Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 94: Nghệ thuật của tình yêu

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 544 lượt xem
  • 4923 chữ
  • 2020-12-09 20:27:04

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thông báo học học bù cho đợt nghỉ Đông sắp sửa được phát xuống.

Dư Châu Châu biết, bên trong ánh mắt nhìn cô của Ngạn Nhất ít nhiều chứa chút ghen tị, thế nhưng không hề có ác ý.

Đối với Ngạn Nhất, thành tích của bản thân sau khi đã nỗ lực một khoảng thời gian dài đến vậy vẫn không chút khởi sắc, mà Dư Châu Châu chỉ hăng hái một lần trong vòng ba ngày trước kì thi lại có thể đứng nhất toàn khối, trên thế giới này thứ gọi là công bằng trước giờ chưa từng tồn tại.

"Dù sao mình có cố gắng như thế nào cũng không vô dụng, thế nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng."

Giống như một đứa trẻ tuyệt vọng giễu cợt.

Dư Châu Châu đặt bút xuống, ngây ra một hồi, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, cười cười nói: "Ngạn Nhất, vẽ một bức đi."

Ngạn Nhất khó hiểu nhìn Dư Châu Châu một lúc rất lâu, cuối cùng cũng đặt bút xuống thuận tay tô vẽ trên tờ giấy. Khoảng chừng 10 phút sau, cậu đặt bức kí họa vẽ trên mặt sau của cuốn vở đó trước mặt Dư Châu Châu.

Nữ sinh trong bức tranh, tóc đuôi ngựa vểnh cao, đầu lại cúi gằm xuống, đang vừa cắn móng tay vừa say sưa xem cuốn truyện tranh đặt trên đùi, khuôn mặt thấp thoáng mơ hồ.

"Cậu." Ngạn Nhất cười cười.

"Mình?"

Mễ Kiều phía sau chen vào một câu, "Có nghĩa, đức hạnh bình thường của cậu là đây."

Một bức vẽ thô sơ mà sinh động. Mễ Kiều từ rất lâu trước đây đã cố gắng muốn lôi kéo Ngạn Nhất tham gia vào câu lạc bộ Manga của bọn họ, website cũng cần thành viên có tay nghề vẽ xuất sắc. Ngạn Nhất không nói năng gì, nhưng một mực xem bọn họ như một nhóm người làm những việc không đàng hoàng.

Dư Châu Châu cẩn thận kẹp bức vẽ vào bên trong quyển sách Tiếng Anh khổ lớn.

"Cậu vẽ đẹp thật đấy."

"Vẽ có đẹp hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì."

Ngạn Nhất vô cùng chi li tính toán đối với thành tích. Dư Châu Châu từ sau sự thay đổi của Tân Nhuệ rất hiếm khi tự mình đưa ra chủ trương mà khuyên nhủ người khác, thế nhưng ngẫm nghĩ rồi rốt cuộc vẫn mở miệng.

"Mình trước nay luôn tin rằng, trên thế giới này mỗi người đều có một loại thiên phú khác nhau, chỉ có điều rất nhiều người sống cả một đời mà vẫn không phát hiện được ra."

Trên khuôn mặt tái nhợt của Ngạn Nhất xuất hiện một nụ cười thoáng chút châm biếm, cậu nhìn chằm chằm cuốn sách giáo khoa của mình, ngắt lời Dư Châu Châu: "Không phải cậu muốn nói là mỗi người có một sở trường đấy chứ? Thế nhưng có một số sở trường không hề có tác dụng trong thế giới này, mình thà đem đổi bức vẽ này lấy thêm 10 điểm môn Toán còn hơn."

"Lúc an bài những thiên phú này có lẽ thần tiên hoàn toàn chí công vô tư, chỉ là họ cũng không ngờ được rằng con người lại lựa chọn xem trọng một vài loại thiên phú này, xem thường một vài loại thiên phú khác, bởi thế một số thiên phú đáng quý liền biến thành không đáng một đồng tiền. Ví dụ, một người có tư duy Tự nhiên xuất sắc hơn nữa còn rất có khả năng có thể trở thành một thiên tài máy tính lại sinh ra vào thời trung cổ, có lẽ sẽ sống rất đau khổ. Thế nhưng, chí ít chúng ta vẫn may mắn hơn so với những người của thế hệ trước.

Có vài thứ có tác dụng hay không không phải chỉ dựa vào lời chúng ta nói. Cậu nói nó vô dụng, có lẽ chỉ là bởi cậu không đủ can đảm khiến nó phát huy tác dụng."

Dư Châu Châu nói mãi nói mãi rồi biến thành tự mình lẩm bẩm, sau đó nằm bò lên mặt bàn, chậm chậm ngủ thiếp đi.

Mễ Kiều ở phía sau cũng ngáp một cái, không một ai chú ý tới, sách Lịch sử của Ngạn Nhất đã rất lâu trôi qua không được lật trang.

***

Lâm Dương rất rầu rĩ.

Hạng 2 ban Xã hội Dư Châu Châu đã vứt bỏ cậu, một mình nhảy lên cao, mà cậu vẫn sống chết đứng nguyên ở chỗ cũ.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém Sở Thiên Khoát, cậu chỉ không hiểu vì sao Sở Thiên Khoát có thể hạ quyết tâm viết ra loại văn sến súa chảy nước đó, lần nào thành tích môn Ngữ văn cũng bỏ xa cậu.

Đang cau mày khó chịu, di động đột nhiên xuất hiện tin nhắn mới.

"Nghe nói đến chuyện đi viện Khoa học kĩ thuật chưa? Tôi giúp cậu chống đỡ, không ai có thể ở chung nhóm với cô ấy, còn lại đều phải xem bản lĩnh của cậu đấy! Không cần cảm ơn tôi, có điều đề Tiếng Anh lần trước nhờ cậu làm vì sao vẫn chưa nộp lại?"

Tin nhắn của Mễ Kiều khiến Lâm Dương như lạc trong sương mù. Cậu đã mờ mịt giúp Mễ Kiều làm ba tờ đề Chính trị, hai tờ đề Lịch sử rồi, song đối phương vẫn chưa cung cấp sự giúp đỡ mang tính thực chất nào cho cậu, bởi thế cậu đè tờ đề Tiếng Anh dưới tay, chần chừ không muốn động bút.

Giữa lúc đang kinh ngạc, chủ nhiệm lớp đã bước vào phòng học, gõ gõ mặt bàn ra hiệu cho mọi người dừng bút.

"Có một thông báo thế này, vừa nãy khi đi họp chúng tôi mới nhận được. Nhân ngày kỉ niệm thành lập đoàn Thanh niên, mọi cơ sở vật chất đều dành cho học sinh cấp Ba, cấp Hai miễn phí sử dụng, tổ chức rất nhiều hoạt động, bắt buộc mỗi trường đều phải lựa chọn một loại. Haizz, trường chúng ta chọn viện Khoa học kĩ thuật, thăm quan miễn phí, sau đó từ hai đến ba người một nhóm viết một bài cảm nhận gì gì đó, yêu cầu phải lồng chủ đề kỉ niệm đoàn Thanh niên vào. Bởi thế sáng thứ Năm tuần này sẽ học bù như bình thường, buổi chiều xe sẽ đến đón các em tới viên Khoa học kĩ thuật mới xây ở khu Bắc Giang. Các em chia nhóm tự do hoạt động, sau khi hoạt động xong thì giải tán về nhà ở chỗ cũ, tuần sau nộp báo cáo, không được phép viết ngắn hơn 1500 chữ. Cái đó, sau khi hết giờ chia nhóm luôn đi, mỗi nhóm trực tiếp nộp lại danh sách cho Lâm Dương."

Lâm Dương ngây ra, ám thị bên trong tin nhắn ban nãy phát sáng rực rỡ trong đầu cậu.

"Thưa thầy, có thể lập nhóm với người khác lớp được không ạ?" Lâm Dương chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thốt lên hỏi.

Chủ nhiệm lớp cảm thấy có chút khó hiểu, ngược lại các bạn xung quanh ai nấy đều nhìn cậu bằng vẻ mặt ám muội.

Lộ Vũ Ninh cười tới mức khuôn mặt âm hiểm: "Sao lại không được cơ chứ, khác lớp thì có sao, sớm muộn cũng sẽ là người một nhà."

Lâm Dương vẫn còn đang chìm đắm trong việc mơ mộng, thậm chí còn nở nụ cười tán thành với Lộ Vũ Ninh: "Cậu nói phải."

