Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 97: Cậu nên vui vẻ hơn ngày trước

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 543 lượt xem
  • 2695 chữ
  • 2020-12-09 20:29:33

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tân Nhuệ vốn dĩ nên vui vẻ.

Ngay đến loại nữ sinh suốt ngày chỉ biết soi mói tám chuyện về người khác, cũng chạy tới nịnh nọt chúc mừng cô.

Thế nhưng phản ứng của hai người mà cô muốn nhìn thấy nhất, lại khiến cô hoàn toàn thất vọng.

Khuôn mặt Dư Châu Châu thoáng chút rối rắm mơ màng, không rõ là vì sao.

Khuôn mặt Lăng Tường Xuyến tràn đầy nỗi xót xa không thể xoa dịu, cũng không biết là vì lí do nào.

Bên dưới sân khấu mà bản thân đã hao tâm tổn sức dựng lên, hai khán giả VIP lại đang đều lơ đãng thất thần. Tân Nhuệ cảm thấy phẫn nộ giống như bị sỉ nhục.

Lăng Tường Xuyến ôm một xấp phiếu trả lời đề thi Chính trị, phát theo từng bàn, lúc đi ngang qua bàn Tân Nhuệ mắt không hề liếc, khuôn mặt cũng không nở nụ cười, thế nhưng cũng không xuất hiện thứ mà Tân Nhuệ muốn nhìn thấy - sự hoảng loạn bất an giống như của Hà Dao Dao, tuy đã được cẩn thận che giấu, song cuối cùng vẫn lộ nguyên chân tướng.

Là khinh bỉ, một loại khinh bỉ đối với hạng nhất của Tân Nhuệ. Cô chỉ ước đó là do bản thân nghĩ quá nhiều, nhưng thứ cảm giác này vẫn lấn cấn không tan.

Cậu giả vờ cái gì cơ chứ. Tân Nhuệ tức giận đứng dậy, đi ra bên ngoài cửa.

Không hề giống với tưởng tượng một chút nào. Mỗi khi thành tích một môn được công bố, cô đều thận trọng nghe ngóng điểm số của Lăng Tường Xuyến và Dư Châu Châu, sau đó thầm cộng cộng trừ trừ trong đầu, suy đoán kết quả dự tính của môn tiếp theo... Thế nhưng dù kết quả đã giống như ý nguyện của cô, nó cũng không khiến người khác phải đau buồn.

Tân Nhuệ đi lang thang trên hành lang không mục đích, các bạn học đi đi lại lại bên trong sau khoảng thời gian hai năm đã dần dần trở nên quen mắt. Tân Nhuệ cố chấp nhìn chăm chăm khuôn mặt của mỗi người, cô rất muốn biết những người này liệu có biết mình hay không, cuộc sống của bọn họ có phải cũng thực sự vui vẻ như những gì bọn họ thể hiện ra bên ngoài? Có phải từ trước đến nay luôn có hội có nhóm? Người đang cười cười nói nói đi bên cạnh ấy, có phải thật sự là bạn bè không?

Kì thực, từ lúc bắt đầu đã chưa từng có ai để ý tới cô, đúng không?

Cô là hạng nhất toàn khối, thế nhưng cũng chẳng người nào muốn biết Tân Nhuệ là ai. Cô dốc hết tâm tư đổi tên, Tân Nhuệ, sự sắc bén mới, sắc bén tới mức không gì ngăn cản nổi, song vẫn giống hệt cái tên Tân Mỹ Hương quê mùa kia, vẫn chẳng có ai buồn nhớ tới.

Dừng lại trước một cửa lớp nào đó, cô bất ngờ nhìn thấy Hà Dao Dao đang đứng nói chuyện rôm rả với một nữ sinh ở cửa, bộ dáng vô cùng vui vẻ. Tân Nhuệ đứng ở phía xa lặng lẽ quan sát, trong lòng thoáng chút bi ai. Nhìn xem, người ta học phân hiệu, còn từng bị cô mỉa mai, thế nhưng sống rất hạnh phúc.

Cuộc sống hạnh phúc nhất, là cuộc sống của người khác.

Tân Nhuệ nỗ lực hết sức, rốt cuộc vẫn không thể biến thành bất kì một người nào khác.

Vẫn nên, từ bỏ đi thôi. Buông bỏ một ý niệm, mọi thứ được tự do. Tân Nhuệ xoay người định quay về. Trong khoảnh khắc ấy cô thậm chí còn cảm thấy được giải thoát, tựa như khi không còn khát khao sự khẳng định của người khác nữa, mới thực sự khẳng định được bản thân.

"A, Mỹ Hương?" Hà Dao Dao phía sau lưng gọi lớn.

Tân Nhuệ khựng lại.

