Chiều thứ Bảy.
Ha Seong lại ngủ gục sau một ngày chạy giao hàng mệt bã người.
Hết năm nay là anh chạm ngưỡng ba mươi. Thời buổi bây giờ, ba mươi bắt đầu lại cuộc đời cũng chẳng phải chuyện hiếm, nhưng nếu tính kiểu triều Joseon thì… đúng là tầm tuổi trung niên rồi.
Người ta bảo sau hai mươi ba tuổi, cơ thể bắt đầu xuống dốc. Đến ba mươi thì yếu hơn hồi hai mươi là chuyện quá bình thường.
Ha Seong cũng sắp bước qua cái ngưỡng ba mươi đó, nên công việc giao hàng không còn “nhẹ như lông hồng” nữa.
"Ha Seong à!"
"Ưm…"
"Dậy!"
"Chuyện gì nữa vậy…"
Đang ngon giấc, anh đành miễn cưỡng mở mắt vì tiếng chị gái réo không ngừng.
Ngó qua đồng hồ thì đã hơn mười hai giờ trưa. Giờ này mà còn được ngủ tiếp mới là thiên đường.
"Dậy! Trước khi chị tạt nước vào mặt đấy!"
"Rốt cuộc có chuyện gì mà ầm ĩ thế?"
"Còn gì nữa? Đi hẹn hò chứ gì."
"Chị không có bạn trai à? Sao suốt ngày đòi đi hẹn hò với em thế?"
"Ôi cái thằng này. Dậy mau. Quên hôm nay là ngày gì rồi à?"
"À thì…"
Ha Seong liếc sang tờ lịch treo tường. Đúng là hôm nay là sinh nhật anh.
Dù vậy, ngày này cũng không hẳn là “chính xác”. Cách đây một năm, anh vẫn tin chắc sinh nhật mình là 12/11. Chị gái cũng vậy, chưa từng nghi ngờ.
Mãi đến lúc cha nằm trên giường hấp hối, anh mới biết ngày đó không phải ngày sinh, mà là ngày anh được nhận nuôi. Nhưng thói quen thì đâu dễ bỏ qua chỉ trong ngày một ngày hai.
"Mau lên, đi thôi!"
"Rồi, rồi… Em biết rồi. Chị ra ngoài đợi một lát đi mà."
"Wa~ đi hẹn hò, hẹn hò~"
Tâm trạng chị gái đang lên đến đỉnh.
Những ngày như thế này, đối với họ mà nói không phải ít. Anh em thân nhau quá, nên người ngoài nhìn vào cứ tưởng… hai người đang yêu.
Cho đến một năm trước, những hiểu lầm kiểu đó chẳng có gì đáng bận tâm. Nghe rồi để đó, không nghĩ nhiều.
Vấn đề chỉ nảy sinh sau khi họ biết được sự thật: giữa họ không có chung một giọt máu nào.
Từ lúc đó, mỗi “cuộc hẹn” lại mang theo một cảm giác… khác hẳn trước đây.
Chẳng phải mình đang làm màu lên không cần thiết sao…
Ha Seong vừa nghĩ vừa thay đồ.
Không phải bây giờ bỗng dưng anh nảy sinh thứ cảm xúc mập mờ nào với chị gái. Họ lớn lên như anh em ruột, và đến giờ vẫn vậy. Chỉ là giữa hai người, xuất hiện một thứ cảm xúc rất khó gọi tên, vừa mơ hồ vừa tinh tế.
Mẹ cũng biết hôm nay hai chị em rủ nhau đi “hẹn hò”.
"Đi à?"
"Con đi rồi về ạ."
"So Hee này, cho Ha Seong uống vừa thôi, nhớ đưa nó về sớm."
"Dạ, con biết rồi ạ."
"Ha Seong, chơi với chị cho vui nhé. Và… chúc mừng sinh nhật con."
"Con cảm ơn mẹ."
Thế là Ha Seong bị chị gái lôi xềnh xệch ra khỏi nhà.
Rè rè rè rè!
Chiếc xe “cà tàng” của Yoo So Hee gào rú như sắp trút hơi thở cuối cùng.
Chiếc xe đó là con Matiz cô mua ở chợ xe cũ với giá vỏn vẹn năm trăm nghìn won. Ban đầu chỉ định mua để tập lái, vậy mà giờ cũng đã bon bon trên đường đến năm thứ ba.
Tuy vẫn chạy được, nhưng lúc nào cô cũng lo đang đi lại lăn đùng ra chết máy giữa đường.
"Ngồi cho vững vào."
"Thay vì bảo em bám chặt, chị sửa cái kiểu lái xe này trước đi thì hơn… Ối!!!"
Két—tttt!
Yoo So Hee lái xe như quên mất mình vẫn còn sống.
Ở Hàn Quốc, phụ nữ lái Matiz là đối tượng hay bị khinh thường trên đường. Thế nên, theo thời gian, Yoo So Hee dần trở thành… nữ quái xa lộ.
Chẳng mấy chốc, họ đã chạy ngang qua khu trung tâm thương mại.
"Đằng trước là đèn vàng kìa… Này!"
Bíp—!
Mặc kệ xe khác ra sao, chị gái anh cứ thế đạp ga băng qua.
"Chị điên à? Đèn vàng là để CHUẨN BỊ DỪNG chứ có phải bảo chạy tiếp đâu!"
"Wa~ đã quá! Vì cái cảm giác này mà chị thích lái xe đấy!"
"Đúng là hết thuốc chữa…"
Ha Seong toát mồ hôi lạnh.
Yoo So Hee là kiểu người thích cảm giác mạnh, đã muốn làm gì là làm tới cùng. Nhưng dù vậy, với em trai, cô lại nâng niu đến lạ.
Đích đến hôm nay là Dunsan-dong. Chỉ có điều, suốt cả quãng đường, Ha Seong bị cảm giác bất an đè lên ngực.
Yoo So Hee dừng xe cách bãi giữ xe công cộng trả phí đúng… một khoảng đủ để gọi là đậu xe trái phép.
Cô tự nhiên vẫy tay gọi em trai.
"Xuống đi, xuống nhanh lên."
"Đậu kiểu này… không sợ bị phạt à?"
"Có phạt thì chịu."
"Chị tưởng cái xe này xe thuê trốn thuế chắc…"
"Đi thôi!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận