Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 93: Cuộc đời hoàn mỹ của ai

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 537 lượt xem
  • 2646 chữ
  • 2020-12-09 20:26:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngạn Nhất nhẹ nhàng đẩy đẩy khuỷu tay Dư Châu Châu, "Dư Châu Châu, cậu làm sao thế?"

"Mình làm sao cơ?"

Ngạn Nhất lắc đầu, không biết phải nói thế nào.

Dư Châu Châu trước đây lúc nào cũng uể oải, ngồi tại chỗ cúi đầu làm đề hoặc xem tiểu thuyết, truyện tranh,  trong giờ cũng thường xuyên ngây ra hoặc ngủ gật. Ngạn Nhất trước đây từng nghe nói, học sinh giỏi thích nhất là tỏ vẻ mình không nỗ lực, về nhà lại bán mạng chong đèn học bài đến nửa đêm. Thế nhưng trạng thái của Dư Châu Châu, quả thực là không giống với một học sinh giỏi có khát vọng lớn.

Nhưng bây giờ khác rồi. Sau khi xin nghỉ một ngày, cô liền giống như bị thứ gì đó nhập hồn, cả ngày vùi đầu đọc nguyên lí Triết học trong sách Chính trị, xáo trộn tất cả những câu chủ quan trong đề thi rồi làm lại lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm tờ đề tựa như sắp sửa bốc hỏa.

"Này, cậu vì sao tự nhiên nhiệt huyết tràn trề thế? Yêu giáo viên dạy Chính trị rồi à?"

Mễ Kiều vẫn không giữ mồm giữ miệng hệt như cũ. Dư Châu Châu quay đầu biếng nhác đáp: "Phải đó, lâu ngày sinh tình."

Cô muốn thi được hạng nhất toàn khối. Chỉ cần một lần này mà thôi, trước khi cô đi gặp con người đó.

Cô biết Châu Thẩm Nhiên ở phân hiệu, cũng nhất định sẽ nghe nói, bởi thế cô phải được hạng nhất ban Xã hội.

Phải. Dư Châu Châu bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Sằn, cô gái từng nhìn vào mắt cô nói "Mình phải thi đỗ Chấn Hoa" kia.

Thời khắc này Dư Châu Châu mới phát hiện bản thân quá may mắn. Mẹ cô chưa từng ở trước mặt cô nói qua bất cứ lời gì kiểu như "Con phải thay mẹ phấn đấu", "Mẹ về sau trông đợi vào con", "Hi vọng duy nhất cả cuộc đời này của mẹ chỉ có mình con", dẫu có gặp phải bất công thì cũng đều được tình yêu sâu sắc lặng thầm ấy hóa giải. Mẹ luôn lạc quan độc lập, tất cả mọi hành động của bà đều chưa từng dạy cho Dư Châu Châu thế nào là thù hận, bởi thế Dư Châu Châu cũng chưa từng phải giống như Thẩm Sằn.

Không có ai muốn cô báo thù, vì thế cô không mang thù hận. Không có ai muốn cô phải tự cường, vì thế cô không tự ti.

Cũng không có chấp niệm nào ép cô thốt ra từ "phải".

Dư Châu Châu đột nhiên có chút dao động. Dáng vẻ cô hiện giờ, là thứ mẹ sẽ hi vọng nhìn thấy sao?

Ánh mắt cô dán trên dòng chữ màu đen "Quy luật khách quan và tính năng động chủ quan", bất ngờ bị Mễ Kiều dùng bút bi tàn bạo đâm một cái.

"Chuyện gì?"

"Ngay sau khi kết thúc thi cuối kì, câu lạc bộ manga mà mình tham gia cần tạm thời tìm một diễn viên để góp cho đủ số lượng, cosplay, có tham gia không?"

Dư Châu Châu hơi có hứng thú, cô đặt sách xuống, xoay người lại nằm bò ra mặt bàn Mễ Kiều: "Thế nhưng mình là lần đầu tiên..."

Biểu cảm của Mễ Kiều ngưng trệ, sau đó giây tiếp theo đột nhiên cười phá lên, khiến bàn rung lên bần bật, mỗi cú đấm đều giáng lên khuôn mặt Iverson - người đàn ông của cô.

"Lời này không thể nói bừa bãi được... Mặc dù mình biết cậu đang nói thật..."

Dư Châu Châu ngây ngốc ngẩn ra vài phút mới kịp phản ứng, hiểu ra Mễ Kiều vừa nói cái gì. Cô đỏ bừng mặt, trợn trừng mắt, không chút do dự vươn tay ra đẩy đổ chồng sách luyện tập xếp cao nhất của Mễ Kiều.