Cái tên mà cô không muốn bị nhắc tới nhất. Hà Dao Dao rõ ràng vẫn còn ghi hận.

Tân Nhuệ rất muốn cười, mỗi lần gặp phải Hà Dao Dao, mỗi lần cô làm bộ làm tịch muốn giải thoát, muốn thăng hoa, liền bị đối phương chọc tức, sau đó lại quay về vòng tuần hoàn chết tiệt đau khổ kia.

Cô ngoảnh đầu, mỉm cười: "Là cậu à," đi tới gần, "Thi cử thế nào?"

Hà Dao Dao rõ ràng chỉ là nhất thời kích động hét lên cái tên cũ của cô cho hả giận, không hề có ý định cùng cô tâm sự nhiều, huống chi lại là chuyện về thành tích.

"Chẳng sao hết cả," cô ta nhún nhún vai, "Thì vẫn như thế thôi, tôi cũng chẳng quan tâm."

Tân Nhuệ tiếp tục mỉm cười: "Tôi đoán được mà, vẫn như vậy, tôi cũng chỉ tiện miệng hỏi bừa, phép lịch sự mà thôi."

Hà Dao Dao không ngờ cô vừa ra trận đã không chút lưu tình như thế, lời nói lộ rõ sự bén nhọn, nhất thời vành mắt hơi đỏ lên, chỉ có thể cứng miệng đáp trả: "Vì đề của ban Xã hội các cậu dễ mà."

Tân Nhuệ gật đầu: "Ừ, đề của ban Xã hội đúng là dễ thật, có điều là đối với tôi. Thực ra đối với tôi mà nói, đề thi từ cấp Hai lên đến cấp Ba cũng vô cùng đơn giản."

Hà Dao Dao không biết có phải đang nghĩ tới thành tích thi cấp Ba của mình hay không, gắt gao cắn môi: "Được, tôi nói không lại cậu, cậu chẳng phải chỉ có mỗi cái thành tích tốt hay sao, thực ra cậu chẳng là cái gì sất cả, cậu tưởng rằng cả một đời chỉ cần dựa vào thành tích để sống à? Cậu tự mình nhìn Lăng Tường Xuyến, Dư Châu Châu của ban Xã hội các cậu đi, có người nào là không xinh đẹp hơn cậu, thành tích không tốt hơn cậu không hả? Không có bản lĩnh nên đành tới ức hiếp tôi phải không? Cậu mắc bệnh gì thế, nghiện khoe khoang à? Ám ảnh tâm lí từ hồi Tiểu học vẫn chưa khỏi hẳn?!"

Chỉ biết nói cho sướng miệng, dứt lời mới nhận ra Tân Nhuệ đã tái nhợt khuôn mặt, thế nhưng vẫn không biểu cảm, chỉ nhìn cô ta chằm chằm không chớp mắt.

Hà Dao Dao đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, cô ta lùi về sau một bước, gần như hét lên theo bản năng: "Cậu muốn làm cái gì?"

Đoạn hành lang của phân hiệu này rất loạn, nhưng lại không có ai chú ý tới sự ồn ã của bọn họ. Tân Nhuệ đột nhiên nở nụ cười u ám: "Lăng Tường Xuyến? Dư Châu Châu? Xinh đẹp, thành tích tốt? Tôi ức hiếp cậu? Khoe khoang? Ám ảnh tâm lí?"

Lúc này Hà Dao Dao mới nhận ra mình đã nói những lời gây tổn thương thế nào, cô ta cúi đầu: "Tôi có chút kích động, cậu đừng..."

Không, cậu nói rất đúng, mỗi câu đều là sự thật.

Tân Nhuệ nheo mắt, đột nhiên nghe thấy một nam sinh nhỏ con đi ngang qua bên cạnh khẽ cười một tiếng, hung hăng chửi bới một câu: "Dư Châu Châu? Đến cả bố cũng không có, là đồ nghiệt chủng, bà mẹ tiện nhân cũng không được chết tử tế."

Hà Dao Dao và Tân Nhuệ đều sững sờ, Tân Nhuệ lập tức kéo mạnh nam sinh mắt híp đó lại, ngay đến bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại làm như thế.

"Tôi là bạn thân của Dư Châu Châu, sao cậu có thể nói năng linh tinh như thế được hả?"

Bản thân Tân Nhuệ cũng không nói rõ được, bên trong câu nói này rốt cuộc có mấy phần phẫn nộ, mấy phần hưng phấn.2

***

Mễ Kiều bắt đầu thường xuyên nghỉ tiết.

Dư Châu Châu hỏi cô vì sao suốt ngày xin nghỉ, câu trả lời của Mễ Kiều lần nào cũng là: "Câu lạc bộ Manga quá bận rộn."

