đôi tay đặt lên lưng của mình.

Lộ Vũ Ninh giống như một vong hồn nhảy ra từ phía sau Lâm Dương, cười cợt nói với Dư Châu Châu: "Em gái, mấy người chúng tôi rốt cuộc đã tìm ra được cậu rồi. Hơn một tháng nay Lâm Dương vừa hết giờ đã lỉnh mất hút, đến cả anh em cũng không cần nữa, hóa ra chính là tới để tìm cậu à..."

Sắc mặt Dư Châu Châu trầm tĩnh như nước, nghe thấy những lời này không hề có phản ứng gì, giống như Lộ Vũ Ninh chỉ là một bức phác họa tĩnh vật ở trình độ sơ cấp.

"Mình thay mặt mấy người anh em chúng ta, chúc mừng cậu sau Lăng Tường Xuyến và Tưởng Xuyên, cuối cùng đã trở thành dì Ba! Mình nói cho cậu nhé, đừng tức giận, thực ra cậu là may mắn nhất đấy, trong toàn bộ tiểu thuyết và phim truyền hình, dì Ba chẳng phải lúc nào cũng là người được sủng ái nhất hay sao!"

Lâm Dương giật bắn, một cước đá cho Lộ Vũ Ninh lảo đảo. Lộ Vũ Ninh vẫn cười hi hi như cũ nhìn Dư Châu Châu nói: "Cậu xem, cậu xem, thiếu gia nhà chúng tôi có điểm này là không tốt, tính khí quá nóng nảy, quá nóng nảy. Có điều, con nhà quyền quý đều như vậy, cậu chịu khó bảo ban nhiều hơn một chút."

Dư Châu Châu đứng dựa vào bàn im lặng nhìn bọn họ náo loạn, nhàn nhạt nở nụ cười. Lâm Dương đột nhiên ý thức được hàm nghĩa của nụ cười này, đó chính là mất kiên nhẫn.

"Lộ Vũ Ninh." Lâm Dương không còn cười nữa, dừng động tác áp chế Lộ Vũ Ninh lại, biểu cảm nghiêm túc hét tên của cậu.

Lộ Vũ Ninh ngây ra một lúc, le lưỡi xoay người chạy đi.

Dư Châu Châu và Lâm Dương chìm trong im lặng. Lâm Dương cảm thấy vạn phần bối rối, cậu vừa muốn nặn ra một nụ cười chuyển chủ đề thì Dư Châu Châu dường như cũng đã hạ được quyết tâm mở miệng: "Lâm Dương, tháng này, thẻ cơm của mình mới chỉ tiêu có 20 tệ."

Lâm Dương không ngờ Dư Châu Châu muốn nói lại là cái này, cậu có chút ngượng ngập gãi gãi đầu, "Chỉ vì mình không có thói quen để bạn nữ tiêu tiền, hay là, nếu cậu cảm thấy thế này không ổn... Lần này quẹt thẻ của cậu?"

"Ý mình không phải như thế," Dư Châu Châu dở khóc dở cười, "Ý mình là, chúng ta đừng ăn cơm cùng nhau nữa."

"Chẳng có gì mới mẻ," Lâm Dương trợn mắt nói bừa, "Chỉ là rất trùng hợp chạm mặt nhau thôi mà, mình ăn cơm của mình, cậu cũng ăn cơm của cậu, ngồi chung một bàn thì có làm sao cơ chứ!"

"Chúng ta trùng hợp chạm mặt à?" Dư Châu Châu trực tiếp ngắt lời cậu.

Lâm Dương nghẹn họng, có chút bối rối nhìn cô.

"Lâm Dương, mình muốn nói là..."

"Mình biết," Lâm Dương có chút gấp gáp, "Mình biết cậu lại muốn nói cậu không còn trách mình nữa. Mình không quan tâm cậu rốt cuộc có phải thực sự không trách mình nữa hay không, mình muốn nói với cậu rằng, cảm giác tội lỗi đã tra tấn mình suốt một năm, bây giờ mình không còn cảm thấy hổ thẹn nữa rồi. Đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, mình không biết rằng vì gặp mình mà khiến thời gian đi du lịch cả nhà của cậu bị lùi lại, càng không thể biết được rằng bọn họ sẽ gặp chuyện vào khoảng thời gian ấy. Mình không cách nào nhìn thấy trước tương lai, cũng không cách nào ngăn cản. Nếu nhất định phải bù đắp, mình không cách nào tìm toàn bộ những điều đã mất về lại cho cậu được, thế nhưng mình có thể thay bọn họ ... cậu."

Giọng của cậu càng lúc càng nhỏ, tới cuối cùng, mặt đỏ tới mức muốn nhỏ máu, hai chữ "chăm sóc" vẫn không thể thốt ra nổi.

"Lâm Dương, mình... Cậu không cần phải bù đắp cho mình." Giọng nói của Dư Châu Châu giống như dội cho Lâm Dương một gáo nước lạnh, "Một chút cũng không cần."

"Ban đầu ở trong điện thoại mình quá kích động, hi vọng cậu thông cảm cho sự đả kích quá lớn mà mình gặp phải lúc ấy, nói năng mà không biết suy nghĩ. Mình đã nói rồi, đó căn bản không phải là lỗi của cậu... Cũng không phải, cũng không phải là lỗi của mình, mình sớm đã nghĩ thông rồi, mình không còn đắm chìm trong đau khổ của quá khứ nữa, giống như chứng tự kỉ của Ikari Shinji trong EVA * sau khi gặp phải chấn thương tâm lí..." Dư Châu Châu mỉm cười một  lát, muốn nói đùa, song lại phát hiện ra đối phương căn bản không hề cười.

(* EVA: Tên một bộ phim hoạt hình Nhật Bản sản xuất năm 1995.)

"Mình rất ổn. Có lẽ có chút không giống với trước đây, cậu cũng phải thông cảm cho việc mình không thể giống ngày trước vô lo vô nghĩ được nữa, nhưng mình cũng không phải là mắc chứng bệnh tâm lí gì cả. Cho mình thời gian, mình sẽ dần dần hồi phục. Mình sống rất tốt, không cam chịu, không bỏ bê học hành, cậu không cần tự trách bản thân, càng không cần bù đắp thứ gì cả, giống như giám sát mình vậy."

Lâm Dương cúi đầu, thật lâu trôi qua không đáp lại. Dư Châu Châu sau khi đã nói ra những lời này, trong lòng không hề dễ chịu như cô đã tưởng tượng.

"Có lẽ không phải là mình đang bù đắp cho cậu," Lâm Dương ngẩng đầu lên, "Là mình đang bù đắp cho bản thân."

"Lâm Dương..."

"Đạo lí mình không nói thắng được cậu. Có điều cậu đúng là không còn giống với ngày trước nữa rồi. Trong đôi mắt cậu không còn sự nhiệt tình, cậu không thích cười nữa, không có sức sống, cũng không có... không có ước mơ... Mình muốn khiến cậu biến lại giống như cũ."

Dư Châu Châu mỉm cười.

Cô phải nói với Lâm Dương như thế nào đây, ước mơ của cô đã chết rồi. Chấp niệm của Dư Châu Châu từ nhỏ tới lớn chính là trở nên tốt đẹp hơn. Bất kể là cuộc thi kể chuyện, hay Olympic, hay Chấn Hoa, tất cả đều chỉ là một phần của "trở nên tốt đẹp hơn". Trước đây cô chưa từng suy ngẫm xem vì sao phải nỗ lực tích cực sống qua ngày, vì sao phải chăm chỉ học hành làm một đứa trẻ ngoan, giống như Bôn Bôn chưa từng nghĩ xem vì sao muốn làm một thiếu niên bất lương rảnh rỗi vậy. Cô chỉ thành khẩn tha thiết nói với bản thân mình, thế này là đúng.

Chỉ khi ước mơ chầm chậm tan biến, cô mới biết rằng, chẳng qua chỉ vì cô muốn mang đến những tháng ngày tốt đẹp hơn cho mẹ. Nửa đời trước của mẹ cô không cách nào xoay chuyển nổi, thậm chí cái mác cô nhi quả mẫu và con rơi sớm đã lưu lại ảnh hưởng với cô bằng phương thức mà cô khó tưởng tượng nhất, thế nhưng nửa đời sau của mẹ cô có thể thay đổi được.

Cô vì một cơ hội hạnh phúc như vậy, quả quyết từ chối lời mời của chú thỏ công tước trong thế giới tưởng tượng, vứt bỏ vinh hoa phú quý của một nữ vương, chuyên tâm đi theo mẹ, ngược cơn gió lạnh từng bước từng bước hoàn tất chuyến hành trình đằng đẵng.

Vận mệnh đích thực đã cho bọn họ cơ hội. Dư Châu Châu tự cho rằng cô đã không lãng phí cơ hội này, cô nỗ lực mong muốn hạnh phúc đến vậy kia mà. Thế nhưng sau khi mẹ qua đời, cô chẳng còn cảm thấy cần phải vẫy vùng nữa.

Lúc hóa vàng mã Dư Châu Châu chưa từng lầm rầm nói cái gì mà "Mẹ tới nhận tiền đi", cô không tin sau khi người chết đi sẽ có linh hồn, bởi thế cũng không tin vào những lời vớ vẩn kiểu như "mẹ sẽ ở trên trời cao dõi theo cháu".

Đêm khuya tĩnh lặng nằm trên giường, cô hỏi chính mình, nếu như bây giờ cô sa đọa thành một đàn chị đầu gấu, hoặc bỏ học đi ăn xin, thì có thể thế nào? Nếu như thời khắc này Châu Thẩm Nhiên và mẹ cậu ta xuất hiện, thì có thể thế nào?

Dẫu bọn họ sám hối hay là tiếp tục nhục mạ chế giễu, mẹ đều không thể nghe thấy được.

Mẹ không thể nghe thấy, nên cô cũng chẳng bận tâm.

Dư Châu Châu đột nhiên nhận ra cuộc sống của mình được tự do rồi, tự do tới mức một giây tiếp theo cô có thể lập tức xách hành lí lên bỏ đi phiêu bạt phương xa. Cô cuộn người trên giường, bị sợ hãi và trống rỗng cuốn lấy thật chặt.

Khoảng thời gian đằng đẵng một năm, cuộc sống đối với cô là một mảng trắng xóa. Cô giống như đã đóng tất cả mọi giác quan, nếu như không nhờ Trần An vẫn luôn không bỏ cuộc, hàng ngày đều gọi điện, nhắn tin cho cô, cùng cô nói chuyện, yêu cầu cô phải kể cho anh nghe những việc xảy ra trong cuộc sống giống như hồi trước - vậy thì, liệu có khi nào cô sẽ trở thành một Ayanami Rei * thứ hai hay không?

(* Một nhân vật trong EVA.)

Làm sao có thể biến trở lại được cơ chứ? Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Dương, nhìn tới khi tầm mắt mơ hồ, đưa tay lên lau, không ngờ lại là nước mắt.

Cô không nhìn rõ được phản ứng của người đối diện, dứt khoát xoay người rời đi.

***

Lăng Tường Xuyến ôm "Khi quần tinh nhân loại tỏa sáng" * lặng lẽ đứng đợi trước cửa lớp (1). Tâm trạng cô vui vẻ, nụ cười thoải mái, những bạn học đi ngang qua xung quanh đều rất khó cưỡng lại việc nhìn cô lâu hơn một chút.

(* Tên một cuốn sách của tác giả nổi tiếng người Áo Stefan Zweig, tựa gốc là "Sternstunden der Menschheit Vierzehn historische Miniaturen".)

Sở Thiên Khoát đi ra, dáng vẻ có chút còn ngái ngủ.

"Vừa tỉnh ngủ?"

"Ừm," cậu hơi áy náy xoa xoa vết hằn bị in lên trên mặt do ngủ quên, "Cậu đọc xong rồi à?"

"Đọc xong rồi, cảm ơn cậu." Cô đưa sách cho cậu.

"Đúng rồi, chúc mừng cậu, mình nghe nói cậu thi được hạng nhất. Mặc dù không nằm ngoài dự liệu của mình, nhưng vẫn chúc mừng cậu nhé." 

Lăng Tường Xuyến dường như nhìn thấy một đóa hoa nở rộ trong trái tim mình.

"Nếu nói thế này, vậy mình phải chúc mừng cậu bao nhiêu lần đây? Chúc mừng nhạt nhẽo biết bao cơ chứ, khi nào đó cậu thất thủ một lần đi, để đám thường dân bọn mình được thấy một trò cười, tới lúc ấy mình nhất định sẽ tới chế nhạo cậu."

"Thất thủ? Được thôi, tốt nhất nên xảy ra vào thời điểm thi Đại học, để cậu được thấy một trò cười thật lớn."

Sắc mặt Lăng Tường Xuyến khẽ biến.

Cậu tức giận rồi à?

"Không phải không phải, ý mình không phải như thế?"

"Hở?" Sở Thiên Khoát bị lời phủ định cuống quít của cô làm cho mờ mịt. Lăng Tường Xuyến sau khi bình tĩnh lại, không kìm được lại bắt cười chê bản thân ngốc nghếch.

"Mình... Mình về đây." Lăng Tường Xuyến cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

"Ừ, có sách gì muốn đọc nữa thì tới tìm mình."

Cô có chút chua xót cười cười, nhìn theo bóng lưng sau nháy mắt biến mất nơi cửa lớp (1) của Sở Thiên Khoát.

Có phải rất nhiều năm về sau, cậu sẽ chẳng còn nhớ nổi khuôn mặt của cô, chỉ nhớ được một chuỗi các tên sách hay không?

Lăng Tường Xuyến nghiêng đầu rời đi.

Được, hẹn gặp lại, thư viện tiên sinh.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top