Sau đó cầm tờ đề Tiếng Anh của Mễ Kiều lên, cười hì hì tiếp tục làm.2

"Dư Châu Châu, cậu cùng nhóm với ai?"

Ngạn Nhất vừa hỏi, Mễ Kiều bàn sau đã xen lời: "Cậu vẫn chưa chia nhóm à? Không sao, mình thấy Ngô Cương cũng chưa tìm được bạn cùng nhóm, cậu cùng nhóm với cậu ấy đi." Không đợi Ngạn Nhất từ chối, lập tức xoay người hét lớn: "Ngô Cương, Ngạn Nhất muốn cùng nhóm với cậu!"

Sắc mặt Ngạn Ngất tức thì biến thành màu cà tím.

Lúc tan học, Mễ Kiều không biết nhận được tin nhắn của ai mà vui mừng khấp khởi chạy ra bên ngoài, sau hai phút cầm một tờ đề thong thả đi vào lớp, gõ gõ mặt bàn của Dư Châu Châu: "Này, có người tìm kìa!"

Dư Châu Châu đặt bút xuống đi ra ngoài, người đang vui sướng nhìn chằm chằm biển lớp của bọn cô cười ngốc nghếch, không ngờ lại là Lâm Dương.

"Lâm Dương?"

Dư Châu Châu ngẩng đầu lên, đột nhiên nghĩ tới, nguyên nhân Quan Thế Âm không bóp chết Đường Tăng, có lẽ là vì Đường Tăng quá cao, Quan Thế Âm không với nổi.2

"Mình... Cậu khỏi ốm chưa? Hết sốt rồi chứ? Phải rồi, ngày thành lập Đoàn Thanh niên!" Lâm Dương cười khan nói.

Dư Châu Châu nhướng mày, nhìn nam sinh không ngừng nuốt nước bọt trước mặt, có chút không tin nổi.

"Cậu đến tìm mình để cùng kỉ niệm ngày thành lập Đoàn Thanh niên?"

"Phải," Lâm Dương gật mạnh đầu, "Chúng ta cùng nhau kỉ niệm sinh nhật của Đoàn đi!"

Sau đó liền nhìn thấy Mễ Kiều đang lườm nguýt ở phía không xa.

Bản thân Lâm Dương cũng không rõ là vì sao, trước đây khi ở bên Dư Châu Châu mặc dù cũng có chút hưng phấn và xấu hổ, thế nhưng sau khi đã hiểu rõ được tâm ý của mình, khi đối diện với cô lại vô cùng dễ bị căng thẳng, trái tim cũng luôn treo lơ lửng, lắc lư theo mỗi nhịp bước chân trong khoang ngực trống rỗng.

Dư Châu Châu khoát khoát tay: "Mình không đi, đón sinh nhật còn phải tùy theo tình hình mà tặng quà, cậu tự kỉ niệm đi!"

Lâm Dương nhất thời nghẹn họng, cuối cùng vẫn là Mễ Kiều không nhìn nổi nữa, cầm một tờ giấy đi tới nói: "Dư Châu Châu, chỉ còn lại mình cậu chưa chia nhóm thôi, mọi người đều có bạn cùng nhóm hết cả rồi."

Dư Châu Châu chau mày nghi hoặc: "Sao chia xong nhanh thế?"

Mễ Kiều mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp: "Phải đó, tình chàng ý thiếp, ăn ý với nhau, cùng làm việc xấu!"

Miệng Mễ Kiều từ trước tới nay đều không bao giờ nói nổi những lời đứng đắn, Dư Châu Châu thở dài, không để ý tới Mễ Kiều đang điên cuồng nháy mắt với Lâm Dương.

"... Lớp mình cũng chỉ còn lại một mình mình, hay là hai chúng ta lập nhóm đi." Lâm Dương cuối cùng cũng nói ra.

Dư Châu Châu ngây người, sau đó tựa như đã bừng tỉnh mà nhìn Mễ Kiều, rồi lại nhìn Lâm Dương, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười ý vị sâu xa.

Một số lời, một khi đã nói ra rồi, lặp lại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, sau đó thời gian qua đi, sẽ thuận miệng tới mức giống như một thói quen nhiều năm, ví dụ như ba chữ "Mình yêu cậu".