***

Lăng Tường Xuyến ghét mùa Đông.

Cô không biết là vì mùa Đông sẽ khiến người ta trở nên vô cùng lười biếng, mới rõ ràng rằng trong lòng đang nóng như lửa đốt, sách còn chưa xem xong nhưng tâm trí thì không biết đã trôi dạt về chốn nào.

Trong cốc của cô đầy tràn nước, thế nhưng vẫn cầm lên đi ra ngoài thong thả bước tới phòng nước lấy thêm. Nhìn thấy dáng vẻ Tân Nhuệ ngồi bất động thù lù ở chỗ học tới mức điên đảo hồn phách, một cảm giác tội lỗi và lo lắng lại xâm chiếm lấy cô.

Sự "tin tưởng" của bố mẹ, sự tán dương của các cô các chú đó, danh tiếng ở trường của bản thân và nụ cười lịch sự mà khích lệ của Sở Thiên Khoát, tất cả những thứ này chất chồng lên nhau tạo thành một tòa tháp cao lung lay chực đổ, cao chọc trời xanh, song nền móng lại yết ớt tới mức không chịu nổi một cú đánh.

Hồi nhỏ người lớn trêu chọc, hỏi bọn họ sau khi lớn lên muốn làm gì. Lâm Dương và Tưởng Xuyên đều có những lí tưởng vĩ đại, dẫu cho giờ đây nghĩ lại cảm thấy rất buồn cười. Nhưng đối với Lăng Tường Xuyến, lí tưởng của cô chưa từng được tiết lộ với bất kì ai khác kể từ khi còn bé, song vẫn không hề thay đổi.

Muốn tất cả mọi người đều nói cô ưu tú, đều ngưỡng mộ cô, đều yêu thích cô.

Về sau cô làm cái gì không quan trọng. Điều cô muốn chỉ là ánh hào quang và sự yêu quý này.

Lăng Tường Xuyến dựa người vào cửa sổ phòng nước, khẽ khàng nhắm mắt lại. Bản thân trước giờ luôn hiểu rõ, sự yêu quý này giống như phù vân, phải nỗ lực trèo lên rất cao mới có thể nhìn thấy, thế nhưng bỏ ra gấp mười lần mồ hôi nước mắt, với tay ra lại chỉ có thể bắt được một làn hơi nước, một làn gió thổi qua là tan biến.

Giống như bố cô vậy, từ một anh chàng nghèo nhà quê phấn đấu đi lên, lấy con gái của một gia đình giàu có, cả một đời rón rén thận trọng, hành hạ lẫn nhau.

Cô thở hắt ra một hơi thật dài, đột nhiên nghe thấy tiếng cười phía sau lưng: "Làm gì thế, muốn nhảy lầu à?"

Giọng nói ấy khiến Lăng Tường Xuyến rất hốt hoảng. Cô tức tốc nở nụ cười, gật gật đầu với Sở Thiên Khoát đang cầm cốc nước.

"Còn ba ngày nữa là thi rồi, chuẩn bị thế nào?"

Lăng Tường Xuyến định thần lại, quyết định không diễn bộ dạng khách khí, dịu dàng nhu thuận đó nữa.

"Không tốt, rất không tốt."

Sở Thiên Khoát dường như không nghe ra sự chân thành và ấm ức trong ngữ khí của cô, chỉ tập trung lấy nước, tùy ý trả lời trong làn hơi mù mịt: "Không sao, dù thế nào thì lúc thi cậu nhất định cũng sẽ rất xuất thần."

Từ nhỏ tới lớn, bọn họ đã bị ngâm trong những cuộc đối thoại tẻ nhạt thế này. Giống như hồi bé học đàn piano cùng Lâm Dương, Tưởng Xuyên. Cô không thích luyện đàn, luôn lấy bài tập ra làm cái cớ, bởi thế lần nào mẹ tới trường đón cô, câu cửa miệng vĩnh viễn là: "Hôm nay có nhiều bài tập không?"

Nếu như trả lời "không nhiều", đáp án của mẹ đương nhiên sẽ là, "Vậy hôm nay có thể dành nhiều thời gian luyện đàn rồi."

Nếu như trả lời "rất nhiều", mẹ sẽ đe dọa trừng mắt: "Nhiều cũng phải luyện đàn, về nhà làm bài nhanh một chút!"

Bởi thế mẹ còn hỏi làm gì. Từ khi còn rất nhỏ Lăng Tường Xuyến đã muốn nói với mẹ câu này, cũng rất muốn nói với tất cả những bạn học dùng một câu "cậu thi có tốt không" để thăm dò, bao gồm cả bản thân cô. Nếu đã biết hai bên đều chẳng có câu nào thật lòng, còn cần tiến hành loại đối thoại vô nghĩa này làm chi?

