Điện thoại trong nhà reo vang, mợ cả đang đun nước, bác cả đang ở trong phòng vệ sinh, Dư Châu Châu đặt bút bi xuống chạy ra ngoài phòng khách bắt máy.
"A lô, xin chào."
"A lô... Cho hỏi có phải là nhà Dư Châu Châu không?"
"Chính cháu đây, chú là ai thế ạ?"
"... Là bố của con."
Dư Châu Châu im lặng mấy phút, sau đó tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh.
"À, xin chào."
...
Mùa Đông năm nay, Trần An không về nhà. Anh làm việc ở Thượng Hải, xa xôi tới mức khiến Dư Châu Châu hoài nghi có phải anh đã đến một thế giới khác rồi hay không, tựa như một chú chim bay về phương Nam tránh rét, rời xa quê nhà ngàn dặm băng giá.
Hết sức cẩn thận nhấn số điện thoại mà anh để lại, chuông vừa đổ hai tiếng, Trần An đã ngắt máy. Dư Châu Châu đặt điện thoại xuống, chưa đầy nửa phút sau, chuông điện thoại reo vang, không cần nghĩ cũng biết là Trần An gọi tới.
Trần An xử lí việc gì cũng luôn luôn tinh tế. Anh biết Dư Châu Châu sống ở nhà bác cả, tiền điện thoại nếu tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm, bởi thế lúc nào cũng chủ động gọi tới.
Dư Châu Châu ổn định lại tinh thần.
"A lô?"
"Châu Châu, chúc mừng năm mới."
"... Chúc mừng năm mới." Dư Châu Châu cười hai tiếng khô khốc.
"Gần đây cuộc sống, học hành đều tốt cả chứ? Tình hình của bà ngoại đã khá hơn chưa?"
"Tốt, đều tốt cả."
"Vậy em tìm anh là có chuyện phải không?"
"Vâng," Dư Châu Châu nhìn chằm chằm miếng giấy dán dày cộp trên cửa sổ, "Vừa nãy... bố em... gọi điện thoại đến, nói muốn gặp em."
***
Sau tết Nguyên đán, học thêm một tuần nữa là đến thi cuối kì.
Lâm Dương rốt cuộc vẫn bị bọn Lộ Vũ Ninh và Tưởng Xuyên đá ra khỏi hội anh em ăn trưa cùng nhau.
"Làm mặt đau khổ cho ai xem?! Nên tới đâu ăn thì tới đó đi!"
Cậu bưng khay cơm đi xung quanh nhà ăn không mục đích, không biết đang tìm kiếm thứ gì. Từng hàng ghế ngồi trống lướt qua trước mắt, nhưng Lâm Dương vẫn không tìm được một chỗ ngồi mình vừa ý.
Hai nữ sinh vóc người cao ráo cười nói ồn ã đi sượt qua người cậu, một trong số đó không cẩn thận làm đổ bát canh trứng xào cà chua, áo đồng phục trắng của Lâm Dương ướt đẫm một mảng nước canh.
Kí ức quen thuộc ùa về, Lâm Dương ngơ ngác nhìn chằm chằm bãi canh trứng cà chua trên nền đất rất lâu, nữ sinh bên cạnh đã xin lỗi mấy lần mà cậu vẫn lạnh mặt không phản ứng. Vào thời khắc đối phương sắp sửa òa khóc, cậu đột ngột đứng lên, chạy ra phía ngoài cửa.
Một tháng trước, những lời nói đó của Dư Châu Châu khiến một bụng đầy sự nhiệt tình của Chúa cứu thế của cậu đông cứng thành đá lạnh. Lâm Dương nói với bản thân, Dư Châu Châu quả thực không cần cậu.