Đương nhiên, Lâm Dương hiện giờ chỉ nghĩ được tới cùng một câu, cậu hít sâu một hơi, lần nữa lặp lại: "Mình muốn cùng cậu đi viện Khoa học kĩ thuật."

"Được."

Giọng nói bình tĩnh đến thế.

Lâm Dương mở lớn mắt, Dư Châu Châu bình tĩnh mỉm cười trước mặt giống như đã nhìn thấu trò chơi nhỏ giữa cậu và Mễ Kiều, mà loại thái độ thản nhiên trấn định đó dường như đang nói với cậu rằng, bất kể tính toán hay sử dụng chiêu trò nào, đối với cô đều sẽ không có một chút tác dụng.

Ban nãy cậu vừa làm đề vừa vắt óc suốt một tiết, nếu lúc này đối phương lại do dự thì mình nên lặng lẽ đợi cô đưa ra quyết định, hay nhân cơ hội này thuyết phục cô? Nếu thuyết phục, nên tìm những lí do nào? Nếu cô hỏi vì sao muốn đi cùng cô, lại nên làm như thế nào?

Bản thân giống như một đứa trẻ ngốc không hiểu thế sự trước mặt Dư Châu Châu, toàn bộ những tâm tư nho nhỏ đều bị người ta nhìn thấu hết, đối phương chỉ nở nụ cười thấu suốt, nói như dỗ dành trẻ con: "Được."

Đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân.

"Dư Châu Châu, nếu cậu không muốn đi... thì cứ nói thẳng, mình không miễn cưỡng."

Sắc đỏ nhàn nhạt trên vành tai Lâm Dương vẫn chưa biết mất, song đã trấn tĩnh trở lại. Mễ Kiều khoanh tay hứng thú nhìn cậu hít thở sâu, ánh mắt kiên định nhìn Dư Châu Châu, sau khoảnh khắc đã hoàn toàn biến thân xong —— một Lâm Dương khác.

Dư Châu Châu hơi mở to mắt, đầu nghiêng về bên trái, giống như một học sinh Tiểu học kinh ngạc.

Lâm Dương đứng thẳng người, nghiêm túc nói, "Mình không hi vọng mình cố gắng thế này, cậu lại... Cậu luôn như vậy. Trước nay đều như vậy."

Có phải là từ nhỏ tới lớn, những niềm vui và sự hoài niệm đó, đều chỉ là ảo giác của một mình cậu? Trong mắt con người đối diện, cậu chẳng có gì quan trọng, chỉ do cậu một mực tự đắm chìm trong tưởng tượng.

Bản thân Lâm Dương không nhận ra, có một loại cảm giác đang lặng lẽ biến đổi. Vào một ngày tuyết lớn nào đó, cậu đã từng yên bình nằm trên mặt đất, lắng nghe tiếng hít thở nhịp nhàng của cô gái bên cạnh, kiên định nói: "Ờ."

Lâm Dương của khi ấy dễ dàng thừa nhận tình cảm của bản thân, thậm chí không cần Dư Châu Châu hồi đáp lại bằng một mức độ tình cảm tương đương, cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Thích chỉ là một loại cảm giác, không chứa đựng bất kì hàm nghĩa nào khác.

Thế nhưng giờ phút này, ba chữ "Mình thích cậu" lại trở nên khó khăn như vậy, cần phải suy đoán tâm ý của đối phương, cần phải cân nhắc phân lượng của chính mình. Cậu bắt đầu muốn sở hữu.

Lâm Dương cảm thấy sự oán giận thật thiếu đàn ông, có chút không xuống nước nổi. May là tiếng chuông trước giờ vào lớp đã cứu cậu, cậu liền vội vã xoay người chạy về phía đầu cầu thang.

Cô ấy sẽ thế nào? Ghét mình, cười nhạo mình trẻ con, hay căn bản không hề để trong lòng, dựa vào khung cửa tiếp tục thất thần ngây ngẩn hệt như cũ?

Vĩnh viễn đều là loại kết quả này. Bất luận trước đó cậu căng thẳng đến mức nào, chờ mong đến mức nào, kết quả đều giống nhau. Những điều bất ngờ chuẩn bị cẩn thận và trận chiến cố ý khơi nên, đều là màn độc diễn vô nghĩa. Bên trong hội trường của cậu, vị khán giả duy nhất ngồi ở hàng ghế khách quý sớm đã cuộn tròn người say sưa chìm vào giấc ngủ.