"Mình không phải cậu," Lăng Tường Xuyến thấp giọng nói, "Cậu cũng không cần nói với mình những điều này."

Cô không lấy nước, ôm chiếc cốc giữ nhiệt nặng nề đi lướt qua cậu.

Sở Thiên Khoát ở phía sau hét gọi tên cô, Lăng Tường Xuyến nén nước mắt, kìm chế không quay đầu lại.

***

Buổi sáng ngày thi cuối kì hôm ấy, tuyết rơi bay đầy trời.

Dư Châu Châu ăn sạch sẽ miếng bánh mì và pho mát trong đĩa, lại uống một hơi cạn cốc sữa, suýt nữa bị nghẹn, đang định lặng lẽ chuồn ra ngoài cửa, bất ngờ nghe thấy tiếng gọi già yếu của bà ngoại: "Châu Châu, Châu Châu!"

Dư Châu Châu nhìn về phía căn phòng không chút động tĩnh của bác cả mợ cả, đoán rằng bọn họ vẫn đang say ngủ, bởi thế liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng bà ngoại.

Không biết thế nào mà bà ngoại lại tự ngồi dậy rồi, mái tóc của bà đã trắng tới mức không còn chút màu sắc nào khác. Dư Châu Châu đi tới gần: "Sao bà dậy sớm thế ạ. Cháu đỡ bà đi vệ sinh nhé?"

"Không cần."

Thần trí của bà ngoại đặc biệt minh mẫn, khiến Dư Châu Châu đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành.

"Hôm nay đi thi phải không?"

"Vâng." Rất tỉnh táo, tựa như hồi quang phản chiếu. Trái tim cô chìm xuống.

"Thi tốt nhé."

"Cháu biết rồi ạ. Hôm nay bên ngoài có tuyết, hai ngày nay máy sưởi hoạt động không tốt lắm, bà nằm thêm một lúc trong chăn đi ạ, đừng ra ngoài sớm thế này."

Bà ngoại nở nụ cười nhàn nhạt: "Được, Châu Châu lớn thật rồi. Hai ngày nay mẹ con bận cái gì thế?"

Trái tim Dư Châu Châu hẫng một nhịp, nhưng lại thở phào một hơi, cô cười cười: "Chi nhánh công ty mẹ phải chuyển địa điểm, đang bận sắp xếp hàng tồn kho ạ."

"Ồ, ồ, cứ làm việc đi, làm việc đi." Bà ngoại nói đoạn, mí mắt lại có chút díp vào. Dư Châu Châu đỡ bà lần nữa nằm xuống, sau đó lấy gối nhỏ mềm chèn phía sau eo và cổ, để bà nằm được thoải mái hơn.

"Vậy cháu đi thi đây ạ. Có việc gì, bà cứ lớn tiếng chút gọi bác cả."

"Đi đi, đi đi," bà ngoại nhắm mắt lại, "Thi cho tốt, thi vào trường Đại học ở nơi khác ấy, rời khỏi chỗ này, sống những tháng ngày tốt đẹp. Sống những tháng ngày tốt đẹp..."

Không biết bà ngoại lại bắt đầu lẩm bẩm những gì. Sống mũi Dư Châu Châu cay cay, cúi đầu xách ba lô mở cửa ra bên ngoài.

***

Thứ tự chỗ ngồi bên trong trường thi vẫn hệt như cũ, Dư Châu Châu, Lăng Tường Xuyến, Tân Nhuệ.

Tân Nhuệ làm bài rất nhanh, lúc bắt đầu viết phần làm văn, thời gian thi môn Ngữ văn vẫn còn tận 1 tiếng 10 phút nữa mới kết thúc. Đề bài là "Những điều tầm thường và vĩ đại trong cuộc sống", cô dẫn ra rất nhiều những sự tích về những nhân vật bé nhỏ được "Cảm động Trung Quốc" bình chọn ra trong phần luận cứ, viết mãi viết mãi, không kìm được mà muốn cười.

Cống hiến vĩ đại nhất của Tư Mã Thiên không phải là "Sử kí", cống hiến vĩ đại nhất của Edison không phải là bóng đèn, điểm sáng lớn nhất của Cảm động Trung Quốc là cảm động.