Cô có thế giới phong phú của mình. Cô sống yên bình như vậy, thêm một thời gian nữa, cô sẽ dần dần quên đi đau đớn. Giống như lúc tốt nghiệp Tiểu học, cậu thông qua Lăng Tường Xuyến và Tưởng Xuyên mà biết được hoàn cảnh gia đình thực của Dư Châu Châu, đã cảm thấy rất xót xa, coi cô là kiểu nhân vật bình thường như cô bé bán diêm trong thế giới cổ tích, cần được quan tâm và bảo vệ. Lại chẳng ngờ khi tình cờ gặp lại hồi cấp Hai, cô đã sống trong một thế giới khác, cười xán lạn, tự do đến thế với những người bạn kia.
Cô không hề cần bù đắp.
Cho tới tận thời khắc này Lâm Dương mới hiểu ra rằng: Có lẽ cô không hề cần cậu, thế nhưng cậu cần cô.
Điên cuồng chạy một mạch đến cửa lớp (7), hít gió lạnh mùa Đông chạy hơn 400 mét bằng tốc độ nhanh nhất, lúc dừng lại, cậu bám vào tường, dường như sắp sửa nôn.
"Dư Châu Châu hôm nay không đi học, cậu tới vô ích rồi." Nữ sinh có mái tóc ngắn đang dựa cửa mở to đôi mắt đen láy, gầy hệt như một con nghiện. Cô mặc ngược đồng phục, đằng sau quay ra đằng trước, hai chiếc tay áo trống rỗng lúc ẩn lúc hiện giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
"... Vì sao cậu biết tôi tới tìm..."
"Không phải cậu đang theo đuổi cô ấy sao? Rất lâu rồi tôi không nhìn thấy cậu, còn tưởng cậu bỏ cuộc rồi cơ, đang chán nản thay cho nghị lực của đàn ông thì cậu lại xuất hiện, không tệ không tệ."
Lâm Dương suýt nữa bị sặc chết bởi nước bọt của chính mình. Quyết định mà cậu vừa đưa ra cách đây hai phút, nữ sinh này sao lại có vẻ đã sớm biết hết rồi thế nhỉ? Hơn nữa còn nói ra trần trụi như vậy...
"Cậu vì sao biết tôi..." Ngẫm nghĩ, đôi mắt đột nhiên sáng bừng, "Dư Châu Châu nói với cậu à?"
Nữ sinh nở nụ cười ý vị sâu xa, Lâm Dương đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
"Đừng nói nhảm con mẹ nó nhí nhiều như vậy, có cần tôi giúp đỡ hay không?"
Lâm Dương lắc đầu, cậu chẳng phải không biết những thủ đoạn do nữ sinh sử dụng đó. Hồi trước ở cấp Hai bị một nữ sinh khác lớp mà cậu thậm chí còn chưa từng gặp theo đuổi, cậu vì mặt mũi mà không tính toán với con gái, thế nhưng nữ sinh đó lại được đằng chân lên đằng đầu, suýt chút nữa ép cậu đến mức phải nhảy lầu tự tử.
"Tôi làm quân sư không giống với những nữ sinh ngu ngốc kia," cô thần bí lắc lắc ngón tay, "Xem chừng có vẻ cậu mới chỉ có quyết tâm chứ chưa có kế hoạch gì, não vừa nóng lên là điên cuồng chạy 700 dặm tới đây thổ lộ? Chậc chậc, IQ này, thật khiến người ta sầu não. Với cái sách lược đó của cậu, ha, cứ từ từ mà theo đuổi, đoán chừng cũng phải đợi đến lúc tôi sắp sửa xuống lỗ hai người các cậu mới phát triển tới bước nắm tay. Nếu sau đó còn sinh con, tôi ở dưới âm phủ cũng sắp trả hết tiền vay mua nhà rồi. Tới lúc đặt tên hay cho con, nhớ viết ra giấy trắng rồi đốt gửi xuống cho tôi xem nhé!"
Lời thoại hiên ngang của nữ sinh khiến Lâm Dương suýt nữa phun máu mũi.
"Thế nào, suy nghĩ chứ?"
Lâm Dương gần như dựa vào trực giác mà tin tưởng nữ sinh này.