Dư Châu Châu còn chưa kịp tiêu hóa tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt rốt cuộc là gì, Lâm Dương đã chạy xa, chiếc áo gi-lê lông cừu màu xám nhạt mặc ngoài áo sơ mi xanh từng được cô khen đó, bên ngoài không khoác đồng phục, vì thế không thể bị gió thổi bay phấp phới như lần trước, trông giống một chú chim rũ đầu, bị bẻ gãy đôi cánh.

Vừa nãy không phải cô đã nói "Được" rồi ư?

"Không muốn đi thì cứ nói thẳng, không cần miễn cưỡng."

Dư Châu Châu quả thực không có yêu cầu đặc biệt nào, cùng nhóm với ai đối với cô mà nói cũng đều giống nhau. Nếu như có thể, không đi viện Khoa học kĩ thuật, trốn tiết, về nhà ngủ một giấc, đối với cô mới là sự lựa chọn hoàn hảo nhất. Thế nhưng, chàng trai trước mặt căng thẳng đỏ bừng mặt, tới trước cô nói: "Mình muốn cùng cậu đi viện Khoa học kĩ thuật." —— Cô làm sao có thể do dự? Gần như không cần suy nghĩ đã đồng ý, sợ sẽ phá hỏng tinh thần hăng hái của cậu.

Cô rất hiếm khi khiến bản thân chịu ấm ức, từ rất sớm đã lĩnh ngộ được rằng, hao tâm tổn sức lấy lòng người khác, lấy lòng trời cao, kì thực mất nhiều hơn được. Người thực sự nên được hậu đãi và nuông chiều là chính bản thân mình. Những chuyện không muốn làm sẽ không bao giờ miễn cưỡng nữa, lúc nói "Không" thẳng thắn dứt khoát, trực tiếp ngăn chặn phản ứng của đối phương.

Trong thế giới của cô đã không còn Olympic.

Cô không mắc nợ bất kì ai, cũng không lấy lòng bất kì ai.

Thế nhưng, Lâm Dương trước mặt, thái độ khi đối diện với cô và với người khác luôn khác biệt một trời một vực. Một con người chói mắt đến thế, trước mặt cô luôn ấm ức tủi thân giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, hơn nữa, còn thường xuyên trở nên rất xui xẻo. Sự hờ hững và thấu triệt của cô trong mắt cậu lại là chứng cứ của việc bị tổn thương, đối diện với áy náy vô bờ và lòng mong muốn được bù đắp của đối phương, cô không nỡ từ chối —— không nói rõ được rốt cuộc là ai bù đắp cho ai. Tóm lại, nếu như tiếp nhận sự "chuộc tội" hơn nữa còn giả vờ bày ra vẻ cuộc sống dần dần tràn ngập ánh dương, có phải sẽ khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút? Đợi đến khi bản thân trong mắt cậu đã "hoàn toàn lành bệnh", bọn họ lại có thể nước sông không phạm nước giếng, lặng lẽ đi càng lúc càng xa trên quỹ đạo riêng của mình.

Cô đã làm sai điều gì rồi sao?

Dáng vẻ Mễ Kiều giống như một bệnh nhân mắc lao lom khom tránh ra, vừa đi vừa lắc đầu.

Bùn loãng không đắp nổi tường, hơn nữa lại còn là hai vũng.

Cả tiết Vật lý Lâm Dương đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngẩn người, không suy nghĩ về thứ gì cụ thể, bên trong đại não hỗn loạn, tinh thần rất uể oải, bộ phận duy nhất căng cứng chính là tay trái —— nắm chặt lấy di động, luôn cảm thấy vừa nãy hình như nó vừa rung lên một cái, thế nhưng cúi đều liếc mắt, lại chẳng hề có gì.

Có nên gửi một tin nhắn, nói xin lỗi với cô ấy không?

Không được. Tuyệt đối không được.

Vậy thì, tiếp tục gửi một tin lên án sự lơ đãng của đối phương, để cô coi trọng mọi chuyện hơn?

Không được, làm thế thật chẳng giống đàn ông chút nào.

Con mẹ nó! Lâm Dương hung hăng thầm mắng một câu trong lòng, trên sân thể dục bên ngoài cửa sổ, hai bạn nữ đang đuổi đánh nhau, phát ra tiếng cười thoáng chút ngọt ngấy, bầu trời trong cơn hoảng hốt dường như đang nhíu nhíu mày.

Trong những năm tháng đẹp đẽ nhất cuộc đời, bọn họ học Toán học, Ngữ văn, Vật lí, Hóa học, song lại không có một tiết học nào tên là "Nghệ thuật của tình yêu".

Dư Châu Châu ngủ suốt cả tiết Chính trị. Giữa chừng bị gián đoạn một lần, khuỷu tay của Ngạn Nhất quả thực lợi hại, Châu Châu dò đến câu thứ 32 trên sách luyện tập theo chỗ Ngạn Nhất vừa chỉ, người phía trước vừa ngồi xuống, cô liền đứng lên, câu 32 chọn D, ví dụ này chủ yếu thể hiện tính năng động chủ quan, bởi thế lựa chọn cái nguyên lí tuân theo quy luật phát huy tính năng động chủ quan kia.

Sau đó ngồi xuống, tay trái đỡ trán, cúi đầu giống như đang đọc sách, tiếp tục thiu thiu ngủ.

Lúc hết giờ, khuỷu tay của Ngạn Nhất lại lần nữa huých sang. Châ Châu lập tức ngẩng đầu, giáo viên Chính trị đang nói chuyện với Mễ Kiều ngồi bàn sau, thần sắc vô cùng lãnh đạm.

Sau đó xoay đầu lại, nói với Dư Châu Châu: "Tỉnh rồi à?"

Châu Châu cười cười, xem ra sớm đã bị phát hiện ra rồi. "Vâng, tỉnh rồi ạ."

"Ồ, Dư Châu Châu còn biết sợ cơ đấy." Giáo viên Chính trị nói một cách kì quặc, "Tiết sau lớp các em học Thể dục nhỉ? Tới văn phòng của tôi đi, tìm hai em nói chuyện."

Mễ Kiều quay đầu chớp chớp mắt với Dư Châu Châu: "Thật vinh dự, mình và hạng nhất toàn khối được giáo viên cùng gọi đi nói chuyện."

Bọn họ bị gọi vào trong nói chuyện riêng, có điều, cửa vẫn để mở, bên trong nói những gì, người đợi bên ngoài thực ra có thể nghe được rõ ràng.

Sự giáo dục của giáo viên Chính trị với Mễ Kiều chủ yếu tập trung vào việc chẳng dễ dàng gì bố cô mới nhét cô vào được Chấn Hoa, không thể phụ tâm huyết của ông ấy.

Mà chuyện nói với Dư Châu Châu lại lê thê hơn rất nhiều —— lời chẳng có mấy câu, lê thê ở chỗ cô Chính trị chậm rãi mở hộp giấy đựng hồng trà, lấy túi trà ra, tới bên máy nước hứng nước nóng, túm lấy túi trà dìm nó lên xuống trong làn nước... Dư Châu Châu chờ đợi, vô thức ngáp một cái trước mặt giáo viên Chính trị.

Cô đột nhiên nhận ra, cô bắt đầu trở nên càn rỡ rồi. Biết rõ cái ngáp này sẽ mang đến cho mình phiền phức, nhưng cô sẽ không trốn tránh phiền phức nữa.

"Tình hình trong nhà em tôi đều biết."

Tình hình của cô. Châu Châu đã quen thuộc với màn dạo đầu kiểu này, vẻ mặt thả lỏng nghe giáo viên nói.

"Càng là đứa trẻ giống em, thường thường càng có triển vọng, cũng rất có cá tính.

Bởi thế cũng rất khó quản.

Tôi không biết em có ý kiến gì với môn của tôi, hay là trên thực tế nó không đáng để em nghiêm túc nghe? Trong tất cả các môn thành tích môn Chính trị của em là thấp nhất, tôi biết những học sinh như em luôn dùng loại phương thức này để phát tiết sự bất mãn, nhưng tôi lại hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn một chút."

Dư Châu Châu nở nụ cười: "Cô ơi, cô nghĩ nhiều rồi ạ. Em vẫn chưa tìm đúng được phương pháp học tập mà thôi, em sẽ cố gắng ạ."