Đối với Tân Nhuệ mà nói, ý nghĩa lớn nhất bọn họ chính là có thể dùng phương thức sắp xếp tổ hợp để cho vào mỗi đoạn lập ý yếu ớt trong bài văn. Lần thi giữa kì trước toàn khối đã thống nhất phát ra tất cả 20 bài văn mẫu, trong số đó tần suất tỏa sáng của Tư Mã Thiên là 100%. Cây bút trong tay hàng ngàn hàng vạn học sinh trung học bóp méo càn khôn, khiến những nhân vật ấy không được yên lòng, chết không nhắm mắt.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lăng Tường Xuyến. Mái tóc Lăng Tường Xuyến dài mượt óng ả, hơi phản chiếu ánh sáng. Tân Nhuệ đột nhiên muốn viết về bản thân. Cuộc đời của mỗi con người đều là một trận vùng vẫy tầm thường, sự vĩ đại của cô nằm ở chỗ, cô vùng vẫy biến thành một con người khác.

Loại dũng khí này không thể cho người khác thấy, càng không cách nào ca tụng.

Tân Nhuệ thở dài, cúi đầu tiếp tục viết về Cảm động Trung Quốc.

***

Lăng Tường Xuyến ngồi trong văn phòng, cúi gằm mặt.

Cô biết Võ Văn Lục tìm mình vì muốn nói điều gì.

Nếu như trên thế giới có một người sẽ không buồn coi trọng Lăng Tường Xuyến vì thành tích, tài năng và dung mạo của cô, thì nhất định là Võ Văn Lục.

Cô thậm chí còn có thể nhìn ra sự đánh giá về mình trong lòng đối phương từ ánh mắt của Võ Văn Lục.

Xốc nổi, kiêu căng, khó làm nên chuyện lớn.

Ông thầy giáo cổ hủ thích bài tập được giao  đều phải là những kiểu chép sách máy móc không chút ý nghĩa đó. Tương ứng, loại học sinh mà ông thích cũng chính là những người có thể hoàn thành việc chép theo ý mình, ví dụ như Tân Nhuệ.

"Kiểu học sinh như em, thuộc loại tự tung tự tác. Mẹ em cũng thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi để mắt tới em nhiều hơn, dẫu sau ở cái độ tuổi này của các em, cũng khó mà tránh khỏi có những suy nghĩ không chín chắn, rất thiếu trưởng thành..."

Lăng Tường Xuyến cuối cùng vẫn đánh mất vị trí hạng nhất. Điều này đã cho Võ Văn Lục cơ hội nói ra câu "Tôi sớm đã đoán được em cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng chịu thiệt" đó.

Không nộp bài tập Lịch sử, trong giờ Chính trị làm bài tập Toán, trong giờ Ngữ Văn làm đề Tiếng Anh, trốn tiết Thể dục, giờ tự học buổi tối nói không muốn đi là không đi, ôm sách giáo khoa ra cầu thang ngồi cách xa đám người đông đúc... Còn có, thường xuyên ra vào lớp (2), chơi chung với Lâm Dương, Tưởng Xuyên.

Lăng Tường Xuyến cảm thấy các giáo viên lải nhải không ngừng trong giờ học, chỉ tổ làm tốn thời gian của bản thân, bởi thể cô vì sao không thể dùng thời gian tiết học để hoàn thành bài tập của những môn khác chứ? Giờ tự học hễ nhìn thấy Tân Nhuệ là cô ảo não, cái miệng của Lục Bồi Bồi liến thoắng như súng liên thanh, bởi thế liền ôm sách đi ra ngoài ôn tập, lẽ nào không được phép sao?

Còn về việc thường xuyên ra vào lớp (2)... Kì thực cô chỉ đơn giả là đang lợi dụng bọn Lâm Dương làm lá chắn. Từ cửa chính của lớp (2) vừa vặn có thể nhìn vào trong cửa sau của lớp (1), bóng lưng Sở Thiên Khoát tựa như đưa tay ra là có thể với tới.

"Tôi biết em nghe không vào. Tục ngữ đã có câu: 'Trăng tròn tất khuyết, nước đầy tất tràn.' Em mà cứ thế này sẽ không tiến bộ được, những trò này của em chỉ là khôn vặt..."

"Thầy ơi, lần sau em sẽ thi được hạng nhất ạ."

Lăng tường Xuyến đã chịu đựng quá đủ khuôn mặt rung rung của mẹ, sự châm chọc của bọn Lục Bồi Bồi, sự thiên vị của Võ Văn Lục, còn cả trạng thái trống rỗng mơ màng của bản thân nữa.

Võ Văn Lục bị chặn họng đen sì mặt, còn Lăng Tường Xuyến chỉ tựa vào thành ghế, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo khiến người ta tuyệt vọng truyền ra từ những thanh thép trần trụi.

Bắt đầu từ lúc nào, loại chuyện bỡ đỡ lấy lòng làm từ nhỏ tới lớn này, cũng bắt đầu khiến cô không vui vẻ rồi?

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top