"Vậy, làm phiền cậu rồi. Cảm ơn..." Cậu nghiêm túc nói.
"Tôi không có hứng thú nghe những lời lẽ sáo rỗng đó," nữ sinh nhếch mép cười, xoay người đi vào lớp, mấy giây sau cầm ra ba tờ đề Toán, ba tờ đề Lịch sử.
'Buổi tối làm xong thì đưa cho tôi, sáng mai là chúng tôi phải nộp rồi."
Sắc mặt Lâm Dương như tro tàn: "Đề Lịch sử cũng bắt tôi phải làm à?"
"Không không không, cái ông thầy Lịch sử Võ Văn Lục đó của chúng tôi tinh thần không được minh mẫn cho lắm, tờ gọi là tổng hợp sắp xếp niên đại này, thực ra chính là chéo lại thứ này một lần từ đầu đến cuối," nữ sinh nói xong bèn đưa cho cậu ba tờ đề Lịch sử khác, ba tờ này kín đặc chữ, "Cậu chép theo cái này là được."
"Có chép bài thôi mà cậu cũng lười? Không phải đáp án đều đã có hết rồi hay sao?"
"Đương nhiên là lười rồi, nếu như tôi không muốn lười thì còn giúp cậu làm gì? Với tư cách bạn bàn sau của Dư Châu Châu, tôi vẫn chưa xem cậu là gì đâu, liều mạng giúp đỡ cậu, cậu còn dám có ý kiến? Cậu hiện giờ đổi ý cũng kịp đấy, tôi không ngăn cản. Có điều hãy tin tôi, có tôi ở đây, cậu mà muốn theo đuổi thành công cô ấy thì chắc phải đợi đến lúc tôi thật sự xuống lỗ rồi."
Đại não Lâm Dương một mảng hỗn loạn, cậu đã chẳng còn nhớ nổi mình đã từ nhà ăn đến nơi này biến thành cu li như thế nào.
"Bởi thế, để ông Bao Công mặt đen ấy không còn tìm mình từ sáng tới tối gây phiền phức nữa, cậu ngoan ngoãn chép xong mấy tờ đề này rồi đưa lại cho tôi —— Cậu có biết ba tờ đề đã làm xong trên tay cậu là của ai không?"
Lâm Dương lúc này mới nhìn tới cột họ tên bên lề.
Ba chữ Dư Châu Châu thanh tú ngay ngắn giống như được khắc vào góc trên cùng bên trái.
"Tôi lấy trộm từ ngăn bàn của cô ấy đấy."
Giọng nói của nữ sinh tuy có chút chột dạ, thế nhưng âm lượng rất lớn. Loại sự việc này mà cô cũng có thể quang minh chính đại hét ra được, khiến Lâm Dương không nén nổi nhìn xung quanh hành lang xem có người quen nào hay không.
"Nhớ đấy, trước khi tan học, tốt nhất là lúc hết tiết tự học đầu tiên của buổi tối chép xong đưa cho tôi, không được phép chậm trễ!"
Lâm Dương gật đầu như giã tỏi.
"Phải rồi, tôi tên Mễ Kiều, là bạn thân nhất của Dư Châu Châu. À, bây giờ vẫn chưa phải, nhưng sắp sửa rồi. Cậu nhớ lấy, đi theo tôi, có thịt ăn!"
Mễ Kiều nói xong liền hắng giọng mấy tiếng, thấp giọng chửi bới một câu "hành lang thật là con mẹ nó lạnh" rồi lắc lư đi vào trong phòng học.
Lâm Dương cầm mấy tờ đề trong tay, đi về lớp như mộng du.
Đột nhiên, khóe môi cong lên, giống như rốt cuộc đã có được một mục tiêu ngọt ngào trong cuộc sống.
Sau đó mới nhớ ra, Mễ Kiều còn chưa hỏi cậu tên là gì, làm sao mà giúp cậu được?
Không phải là... bị chơi rồi đấy chứ?
***
Dư Châu Châu nghe thấy tiếng di động rung, cầm lên xem, là tin nhắn của Lâm Dương.
"Cậu ốm rồi à?"
"Chắc là bị cảm, sốt, yên tâm không có việc gì lớn."
"Ngoan ngoãn uống thuốc, uống nhiều nước ấm, mặc ấm một chút, đừng học bài nữa, ngủ nhiều hơn, sẽ nhanh khỏi. Nghe lời!"1
Dư Châu Châu có cảm giác như bị sét đánh. Chưa kịp nghĩ thì cô đã trả lời: "Cậu có biết Quan Thế Âm vì sao muốn bóp chết Đường Tăng không?"
Cô tin là Lâm Dương nhất định đã từng xem "Đại thoại Tây Du".
Tin nhắn hồi âm của Lâm Dương tới rất nhanh: "Thế nhưng đến cuối cùng, bà ấy vẫn không xuống tay nổi."
Dư Châu Châu lườm một cái, đổ gục xuống giường.
Không biết vì sao, hôm qua sau khi nhận được điện thoại của bố, buổi tối cô liền bắt đầu sốt cao một cách khó hiểu, mê mê tỉnh tỉnh. Sáng hôm nay mới hạ sốt một chút.
Khắp người toàn mùi rượu. Hình như là mợ cả đã ngồi bên cạnh dùng rượu lau người suốt buổi tối cho cô: trán, tai, cổ, lòng bàn tay, lòng bàn chân... Hết lần này đến lần khác, dùng phương pháp xa xưa nhất thử giảm nhiệt độ. Dư Châu Châu trong mê man cảm thấy như mẹ đã trở về, hồi lớp 9 cô bị thủy đậu sốt liên tục suốt một tuần, cũng là một buổi tối mơ màng như thế này, bóng người bên giường mơ hồ không rõ, song lại có một đôi tay vô cùng dịu dàng nắm lấy tay cô, không muốn buông ra.
Cô bất tri bất giác khóc suốt một đêm.
Trong điện thoại bố nói, hi vọng Dư Châu Châu có thể cùng bọn họ đón năm mới. Lúc đó cô vẫn chưa gọi cho Trần An nên đã tự mình đưa ra quyết định mà từ chối. Đối phương trầm mặc rất lâu, nói: "Quanh năm bố phải đi công tác, chỉ có khoảng thời gian trong Tết mới tương đối thư thả."
Dư Châu Châu đột nhiên rất muốn cười: "Vậy ạ? Thế nhưng vào Tết, con lại không có thời gian."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc: "Thôi được, qua Tết bố lại liên lạc với con sau. Học hành ngoan ngoãn, chú ý sức khỏe."
"Cảm ơn, tạm biệt."
Nửa đêm nằm mộng, Dư Châu Châu thừa nhận trong lòng, cô có vui vẻ.
Cô không hề nói với Trần An, lúc ấy có một loại cảm giác hưng phấn của việc khát khao báo thù khiến chính bản thân cô cũng sợ hãi, thậm chí giữa lúc sốt cao không thuyên giảm vẫn còn háo hức muốn bò dậy —— cho dù không biết bò dậy để làm gì.
Hóa ra vẫn còn chấp niệm, vẫn muốn làm một chút gì đó, cho dù chỉ là bạt tai một cái, nói một câu hỗn láo, hay dùng phương thức thế tục bậc nhất mắng chửi và ra oai.
Cô muốn đi gặp ông ta và bọn họ. Hiện giờ cô không thể lùi bước, đập nồi dìm thuyền, không còn bất kì người nào đáng để lo lắng và bận tâm, ngoại trừ chính bản thân cô.
Dư Châu Châu biết, khoảnh khắc ấy, cô cam tâm tình nguyện đi làm một quả bom dùng để tự sát.
Cô chờ đợi thời khắc ngòi nổ được châm.
***
Tân Nhuệ ở trên xe bus gần như đã bị đông cứng, bất đắc dĩ từ bỏ chỗ ngồi, đứng lên đi lại vài vòng cho ấm người.
Ánh đèn neon sặc sỡ ngoài cửa sổ hắt lên lớp giấy dán cửa sổ dày cộp, tạo thành những luồng sáng lưu chuyển. Tiết Tiếng Anh giáo viên nước ngoài hôm nay, cô đã làm xong cả quyển đề luyện tập chuyên đề Giải tích, cho tới tận khi nhìn thấy hệ trục tọa độ đã muốn nôn.
Trong tiết m nhạc, Mỹ thuật, giáo viên dùng màn chiếu chiếu những đoạn phim, cô vẫn một mực cầm quyển thành ngữ và từ đơn, cụm từ Tiếng Anh chép tay cúi đầu học thuộc, tựa như bị Thẩm Sằn nhập hồn. Càng không cần nhắc tới tiết Thể dục và thời gian tập thể dục giữa giờ đi học được ba bữa rồi nghỉ năm bữa. Chỉ có trong tiết Tiếng Anh giáo viên nước ngoài, cô mới tích cực phát biểu, bởi cô cảm thấy, khẩu ngữ Tiếng Anh là một kĩ năng và bộ mặt rất quan trọng.
Bộ mặt. Khiến bản thân "thăng cấp", trở thành nữ sinh có bộ mặt như Dư Châu Châu và Lăng Tường Xuyến.
Chỉ có mình bản thân Tân Nhuệ biết, cô vì trở thành một con người khác mà đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực. Lúc đầu Dư Châu Châu đứng ở vị trí cao hơn giúp đỡ cô, cho rằng tất cả những gì mà cô muốn chỉ là thành tích tốt, thoát khỏi cái gọi là đãi ngộ dành cho học sinh kém.
Kì thực thứ mà Tân Nhuệ muốn còn lâu mới chỉ là những điều này.
Mỗi lần cô của thời cấp Hai cứng họng không biết nói gì đứng rất lâu giống như một tảng đá mới được cho phép ngồi xuống, cô đều nhắm mắt lại, dùng ảo tưởng khỏa lấp đi những đoạn kí ức đó. Trong thế giới tưởng tượng u ám, cô vừa miệng lưỡi lưu loát, giành được tiếng vỗ tay vang dội từ khắp nơi, thậm chí còn giúp trả lời bài tập mà Dư Châu Châu không giải được.
Khi ngồi xuống, là có thể nhìn thấy Ôn Diểu liếc sang, ánh mắt né tránh.1
Ảo cảnh kiểu này, Tân Nhuệ có rất nhiều loại. Trong giờ m nhạc sẽ xuất hiện ảo cảnh nữ hoàng sân khấu, trong giờ Mỹ thuật sẽ tưởng tượng rằng mình có thể thản nhiên ung dung mà bàn luận, đánh giá về Van Gogh, Raphael; thậm chí trong giờ Thể dục cũng ngây người nhìn chằm chằm vào đôi chân mập mạp của mình, dùng ánh mắt kéo nó dài ra, trở nên thon nhỏ...
Dư Châu Châu làm sao biết được, ngoài thành tích học hành, cô còn vì biến những ảo tưởng kia thành sự thật mà ngày nào cũng chạy bộ, giảm béo, điên cuồng học thuộc kiến thức Lịch sử và Nghệ thuật, giống như trong lúc luyện nghe Tiếng Anh nghe những bài hát thịnh hành, tìm hiểu những hiểu biết phổ thông về giới showbiz, khiến bản thân không còn là một người ngoài hành tinh trong lúc giao tiếp với người khác nữa, thậm chí còn có thể trở thành một nhân vật trung tâm có nhân duyên rất tốt...
Tân Nhuệ vẫn luôn cho rằng, bi kịch lớn nhất của cuộc đời mình chính là, cô là Tân Mỹ Hương, chứ không phải người nào đó khác.
Không phải một người khác. Chỉ là Tân Mỹ Hương.