Cô nghĩ, cô ngưỡng mộ Mễ Kiều. Rất nhiều người ngưỡng mộ sự ngang ngược phách lối của Mễ Kiều có thể dùng những năm tháng đẹp nhất làm chuyện mà mình thích nhất, lớn tiếng nói ra lời mà mình muốn nói, dẫu chúng nghe thật đại nghịch bất đạo. Thế nhưng một mặt khác, lại cảnh cáo bản thân không được phép như vậy, nói với bản thân kiểu phóng túng có hôm nay không có ngày mai này, sẽ phải trả giá.

Cuộc đời còn rất dài, những thứ tốt đẹp, những tháng ngày tốt đẹp đều phải giữ lại cho về sau.

Đối với bọn Dư Châu Châu mà nói, về sau vẻn vẹn có nghĩa là, sau khi thi Đại học. Còn về những thứ khác, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy.

Sau kì thi, Ngạn Nhất hết ngày này sang ngày khác nằm bò trên mặt bàn không động đậy cả ngày. Dư Châu Châu nghiêng người sang hỏi: "Cậu ốm rồi à?"

Sắc mặt Ngạn Nhất càng tái nhợt hơn, ngữ khí của cậu ẩn chứa chút cầu cứu: "Châu Châu, mình học không vào nữa, làm thế nào bây giờ?"

Còn chưa dứt lời, nước mắt đã rơi xuống mặt bàn. Nỗi khủng hoảng của Ngạn Nhất, Dư Châu Châu đưa tay ra là chạm tới được.

"Ngạn Nhất?"

"Dù mình có học thế nào thì vẫn là cái thành tích này, bây giờ hễ nhìn thấy đống chữ Hán, số má kia là mình cảm thấy buồn nôn, không dám chạm vào sách vở, ngồi trước bàn học tới một hai giờ sáng, nhìn chằm chằm sách Lịch sử, cả buổi tối không lật được trang nào. Châu Châu, mình nên làm như thế nào, mình nên làm như thế nào? Mình bây giờ nhìn thấy cổng lớn của Chấn Hoa là sợ tới mức toàn thân run rẩy, mình không muốn đi học nữa..."

Cậu dường như sợ người khác nghe thấy, bởi thế giọng vô cùng nhỏ, nước mắt tí tách nhỏ xuống.

"... Vậy thì, đừng đi học nữa."

Dư Châu Châu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: "Vậy thì đừng đi học nữa, về nhà nghỉ ngơi một tuần, xem tivi, chơi game, vẽ vời, ngủ nướng!"

Ngạn Nhất vùi đầu vào khuỷu tay, một lát sau mới nơm nớp nói: "Không lên lớp một tuần, sẽ không theo kịp được."

"Dù sao cậu ngồi đây cũng chẳng có tác dụng gì, đã hai ngày liên tiếp cậu như thế này rồi."

Ngạn Nhất rất lâu sau không lên tiếng, vào lúc Dư Châu Châu đang định cúi đầu tiếp tục làm đề, cậu mới rầu rĩ nói: "Dư Châu Châu, sau này lớn lên rồi cậu muốn làm gì?"

Dư Châu Châu lắc lắc đầu: "Không biết."

Không hề biết một chút nào.

Cô chỉ biết rằng, mỗi ngày cứ thế bình bình tĩnh lặng mà trôi qua, có lẽ niềm vui lớn nhất chính là nghe Mễ Kiều nói nhảm, nhìn Lâm Dương đùa giỡn.

Lâm Dương. Dư Châu Châu nghĩ tới con người này, có chút hoang mang ngước mắt. Ngày cuối tháng Tư, mây trôi bốn phía.

Sau sự kiện ở viện Khoa học kĩ thuật, bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy nhau, điều này khiến Dư Châu Châu thở phào nhẹ nhõm. Lâm Dương không còn cần phải hết lần này đến này khác vây đuổi chặn đường khẳng định lại tâm ý của mình nữa, mà bắt đầu dốc sức thực hiện lời hứa "trở nên xuất sắc hơn, mạnh mẽ hơn" kia. Dư Châu Châu nhớ lại hồi nhỏ trên đường tan học về, cậu mặt mày hớn hở, tự tin tràn trề nói với cô, nếu vẫn không biết bản thân muốn làm gì thì sẽ nỗ lực làm tốt nhất những việc trong khả năng, đợi đến một ngày khi đã nghĩ ra được rồi sẽ không phải tiếc hận bản thân không có đủ vốn liếng để cất bước theo đuổi.

Có lẽ cậu vẫn còn cảm thấy tình cảm này và lời hứa kia đều nghiêm chứng cho tính chính xác của lí luận về cuộc đời. Cậu đã nỗ lực, cậu đã nắm lấy tay của cô.