Giáo viên Chính trị vẫn tiếp tục chìm đắm trong mạch tư duy của mình: "Có thể em cảm thấy đạt hạng nhất ở Chấn Hoa, Bắc Đại, Thanh Hoa liền chẳng là vấn đề gì nữa. Đương nhiên đây chỉ là một lần thi, về sau em có thể luôn luôn giữ được trình độ này hay không tôi không dám đảm bảo, dẫu sao, kiểu học sinh nhất thời huênh hoang như em, tôi đã gặp quá nhiều rồi."

Túi trà chìm chìm nổi nổi, ngón tay vân vê sợi dây mảnh của cô Chính trị dao động lên xuống.

"Thế nhưng em không muốn biết, em và Lăng Tường Xuyến, Tân Nhuệ của lớp (3) khác nhau chỗ nào sao?"

Châu Châu nhìn ra một mảnh xám xịt bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy thứ gì đó dưới đáy lòng đang rục rịc.

Cô mỉm cười nhìn giáo viên nói: "Thưa cô, em không có hứng thú muốn biết điều này ạ."

Sắc mặt cô Chính trị khẽ biến đổi, không nghịch túi trà nữa, ánh mắt cũng trở về trên người Châu Châu.

"Cô nói rất chuẩn xác, hạng nhất của em chỉ là may mắn nhất thời, cũng là nguyên nhân một quãng thời gian em đột nhiên chăm chỉ. Em và Lăng Tường Xuyến, Tân Nhuệ chắc chắn không giống nhau, có thể là các bạn ấy thông minh hơn em, có thể là các bạn ấy có động lực mãnh liệt hơn em. Có điều, em thực sự không có hứng thú muốn biết —— huống chi, cô chắc chắn là mình biết sự khác biệt giữa chúng em ạ?"

Giáo viên Chính trị sững sờ, Dư Châu Châu nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ của Mễ Kiều bên ngoài cửa.

"Em về đi, tôi hiểu rồi, hành động của tôi rất thừa thãi."

Giọng nói vẫn hòa hoãn, song đã lộ ra khí lạnh —— Châu Châu biết giáo viên Chính trị rất có khả năng từ nay sẽ luôn có định kiến về nhân phẩm và tính cách của cô. Nếu như là Mễ Kiều đấu khẩu với giáo viên, chỉ cần xin lỗi một tiếng, giáo viên sẽ tha thứ, bởi bản tính của Mễ Kiều vốn ngang ngạnh phách lối như vậy, thành tích lại không tốt. Thế nhưng một sự việc tương tự đặt trên người Dư Châu Châu, dù chỉ để xảy ra sơ sót nhỏ cũng sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng tới tôn nghiêm của giáo viên, tất cả mọi khuyết điểm đều sẽ bị quy về vấn đề nhân phẩm của Dư Châu Châu —— có tài mà không có đức, hơn nữa, mãi mãi sẽ không được tha thứ và lãng quên.

Dư Châu Châu không nên như vậy. Cô vốn dĩ có thể đứng nguyên tại chỗ cũ nở nụ cười nhạt nhẽo, vào những lúc thích hợp thì gật đầu hoặc thở dài, tiện đó nói vài câu như thưa cô em sẽ chú ý, sau đó vào khoảnh khắc bước ra khỏi văn phòng tiếp tục cuộc sống của mình.

Cô đã hứa với Trần An, cô sẽ sống thật tốt, sẽ không tự đi tìm phiền phức.

Cô không biết mình bị làm sao nữa.

Dư Châu Châu hơi cúi người nói: "Thưa cô em đi ạ." Giáo viên Chính trị giọng lạnh tanh: "Em gọi Mễ Kiều vào đây."

Dư Châu Châu đứng ở cửa, không biết nên đợi Mễ Kiều hay về lớp luôn, ngây ra một hồi, bất ngờ nhìn thấy Lâm Dương xuất hiện nơi góc ngoặt, ôm một chồng bài thi.

Tay trái Lâm Dương vẫn đang bóp chặt chiếc di động. Cậu vốn đã cố ý bỏ lại di động trong phòng học, thế nhưng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn cầm nó đi ra ngoài.

Không ngờ lại trực tiếp gặp phải Dư Châu Châu. Trong lúc cậu còn đang đứng đờ ra không biết nên làm thế nào, Dư Châu Châu đột nhiên nở nụ cười.

Giống như biết hết sự hỗn loạn bất an của cậu, bởi thế dùng nụ cười nói với cậu, cô không để bụng.