Lăng Tường Xuyến xinh đẹp đứng đầu toàn khối trong tiết Tiếng Anh đã dùng chất giọng tiêu chuẩn mĩ lệ nói một tràng không ngừng nghỉ. Tân Nhuệ đứng ở chỗ cũ, đại não trống rỗng, đột nhiên có một cảm giác hoảng sợ giống như bị kính chiếu yêu ép biến về nguyên hình.
Từ ngày đầu tiên gặp mặt, trực giác đã nói cho cô biết, sẽ có một ngày như thế này. Cô đập vỡ được chiếc gương của Hà Dao Dao, thế nhưng tới lượt Lăng Tường Xuyến, phải làm thế nào mới có thể tìm ra sơ hở đây?
Tân Nhuệ sải bước đi vào căn nhà mới chật hẹp, lúc móc chìa khóa ra liền nghe thấy tiếng nồi nia xoong chảo rơi xuống nền đất bên trong.
"Tôi đã con mẹ nó ốm thành như thế này rồi, anh vẫn còn ra ngoài uống rượu, con mẹ nó sao anh không chết luôn đi cho rảnh nợ?"
Nghèo khổ, hèn kém, cãi vã không ngừng.
Đã như vậy rồi, sao các người vẫn còn chưa li hôn, sao các người vẫn chưa đi chết.
Tân Nhuệ áp trán vào cửa, suy nghĩ đại nghịch bất đạo này khiến cô hổ thẹn mà sảng khoái.
Dư Châu Châu chắc chắn không biết, cho dù cô đã mất đi mẹ, thế nhưng Tân Nhuệ vẫn vô cùng ngưỡng mộ sự tự do của cô.
Hai người đang chỉ vào đối phương mắng chửi bằng những lời lẽ thô tục đến khó nghe, chính là những người thân cận nhất của cô, là nỗi ô nhục lớn nhất trong cuộc đời cô.
***
"Bố con hôm nay bận ạ?"
"Bố con đang tiếp khách trong thư phòng, mẹ thấy có vẻ đang dang dở giữa chừng, chưa kết thúc được đâu, nên gọi điện cho con bảo con bắt xe về trước. Nào, cởi áo đồng phục ra, rửa tay rồi vào bếp ăn cơm thôi."
Lăng Tường Xuyến xòe rộng bàn tay dưới dòng nước ấm áp, mu bàn tay trắng muốt, móng tay khỏe mạnh đều màu, cô nhìn mãi, cho tới khi mẹ trong phòng bếp hét giục cô động tác nhanh nhẹn lên.
"Sắp thi cuối kì rồi nhỉ?" Mẹ gắp cho cô một miếng sườn, "Ôn tập thế nào rồi?"
"Ôi, thì vẫn thế thôi ạ."
"Thế nào gọi là vẫn thế thôi?"
Lăng Tường Xuyến ngẩng đầu, trông thấy mẹ lại có chút dấu hiệu kích động thái quá, thớ thịt bên trái mặt nhẹ nhàng rung rung, rung rung, từ mí mắt thẳng một đường xuống tới khóe miệng.
Còn chưa nói được tới ba câu, một phút trước vẫn còn đang rất tốt đẹp.
"Rất tốt ạ, ý con là, rất tốt." Lăng Tường Xuyến khẽ khàng than khóc trong lòng.
Sau khi đi Bắc Kinh làm phẫu thuật, nghỉ ngơi một tháng rưỡi, sau khi bệnh co thắt cơ nửa mặt đã hoàn toàn bình phục, lại tái phát lần nữa, càng lúc cùng nghiêm trọng.
Bác sĩ nói, không được để bà kích động.
Lăng Tường Xuyến rất muốn hỏi bác sĩ, người phụ nữ trung niên mắc chứng co thắt cơ nửa mặt nào cũng đều giống như được tặng thêm một thần kinh vô cùng mẫn cảm, ngoại trừ cho vào lồng kính, còn có cách nào giúp bọn họ không phải chịu đả kích nữa hay không?