Dư Châu Châu trong mơ hồ đã thành toàn cho cậu. Cô không biết mình có nên hối hận hay không.

Trần An đã cùng cô vượt qua mùa Hè lạnh lẽo thấu xương ấy, dùng sự trưởng thành và ấm áp của anh, giống như mọi thời khắc quan trọng của trước đây, xuất hiện bên cạnh cô tựa như Thần linh. Chỉ có điều lần này, vị thần này biết khóc, biết cười, biết nói đùa. Dư Châu Châu cảm thấy, anh đã hạ phàm vì cô.

Trần An trước lúc rời đi đã vỗ nhẹ đầu cô nói: "Châu Châu, tìm một người để yêu, hoặc hận đi."

Tình cảm và động lực có sức mạnh tương đương, có thể cho em nguồn năng lượng để sống tiếp.

Tình yêu khiến con người trở nên xuất sắc, hận thù khiến con người đạt tới đỉnh cao. Dư Châu Châu vì Trần An mà không bỏ bê học hành, song lại vì cú điện thoại của bố mà muốn thi được hạng nhất.

Lâm Dương có lẽ sẽ không hiểu được rằng, trên thế giới có một số thứ không phải bạn cứ nỗ lực đủ thì sẽ đạt được.

Cũng không phải có được rồi thì sẽ không bao giờ mất đi.

Cô đã mất đi rồi, bởi thế hiểu rõ đau đớn là thế nào.

***

Tân Nhuệ cúi đầu, liến thoắng nói vài câu, cúi đầu né tránh ánh mắt kinh ngạc của Trần Đình.

Loại ánh mắt nhiều chuyện hưng phấn ấy, sẽ khiến trái tim Tân Nhuệ vì cảm giác tội lỗi mà đau tới mức quay cuồng.

"Mình cảm thấy rất kinh ngạc, thế nhưng cậu ấy cũng chưa từng kể những thứ này cho mình bao giờ... Mình nghĩ có thể là do tên Châu Thẩm Nhiên đó nói năng lung tung, nhưng những chi tiết mà cậu ta nói đều vô cùng giống thật. Hồi cấp Hai Dư Châu Châu không hề giống với bây giờ, tính cách cậu ấy thay đổi nhiều như vậy, mình cảm thấy cực kì kinh ngạc, vô cùng lo lắng, nhưng cũng không biết là vì sao..."

Nói xong những điều này, Tân Nhuệ giả vờ kinh hãi ngẩng đầu: "Phải rồi, cậu tuyệt đối đừng nói với người khác nhé!"

Trần Đình gật đầu như giã tỏi.

Hứa hẹn giữ bí mật là chuyện đơn giản nhất trên thế giới này, còn đơn giản hơn cả tiết lộ bí mật.

"Thực ra dạo gần đây mình cũng rất phiền muộn," cô xáp lại gần Trần Đình, học theo dáng vẻ của đối phương, thân thiết như bạn bè lâu năm, "Ánh mắt Lăng Tường Xuyến nhìn mình không đúng cho lắm. Lần trước lúc mình đi ngang qua cửa nhà vệ sinh, cậu ấy còn nói mình không có bản lĩnh thi được hạng nhất, chắc chắn là chép bài người khác. Mình nghe xong trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Thực ra mình thực sự vẫn rất thích cậu ấy, cậu ấy cái gì cũng giỏi, mình không biết có phải bản thân đã khiến cậu ấy hiểu lầm rồi hay không?"

Trần Đình lập tức tràn đầy căm phẫn: "Cậu ta mặt dày thật đấy! Cậu đâu có thua kém cậu ta về mặt nào, dựa vào đâu mà nói như thế cơ chứ? Theo mình thì cậu ta đang đố kị mà thôi, muốn hạng nhất tới phát điên rồi! Cậu ta cũng không thèm nhìn xem mọi người trong lớp chúng ta nghĩ thế nào về mình. Mình, còn cả Lục Bồi Bồi nữa, bọn mình đều vô cùng không vừa mắt cậu ta, ngày ngày không mặc đồng phục, tưởng rằng bản thân là tiên nữ, còn coi thường người khác, thật là con mẹ nó kém cỏi."

Tân Nhuệ lại nói thêm vài câu nữa rồi tự nhiên chuyển chủ đề, giống như ban nãy không hề oán thán điều gì.

Ngây thơ trong sạch, ấm ức, lại rộng lượng, quan tâm tới bạn bè, hoang mang hoảng sợ.

Có một khoảnh khắc, bản thân Tân Nhuệ cũng tin vào màn biểu diễn của mình.

Võ Văn Lục bước vào lớp, Trần Đình biết điều quay về chỗ ngồi. Lúc này Tân Nhuệ mới nhận ra, toàn thân cô vẫn luôn run rẩy.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top