Chí ít đây là cách mà Lâm Dương lí giải nụ cười này.

"Xin lỗi, ban nãy mình không cố ý, mình cũng không biết mình bị làm sao nữa, tính toán hẹp hòi, cậu đừng để ý nhé." Tay phải Lâm Dương ôm chồng bài thi, tay trái nắm chặt di động, không cách nào gãi đầu được.

"Đưa bài thi?" Dư Châu Châu giống như không hề nghe thấy lời xin lỗi vừa nãy của cậu.

"Ờ."

Không còn lời gì để nói nữa, cũng đã xin lỗi rồi, viện Khoa học kĩ thuật hiển nhiên cũng không cần phải đi nữa. Lâm Dương cười khổ.

Dừng lại ở đây thôi.

Cậu gật gật đầu, vòng sang mé bên kia của hành lang.

"Lâm Dương."

"Cái gì?" Cậu ngẩng đầu lên.

Căng thẳng, rất căng thẳng.

"Cùng đi viện Khoa học kĩ thuật đi."

"Hả?"

"Đừng giả ngốc, không muốn đi thì cứ nói thẳng, mình không miễn cưỡng." Dư Châu Châu dùng chính lời này để đáp trả.

Lâm Dương kinh ngạc há hốc miệng, Dư Châu Châu đang nhìn cậu, bên trong nụ cười ẩn chứa chút tinh quái.

Nụ cười rất có sức sống.

Lâm Dương rất nghiêm túc bắt chước ngữ khí của cô: "Được."

Rất nhiều năm về sau hồi tưởng lại, Lâm Dương vẫn còn ghi nhớ, khoảnh khắc ấy, một luồng ánh nắng rọi xuống từ tầng mây, vừa hay xuyên qua ô cửa sổ phủ lên cơ thể bọn họ, tựa như những phân cảnh cẩu huyết trong phim truyền hình. Thế nhưng sắc màu ấm áp đó, còn cả thời cơ chuẩn xác, cơ hồ cuộc đời này sẽ không có lần thứ hai nữa.

Mỗi người đều có một khoảnh khắc như thế, cảm thấy cả thế giới làm vai phụ cho mình.1

Dư Châu Châu suy nghĩ rất lâu, bản thân rốt cuộc đã bị làm sao. Đầu tiên là điên cuồng ôn tập trước kì thi, tiếp đó lại bắt đầu nói năng bừa bãi, còn cười ngốc nghếch với Lâm Dương nữa.

Mễ Kiều chú ý tới sự trầm mặc của cô, quàng khuỷu tay trái lên cổ cô nói, cậu phải biết rằng, giả ngầu với giáo viên sẽ phải trả giá đắt.

"Không phải giả ngầu. Mình vẫn luôn rất ngầu." Dư Châu Châu vô cùng nghiêm túc.

Mễ Kiều càn rỡ cười lớn, giống như ban nãy đứng bên ngoài cửa.

"Nói thật nhé, mình không hiểu, vì sao mình lại bắt đầu tự đi kiếm phiền phức. Mình tưởng rằng... mình tưởng rằng mình sẽ giống như hồi lớp 10, sẽ không còn có bất kì... Tóm lại..." Dư Châu Châu không đùa cợt nữa, song không biết phải diễn tả như thế nào với cô bạn Mễ Kiều không hiểu nhân tình này.

Lời nói rất mơ hồ, song Mễ Kiều dường như căn bản chẳng quan tâm Dư Châu Châu rốt cuộc đang nói cái gì.

"Phiền phức tốt biết bao." Mễ Kiều nở nụ cười.

"Gây phiền phức là đặc quyền của tuổi trẻ. Dư Châu Châu, cậu là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp."

Mễ Kiều lại lần nữa phóng túng cười lớn, Châu Châu mê hoặc ngẩng đầu nhìn trần nhà, khẽ khàng thở dài một tiếng.

"Lúc còn trẻ, không suy nghĩ tới hậu quả, tìm một người để yêu, vui vẻ sống qua ngày."

Dư Châu Châu không biết vì sao Mễ Kiều lại nói những thứ này, vì sao trong ngữ khí lại ẩn chứa một tia tuyệt vọng. Cô chỉ nhìn thấy ánh dương chiếu trên người Mễ Kiều, lấp lánh quầng sáng rực rỡ nhất của tuổi trẻ.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top