Bản thân cuộc sống chính là một loại kích thích và tra tấn. Càng huống chi mẹ cô sẽ vì một con ruồi, con muỗi tấm chắn cửa sổ không ngăn được mà nổi cơn thịnh nộ, cũng sẽ vì một câu "vẫn thế thôi ạ" mà giọng nói run rẩy thái độ hung dữ, nửa mặt trái run rẩy như trận động đất Đường Sơn —— cô phải làm thế nào mới có thể khiến mẹ không bị kích động?
Lăng Tường Xuyến vùi đầu ăn cơm, một trận uể oải bất ngờ ập đến, khiến cô hơi nhắm hai mắt lại.
Con người vào những lúc đối mặt với u ám dường như đặc biệt dễ dàng thất thần, mất khống chế, cũng càng thành thật hơn.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, nếu lần này con không thi được hạng nhất thì sao?"
Bên kia bàn ăn rất lâu không có tiếng trả lời, Lăng Tường Xuyến mở mắt ra, người phụ nữ đối diện đang dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô: "Tuần trước mẹ gọi cho thầy giáo của các con, thầy nói không biết có phải vì lần trước thi được hạng nhất mà con sinh ra kiêu ngạo hay không, vừa hết giờ là đã chạy ra khỏi phòng học, tư tưởng phân tán, sẽ không giữ vững nổi vị trí. Xuyến Xuyến, bố mẹ chưa từng ép con thi được hạng nhất, hạng hai, nhưng con phải nỗ lực, không được phép nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, nếu như không phải con chột dạ thì vì sao phải hỏi mẹ cái này?"
Lăng Tường Xuyến nhắm mắt lại, cúi đầu không nói năng gì nữa.
Lại là như vậy.
Có nói gì cũng vô dụng.
Cô khép hờ mắt, vô thức và cơm vào miệng.
Tâm trạng này mãi mãi kích động, khuôn mặt mãi mãi run rẩy, ra ngoài phải đeo kính đen, cùng bố từ nông thôn từng bước leo lên vị trí Phó chủ tịch hội nhà văn Tỉnh, thích nhất là nói "Mẹ đã vì con và bố con mà vất vả hơn nửa đời người", sau khi xông vào túm tóc đánh nhau chảy máu vỡ đầu với người thứ ba vẫn có thể tiếp tục nở nụ cười thắt cà vạt cho người đàn ông trong nhà mình, là mẹ của cô.
Cô đột nhiên nhớ tới một câu nào đó mà Trương Ái Linh từng nói, nguyên văn đã không còn nhớ rõ, nhưng đại ý chính là, cuộc sống là một tấm áo choàng đẹp đẽ, bên trên bò đầy rận.
Cô vội vã ăn xong bữa cơm, trở về phòng đóng cửa lại, song lại không dám khóa cửa, chốc nữa mẹ mở mà không được thì sẽ lại sinh sự.
Lăng Tường Xuyến rút di động ra, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho Sở Thiên Khoát.
"Cậu biết không, thực ra mình cảm thấy mình sống rất mệt mỏi."
Ngón cái đặt lên phím gửi, chần chừ không dám nhấn xuống. Sau vài phút vặn đèn bảo vệ mắt sáng lên, ánh sáng trắng nhức mắt khiến cô bừng tỉnh, Lăng Tường Xuyến vội vàng xóa từng chữ từng chữ của tin nhắn ban nãy đi, đang định từ bỏ thì lại đột nhiên cảm thấy không cam lòng, chầm chậm gõ: "Chuẩn bị cho kì thi thế nào rồi?"
Di động để ở góc bàn, cô vừa đọc lướt bảng niên đại Lịch sử vừa chờ đợi, hơn 20 phút sau mới nhận được tin nhắn hồi âm, di dộng cách mặt bàn một lớp khăn trải, lúc rung lên cảm giác yếu ớt, giống như đang run run cầu cứu.
"Chắc là không tốt không xấu. Cố lên."
Câu trả lời kiểu này, đến một câu "Còn cậu thì sao" cũng không hỏi, trực tiếp chặn luôn cơ hội nhắn lại của cô.
Lăng Tường Xuyến vừa bối rối cười khổ vừa cảm thấy vui mừng, vẫn may vừa nãy chưa gửi đi tin nhắn kia, nếu không nhất định sẽ bị đối phương cho rằng mắc bệnh thần kinh.
Lăng Tường Xuyến nằm bò ra bàn, mùa Đông luôn khiến người ta cảm thấy mệt mỏi hậm hực, cô càng nghĩ càng phiền muộn, chộp lấy di động, gọi số của Lâm Dương.
"A lô?"
Giọng Lâm Dương lơ lửng nhẹ nhàng, còn lộ ra một chút vui vẻ.
"Cậu đang vui cái gì thế?" Ngữ khí của Lăng Tường Xuyến có chút không thân thiện.
"Mình vui cậu cũng quản à? Sao vậy, cậu không vui?"
"Mình không vui."
"Chuyện gì khiến cậu không vui thế? Nói ra cho mình vui nào."
"Lâm Dương!" Lăng Tường Xuyến không dám tạo ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể đè thấp giọng hét lên với cái điện thoại.
"Mình nói này cậu từ sáng tới tối vật vã cái gì chứ, cậu là hạng nhất toàn khối, lại xinh đẹp, đa tài đa nghệ, gia đình mĩ mãn, tình cảm phong... Mặc dù tạm thời chưa phải, nhưng số lượng người theo đuổi cậu nhiều đến mức có thể lấy hót rác mà hót, rốt cuộc cậu không vui ở điểm nào?"
Lăng Tường Xuyến bóp chặt điện thoại, rất lâu sau không lên tiếng.
Lâm Dương, vì sao đến cả cậu cũng nói như thế.
Dường như chẳng có ai sẵn lòng tỉ mỉ quan sát những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của người khác. Lăng Tường Xuyến một mặt cẩn thận che giấu hoàn cảnh thật của gia đình mình với Lâm Dương và Tưởng Xuyên - hai người bạn nối khố của cô, một bên lại hi vọng xa vời rằng bọn họ có thể thông qua những chi tiết nhỏ đó mà đoán ra được sự đau khổ thực sự mà cô phải đè nén trong lòng.
Cô trực tiếp ngắt luôn điện thoại, ném di động sang một bên, cúi đầu bắt đầu điên cuồng lật sách.
Lâm Dương không hề gọi lại. Điều này khiến Lăng Tường Xuyến càng có cảm giác rằng bản thân phiền phức đi gây sự, nước mắt ầng ậc đảo quanh hốc mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng chiếc di động trên giường cuối cùng cũng vang lên.
Vội vàng quơ lấy, mới phát hiện ra là Tưởng Xuyên.
"Mình nghe Lâm Dương nói tâm trạng cậu không tốt? Lại làm sao rồi? Có phải áp lực quá lớn không? Không thi được hạng nhất thì thôi, cho người khác một cơ hội, coi như là tích đức."
Lăng Tường Xuyến mếu máo cười cười, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
Tri kỉ như vậy, khiến cô rất cảm động.
Thế nhưng sự cảm động này lại đến từ Tưởng Xuyên, cô làm sao có thể không thất vọng cho được.
Tưởng Xuyên ở đầu bên kia điện thoại vẫn không ngừng xì mũi, Lăng Tường Xuyến đột nhiên thực sự có chút ngang ngược vô lí, cô nhẹ nhàng nói: "Tưởng Xuyên, cậu có thể đừng giống như một đứa trẻ lúc nào cũng vắt mũi chưa sạch nữa được không hả?"
Cô không nói được vì sao loại tàn nhẫn vô liêm sỉ hại mình hại người đó lại khiến cô sảng khoái đến như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận